“Không sao, cậu cứ đi đi, tôi ở đây một mình cũng được.”, Đan Diễn Vy có chút buồn cười, Trương Tinh Nhiên còn có cảm giác có lỗi với cô chứ.
Thực ra cô ở một mình cũng như vậy thôi, không cần có ai nên cạnh.
“Ừm, vậy tôi đi đây.”, Trương Tinh Nhiên đi về phía trong đám đông, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Đan Diễn Vy.
Những người bạn lần lượt rời đi, trong hội trường tấp nập người qua lại không có lấy một ai quen biết, cho dù là giả vờ như không nhưng cô cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cô ta chỉ đành đi vào một góc.
Vẫn chưa đi được mấy bước thì từ đằng sau có một giọng nói quen thuộc: “Vy Vy.”
“Cảnh Quân, anh cũng đến à.”, nói xong lại thấy có chút không đúng vì những bữa tiệc như thế này, anh ấy đến cũng là rất bình thường.
“Tại sao lại không nghe điện thoại của anh?”, Hà Cảnh Quân đoán Đan Diễn Vy có thể tới đây, không ngờ cô ở đây thật, nỗi lo lắng và nhớ nhung trong nửa tháng vừa qua khi gặp lại cô liền trở thành ánh mắt yêu thương da diết.
“Cảnh Quân, thật xin lỗi, thời gian này em trở về quê, có lẽ là do tín hiệu ở đó không tốt.”, khi bạn nói dối một câu thì sẽ phải chuẩn bị nhiều câu nói dối khác để che đậy, và Đan Diễn Vy đang ở trong tình cảnh đó, dù trong lòng cảm thấy áy náy nhưng cô cũng không còn cách nào khác.
“Chúng ta ra đằng khác nói chuyện đi.”, Hà Cảnh Quân để ý thấy những người xung quanh cứ liếc mắt nhìn Đan Diễn Vy, cho dù là một người tính cách ôn hòa như anh cũng cảm thấy không vui.
“Ừm.”, Đan Diễn Vy thực ra không chú ý tới điều đó, chỉ là thấy xung quanh đông người nên không tiện nói chuyện.
Cô đi theo Hà Cảnh Quân ra ngoài hoa viên trong biệt thự.
“Vy Vy, anh tưởng là em không để ý đến anh nữa.”
“Sao lại thế được, anh Cảnh Quân nghĩ nhiều rồi.”, Đan Diễn Vy ngại ngùng nói, cô đúng là từng có suy nghĩ này, đặc biệt là sau khi Lục Trình Thiên ra điều kiện, ngoại trừ Tư Tư, tất cả mọi chuyện và người ở thành phố Cần An này cô đều không muốn dính dáng tới.
Hà Cảnh Quân không hề giấu giếm, nói ra những lời trong lòng mình: “Anh không biết trong nửa tháng vừa qua đã có chuyện gì xảy ra với em nhưng từng ngày từng giờ anh đều nhớ về em.”
“Anh Cảnh Quân, chúng ta không phải đã nói sẽ để mọi thứ thuận theo tự nhiên sao?”, Đan Diễn Vy trong lòng căng thẳng, nhưng giả vờ như rất bình tĩnh.
Hà Cảnh Quân cười gượng: “Anh biết, Vy Vy anh sẽ không ép em đâu, anh chỉ muốn em không phải chịu tổn thương.”
Quá muộn rồi, cô đã phải chịu sự tổn thương mà không thể nào bù đắp được, cho dù có sống thì cũng chỉ là một cái xác không hồn, trái tim cô gần như đã chết, không thể vì một người đàn ông khác mà rung động được.
Trước đây cô cũng nghĩ là có thể nhưng sự thật là không ai có thể thay thế người đàn ông lạnh lùng đó.
Đan Diễn Vy cúi đầu xuống nhìn dưới chân mình, nhỏ nhẹ nói: “Trong lòng em hiểu rõ mà, anh yên tâm, em không sao đâu.”
“Em thật sự không sao sao?”, anh lặng lẽ nói trong lòng, nhưng sao giọng nói của em lại chất chứa bi thương như vậy.
Đan Diễn Vy không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Em thật sự không sao, hôm nay là sinh nhật của Vũ Thư, chúng ta hãy vào trong đi.”
Hà Cảnh Quân chú ý đến nụ cười hoàn mỹ của cô nhưng trong thâm tâm lại mang một nỗi đau, cô đã không chịu cởi bỏ chiếc mặt nạ của mình, anh chỉ đành gật đầu nói: “Được.”
