Sau khi cup điện thoại, trên khuôn mặt của Đan Diễn Vy lập tức nở một nụ cười: “Cảnh Quân em đi ra ngoài một lát, phiền anh giúp em chăm sóc Du Du.”
“Có cần anh giúp gì không?” đôi mắt Hà Cảnh Quân dịu dàng nhìn cô.
Đan Diễn Vy lắc đầu: “Không cần đâu, là Tư Tư tìm em có chút việc.”
Hà Cảnh Quân gật đầu không nói thêm điều gì nữa.
“Mẹ, mẹ nhớ về sớm nhé.” Du Du đầu cũng không quay lại nói.
Đan Diễn Vy bất lực nhìn Du Du đang bận xếp gỗ, liếc nhìn Hà Cảnh Quân, khẽ nói: “Cảnh Quân, em đi đây, Du Du làm phiền anh rồi.”
Hà Cảnh Quân mỉm cười, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó liền lên tiếng: “Diễn Vy, em đợi anh để anh đi kêu tài xế đưa em đi.”
“Không cần đâu, em ra ngoài có thể gọi xe.” Đan Diễn Vy vội vàng rời đi, lấy túi của mình, đổi một đôi giày đi ra phía cửa.
Hà Cảnh Quân chỉ có thể lắc đầu mỉm cười, Diễn Vy vẫn là một người nôn nóng.
Du Du dường như đang rất nghiêm túc xếp ngôi nhà nhỏ của mình, giọng nói non nớt lại chậm chạp vang lên: “Chú Hà, trái tim đều bay theo gió rồi.”
“Hả?” Hà Cảnh Quân thu lại ánh mắt nhìn tiểu đậu đỏ đang bận rộn.
Du Du nhìn tiết tấu của mình hài lòng gật chiếc đầu nhỏ, ngẩng đầu cười hì hì nhìn Hạ Cảnh Quân, bày ra biểu cảm cái gì cũng hiểu nói: “Cháu biết chú Hà thích mẹ cháu.”
Hà Cảnh Quân không ngờ Du Du lại hỏi một cách trực tiếp như vậy, ý cười trên khuôn mặt không đổi, hỏi một đằng trả lời một nẻo hỏi lại một câu: “Vậy Du Du có đồng ý không.”
“Cháu không có gì để không đồng ý, chỉ cần mẹ cháu vui là được.” Du Du vỗ tay, không để ý nói.
Hơn nữa cậu cũng đã nhìn ra, người cha “phụ lòng” kia không thể hi vọng được nữa, bọ họ có thể sắp ra nước ngoài rồi, nêu như mẹ có thể ở bên cạnh chú Hà cũng không tồi, còn tốt hơn là ra nước ngoài tìm mấy tên tóc vàng.
Hà Cảnh Quân xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, dịu dàng lại giấu đi ý nghĩ sâu xa nói: “Ừ, chú Hà cũng giống như cháu, chỉ muốn cô ấy vui vẻ.”
“Chú, chú vẫn cần phải nỗ lực nha, nữ thần như mẹ không dễ theo đuổi đâu.” Du Du vỗ vào cánh tay của Hà Cảnh Ngôn, cậu muốn vỗ vào vai nhưng tay cậu lại quá ngắn.
Hà Cảnh Quân nhìn vào bàn tay trắng nõn trên cánh tay mình, có chút dở khóc dở cười, đôi khi trẻ con chín chắn quá sớm khiến người khác không có cách nào chống đỡ được, giống như Du Du, vừa nhìn là nhận ra anh thích Diễn Vy, lại không giận giữ như những đứa trẻ bình thường hay có biểu cảm thù địch.
Mà là rất có lý trí hói ý kiến của anh, lại nói rõ lập trường của mình, lẽ nào do gen của Lục Trình Thiên quá mạnh, nên đứa trẻ sinh ra cũng thông minh tuyệt đỉnh như vậy.
Anh ta càng muốn tin là phẩm chất quyến rũ người khác của Diễn Vy di truyền lên người Du Du, nếu không cũng sẽ không sinh ra một đứa trẻ thông minh như vậy lại khiến người khác muốn được cưng chiều.
