Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư - Đan Diễn Vy (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Trình Thiên có nghĩ cỡ nào cũng không ngờ sẽ nhận được kết quả như vậy, đứa bé mũm mĩm hoạt bát đáng yêu kia lại bị mắc bệnh tim bẩm sinh.

Anh chợt nghĩ đến, dù có thế nào Đan Vy Vy cũng không chịu nói cho anh biết cô ấy dùng 15 tỷ ấy vào đâu, hóa ra là để giữ một số tiền lớn cho Du Du chữa bệnh, cô ấy thà rằng một mình gánh chịu hết mọi nhục nhã và hiểu lầm cũng không muốn nói với anh.

Cho dù mỗi tháng anh đều gửi một khoản tiền không nhỏ cho Đan Vy Vy, Đan Vy Vy vẫn bán mạng đi làm, thậm chí cả năm không ngơi nghỉ một hôm nào.

Anh cứ nghĩ Đan Vy Vy yêu thích công việc này, bây giờ nghĩ lại mới biết cô ấy không yên tâm về sức khỏe của con mình.

Anh lại nhớ về những chuyện trước đây, cái năm bọn họ còn ở bên nhau, còn chưa đến ba tháng cô ấy lại đột nhiên nói muốn đi một khoảng thời gian, vì thời gian bọn họ ở bên nhau chưa dài nên anh cũng không hỏi cặn kẽ.

Cô biến mất cả năm trời là vì mang thai đứa con của anh, len lén chạy ra ngoài sinh sản, lúc về bên cạnh anh lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả.

Thảo nào trong bốn năm này, Đan Vy Vy thường hay tìm lý do lý trấu đi ra ngoài vài ngày, có lúc điện thoại đổ chuông gương mặt cô ấy lại trở nên căng thẳng.

Dường như sợ bị người khác phát hiện ra chuyện gì gì, mỗi lần anh hỏi đến cô ấy lại bình tĩnh biện hộ kín kẽ cho bản thân mình, không thể không nói rằng, cô giấu giếm chuyện này giỏi thật, một người nhạy bén như anh mà suốt bốn năm nay không hề nhìn thấu diễn xuất vụng về của cô.

Lúc đó lại vừa khéo sao lại là thời điểm quan trọng của anh, bởi vậy anh không đặt nhiều tinh thần và sức lực lên người cô, để cô giấu giếm bản thân suốt bốn năm ròng.

Tất cả mọi chuyện đều đã có câu giải thích hợp lý, chỉ có duy nhất một chỗ là cô đã sinh con ra nhưng vẫn lựa chọn trở về bên cạnh anh.

Rõ ràng đáp án đã kêu gào muốn bật ra trong đầu nhưng đột nhiên Lục Trình Thiên lại không dám đối mặt với vấn đề này. Anh vẫn luôn nghĩ Đan Vy Vy là mèo con ngoan ngoãn biết nghe lời, từ trước đến nay đều không gây phiền phức cho anh, cũng không đưa ra những đòi hỏi vô lý.

Nói trắng ra rằng, những biểu hiệu ngoan ngoãn quá mức của cô trong bốn năm nay đã làm anh bị lừa, hóa ra phía sau vẻ ngoài dịu dàng biết điều ấy của cô là tính cách bướng bỉnh, táo bạo.

Đan Vy Vy, rốt cuộc đâu mới là gương mặt thật của cô đây.

“Lục Trình Thiên, anh không muốn đi thì nói thẳng.” Đan Vy Vy thay xong bộ đồ, đến đi ra nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Lục Trình Thiên mà trong lòng thấy hoảng hốt.



Lục Trình Thiên ngẩng đầu nhìn cô rồi lại quay mặt đi, anh cầm bộ đồ trên bàn lên thay trực tiếp trước mặt Đan Vy Vy chứ không buồn trốn tránh.

“Lục Trình Thiên, anh là đồ biến thái!” Đan Vy Vy thấy anh bắt đầu cởi áo khoác bèn vội vã quay người đi, cái tên này không biết nhục là gì.

Lục Trình Thiên nhàn nhạt nói: “Đừng nói với tôi rằng cô cởi hết đồ ra đấy.”

“…” Lẽ nào không nên cởi ra rồi mới thay à?

Lục Trình Thiên thấy Đan Vy Vy không trả lời bèn nhếch môi bảo: “Lẽ nào cô không biết chỉ cần tròng bộ đồ khử trùng lên người luôn là được rồi à?”

“Tôi biết, không cần anh nói thừa, tôi vào trước đây.” Đúng thật là cô không biết, gương mặt Đan Vy Vy đỏ ửng đến tận mang tai, cô tức giận bỏ đi trước mặt Lục Trình Thiên.

Ánh mắt Lục Trình Thiên càng tối tăm hơn, anh ta tròng bộ đồ khử trùng lên người rồi theo cô vào trong.

Một chiếc bàn phẫu thuật được đặt giữa phòng chăm sóc đặc biệt, cơ thể nhỏ nhắn của Du Du nằm chính giữa, ống thở còn cắm trong mũi, rất nhiều máy móc được dán trên ngực.

