Đan Diễn Vy đến nơi nhưng Vũ Thư vẫn chưa đến, cô cũng sớm đã quen với chuyện này rồi nên cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
Khoảng gần một tiếng sau, Vũ Thư tay xách một chiếc túi Chanel kiểu dáng mới nhất đến, tuy trên miệng cô ta không ngừng thốt ra những lời ngại ngùng nhưng trên mặt cô ta thì không có lấy chút xíu tội lỗi nào.
“Vy Vy thật ngại quá, để cậu đợi lâu rồi.”
“Không có.” Đan Diễn Vy khẽ cong cong khóe môi trả lời.
Vũ Thư đợi người phục vụ tới đẩy ghế ra cho mình rồi mới chịu ngồi xuống, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Đan Diễn Vy mà ánh mắt cô ta chợt lóe lên một sự u ám, nhưng không ai nhìn thấy cả, tiện nhân, hôm qua còn đi khách sạn thuê phòng với Thiên, bây giờ còn thoải mái ngồi ở đây nở nụ cười với cô ta nữa chứ.
Cô ta thực sự đánh giá thấp bản tính tiện nhân của Đan Diễn Vy rồi, trên mặt Vũ Thư vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ từ nãy đến giờ: “Vy Vy, cậu muốn uống gì không, mình mời.”
“Không cần đâu, mình uống nước lọc là được rồi.” Đan Diễn Vy đưa ngón tay chỉ vào ly nước lọc mát lạnh trước mặt mình.
Vũ thư cũng không nói gì, cô ta gọi cho mình một ly nước trái cây rồi yêu cầu người phục vụ rời đi. Sau đó cô ta cứ giương mắt nhìn chằm chằm vào Đan Diễn Vy tới một lúc lâu, lâu đến nỗi đến khi Đan Diễn Vy cảm thấy không thoải mái thì Vũ Thư mới thu tầm mắt lại.
Tiếp đó cô ta liền giở giọng ngây thơ và tội nghiệp: “Vy Vy thật xin lỗi cậu, cậu xuất viện mà mình cũng không tới đón, thật sự gần đây mình có hơi bận.”
“Không sao, mình vẫn rất khỏe.” Đan Diễn Vy vừa chợt nhìn thấy một tia thù hận lóe lên trong đáy mắt Vũ Thư, cô nhìn nhầm sao?
Vũ Thư nghe thấy Đan Diễn Vy vẫn khỏe nên cũng hùa theo nở nụ cười hạnh phúc: “Vậy thì tốt quá rồi, mình còn tưởng sức khỏe cậu vẫn chưa tốt, đúng là may mắn a Vy Vy.”
“Đúng vậy a.” Đan Diễn Vy lấy lại bình tĩnh, cũng may cô còn chưa bị Trương Chính Quang đạt được ý xấu, nếu không bây giờ cô cũng không thể nào bình tĩnh mà ngồi ở đây nói chuyện với cô ta như vậy rồi: “Vũ Thư, hôm nay cậu tìm mình là có chuyện gì sao?”
Cô luôn cảm thấy trong lòng mình đang dấy lên một cảm giác rất khó chịu.
Bộ móng tinh xảo của Vũ Thư như đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cô ta đưa ngón tay gõ gõ vài cái xuống mặt bàn rồi cố ngụy trang cho mình một bộ dạng thật thanh thuần và ngu ngơ, cô ta cười ha ha hỏi: “Vy Vy, mấy hôm nay Thiên đều không có ở văn phòng, cậu có biết anh ấy đi đâu không?”
“Mình không biết.” Đáy lòng Đan Diễn Vy đột nhiên căng thẳng dữ dội, nhưng cô vẫn cố duy trì nét mặt điềm tĩnh trả lời.
Vũ Thư cũng không tỏ ra nghi ngờ cô, cô ta chỉ nói với một chút nuối tiếc: “Haiz, mình còn tưởng cậu biết chứ, gần đây Thiên không có tới tìm mình, cũng không biết anh ấy đi đâu nữa, nhưng tối hôm qua mình có nghe nói anh ấy tới bar, cậu nói có đúng không?”
Đan Diễn Vy có thể cảm thấy đôi mắt dò hỏi của Vũ Thư đang liên tục bắn vào người mình, như thể cô ta đang muốn nghe được câu trả lời nào đó từ miệng của cô vậy, cô cũng không chắc Vũ Thư đã biết được bao nhiêu chuyện rồi, nhưng chắc chắn cô ta đang cố ý hỏi như vậy.
Cô ngước mắt lên và nhìn Vũ Thư một cách bình tĩnh: “Mình không biết, nhưng nếu cậu muốn nói cho mình nghe về chuyện của anh ta, xin lỗi, mình không muốn nghe.”