“Du Du yên tâm, chú nhất định sẽ nỗ lực đuổi theo bước chân của mẹ cháu, cũng sẽ chăm sóc cháu thật tốt.” Biểu cảm của Du Du như một ông cụ non nói: “Chú Hà không cần xa cách như vậy, cháu sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
“Ừm, Du Du thật sự rất lợi hại.” Tối thiểu trong những đứa trẻ mà anh ta đã từng tiếp xúc, không có đứa bé nào bằng Du Du.
Đan Diễn Vy đi ra khỏi khu biệt thự, mới phát hiện ngoài trừ xung quanh tối om cùng với mấy chiếc ô tô gia đình thỉnh thoảng đi qua, không có một chiếc xe bus nào, đột nhiên cô nhớ ra, có thể người ở trong biệt thự, mỗi nhà đều có xe, làm sao lại đi xe bus chứ.
Phải làm sao đây, không phải sẽ lại phải chạy về chứ, như vậy cô sẽ xấu hổ chết mất.
Đột nhiên một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô, một người đàn ông bước xuống xe, kính cẩn nói với cô: “Cô Đan, cậu chủ của chúng tôi kêu tôi đưa cô ra ngoài.”
Đan Diễn Vy nhận ra người đàn oogn này đúng là tài xế của Hàn Cảnh Quân, quả nhiên Cảnh Quân rất hiểu lòng người nha, không cần cô nói, trực tiếp kêu tài xế đi ra, tiết kiệm cho cô, đỡ phải tự mình quẫn bách muốn tìm một lỗ để chui xuống.
“Làm phiền anh đưa tôi đến Bất Dạ Thành.”
Lưu cẩn thận mở cửa sau cho Đan Diễn Vy: “Cô Đan không cần khách khí như vậy, cứ gọi tôi là Lưu là được rồi.”
“Được, cảm ơn anh Lưu.” Đan Diễn Vy gật đầu cảm ơn anh ta, cúi người ngồi vào trong xe.
Sau khi Lưu đóng của lại, mới tự mình lên xe, khởi động xe.
Vu Tư Tư sớm đã đứng ở cửa đợi, đi đi đi lại không biết bao nhiêu lần, trông mòn con mắt vẫn không thấy người, đang muốn gọi điện thoại hỏi, liền nhìn thấy Đan Diễn Vy thở hổn hển chạy qua.
“Chị à, bạn đi sao hỏa một vòng mới quay lại sao, chậm như vậy.”
Đan Diễn Vy thở ra một hơi, giận dữ nói: “Mình đã đồng ý đến rồi, bạn cứ cười đi, mình còn chưa tính sổ với bạn đấy.”
“Được rồi, lần này là lỗi của mình, nhanh lên chúng mình vào trước đã.” Vu Tư Tư biết mình đuối lý, lập tức thành khẩn nhận sai, kéo người đi vào bên trong.
“Mình nói này Tư Tư, bạn không thể để mình thở một chút sao, nói cho mình biết sơ về chuyện này đi?” Cần cô giúp, có phải cũng nên nói qua sự việc.
Vu Tư Tư vội vàng vừa kéo Đan Diễn Vy, vừa nói: “Vừa đi vừa nói, mình sợ người kia đi vào là không bảo vệ được trinh tiết đâu.”
“Anh ta vẫn còn trinh tiết?” Đan Diễn Vy hét lên.
Vu Tư Tư đỏ mặt: “Cho dù không còn trinh tiết, còn còn một chút tiết tháo.”
“Có phải bạn để ý, lo lắng không yên như vậy, ai không biết còn nghĩ rằng bạn đến đây để bắt gian đấy.” Đan Diễn Vy nói, cũng nhanh chong bước theo cô.
Lần này đổi lại là bước chân của Vu Tư Tư dừng lại: “Bạn nói đúng, mình quan tâm gì đến anh ta chết chưa, đi, Diễn Vy, mình đưa bạn đi đến nới khác chơi.”