Gương mặt bé bỏng nhợt nhạt, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng nhắm chặt, hàng mi dài cong vút lặng thinh, nếu không phải cô nhìn thấy điện tâm đồ còn lên xuống, Đan Vy Vy đã nghi ngờ không biết có phải con mình không bao giờ tỉnh lại nữa hay không, tầng sương mù phủ lên đôi mắt hạnh của cô, chỉ cần cô nhẹ nhàng chơm chớp thì lớp sương mù ấy sẽ kết thành giọt nước, lăn ra khỏi khóe mi cô ngay.

Nhưng cô đã hứa với Du Du nên nhất định không thể khóc, bèn ráng nén cơn đau đến mức nghẹn thở, cô run rẩy muốn chạm vào cánh tay của cậu bé, lúc ngón tay sắp đụng vào tay con lại đột nhiên rụt về.

Cô quay đầu lại, hỏi bác sĩ với niềm hy vọng tha thiết: “Bác sĩ, tôi có thể chạm vào con mình không?”

Sau khi bác sĩ kiểm tra một loạt máy móc, thấy không có vấn đề gì mới từ tốn nói: “Có thể, nhưng phải chú ý không được đụng đến ống tiêm.”

“Dạ, tôi biết rồi.” Được bác sĩ đồng ý, Đan Vy Vy mới nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của con, vào thời khắc ngón tay cô đụng đến tay con mình, Đan Vy Vy đã không nổi dằn được sự lo lắng và nỗi sợ hãi dồn nén từ hôm qua đến giờ xuống nữa.



Giọt nước mắt nóng bỏng chảy dọc theo khóe mắt cô nhỏ xuống mu bàn tay cậu bé, Đan Vy Vy lập tức cẩn thận lau nó đi rồi nhỏ giọng thì thầm: “Du Du, con đừng sợ, mẹ đến thăm con đây, mẹ vẫn đang ở bên cạnh con này, nhất định con sẽ khỏe lại thôi.”

Bác sĩ biết mình ở đây không tiện, bèn nhìn đồng hồ rồi nói: “Mười phút sau tôi sẽ quay lại gọi hai người, nếu cậu bé có xảy ra tình trạng gì thì nhớ gọi ngay cho chúng tôi.”

“Dạ, làm phiền bác sĩ rồi.” Đan Vy Vy vội vã cảm ơn.

Lục Trình Thiên đứng cạnh bên cô, nhìn thái độ dè dặt cẩn thận của Đan Vy Vy mà bỗng dưng lại cảm thấy dường như nơi nào đó từ tận sâu trong lòng anh chợt thấy xúc động, một hồi lâu sâu vẫn không bình tĩnh lại được, ánh mắt của anh dừng lại trên cơ thể nằm ngay bàn mổ.

Hôm nay mái tóc cậu bé không còn quăn bù xù nhìn đến là buồn cười nữa mà xõa trên gối, anh nhìn mà thấy thương yêu, anh thà rằng cậu bé vẫn để mái tóc quăn ấy nói chuyện với mình.

Không ngờ lần đầu tiên ba con nhận nhau lại có bầu không khí buồn thương như thế nào.

“Sau Du Du lại nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.” Nếu như con trai anh có chuyện, cũng không thể đợi đến hôm nay mới đưa vào bệnh viện được, chắc chắn phải có chuyện gì đó đã xảy ra.

Câu hỏi của Lục Trình Thiên làm nỗi oán hận bùng lên trong ánh mắt Đan Vy Vy: “Chi bằng anh đi hỏi bạn gái của mình đấy.”

“Nếu như cô ấy làm, chắc chắn tôi sẽ bắt cô ấy nói cho rõ ràng.” Ở phương hướng Đan Vy Vy không nhìn thấy được, ánh mắt Lục Trình Thiên trở nên tàn nhẫn, nếu như cô ta thật sự dám động đến con của anh, chắc chắn anh sẽ không nhẫn nhịn đâu.

Đan Vy Vy không hề tin tưởng những gì Lục Trình Thiên đã nói, cô dịu dàng nhìn dáng vẻ của Du Du, nhưng miệng cô lại thốt ra lời giễu cợt: “Nói rõ thế nào, lẽ nào anh bắt cô ta chịu tội theo pháp luật à, nếu là thế Du Du cũng sẽ không nằm ở đây đâu.”

“Đan Vy Vy, cô nghĩ tôi sẽ thiên vị cho cô ta à.” Mặc dù Lục Trình Thiên hỏi ngược lại cô, nhưng từng chữ đều toát ra hơi lạnh lẽo, dường như chỉ cần Đan Vy Vy gật đầu, anh sẽ đóng băng cô ngay tại chỗ vậy.

Đan Vy Vy dịu dàng, xót xa vén mái tóc lòa xòa trên trán con trai đi rồi lạnh lùng đáp: “Lẽ nào không phải thế à, tôi có thể nhẫn nhịn mọi lời phỉ báng chửi rửi mà cô ta nói với tôi, thậm chí những thứ khác nữa cũng vậy, nhưng cô ta lại đối xử với Du Du như thế, tôi tuyệt đối không nhịn được.”

Có một vài chuyện cô không nói rõ cho Lục Trình Thiên biết là có ý đồ riêng của mình, nếu mọi việc đã đến bước này, trốn tránh chỉ khiến cho người ta được đằng chân lên đằng đầu mà thôi, lần này nhất định cô phải dồn sức phản kích mới được.

Chắc chắn cô cũng không bỏ qua cho Cảnh Thư một cách dễ dàng đâu, kế hoạch của cô chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK