Nói mãi nói mãi, chủ đề lại quay về Lục Trình Thiên: “Hồi đại học, anh ấy chính là sinh viên giỏi của khoa Luật, được giáo sư rất quý mến, chỉ là mình thật không ngờ anh ấy lại có thể tự dựa vào sức của mình mở được một văn phòng luật sư có tiếng đến thế.”
Nụ cười trên mặt Vũ Thư khó lòng kìm nén, dường như đang nói về bạn trai mình vậy, nụ cười dạt dào đắc ý khiến lòng Đan Diễn Vy nhói đau. Vy Vy cúi đầu, che giấu ánh mắt mất mát và không cam tâm của mình.
Bốn năm rồi, cô nên thỏa mãi rồi, vì sao còn cảm thấy không cam tâm chứ?
Hơn nữa, người đàn ông đó cũng không phải của cô, mà vẫn luôn là của Vũ Thư.
Sau khi ăn xong, Vũ Thư nói muốn đến nơi làm việc của Đan Diễn Vy xem xem, lúc quay về cũng không mang gì, liền tiện thể đến cửa hàng của cô mua vài đôi giày. Đan Diễn Vy đồng ý, lái xe chở cô ấy đến cửa hàng.
“Được đó, vậy mà lại là thương hiệu quốc tế.” Vũ Thư rất hài lòng với nơi làm việc của Đan Diễn Vy, xoay người đi ra ngoài nhìn nhìn, sau đó ồ một tiếng: “Chỗ này của cậu rất gần với văn phòng thuế của Thiên, chỉ cách có một tòa trung tâm thương mại thôi.”
“Vậy sao? Mình không để ý.” Đan Diễn Vy cười, kéo Vũ Thu lại: “Vừa đẹp hai ngày nay có vài mẫu hàng mới được đưa tới, cậu thử xem có thích hay không.”
“Được, vậy mình thử xem.”
Đan Diễn Vy lấy mấy mẫu mới cho Vũ Thư đi thử, đưa cho cô ấy mấy mẫu chống nước. Nhân viên bán hàng chào một tiếng, dường như có khách đi vào.
“Xin chào, ngài có cần tôi giới thiệu không? Hay ngài muốn tự mình đi xem?”
“Để tôi tự xem đi.” Tiếng đàn ông trầm ấm lọt vào tai, cả người Đan Diễn Vy khẽ run, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Vũ Thư vừa ngồi trên ghế xỏ chân vào giày đã chạy tới bên giá hàng, trái tim bỗng chua sót.
Người yêu lâu ngày gặp lại nhau, có lẽ là một chuyện rất tốt đẹp.
“Thiên…” Vũ Thư nhịn không được kích động trong lòng, từng bước bước về phía anh, thấy trong đôi mắt vốn tĩnh lặng của anh nổi lên chút gợn sóng vì thấy mình, nhịn không được mỉm cười: “Lâu rồi không gặp.”
Chỉ là vài giây ngắn ngủi, ánh mắt của anh liền khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, gật đầu với Vũ Thư. Thái độ lạnh lùng như vậy khiến Vũ Thư thấy có chút mất mát, hỏi anh: “Thiên, anh đến đây làm gì?”
“Mua giày giúp bạn.” Lục Trình Thiên nói, anh mắt lướt qua cô ấy, dừng lại trên Đan Diễn Vy đứng phía sau: “Cô là giám đốc ở đây phải không? Có thể phiền cô chọn giúp tôi một đôi giày không?’
Đan Diễn Vy cứng ngắc đáp lời: “Được, mời ngài theo tôi.”
Cô vừa cầm một mẫu mới ra, Lục Trình Thiên liền nói được, trực tiếp gói lại. Đan Diễn Vy chỉ đành bảo nhân viên thu ngân ra hóa đơn, đưa đôi giày cho Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên thanh toán xong, chuẩn bị đi, lại bị Vũ Thư lâu ngày không gặp đi theo, duỗi tay níu lấy tay áo anh, dịu dàng nói: “Thiên, chúng ta lâu rồi không gặp, lát nữa tìm chỗ nào nói chuyện chút được không?”
“Lần sau đi, giờ tôi có việc.” Lục Trình Thiên nhàn nhạt nói, bất động thanh sắc gỡ tay Vũ Thư ra.
Sau đó, nhấc túi giày rời đi.
Vũ Thư ngây người một hồi, trực tiếp dựa lên vai Đan Diễn Vy đau khổ khóc lên, đáng thương nói: “Vy Vy, cậu nói xem, có phải anh ấy không thích mình nữa không? Ánh mắt ấy của anh ấy như nhìn người xa lạ vậy, khiến mình cảm tháy rất khó chịu.”
“Sao lại thế chứ, anh ấy rất thích cậu.” Đan Diễn Vy vỗ vỗ vai Vũ Thư, an ủi: “Nếu anh ấy không thích cậu, bao năm như vậy, trong ví tiền cũng sẽ không chỉ để ảnh cậu.”
“Cái gì cơ?” Vũ Thư ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, tràn đầy nghi hoặc: “Vy Vy, sao cậu lại biết?”