“Vy Vy, tại sao cậu lại tức giận?” Vũ Thư tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy ủy khuất, nhưng từ miệng cô ta thốt ra thì lời nào lời nấy cũng đều cay độc vô cùng: “Rõ ràng người nên tức giận không phải là mình sao? Cậu và Thiên đi khách sạn thuê phòng, người bị đội mũ xanh là mình cơ mà, không lẽ mình nói sai sao?”
‘Roẹt’, đôi tay của Đan Diễn Vy bất giác siết chặt vào ghế, quả nhiên Vũ Thư biết rõ chuyện hôm qua, nhất thời cô cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào nữa.
Nói với Vũ Thư rằng cô bị đánh thuốc mê, sau đó đúng lúc gặp được Lục Trình Thiên cứu mình? Chuyện này mà nói ra cô còn không thèm tin nữa chứ đừng nói chi là thuyết phục được người khác tin.
Nhưng chuyện cô đi thuê phòng khách sạn với Lục Trình Thiên là sự thật, chuyện nên hay không nên xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi.
Vũ Thư nhìn vẻ mặt im lặng của Đan Diễn Vy, chân răng cô ta suýt chút nữa cũng muốn cắn tới nát rồi, nhưng vì chuyện phía sau, cô ta vẫn cần phải nhịn.
Sau đó cô ta lấy thứ gì đó ra khỏi túi, nhấn nút một cái rồi tiếp tục nói một cách buồn bã: “Vy Vy, mình thực sự không ngờ cậu lại lưu lạc tới bước đường cùng như vậy, cậu là người bạn thời đại học tốt nhất của mình, nhưng lại ở cùng với bạn trai của mình, cậu thấy cậu làm như vậy có công bằng với mình không hả?”
Bởi vì Đan Diễn Vy áy náy với Vũ Thư, cho nên ngay cả khi cô ta làm sai lệch đi sự thật, cô vẫn không tự biện minh cho mình: “Vũ Thư, mình biết mình có giải thích như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, nhưng mình hứa sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Bởi vì cô sẽ sớm ra đi, và sẽ không bao giờ làm phiền mối quan hệ của họ nữa.
Hứa sao? Ha ha, cô ta sẽ không bao giờ tin vào bất kì câu hứa nào từ miệng của Đan Diễn Vy nữa. Vũ Thư lúc này vẫn duy trì cái bộ dạng khoan dung độ lượng, bởi vì đã diễn thì phải diễn cho tới: “Vy Vy, mình chỉ muốn biết tại sao cậu lại làm như vậy thôi, cậu hiểu rõ tình cảm của mình và Thiên mà.”
“Mình……” Nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Vũ Thư mà đáy lòng Đan Diễn Vy càng cảm thấy tội lỗi hơn. Thực ra cô quen biết với Lục Trình Thiên còn sớm hơn cả Vũ Thư nữa, nhưng cũng chỉ là sai sót ngoài ý muốn thôi.
Sự thật thì không thể thay đổi, rằng Lục Trình Thiên và Vũ Thư ở bên nhau trước, cô tưởng sau khi bọn họ chia tay, cô sẽ có thể cho mình một cơ hội nhưng không ngờ Vũ Thư lại quay về.
“Cậu ở bên Thiên là do đố kỵ với mình đúng không, Vy Vy thật sự không ngờ cậu là một người như vậy đó.” Vũ Thư không để cho Đan Diễn Vy nói mà trực tiếp buộc tội cô.
“Xin lỗi.” Đan Diễn Vy khẽ cúi đầu nên cô không nhìn thấy được sự phẫn nộ trong mắt Vũ Thư. Sau chuyện của Trương Chính Quang, cô không cảm thấy mình nợ Vũ Thư, nhưng sau vụ việc ngày hôm qua, cô không thể nào ép bản thân mình cảm thấy nhẹ nhõm được.
Khi Vũ Thư nghe được câu trả lời mà cô ta muốn, cô ta liền bấm nút tắt thứ mà cô ta đang cầm trong tay mình rồi nhét nó lại vào túi. Sau đó cô ta thu hết những nỗi thương tâm và buồn bã trên mặt mình lại, rồi rút ra một mảnh khăn giấy và nhấp nhấp vào khóe mắt, nhìn thấy vẻ mặt lưỡng lự của Đan Diễn Vy, khóe môi cô ta chợt nở lên nụ cười lạnh: “Sao vậy, không thấy mình khóc nên thất vọng sao?”
