CHƯƠNG 517: BỊ BẮT.
Chuyện thím hai Lục bị hạ độc, Lục Trình Thiên quả nhiên cũng không quản nữa, nhưng vào ngày đầu tiên anh quay về, Đan Diễn Vy có nói, Vũ Thư bị đuổi đi rồi.
Một tiếng trước khi cô ta bị đuổi đi, cô ta đã định chạy trốn, nhưng cuối cùng cũng đã bị bắt lại, và đứa bé cũng không giữ được nữa, máu tươi còn nhuộm đỏ cả một băng ghế.
Đương nhiên, báo cáo đó cũng đã có rồi, đứa bé quả thực là không có liên quan gì đến nhà họ Lục cả.
Đan Diễn Vy cũng không nói rõ được cái tư vị này, đặc biệt là khi cô vẫn còn một số nghi ngờ trong đầu chưa được rửa sạch.
Nhà lớn nhà họ Lục gần đây có quá nhiều người ra vào, dường như là không có ai quan tâm đến cô nữa.
Ngay cả Du Du cũng có thể cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này.
Đan Diễn Vy giờ phút nào cũng căng thẳng, khiến cho cô suýt chút nữa là ra máu rồi.
Lục Trình Thiên vô cùng sợ hãi, mấy hôm nay anh quá là bận rộn rồi, ngay cả thời gian về nhà ngủ cũng không có nữa.
Nghe bác sĩ nói cô có chút dấu hiệu sảy thai nhẹ, khiến anh sợ quá phải quay về.
“Không sao đâu, em biết anh bận, anh cứ đi bận là được rồi, chỉ là gần đây em ngủ không được ngon, em sẽ cố gắng điều chỉnh lại.” Cô nhẹ nhàng an ủi anh.
Lục Trình Thiên gật đầu.
Bây giờ anh quả thực là không còn thời giờ để chú ý đến những thứ khác nữa, anh cũng biết nút thắt trong lòng cô là gì.
Ông cụ Lục thì ngày ngày không ra khỏi cửa, trông có chút giống như là đang chuộc tội vậy. Những người có vị trí quan trọng khác trong nhà họ Lục cũng không dám tùy ý động đậy, sợ sẽ bị người khác nắm thóp, toàn bộ đều dựa vào điện thoại để liên hệ, còn anh phải một mình chống đỡ, còn phải tìm cách nhanh chóng khiến cho đối phương ra tay, dường như là mệt chết rồi.
Hôm nay, những sự phòng bị đã cũng chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi dẫn rắn ra khỏi hang thôi.
Sau khi ăn xong, Lục Trình Thiên hiếm lắm mới có thời gian nghỉ ngơi ở nhà một lúc, anh định sẽ ngủ trưa với cô.
Đan Diễn Vy rất vui, lập tức kêu người thay một bộ chăn mền mới.
“Ngủ với anh, nha?” Anh ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng hỏi.
Đan Diễn Vy gật đầu, rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
Cô sờ sờ cằm anh, có chút râu vẫn chưa được cạo.
Lục Trình Thiên là một người rất coi trọng hình tượng, có thể khiến anh không chú trọng như thế này thì có thể thấy là thời gian gấp rút bao nhiêu.
“Lục Trình Thiên, có phải là bởi vì phần văn kiện đó không?” Cho nên anh mới mệt như vậy, cho nên nhà họ Lục gần đây mới kỳ lạ như vậy?
Lục Trình Thiên nghiêng đầu qua, anh đưa tay che mắt cô lại một lát: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, con gái anh muốn ngủ rồi, em không nghe thấy sao?”
Bàn tay còn lại của anh thì theo bản năng sờ sờ bụng cô.
Đan Diễn Vy mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói nữa.
Một giấc ngủ đến ba giờ chiều.
Sau khi thức dậy đi ra ngoài, có vài người đàn ông thân mặc đồng phục đứng dậy: “Đội trưởng Lục, dậy rồi sao?”
Lục Trình Thiên lia mắt nhìn mấy người đó một cái, sau khi nhận ra những bộ đồng phục đó đến từ bộ phận nào, biểu cảm của anh vẫn không thay đổi.
“Ừm.” Anh nhàn nhạt đáp.
Mấy người đó đối mắt nhìn nhau một cái, bình thường có rất ít người nhìn thấy bọn họ mà không sợ như vậy.
Phải biết, không có mấy người sau khi trải qua kiểm tra kỷ luật của họ mà có thể bình an vô sự ra ngoài được.
“Đồng chí Lục, chúng ở bên kiểm tra kỷ luật, gần đây chúng tôi đã nhận được báo cáo có liên quan đến anh, mời anh theo chúng tôi một chuyến.” Người đó giơ giấy chứng nhận công tác lên, ngữ khí vang vọng có lực.
Lục Trình Thiên gật đầu, không nói gì nhiều.
Đan Diễn Vy trừng to mắt, không có ai là không biết bốn từ đó có ý nghĩa là gì, cũng không có ai là không biết người đi vào đó sẽ phải trải qua những gì.
Có bao nhiêu cây đại thụ sau khi trải qua lễ rửa tội của bên kiểm tra kỷ luật thì không còn cả một chiếc lá khô héo nào nữa?
“Lục Trình Thiên...” Cô cắn môi, lo lắng nhìn anh.
Lục Trình Thiên khẽ cười, anh quay người lại hôn lên mặt cô, nhẹ giọng nói: “Tin anh, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc cho con gái và con trai của chúng ta.”
Mấy người kiểm tra kỷ luật đối mắt nhìn nhau, bọn họ đã thấy quen những cảnh phản kháng và la hét ầm ĩ, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này.
Nhưng bọn họ vẫn khẽ khụ một tiếng, ý bảo phải đi rồi.
Thế là Đan Diễn Vy chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị đưa đi.
Đây có phải là sức mạnh của phần văn kiện đó?
Cô che miệng mình lại, cố gắng để không khóc lên.
Cháu trai trưởng của nhà họ Lục bị đưa đi, dường như chỉ là bắt đầu, vài ngày sau đó, ba Lục, cô Lục, chú hai nhà họ Lục liên tiếp bị mời đi uống trà, những người đã tách khỏi nhà họ Lục đi theo con đường thương nghiệp cũng bắt đầu gặp đả kích liên tục trong công việc làm ăn.
Người làm ngày nào cũng nói những tin tức này cho Đan Diễn Vy nghe, cô không biết mấy người này rốt cuộc là do ai sắp xếp, nhưng vào lúc này mà nghe được mấy tin tức này, cô vẫn luôn cảm thấy kinh sợ và lo lắng.
Nhưng nghĩ đến lời dặn dò trước khi đi của Lục Trình Thiên, nghĩ đến đứa con, cô chỉ có thể ép mình nghỉ ngơi cho tốt.
Nhưng nỗi đau trong lòng không thể nguôi ngoai bằng lý trí.
Thế là cô lại ra máu một lần nữa.
Lần này Lục Trình Thiên không có ở đây, lời khuyên của bác sĩ cũng vô hiệu, mẹ Lục chỉ đành dọn đến sống với cô, buổi tối cũng để cho Du Du ở với bà, cật lực làm giảm căng thẳng cho cô.
“Mẹ, thật sự sẽ không sao chứ?” Đan Diễn Vy lo lắng nắm lấy tay của mẹ Lục.
Hôm nay, có một người bên dòng chính của nhà họ Lục bị kéo xuống ngựa rồi.
Mẹ Lục vỗ vỗ tay cô: “Vy Vy à, nhà họ Lục chúng ta làm gì con cũng biết, chuyện này đối với người ngoài rất đáng sợ, nhưng thật ra cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi, nhà họ Lục không có yếu ớt như con nghĩ đâu, lần này chỉ có thể nói là đúng thật có nguy cơ thôi. Con yên tâm đi.”
Đan Diễn Vy làm sao mà yên tâm được.