Cô ấy như vậy, càng khiến anh thương xót, càng khiến anh muốn quyết tâm bảo vệ.
Hai người cùng quay trở lại trong biệt thự, phát hiện mọi người vẫn đứng nguyên như vậy, ánh mắt đều hướng về phía ngoài cửa.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Đan Diễn Vy cũng nhìn theo hướng đó.
Một Lục Trình Thiên cao to rắn rỏi xuất hiện trước mặt mọi người, chiếc áo sơ-mi trắng tinh với cổ áo ngay ngắn, chiếc cà vạt màu tối vô cùng chỉn chu, bộ vest vừa vặn càng làm tôn lên vẻ anh tuấn, lịch thiệp nhưng lạnh lùng của anh ta.
Một người đàn ông có sức thu hút như vậy, tại sao bên cạnh lại không có một cô công chúa đi cùng chứ.
Vũ Thư mặc chiếc váy thướt tha màu hồng, yểu điệu đi bên cạnh anh ta, một tay thân mật khoác lên eo, gương mặt ửng hồng có chút e thẹn.
Hai người như đôi kim đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi.
Những bàn tán xung quanh cứ xôn xao bên tai Đan Diễn Vy.
“Cô Vũ và luật sư Lục thật là đẹp đôi, đúng là một đôi trời sinh.”
“Còn không phải sao, luật sư Lục và cô Vũ cùng nhau tiến vào, không phải đã nói lên tất cả rồi sao.”
“Vũ Thư thật là có mắt nhìn, nhanh như vậy đã có được người đàn ông quyền lực nhất Cần An này, không biết bao nhiêu cô gái sẽ phải đau lòng nữa.”
Đan Diễn Vy rất muốn giả vờ như không để ý đến nhưng quá khó, quá khó rồi, cô cảm giác đau khổ đến nối không thể thở được, rõ ràng biết kết quả này sẽ đến nhưng lại vẫn thấy buồn.
Đan Diễn Vy, mày thật là ngu ngốc không còn thuốc chữa nữa rồi.
Đột nhiên có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô.
Tim cô đập loạn nhịp, nhìn người đàn ông dịu dàng bên cạnh, anh nói: “Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Cô dần dần lấy lại bình tĩnh, nhỏ nhẹ nói với anh: “Cảm ơn anh.”
Hà Cảnh Quân mỉm cười.
Lục Trình Thiên vẻ mặt lạnh lùng đứng ở trước cửa, cho đến khi nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn luôn đứng sát bên cạnh Hà Cảnh Quân, sự lạnh lùng đó lại càng tăng lên.
Chẳng trách cô không từ mà biệt, thì ra hai người sớm đã có tư tình với nhau rồi, Đan Diễn Vy, sao có thể là người phụ nữ không biết liêm sỉ như vậy?
“Thiên, anh sao vậy?”, Vũ Thư luôn chú ý tới người đàn ông bên cạnh, quan tâm hỏi.
Cô luôn quan tâm tới nhất cử nhất động của anh, cho dù chỉ là một ánh mắt thì cô ta cũng có thể nắm bắt được, chính vì quan tâm nên cô ta mới để ý như vậy.
Cô ta cũng rất thích thú cảm giác được mọi người chú ý, và chỉ có người đàn ông bên cạnh cô mới có sức hấp dẫn đó, và chỉ có cô mới hợp với anh ấy.
“Không có gì.”, anh ta mỉm cười lạnh lùng sau đó đột nhiên buông tay ra trong sự ngỡ ngàng của Vũ Thư, rồi ôm lấy eo cô ta, nói nhỏ: “Hôm nay không phải là sinh nhật của em sao, hãy chơi vui vẻ một chút.”
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Vũ Thư nhất thời không kịp phản ứng lại, cho đến khi cô biết Lục Trình Thiên đang ôm mình, nếu không phải có nhiều người ở đây thì cô đã sớm hét lên vì sung sướng.
Cô không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi anh không ôm cô như vậy, lại còn ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, có phải điều này thể hiện rằng anh đã tha thứ cho tất cả những việc làm của cô trước đây.
Nụ cười trên mặt cô ta ngày càng hiện rõ, đột nhiên trong đám đông cô ta nhìn thấy Đan Diễn Vy, cô nhếch môi nhìn chằm chằm vào tình địch, như muốn khoe khoang chiến thắng của mình.
Đan Diễn Vy, cô đã nhìn rõ chưa? Người mà Lục Trình Thiên thích cuối cùng vẫn là cô ta, cô chỉ là một người phụ nữ hạ tiện bị Thiên vứt bỏ.