“Không có, Vũ Thư, cậu đây là…..” Đan Diễn Vy có hơi bất ngờ về tốc độ thay đổi tâm trạng của Vũ Thư.
Vũ Thư không nói gì, vì người phục vụ đúng lúc lại bưng nước trái cây lên, cô cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm nhỏ, rồi đặt xuống nhẹ nhàng, lúc này người phục vụ cũng đã đi xa rồi.
Bây giờ cô ta mới mở miệng nói: “Mình làm sao? Đan Diễn Vy, cậu có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ này, thì mình cũng chẳng buồn nói nữa, Đan Diễn Vy, cậu nói xem cậu còn có thể hà tiện đến mức nào nữa đây hả?”
Nghe thấy những lời xúc phạm mình từ miệng Vũ Thư, đôi lông mày của Đan Diễn Vy bất giác nhau lại, ngữ điệu trong lời nói cũng trầm xuống vài phần: “Vũ Thư, mình chỉ có thể nói với cậu rằng chuyện hôm qua hoàn toàn là ngoài ý muốn, mình hứa sau này sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện như vậy nữa.
“Cậu hứa sao? Đan Diễn Vy cậu cũng đã nói tới mấy lần rồi, nhưng rồi sao, mình lần lần lượt lượt nhìn thấy cậu đi ra từ căn hộ của Thiên, lần này còn gấp gáp đến nỗi phải đi thuê phòng khách sạn, cậu muốn mình tin cậu làm sao đây?”
Vũ Thư dừng lại một lúc, sau đó đột nhiên cô ta ngả người tới trước một chút, đôi mắt mang đầy oán hận nhìn thẳng vào mắt Đan Diễn Vy: “Hay cậu là một người phụ nữ lẳng lơ dễ dãi, cậu nói xem tên khốn Hà Cảnh Quân đó có biết cậu đã cắm cho anh ta một cặp sừng thật lớn rồi chưa?”
“Vấn đề này không hề liên quan gì đến Cảnh Quân, làm phiền cậu đừng lôi người khác vào.” Đan Diễn Vy không muốn lôi Hà Cảnh Quân vào, cho nên ngữ khí của cô cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
Vũ Thư hừ lạnh: “Từ lúc nào mà cậu lại trở nên khí phách như vậy rồi, cậu không phải là Thánh mẫu, không phải người lương thiện sao, Đan Diễn Vy, cậu đúng là một người phụ nữ biết diễn trò đáng thương mà.”
Khoảng gần một tiếng sau, Vũ Thư tay xách một chiếc túi Chanel kiểu dáng mới nhất đến, tuy trên miệng cô ta không ngừng thốt ra những lời ngại ngùng nhưng trên mặt cô ta thì không có lấy chút xíu tội lỗi nào.
“Vy Vy thật ngại quá, để cậu đợi lâu rồi.”
“Không có.” Đan Diễn Vy khẽ cong cong khóe môi trả lời.
Vũ Thư đợi người phục vụ tới đẩy ghế ra cho mình rồi mới chịu ngồi xuống, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Đan Diễn Vy mà ánh mắt cô ta chợt lóe lên một sự u ám, nhưng không ai nhìn thấy cả, tiện nhân, hôm qua còn đi khách sạn thuê phòng với Thiên, bây giờ còn thoải mái ngồi ở đây nở nụ cười với cô ta nữa chứ.
Cô ta thực sự đánh giá thấp bản tính tiện nhân của Đan Diễn Vy rồi, trên mặt Vũ Thư vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ từ nãy đến giờ: “Vy Vy, cậu muốn uống gì không, mình mời.”
“Không cần đâu, mình uống nước lọc là được rồi.” Đan Diễn Vy đưa ngón tay chỉ vào ly nước lọc mát lạnh trước mặt mình.
Vũ thư cũng không nói gì, cô ta gọi cho mình một ly nước trái cây rồi yêu cầu người phục vụ rời đi. Sau đó cô ta cứ giương mắt nhìn chằm chằm vào Đan Diễn Vy tới một lúc lâu, lâu đến nỗi đến khi Đan Diễn Vy cảm thấy không thoải mái thì Vũ Thư mới thu tầm mắt lại.
Tiếp đó cô ta liền giở giọng ngây thơ và tội nghiệp: “Vy Vy thật xin lỗi cậu, cậu xuất viện mà mình cũng không tới đón, thật sự gần đây mình có hơi bận.”
“Không sao, mình vẫn rất khỏe.” Đan Diễn Vy vừa chợt nhìn thấy một tia thù hận lóe lên trong đáy mắt Vũ Thư, cô nhìn nhầm sao?