“……” Đan Diễn Vy nhanh chóng tóm lấy Vu Tư Tư, bất lực nói: “Mình chỉ đùa thôi, sao bạn lại không đi nữa, chả lẽ bạn thận sự nhẫn tâm thấy Đường Kỳ Dũng bị người khác làm gì sao.”
Biểu cảm của Vu Tư Tư có chút xoắn xuýt, cô ấy cũng nghe được tin tức đến đây để bắt gian, cũng là bực bội đến tận bây giờ, không đi xem một chút cô ấy cũng không cam lòng.
Nếu như Đường Kỳ Dũng thật sự làm chuyện gì có lỗi với cô ấy, cô ấy nhất định trực tiếp đạp đứt lão nhị của anh ta, đôi mắt hiện lên sự tàn ác, thấy vậy, trong lòng Đan Diễn Vy đột nhiên cảm thấy toát mồ hôi lạnh thay cho Đường Kỳ Dũng.
Sao lại cảm thấy Tư Tư không phải muốn đi cứu người mà là đi liều mạng với Đường Kỳ Dũng.
“Đi, Diễn Vy, chúng ta đi xem một chút, nếu như thật sự nhìn thấy “gian phu dâm phụ” kia, đến lúc đó bạn lấy điện thoại ra, nhớ mở video, mình sẽ băm anh ta trước.” Sau đó Vu Tư Tư kéo Đan Diễn Vy đi vào trong.
Sao anh như vậy đã biến thành “gian phu dâm phụ” rồi, Đan Diễn Vy có chút dở khóc dở cười nói: “Tư Tư, bạn bình tĩnh lại đã, có thể là hiểu lầm thì sao.”
“Mình có tin vỉa hè chắc chắn không sai được, Diễn Vy lát nữa cho dù bạn nhìn thấy cái gì, chỉ cần quay video là được, hôm nay không giết chết tên khốn nạn kia, tên của mình sẽ viết ngược.”
Vu Tư Tư đã thêm ở trong đầu một đoạn hình ảnh 18 điều cấm của Đường Kỳ Dũng cùng với người phụ nữ khác, càng nghĩ lửa giận trong lòng càng lớn, tập trung tinh thần nghĩ cách thu phục Đường Kỳ Dũng.
“Có cần anh giúp gì không?” đôi mắt Hà Cảnh Quân dịu dàng nhìn cô.
Đan Diễn Vy lắc đầu: “Không cần đâu, là Tư Tư tìm em có chút việc.”
Hà Cảnh Quân gật đầu không nói thêm điều gì nữa.
“Mẹ, mẹ nhớ về sớm nhé.” Du Du đầu cũng không quay lại nói.
Đan Diễn Vy bất lực nhìn Du Du đang bận xếp gỗ, liếc nhìn Hà Cảnh Quân, khẽ nói: “Cảnh Quân, em đi đây, Du Du làm phiền anh rồi.”
Hà Cảnh Quân mỉm cười, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó liền lên tiếng: “Diễn Vy, em đợi anh để anh đi kêu tài xế đưa em đi.”
“Không cần đâu, em ra ngoài có thể gọi xe.” Đan Diễn Vy vội vàng rời đi, lấy túi của mình, đổi một đôi giày đi ra phía cửa.
Hà Cảnh Quân chỉ có thể lắc đầu mỉm cười, Diễn Vy vẫn là một người nôn nóng.
Du Du dường như đang rất nghiêm túc xếp ngôi nhà nhỏ của mình, giọng nói non nớt lại chậm chạp vang lên: “Chú Hà, trái tim đều bay theo gió rồi.”
“Hả?” Hà Cảnh Quân thu lại ánh mắt nhìn tiểu đậu đỏ đang bận rộn.
Du Du nhìn tiết tấu của mình hài lòng gật chiếc đầu nhỏ, ngẩng đầu cười hì hì nhìn Hạ Cảnh Quân, bày ra biểu cảm cái gì cũng hiểu nói: “Cháu biết chú Hà thích mẹ cháu.”
Hà Cảnh Quân không ngờ Du Du lại hỏi một cách trực tiếp như vậy, ý cười trên khuôn mặt không đổi, hỏi một đằng trả lời một nẻo hỏi lại một câu: “Vậy Du Du có đồng ý không.”
