“Đơn giản như vậy à?” Vu Tư Tư không tin, nếu như Lục Trình Thiên là người dễ hẹn như vậy, bên ngoài sao lại có tin đồn muốn gặp Lục Trình Thiên khó như lên trời.
Lục Trình Thiên bây giờ không phải là một vị luật sư nhỏ không có tiếng tăm như trước, làm sao cũng có thể xem là bánh bao thơm trong mắt kẻ khác, mặc dù đến bây giờ cô vẫn không hiểu Lục Trình Thiên làm như thế nào để có được ngày hôm nay.
Sống như một viên ngọc đen có thể phát ra ánh sáng nhưng bị vùi lấp, rữa sạch bụi bặm là có thể phát ra ánh sáng chói lóa, sáng đến nỗi có thể làm mù lòa mắt của người khác.
Lòng dạ của Lục Trình Thiên còn sâu hơn biển, giấu lâu như vậy chỉ mới lộ ra một chút, nhưng rốt cuộc thâm sau bao nhiêu thì vẫn chưa tính được.
Du Du nghe Vu Tư Tư nói những lời đó đột nhiên liền dừng lại, bắt đầu định thần suy nghĩ, nhịn không được vươn bàn tay nhỏ trắng nõn của mình ra lắc lắc trước mặt của cô: “Dì ơi, dì đang nghĩ gì vậy?”
Du Du phát hiện mình bỗng nhiên như đi vào cõi thần tiên, điều chỉnh tốt tâm tình, giả vờ như không có chuyện gì mà hỏi: “Khụ khụ, không có gì đâu, Du Du không phải cháu có cách sao, cháu nói cho dì biết dì phải làm gì?”
“Rất đơn giản nha, lần trước cháu đã gọi điện thoại cho chú ấy, chú nói sau này nếu có chuyện gì có thể gọi cho chú.” Du Du chớp chớp đôi mắt to thuần khiết, trả lời một cách hiển nhiên.
Tư Tư nhịn không được mà mím môi, nhưng đâu dễ dàng vậy, người ta là cha con, trời sinh có một lực hấp dẫn khó nói, nhét bé vào ghế phó lái: “Ừm ừm được, cháu gọi điện thoại đi, có muốn mượn điện thoại của dì không.”
Du Du dùng một ánh mắt ân cần “Dì ơi, dì có ngốc không?” nhìn Vu Tư Tư: “Dì à, cháu có điện thoại mà?”
“….” Sắc mặt Vu Tư Tư từ chối nói chuyện, đồng thời trưng ra một cặp mắt đáng thương với bé, đóng cửa xe, không được, cô phải đứng ở ngoài cho bình thường lại, không thì huyết áp sẽ không cẩn thận mà lên đến 180.
Du Du không hiểu nên nhún nhún vai nhỏ, lấy một cái điện thoại từ trong ba lô, tìm được số của Lục Trình Thiên liền ấn gọi, ngồi trên xe quy củ chờ điên thoại được thông.
Bíp…..bíp……bíp
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nhận.
“Pudding?” Âm thanh trầm thấp thuần thục của Lục Trình Thiên phát ra từ điện thoại, trên thực tế Lục Trình Thiên nhìn cuộc gọi đến hiển thị thị trên màn hình cảm thấy rất bất ngờ, trong đầu hiện ra hình ảnh một đứa trẻ dễ thương kiêu ngạo.
Tâm trạng nhàm chán đã được thay đổi, đột nhiên nhớ đến ba mẹ của người bạn nhỏ này vẫn đang cãi nhau, có phải là bé lại cảm thấy tủi thân không, đợi anh phản ứng thì điện thoại đã được kết nối rồi.
“Chú Lục ơi, bây giờ chú có rảnh không?” Chất giọng mềm mại của Du Du hỏi rất thẳng thắn. Lục Trình Thiên nhìn tài liệu quan trọng trên tay, nhẹ nhàng đưa tay che lại, sắc mặt không thay đổi trả lời: “Ừm, chú rảnh.”
“Vậy chúng ta có thể gặp nhau không, quán KFC ở trung tâm thành phố được không ạ.” Miệng Du Du thì nói như không có gì nhưng bàn tay nhỏ thì đang căng thẳng nắm chặt điện thoại, sợ rằng Lục Trình Thiên sẽ từ chối bé.