Sắc mặt Đan Diễn Vy cứng ngắc, nhanh chóng nói: “À, một người bạn của anh ấy thường đưa vợ đến đây mua giày, lại biết trước đây cậu và Lục Trình Thiên có qua lại, lúc tán gẫu có buột miệng nói vài chuyện cho mình nghe.”
Nụ cười trên mặt Vũ Thư khó lòng kìm nén, dường như đang nói về bạn trai mình vậy, nụ cười dạt dào đắc ý khiến lòng Đan Diễn Vy nhói đau. Vy Vy cúi đầu, che giấu ánh mắt mất mát và không cam tâm của mình.
Bốn năm rồi, cô nên thỏa mãi rồi, vì sao còn cảm thấy không cam tâm chứ?
Hơn nữa, người đàn ông đó cũng không phải của cô, mà vẫn luôn là của Vũ Thư.
Sau khi ăn xong, Vũ Thư nói muốn đến nơi làm việc của Đan Diễn Vy xem xem, lúc quay về cũng không mang gì, liền tiện thể đến cửa hàng của cô mua vài đôi giày. Đan Diễn Vy đồng ý, lái xe chở cô ấy đến cửa hàng.
“Được đó, vậy mà lại là thương hiệu quốc tế.” Vũ Thư rất hài lòng với nơi làm việc của Đan Diễn Vy, xoay người đi ra ngoài nhìn nhìn, sau đó ồ một tiếng: “Chỗ này của cậu rất gần với văn phòng thuế của Thiên, chỉ cách có một tòa trung tâm thương mại thôi.”
“Vậy sao? Mình không để ý.” Đan Diễn Vy cười, kéo Vũ Thu lại: “Vừa đẹp hai ngày nay có vài mẫu hàng mới được đưa tới, cậu thử xem có thích hay không.”
“Được, vậy mình thử xem.”
Đan Diễn Vy lấy mấy mẫu mới cho Vũ Thư đi thử, đưa cho cô ấy mấy mẫu chống nước. Nhân viên bán hàng chào một tiếng, dường như có khách đi vào.
“Xin chào, ngài có cần tôi giới thiệu không? Hay ngài muốn tự mình đi xem?”
“Để tôi tự xem đi.” Tiếng đàn ông trầm ấm lọt vào tai, cả người Đan Diễn Vy khẽ run, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Vũ Thư vừa ngồi trên ghế xỏ chân vào giày đã chạy tới bên giá hàng, trái tim bỗng chua sót.
Người yêu lâu ngày gặp lại nhau, có lẽ là một chuyện rất tốt đẹp.
“Thiên…” Vũ Thư nhịn không được kích động trong lòng, từng bước bước về phía anh, thấy trong đôi mắt vốn tĩnh lặng của anh nổi lên chút gợn sóng vì thấy mình, nhịn không được mỉm cười: “Lâu rồi không gặp.”
Chỉ là vài giây ngắn ngủi, ánh mắt của anh liền khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, gật đầu với Vũ Thư. Thái độ lạnh lùng như vậy khiến Vũ Thư thấy có chút mất mát, hỏi anh: “Thiên, anh đến đây làm gì?”
“Mua giày giúp bạn.” Lục Trình Thiên nói, anh mắt lướt qua cô ấy, dừng lại trên Đan Diễn Vy đứng phía sau: “Cô là giám đốc ở đây phải không? Có thể phiền cô chọn giúp tôi một đôi giày không?’
Đan Diễn Vy cứng ngắc đáp lời: “Được, mời ngài theo tôi.”
Cô vừa cầm một mẫu mới ra, Lục Trình Thiên liền nói được, trực tiếp gói lại. Đan Diễn Vy chỉ đành bảo nhân viên thu ngân ra hóa đơn, đưa đôi giày cho Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên thanh toán xong, chuẩn bị đi, lại bị Vũ Thư lâu ngày không gặp đi theo, duỗi tay níu lấy tay áo anh, dịu dàng nói: “Thiên, chúng ta lâu rồi không gặp, lát nữa tìm chỗ nào nói chuyện chút được không?”
“Lần sau đi, giờ tôi có việc.” Lục Trình Thiên nhàn nhạt nói, bất động thanh sắc gỡ tay Vũ Thư ra.
Sau đó, nhấc túi giày rời đi.
Vũ Thư ngây người một hồi, trực tiếp dựa lên vai Đan Diễn Vy đau khổ khóc lên, đáng thương nói: “Vy Vy, cậu nói xem, có phải anh ấy không thích mình nữa không? Ánh mắt ấy của anh ấy như nhìn người xa lạ vậy, khiến mình cảm tháy rất khó chịu.”
“Sao lại thế chứ, anh ấy rất thích cậu.” Đan Diễn Vy vỗ vỗ vai Vũ Thư, an ủi: “Nếu anh ấy không thích cậu, bao năm như vậy, trong ví tiền cũng sẽ không chỉ để ảnh cậu.”
“Cái gì cơ?” Vũ Thư ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, tràn đầy nghi hoặc: “Vy Vy, sao cậu lại biết?”
Sắc mặt Đan Diễn Vy cứng ngắc, nhanh chóng nói: “À, một người bạn của anh ấy thường đưa vợ đến đây mua giày, lại biết trước đây cậu và Lục Trình Thiên có qua lại, lúc tán gẫu có buột miệng nói vài chuyện cho mình nghe.”