Vũ Thư nghe thấy Đan Diễn Vy vẫn khỏe nên cũng hùa theo nở nụ cười hạnh phúc: “Vậy thì tốt quá rồi, mình còn tưởng sức khỏe cậu vẫn chưa tốt, đúng là may mắn a Vy Vy.”
“Đúng vậy a.” Đan Diễn Vy lấy lại bình tĩnh, cũng may cô còn chưa bị Trương Chính Quang đạt được ý xấu, nếu không bây giờ cô cũng không thể nào bình tĩnh mà ngồi ở đây nói chuyện với cô ta như vậy rồi: “Vũ Thư, hôm nay cậu tìm mình là có chuyện gì sao?”
Cô luôn cảm thấy trong lòng mình đang dấy lên một cảm giác rất khó chịu.
Bộ móng tinh xảo của Vũ Thư như đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cô ta đưa ngón tay gõ gõ vài cái xuống mặt bàn rồi cố ngụy trang cho mình một bộ dạng thật thanh thuần và ngu ngơ, cô ta cười ha ha hỏi: “Vy Vy, mấy hôm nay Thiên đều không có ở văn phòng, cậu có biết anh ấy đi đâu không?”
“Mình không biết.” Đáy lòng Đan Diễn Vy đột nhiên căng thẳng dữ dội, nhưng cô vẫn cố duy trì nét mặt điềm tĩnh trả lời.
Vũ Thư cũng không tỏ ra nghi ngờ cô, cô ta chỉ nói với một chút nuối tiếc: “Haiz, mình còn tưởng cậu biết chứ, gần đây Thiên không có tới tìm mình, cũng không biết anh ấy đi đâu nữa, nhưng tối hôm qua mình có nghe nói anh ấy tới bar, cậu nói có đúng không?”
Đan Diễn Vy có thể cảm thấy đôi mắt dò hỏi của Vũ Thư đang liên tục bắn vào người mình, như thể cô ta đang muốn nghe được câu trả lời nào đó từ miệng của cô vậy, cô cũng không chắc Vũ Thư đã biết được bao nhiêu chuyện rồi, nhưng chắc chắn cô ta đang cố ý hỏi như vậy.
Cô ngước mắt lên và nhìn Vũ Thư một cách bình tĩnh: “Mình không biết, nhưng nếu cậu muốn nói cho mình nghe về chuyện của anh ta, xin lỗi, mình không muốn nghe.”
“Vy Vy, tại sao cậu lại tức giận?” Vũ Thư tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy ủy khuất, nhưng từ miệng cô ta thốt ra thì lời nào lời nấy cũng đều cay độc vô cùng: “Rõ ràng người nên tức giận không phải là mình sao? Cậu và Thiên đi khách sạn thuê phòng, người bị đội mũ xanh là mình cơ mà, không lẽ mình nói sai sao?”
‘Roẹt’, đôi tay của Đan Diễn Vy bất giác siết chặt vào ghế, quả nhiên Vũ Thư biết rõ chuyện hôm qua, nhất thời cô cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào nữa.
Nói với Vũ Thư rằng cô bị đánh thuốc mê, sau đó đúng lúc gặp được Lục Trình Thiên cứu mình? Chuyện này mà nói ra cô còn không thèm tin nữa chứ đừng nói chi là thuyết phục được người khác tin.
Nhưng chuyện cô đi thuê phòng khách sạn với Lục Trình Thiên là sự thật, chuyện nên hay không nên xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi.
Vũ Thư nhìn vẻ mặt im lặng của Đan Diễn Vy, chân răng cô ta suýt chút nữa cũng muốn cắn tới nát rồi, nhưng vì chuyện phía sau, cô ta vẫn cần phải nhịn.
Sau đó cô ta lấy thứ gì đó ra khỏi túi, nhấn nút một cái rồi tiếp tục nói một cách buồn bã: “Vy Vy, mình thực sự không ngờ cậu lại lưu lạc tới bước đường cùng như vậy, cậu là người bạn thời đại học tốt nhất của mình, nhưng lại ở cùng với bạn trai của mình, cậu thấy cậu làm như vậy có công bằng với mình không hả?”
Bởi vì Đan Diễn Vy áy náy với Vũ Thư, cho nên ngay cả khi cô ta làm sai lệch đi sự thật, cô vẫn không tự biện minh cho mình: “Vũ Thư, mình biết mình có giải thích như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, nhưng mình hứa sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Bởi vì cô sẽ sớm ra đi, và sẽ không bao giờ làm phiền mối quan hệ của họ nữa.