Mẹ Lục thấy vậy, thì nói tiếp: “Ông cụ xem trọng cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lục hơn bất kỳ thứ gì khác, nhưng bây giờ lại không hỏi han đến, để mặc cho nhà họ Lục xảy ra chuyện, con không thấy kỳ lạ sao? Chiến hữu của ông cụ cũng đã không còn nữa, bây giờ chỉ còn lại một mình ông ấy, một nhân vật chỉ cần giẫm chân cũng đủ làm chấn động, làm sao mà có thể dễ dàng bị lật đổ được, chỉ có thể nói là do mấy người đàn ông này đều đã có kế hoạch rồi, chỉ là sợ chúng ta lo lắng nên mới không nói ra thôi, con cứ yên tâm đi.”
Đan Diễn Vy nghĩ tỉ mỉ một chút, đúng là mẹ Lục nói rất có lý, thế là trong lòng cô cuối cùng cũng đỡ hơn.
Đương nhiên, cũng chỉ là một chút mà thôi.
Kể từ sau khi nhà họ Lục xảy ra chuyện, cửa nhà họ Lục vắng như chùa bà đanh vậy, dường như ai nấy cũng đều tránh né nhà họ Lục.
Cho đến ngày thứ năm.
Nhà họ Lục cuối cùng cũng có vài người đến tìm ông cụ Lục.
Nhìn khuôn mặt hăng hái của người thanh niên trẻ tuổi, trong lòng ông cụ Lục thầm thở dài một tiếng, người trẻ tuổi đúng là tràn đầy sinh lực mà.
“Vất vả rồi!” Ông cụ Lục lên tiếng trước.
Kiều Chấn Ly xua xua tay: “Tụi con là anh em nhiều năm với Thiên, lần này không phải là vì nhà họ Lục mà là vì lão đại thôi. Thưa ông, đây là thứ mà lão đại bảo bọn con đưa cho ông, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, mong ông hãy nhanh chóng ra tay, nếu không đợi bên đó chuẩn bị xong thì chỉ e là không còn đơn giản nữa!”
“Được!” Ông cụ cũng không nhiều lời.
Sau khi tiễn Kiều Chấn Ly ra cửa, ông Lục lại nhìn lên bầu trời, nhìn về nơi trời xanh mây trắng, rồi chậm rãi mở miệng: “Già rồi, sau này thiên hạ là của thanh niên các cậu!”
Kiều Chấn Ly mỉm cười rồi tiêu sái rời khỏi.
............
Chuyện thím hai Lục bị hạ độc, Lục Trình Thiên quả nhiên cũng không quản nữa, nhưng vào ngày đầu tiên anh quay về, Đan Diễn Vy có nói, Vũ Thư bị đuổi đi rồi.
Một tiếng trước khi cô ta bị đuổi đi, cô ta đã định chạy trốn, nhưng cuối cùng cũng đã bị bắt lại, và đứa bé cũng không giữ được nữa, máu tươi còn nhuộm đỏ cả một băng ghế.
Đương nhiên, báo cáo đó cũng đã có rồi, đứa bé quả thực là không có liên quan gì đến nhà họ Lục cả.
Đan Diễn Vy cũng không nói rõ được cái tư vị này, đặc biệt là khi cô vẫn còn một số nghi ngờ trong đầu chưa được rửa sạch.
Nhà lớn nhà họ Lục gần đây có quá nhiều người ra vào, dường như là không có ai quan tâm đến cô nữa.
Ngay cả Du Du cũng có thể cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này.
Đan Diễn Vy giờ phút nào cũng căng thẳng, khiến cho cô suýt chút nữa là ra máu rồi.
Lục Trình Thiên vô cùng sợ hãi, mấy hôm nay anh quá là bận rộn rồi, ngay cả thời gian về nhà ngủ cũng không có nữa.
Nghe bác sĩ nói cô có chút dấu hiệu sảy thai nhẹ, khiến anh sợ quá phải quay về.
“Không sao đâu, em biết anh bận, anh cứ đi bận là được rồi, chỉ là gần đây em ngủ không được ngon, em sẽ cố gắng điều chỉnh lại.” Cô nhẹ nhàng an ủi anh.
Lục Trình Thiên gật đầu.
Bây giờ anh quả thực là không còn thời giờ để chú ý đến những thứ khác nữa, anh cũng biết nút thắt trong lòng cô là gì.