“Cháu không có gì để không đồng ý, chỉ cần mẹ cháu vui là được.” Du Du vỗ tay, không để ý nói.
Hơn nữa cậu cũng đã nhìn ra, người cha “phụ lòng” kia không thể hi vọng được nữa, bọ họ có thể sắp ra nước ngoài rồi, nêu như mẹ có thể ở bên cạnh chú Hà cũng không tồi, còn tốt hơn là ra nước ngoài tìm mấy tên tóc vàng.
Hà Cảnh Quân xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, dịu dàng lại giấu đi ý nghĩ sâu xa nói: “Ừ, chú Hà cũng giống như cháu, chỉ muốn cô ấy vui vẻ.”
“Chú, chú vẫn cần phải nỗ lực nha, nữ thần như mẹ không dễ theo đuổi đâu.” Du Du vỗ vào cánh tay của Hà Cảnh Ngôn, cậu muốn vỗ vào vai nhưng tay cậu lại quá ngắn.
Hà Cảnh Quân nhìn vào bàn tay trắng nõn trên cánh tay mình, có chút dở khóc dở cười, đôi khi trẻ con chín chắn quá sớm khiến người khác không có cách nào chống đỡ được, giống như Du Du, vừa nhìn là nhận ra anh thích Diễn Vy, lại không giận giữ như những đứa trẻ bình thường hay có biểu cảm thù địch.
Mà là rất có lý trí hói ý kiến của anh, lại nói rõ lập trường của mình, lẽ nào do gen của Lục Trình Thiên quá mạnh, nên đứa trẻ sinh ra cũng thông minh tuyệt đỉnh như vậy.
Anh ta càng muốn tin là phẩm chất quyến rũ người khác của Diễn Vy di truyền lên người Du Du, nếu không cũng sẽ không sinh ra một đứa trẻ thông minh như vậy lại khiến người khác muốn được cưng chiều.
“Du Du yên tâm, chú nhất định sẽ nỗ lực đuổi theo bước chân của mẹ cháu, cũng sẽ chăm sóc cháu thật tốt.” Biểu cảm của Du Du như một ông cụ non nói: “Chú Hà không cần xa cách như vậy, cháu sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
“Ừm, Du Du thật sự rất lợi hại.” Tối thiểu trong những đứa trẻ mà anh ta đã từng tiếp xúc, không có đứa bé nào bằng Du Du.
Đan Diễn Vy đi ra khỏi khu biệt thự, mới phát hiện ngoài trừ xung quanh tối om cùng với mấy chiếc ô tô gia đình thỉnh thoảng đi qua, không có một chiếc xe bus nào, đột nhiên cô nhớ ra, có thể người ở trong biệt thự, mỗi nhà đều có xe, làm sao lại đi xe bus chứ.
Phải làm sao đây, không phải sẽ lại phải chạy về chứ, như vậy cô sẽ xấu hổ chết mất.
Đột nhiên một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô, một người đàn ông bước xuống xe, kính cẩn nói với cô: “Cô Đan, cậu chủ của chúng tôi kêu tôi đưa cô ra ngoài.”
Đan Diễn Vy nhận ra người đàn oogn này đúng là tài xế của Hàn Cảnh Quân, quả nhiên Cảnh Quân rất hiểu lòng người nha, không cần cô nói, trực tiếp kêu tài xế đi ra, tiết kiệm cho cô, đỡ phải tự mình quẫn bách muốn tìm một lỗ để chui xuống.
“Làm phiền anh đưa tôi đến Bất Dạ Thành.”
Lưu cẩn thận mở cửa sau cho Đan Diễn Vy: “Cô Đan không cần khách khí như vậy, cứ gọi tôi là Lưu là được rồi.”
“Được, cảm ơn anh Lưu.” Đan Diễn Vy gật đầu cảm ơn anh ta, cúi người ngồi vào trong xe.
Sau khi Lưu đóng của lại, mới tự mình lên xe, khởi động xe.