Thực ra cô ở một mình cũng như vậy thôi, không cần có ai nên cạnh.
“Ừm, vậy tôi đi đây.”, Trương Tinh Nhiên đi về phía trong đám đông, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Đan Diễn Vy.
Những người bạn lần lượt rời đi, trong hội trường tấp nập người qua lại không có lấy một ai quen biết, cho dù là giả vờ như không nhưng cô cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cô ta chỉ đành đi vào một góc.
Vẫn chưa đi được mấy bước thì từ đằng sau có một giọng nói quen thuộc: “Vy Vy.”
“Cảnh Quân, anh cũng đến à.”, nói xong lại thấy có chút không đúng vì những bữa tiệc như thế này, anh ấy đến cũng là rất bình thường.
“Tại sao lại không nghe điện thoại của anh?”, Hà Cảnh Quân đoán Đan Diễn Vy có thể tới đây, không ngờ cô ở đây thật, nỗi lo lắng và nhớ nhung trong nửa tháng vừa qua khi gặp lại cô liền trở thành ánh mắt yêu thương da diết.
“Cảnh Quân, thật xin lỗi, thời gian này em trở về quê, có lẽ là do tín hiệu ở đó không tốt.”, khi bạn nói dối một câu thì sẽ phải chuẩn bị nhiều câu nói dối khác để che đậy, và Đan Diễn Vy đang ở trong tình cảnh đó, dù trong lòng cảm thấy áy náy nhưng cô cũng không còn cách nào khác.
“Chúng ta ra đằng khác nói chuyện đi.”, Hà Cảnh Quân để ý thấy những người xung quanh cứ liếc mắt nhìn Đan Diễn Vy, cho dù là một người tính cách ôn hòa như anh cũng cảm thấy không vui.
“Ừm.”, Đan Diễn Vy thực ra không chú ý tới điều đó, chỉ là thấy xung quanh đông người nên không tiện nói chuyện.
Cô đi theo Hà Cảnh Quân ra ngoài hoa viên trong biệt thự.
“Vy Vy, anh tưởng là em không để ý đến anh nữa.”
“Sao lại thế được, anh Cảnh Quân nghĩ nhiều rồi.”, Đan Diễn Vy ngại ngùng nói, cô đúng là từng có suy nghĩ này, đặc biệt là sau khi Lục Trình Thiên ra điều kiện, ngoại trừ Tư Tư, tất cả mọi chuyện và người ở thành phố Cần An này cô đều không muốn dính dáng tới.
Hà Cảnh Quân không hề giấu giếm, nói ra những lời trong lòng mình: “Anh không biết trong nửa tháng vừa qua đã có chuyện gì xảy ra với em nhưng từng ngày từng giờ anh đều nhớ về em.”
“Anh Cảnh Quân, chúng ta không phải đã nói sẽ để mọi thứ thuận theo tự nhiên sao?”, Đan Diễn Vy trong lòng căng thẳng, nhưng giả vờ như rất bình tĩnh.
Hà Cảnh Quân cười gượng: “Anh biết, Vy Vy anh sẽ không ép em đâu, anh chỉ muốn em không phải chịu tổn thương.”
Quá muộn rồi, cô đã phải chịu sự tổn thương mà không thể nào bù đắp được, cho dù có sống thì cũng chỉ là một cái xác không hồn, trái tim cô gần như đã chết, không thể vì một người đàn ông khác mà rung động được.
Trước đây cô cũng nghĩ là có thể nhưng sự thật là không ai có thể thay thế người đàn ông lạnh lùng đó.
Đan Diễn Vy cúi đầu xuống nhìn dưới chân mình, nhỏ nhẹ nói: “Trong lòng em hiểu rõ mà, anh yên tâm, em không sao đâu.”
“Em thật sự không sao sao?”, anh lặng lẽ nói trong lòng, nhưng sao giọng nói của em lại chất chứa bi thương như vậy.
Đan Diễn Vy không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Em thật sự không sao, hôm nay là sinh nhật của Vũ Thư, chúng ta hãy vào trong đi.”
Hà Cảnh Quân chú ý đến nụ cười hoàn mỹ của cô nhưng trong thâm tâm lại mang một nỗi đau, cô đã không chịu cởi bỏ chiếc mặt nạ của mình, anh chỉ đành gật đầu nói: “Được.”
Cô ấy như vậy, càng khiến anh thương xót, càng khiến anh muốn quyết tâm bảo vệ.