Ông cụ Lục thì ngày ngày không ra khỏi cửa, trông có chút giống như là đang chuộc tội vậy. Những người có vị trí quan trọng khác trong nhà họ Lục cũng không dám tùy ý động đậy, sợ sẽ bị người khác nắm thóp, toàn bộ đều dựa vào điện thoại để liên hệ, còn anh phải một mình chống đỡ, còn phải tìm cách nhanh chóng khiến cho đối phương ra tay, dường như là mệt chết rồi.
Hôm nay, những sự phòng bị đã cũng chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi dẫn rắn ra khỏi hang thôi.
Sau khi ăn xong, Lục Trình Thiên hiếm lắm mới có thời gian nghỉ ngơi ở nhà một lúc, anh định sẽ ngủ trưa với cô.
Đan Diễn Vy rất vui, lập tức kêu người thay một bộ chăn mền mới.
“Ngủ với anh, nha?” Anh ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng hỏi.
Đan Diễn Vy gật đầu, rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
Cô sờ sờ cằm anh, có chút râu vẫn chưa được cạo.
Lục Trình Thiên là một người rất coi trọng hình tượng, có thể khiến anh không chú trọng như thế này thì có thể thấy là thời gian gấp rút bao nhiêu.
“Lục Trình Thiên, có phải là bởi vì phần văn kiện đó không?” Cho nên anh mới mệt như vậy, cho nên nhà họ Lục gần đây mới kỳ lạ như vậy?
Lục Trình Thiên nghiêng đầu qua, anh đưa tay che mắt cô lại một lát: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, con gái anh muốn ngủ rồi, em không nghe thấy sao?”
Bàn tay còn lại của anh thì theo bản năng sờ sờ bụng cô.
Đan Diễn Vy mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói nữa.
Một giấc ngủ đến ba giờ chiều.
Sau khi thức dậy đi ra ngoài, có vài người đàn ông thân mặc đồng phục đứng dậy: “Đội trưởng Lục, dậy rồi sao?”
Lục Trình Thiên lia mắt nhìn mấy người đó một cái, sau khi nhận ra những bộ đồng phục đó đến từ bộ phận nào, biểu cảm của anh vẫn không thay đổi.
“Ừm.” Anh nhàn nhạt đáp.
Mấy người đó đối mắt nhìn nhau một cái, bình thường có rất ít người nhìn thấy bọn họ mà không sợ như vậy.
Phải biết, không có mấy người sau khi trải qua kiểm tra kỷ luật của họ mà có thể bình an vô sự ra ngoài được.
“Đồng chí Lục, chúng ở bên kiểm tra kỷ luật, gần đây chúng tôi đã nhận được báo cáo có liên quan đến anh, mời anh theo chúng tôi một chuyến.” Người đó giơ giấy chứng nhận công tác lên, ngữ khí vang vọng có lực.
Lục Trình Thiên gật đầu, không nói gì nhiều.
Đan Diễn Vy trừng to mắt, không có ai là không biết bốn từ đó có ý nghĩa là gì, cũng không có ai là không biết người đi vào đó sẽ phải trải qua những gì.
Có bao nhiêu cây đại thụ sau khi trải qua lễ rửa tội của bên kiểm tra kỷ luật thì không còn cả một chiếc lá khô héo nào nữa?
“Lục Trình Thiên...” Cô cắn môi, lo lắng nhìn anh.
Lục Trình Thiên khẽ cười, anh quay người lại hôn lên mặt cô, nhẹ giọng nói: “Tin anh, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc cho con gái và con trai của chúng ta.”
Mấy người kiểm tra kỷ luật đối mắt nhìn nhau, bọn họ đã thấy quen những cảnh phản kháng và la hét ầm ĩ, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này.
Nhưng bọn họ vẫn khẽ khụ một tiếng, ý bảo phải đi rồi.
Thế là Đan Diễn Vy chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị đưa đi.
Đây có phải là sức mạnh của phần văn kiện đó?
Cô che miệng mình lại, cố gắng để không khóc lên.
Cháu trai trưởng của nhà họ Lục bị đưa đi, dường như chỉ là bắt đầu, vài ngày sau đó, ba Lục, cô Lục, chú hai nhà họ Lục liên tiếp bị mời đi uống trà, những người đã tách khỏi nhà họ Lục đi theo con đường thương nghiệp cũng bắt đầu gặp đả kích liên tục trong công việc làm ăn.