Vu Tư Tư sớm đã đứng ở cửa đợi, đi đi đi lại không biết bao nhiêu lần, trông mòn con mắt vẫn không thấy người, đang muốn gọi điện thoại hỏi, liền nhìn thấy Đan Diễn Vy thở hổn hển chạy qua.
“Chị à, bạn đi sao hỏa một vòng mới quay lại sao, chậm như vậy.”
Đan Diễn Vy thở ra một hơi, giận dữ nói: “Mình đã đồng ý đến rồi, bạn cứ cười đi, mình còn chưa tính sổ với bạn đấy.”
“Được rồi, lần này là lỗi của mình, nhanh lên chúng mình vào trước đã.” Vu Tư Tư biết mình đuối lý, lập tức thành khẩn nhận sai, kéo người đi vào bên trong.
“Mình nói này Tư Tư, bạn không thể để mình thở một chút sao, nói cho mình biết sơ về chuyện này đi?” Cần cô giúp, có phải cũng nên nói qua sự việc.
Vu Tư Tư vội vàng vừa kéo Đan Diễn Vy, vừa nói: “Vừa đi vừa nói, mình sợ người kia đi vào là không bảo vệ được trinh tiết đâu.”
“Anh ta vẫn còn trinh tiết?” Đan Diễn Vy hét lên.
Vu Tư Tư đỏ mặt: “Cho dù không còn trinh tiết, còn còn một chút tiết tháo.”
“Có phải bạn để ý, lo lắng không yên như vậy, ai không biết còn nghĩ rằng bạn đến đây để bắt gian đấy.” Đan Diễn Vy nói, cũng nhanh chong bước theo cô.
Lần này đổi lại là bước chân của Vu Tư Tư dừng lại: “Bạn nói đúng, mình quan tâm gì đến anh ta chết chưa, đi, Diễn Vy, mình đưa bạn đi đến nới khác chơi.”
“……” Đan Diễn Vy nhanh chóng tóm lấy Vu Tư Tư, bất lực nói: “Mình chỉ đùa thôi, sao bạn lại không đi nữa, chả lẽ bạn thận sự nhẫn tâm thấy Đường Kỳ Dũng bị người khác làm gì sao.”
Biểu cảm của Vu Tư Tư có chút xoắn xuýt, cô ấy cũng nghe được tin tức đến đây để bắt gian, cũng là bực bội đến tận bây giờ, không đi xem một chút cô ấy cũng không cam lòng.
Nếu như Đường Kỳ Dũng thật sự làm chuyện gì có lỗi với cô ấy, cô ấy nhất định trực tiếp đạp đứt lão nhị của anh ta, đôi mắt hiện lên sự tàn ác, thấy vậy, trong lòng Đan Diễn Vy đột nhiên cảm thấy toát mồ hôi lạnh thay cho Đường Kỳ Dũng.
Sao lại cảm thấy Tư Tư không phải muốn đi cứu người mà là đi liều mạng với Đường Kỳ Dũng.
“Đi, Diễn Vy, chúng ta đi xem một chút, nếu như thật sự nhìn thấy “gian phu dâm phụ” kia, đến lúc đó bạn lấy điện thoại ra, nhớ mở video, mình sẽ băm anh ta trước.” Sau đó Vu Tư Tư kéo Đan Diễn Vy đi vào trong.
Sao anh như vậy đã biến thành “gian phu dâm phụ” rồi, Đan Diễn Vy có chút dở khóc dở cười nói: “Tư Tư, bạn bình tĩnh lại đã, có thể là hiểu lầm thì sao.”
“Mình có tin vỉa hè chắc chắn không sai được, Diễn Vy lát nữa cho dù bạn nhìn thấy cái gì, chỉ cần quay video là được, hôm nay không giết chết tên khốn nạn kia, tên của mình sẽ viết ngược.”
Vu Tư Tư đã thêm ở trong đầu một đoạn hình ảnh 18 điều cấm của Đường Kỳ Dũng cùng với người phụ nữ khác, càng nghĩ lửa giận trong lòng càng lớn, tập trung tinh thần nghĩ cách thu phục Đường Kỳ Dũng.