Hai người cùng quay trở lại trong biệt thự, phát hiện mọi người vẫn đứng nguyên như vậy, ánh mắt đều hướng về phía ngoài cửa.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Đan Diễn Vy cũng nhìn theo hướng đó.
Một Lục Trình Thiên cao to rắn rỏi xuất hiện trước mặt mọi người, chiếc áo sơ-mi trắng tinh với cổ áo ngay ngắn, chiếc cà vạt màu tối vô cùng chỉn chu, bộ vest vừa vặn càng làm tôn lên vẻ anh tuấn, lịch thiệp nhưng lạnh lùng của anh ta.
Một người đàn ông có sức thu hút như vậy, tại sao bên cạnh lại không có một cô công chúa đi cùng chứ.
Vũ Thư mặc chiếc váy thướt tha màu hồng, yểu điệu đi bên cạnh anh ta, một tay thân mật khoác lên eo, gương mặt ửng hồng có chút e thẹn.
Hai người như đôi kim đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi.
Những bàn tán xung quanh cứ xôn xao bên tai Đan Diễn Vy.
“Cô Vũ và luật sư Lục thật là đẹp đôi, đúng là một đôi trời sinh.”
“Còn không phải sao, luật sư Lục và cô Vũ cùng nhau tiến vào, không phải đã nói lên tất cả rồi sao.”
“Vũ Thư thật là có mắt nhìn, nhanh như vậy đã có được người đàn ông quyền lực nhất Cần An này, không biết bao nhiêu cô gái sẽ phải đau lòng nữa.”
Đan Diễn Vy rất muốn giả vờ như không để ý đến nhưng quá khó, quá khó rồi, cô cảm giác đau khổ đến nối không thể thở được, rõ ràng biết kết quả này sẽ đến nhưng lại vẫn thấy buồn.
Đan Diễn Vy, mày thật là ngu ngốc không còn thuốc chữa nữa rồi.
Đột nhiên có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô.
Tim cô đập loạn nhịp, nhìn người đàn ông dịu dàng bên cạnh, anh nói: “Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Cô dần dần lấy lại bình tĩnh, nhỏ nhẹ nói với anh: “Cảm ơn anh.”
Hà Cảnh Quân mỉm cười.
Lục Trình Thiên vẻ mặt lạnh lùng đứng ở trước cửa, cho đến khi nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn luôn đứng sát bên cạnh Hà Cảnh Quân, sự lạnh lùng đó lại càng tăng lên.
Chẳng trách cô không từ mà biệt, thì ra hai người sớm đã có tư tình với nhau rồi, Đan Diễn Vy, sao có thể là người phụ nữ không biết liêm sỉ như vậy?
“Thiên, anh sao vậy?”, Vũ Thư luôn chú ý tới người đàn ông bên cạnh, quan tâm hỏi.
Cô luôn quan tâm tới nhất cử nhất động của anh, cho dù chỉ là một ánh mắt thì cô ta cũng có thể nắm bắt được, chính vì quan tâm nên cô ta mới để ý như vậy.
Cô ta cũng rất thích thú cảm giác được mọi người chú ý, và chỉ có người đàn ông bên cạnh cô mới có sức hấp dẫn đó, và chỉ có cô mới hợp với anh ấy.
“Không có gì.”, anh ta mỉm cười lạnh lùng sau đó đột nhiên buông tay ra trong sự ngỡ ngàng của Vũ Thư, rồi ôm lấy eo cô ta, nói nhỏ: “Hôm nay không phải là sinh nhật của em sao, hãy chơi vui vẻ một chút.”
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Vũ Thư nhất thời không kịp phản ứng lại, cho đến khi cô biết Lục Trình Thiên đang ôm mình, nếu không phải có nhiều người ở đây thì cô đã sớm hét lên vì sung sướng.
Cô không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi anh không ôm cô như vậy, lại còn ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, có phải điều này thể hiện rằng anh đã tha thứ cho tất cả những việc làm của cô trước đây.
Nụ cười trên mặt cô ta ngày càng hiện rõ, đột nhiên trong đám đông cô ta nhìn thấy Đan Diễn Vy, cô nhếch môi nhìn chằm chằm vào tình địch, như muốn khoe khoang chiến thắng của mình.
Đan Diễn Vy, cô đã nhìn rõ chưa? Người mà Lục Trình Thiên thích cuối cùng vẫn là cô ta, cô chỉ là một người phụ nữ hạ tiện bị Thiên vứt bỏ.