Người làm ngày nào cũng nói những tin tức này cho Đan Diễn Vy nghe, cô không biết mấy người này rốt cuộc là do ai sắp xếp, nhưng vào lúc này mà nghe được mấy tin tức này, cô vẫn luôn cảm thấy kinh sợ và lo lắng.
Nhưng nghĩ đến lời dặn dò trước khi đi của Lục Trình Thiên, nghĩ đến đứa con, cô chỉ có thể ép mình nghỉ ngơi cho tốt.
Nhưng nỗi đau trong lòng không thể nguôi ngoai bằng lý trí.
Thế là cô lại ra máu một lần nữa.
Lần này Lục Trình Thiên không có ở đây, lời khuyên của bác sĩ cũng vô hiệu, mẹ Lục chỉ đành dọn đến sống với cô, buổi tối cũng để cho Du Du ở với bà, cật lực làm giảm căng thẳng cho cô.
“Mẹ, thật sự sẽ không sao chứ?” Đan Diễn Vy lo lắng nắm lấy tay của mẹ Lục.
Hôm nay, có một người bên dòng chính của nhà họ Lục bị kéo xuống ngựa rồi.
Mẹ Lục vỗ vỗ tay cô: “Vy Vy à, nhà họ Lục chúng ta làm gì con cũng biết, chuyện này đối với người ngoài rất đáng sợ, nhưng thật ra cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi, nhà họ Lục không có yếu ớt như con nghĩ đâu, lần này chỉ có thể nói là đúng thật có nguy cơ thôi. Con yên tâm đi.”
Đan Diễn Vy làm sao mà yên tâm được.
Mẹ Lục thấy vậy, thì nói tiếp: “Ông cụ xem trọng cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lục hơn bất kỳ thứ gì khác, nhưng bây giờ lại không hỏi han đến, để mặc cho nhà họ Lục xảy ra chuyện, con không thấy kỳ lạ sao? Chiến hữu của ông cụ cũng đã không còn nữa, bây giờ chỉ còn lại một mình ông ấy, một nhân vật chỉ cần giẫm chân cũng đủ làm chấn động, làm sao mà có thể dễ dàng bị lật đổ được, chỉ có thể nói là do mấy người đàn ông này đều đã có kế hoạch rồi, chỉ là sợ chúng ta lo lắng nên mới không nói ra thôi, con cứ yên tâm đi.”
Đan Diễn Vy nghĩ tỉ mỉ một chút, đúng là mẹ Lục nói rất có lý, thế là trong lòng cô cuối cùng cũng đỡ hơn.
Đương nhiên, cũng chỉ là một chút mà thôi.
Kể từ sau khi nhà họ Lục xảy ra chuyện, cửa nhà họ Lục vắng như chùa bà đanh vậy, dường như ai nấy cũng đều tránh né nhà họ Lục.
Cho đến ngày thứ năm.
Nhà họ Lục cuối cùng cũng có vài người đến tìm ông cụ Lục.
Nhìn khuôn mặt hăng hái của người thanh niên trẻ tuổi, trong lòng ông cụ Lục thầm thở dài một tiếng, người trẻ tuổi đúng là tràn đầy sinh lực mà.
“Vất vả rồi!” Ông cụ Lục lên tiếng trước.
Kiều Chấn Ly xua xua tay: “Tụi con là anh em nhiều năm với Thiên, lần này không phải là vì nhà họ Lục mà là vì lão đại thôi. Thưa ông, đây là thứ mà lão đại bảo bọn con đưa cho ông, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, mong ông hãy nhanh chóng ra tay, nếu không đợi bên đó chuẩn bị xong thì chỉ e là không còn đơn giản nữa!”
“Được!” Ông cụ cũng không nhiều lời.
Sau khi tiễn Kiều Chấn Ly ra cửa, ông Lục lại nhìn lên bầu trời, nhìn về nơi trời xanh mây trắng, rồi chậm rãi mở miệng: “Già rồi, sau này thiên hạ là của thanh niên các cậu!”
Kiều Chấn Ly mỉm cười rồi tiêu sái rời khỏi.
............