Hứa sao? Ha ha, cô ta sẽ không bao giờ tin vào bất kì câu hứa nào từ miệng của Đan Diễn Vy nữa. Vũ Thư lúc này vẫn duy trì cái bộ dạng khoan dung độ lượng, bởi vì đã diễn thì phải diễn cho tới: “Vy Vy, mình chỉ muốn biết tại sao cậu lại làm như vậy thôi, cậu hiểu rõ tình cảm của mình và Thiên mà.”
“Mình……” Nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Vũ Thư mà đáy lòng Đan Diễn Vy càng cảm thấy tội lỗi hơn. Thực ra cô quen biết với Lục Trình Thiên còn sớm hơn cả Vũ Thư nữa, nhưng cũng chỉ là sai sót ngoài ý muốn thôi.
Sự thật thì không thể thay đổi, rằng Lục Trình Thiên và Vũ Thư ở bên nhau trước, cô tưởng sau khi bọn họ chia tay, cô sẽ có thể cho mình một cơ hội nhưng không ngờ Vũ Thư lại quay về.
“Cậu ở bên Thiên là do đố kỵ với mình đúng không, Vy Vy thật sự không ngờ cậu là một người như vậy đó.” Vũ Thư không để cho Đan Diễn Vy nói mà trực tiếp buộc tội cô.
“Xin lỗi.” Đan Diễn Vy khẽ cúi đầu nên cô không nhìn thấy được sự phẫn nộ trong mắt Vũ Thư. Sau chuyện của Trương Chính Quang, cô không cảm thấy mình nợ Vũ Thư, nhưng sau vụ việc ngày hôm qua, cô không thể nào ép bản thân mình cảm thấy nhẹ nhõm được.
Khi Vũ Thư nghe được câu trả lời mà cô ta muốn, cô ta liền bấm nút tắt thứ mà cô ta đang cầm trong tay mình rồi nhét nó lại vào túi. Sau đó cô ta thu hết những nỗi thương tâm và buồn bã trên mặt mình lại, rồi rút ra một mảnh khăn giấy và nhấp nhấp vào khóe mắt, nhìn thấy vẻ mặt lưỡng lự của Đan Diễn Vy, khóe môi cô ta chợt nở lên nụ cười lạnh: “Sao vậy, không thấy mình khóc nên thất vọng sao?”
“Không có, Vũ Thư, cậu đây là…..” Đan Diễn Vy có hơi bất ngờ về tốc độ thay đổi tâm trạng của Vũ Thư.
Vũ Thư không nói gì, vì người phục vụ đúng lúc lại bưng nước trái cây lên, cô cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm nhỏ, rồi đặt xuống nhẹ nhàng, lúc này người phục vụ cũng đã đi xa rồi.
Bây giờ cô ta mới mở miệng nói: “Mình làm sao? Đan Diễn Vy, cậu có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ này, thì mình cũng chẳng buồn nói nữa, Đan Diễn Vy, cậu nói xem cậu còn có thể hà tiện đến mức nào nữa đây hả?”
Nghe thấy những lời xúc phạm mình từ miệng Vũ Thư, đôi lông mày của Đan Diễn Vy bất giác nhau lại, ngữ điệu trong lời nói cũng trầm xuống vài phần: “Vũ Thư, mình chỉ có thể nói với cậu rằng chuyện hôm qua hoàn toàn là ngoài ý muốn, mình hứa sau này sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện như vậy nữa.
“Cậu hứa sao? Đan Diễn Vy cậu cũng đã nói tới mấy lần rồi, nhưng rồi sao, mình lần lần lượt lượt nhìn thấy cậu đi ra từ căn hộ của Thiên, lần này còn gấp gáp đến nỗi phải đi thuê phòng khách sạn, cậu muốn mình tin cậu làm sao đây?”
Vũ Thư dừng lại một lúc, sau đó đột nhiên cô ta ngả người tới trước một chút, đôi mắt mang đầy oán hận nhìn thẳng vào mắt Đan Diễn Vy: “Hay cậu là một người phụ nữ lẳng lơ dễ dãi, cậu nói xem tên khốn Hà Cảnh Quân đó có biết cậu đã cắm cho anh ta một cặp sừng thật lớn rồi chưa?”
“Vấn đề này không hề liên quan gì đến Cảnh Quân, làm phiền cậu đừng lôi người khác vào.” Đan Diễn Vy không muốn lôi Hà Cảnh Quân vào, cho nên ngữ khí của cô cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
Vũ Thư hừ lạnh: “Từ lúc nào mà cậu lại trở nên khí phách như vậy rồi, cậu không phải là Thánh mẫu, không phải người lương thiện sao, Đan Diễn Vy, cậu đúng là một người phụ nữ biết diễn trò đáng thương mà.”