Lục Trình Thiên ở phía bên kia điện thoại không đồng ý ngay lập tức mà mở miệng hỏi: “Con đang ở đâu, chú đến đón con.”
Gặp nhau cũng không sao, nhưng phải đi đón bé, chẳng phải đó là một đứa nhỏ mới năm tuổi sao? Một mình ra ngoài rất dễ xảy ra chuyện.
“Chú Lục không cần phải đến đón con, con gọi xe là được rồi, chúng ta gặp nhau lại nói, tín hiệu của con không tốt, tạm biệt chú Lục.” Du Du không đợi Lục Trình Thiên từ chối đã cúp điện thoại, vỗ vỗ lồng ngực nhỏ của mình, thở một hơi dài.
Ba đã đáp ứng sẽ gặp nhau rồi.
Du Du nhớ Lục Trình Thiên nói sẽ đến đón mình, hai cánh môi nhỏ đỏ hồng không nhịn được mà nhếch cao.
Ngay khi Vu Tư Tư mở cửa xe bước vào, nhìn thấy một nụ cười thích thú trên gương mặt của bé, nghiêng người qua dựa vào bé hèn mọn hỏi: “Cực cưng, có chuyện gì vui vậy, nói cho dì nghe với.”
Du Du liền lập tức thu lại nụ cười trên khóe môi, ánh mắt lảng tránh không muốn nói với Vu Tư Tư, giả vờ nghiêm túc trả lời: “Dì ơi, chú ấy đã đồng ý gặp cháu rồi, dì đưa cháu đến KFC ở trung tâm thành phố là được ạ.”
“Không cần dì đi với cháu sao?” Vu Tư Tư nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, nếu như cô ở đó, nhất định sẽ bị Lục Trình Thiên hỏi những vấn đề hóc búa.
Du Du lấy bộ tóc xoăn từ trong balo ra đội lên đầu, lắc lắc đầu: “Không cần ạ, cháu sẽ không ở lại quá lâu đâu.”
Vu Tư Tư cũng không nói gì nữa, vươn tay giúp bé chỉnh lại đầu tóc, chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Du Du, chúng ta phải quay về một chuyến, hôm nay dì quên không mang theo túi mỹ phẩm.”
Hôm nay cô đến bệnh viện nhưng lại không nhớ phải mang theo túi mỹ phẩm.
“Không cần đâu dì, cháu có đem.” Du Du giống như làm ảo thuật, lấy từ trong cặp ra một cây chì kẻ mày và một hộp phấn nền.
Vu Tư Tư không có lấy chì kẻ mày và hộp phấn nền ngay lập tức, thay vào đó là lấy chiếc cặp nhỏ của bé qua giũ giũ, bên trong còn chứa một ít đồ ăn vặt, ngoài ra cũng không còn gì nữa, vẫn cảm thấy rất thần kỳ: “Du Du, chiếc cặp này của cháu còn có thể co giãn được nữa đi.” Có thể nhét được một cái đầu tóc bù xù đã làm cô rất ngạc nhiên rồi, vậy mà còn có thể mang nhiều đồ vật nhỏ như vậy, điều quan trọng là bé vẫn còn nhỏ tuổi mà có thể phân biệt được chì kẻ mày và phấn nền, làm cho cô một đứa con gái hơn hai mươi tuổi mới biết phân biệt cảm thấy quê mùa.
“Đâu có, mũ rất mềm, đặt xuống là nằm rồi, chỉnh chỉnh cho tốt là được rồi.” Du Du nói như thể là đương nhiên.
Vu Tư Tư đột nhiên nhớ đến thói quen ném đồ linh tinh của mình, mất tự nhiên chạm chạm vào mũi, cô còn không cẩn thận bằng một đứa bé bốn tuổi, nói ra chắc chắn sẽ mất mặt.
“Ừm ừm, Du Du là một đứa trẻ ngoan.”
Vu Tư Tư thoa phấn giúp Du Du, chấm một nốt ruồi tham ăn, hài lòng gật đầu: “Chà, chắc là sẽ không bị phát hiện đâu.”
“Dì ơi chúng ta nhanh lên đi, có lẽ là chú ấy sắp đến rồi.” Khái niệm về thời gian của Du Du cũng rất mạnh mẽ, bé vẫn nhớ lần trước lúc đi tìm ba, bé còn nhớ rất rõ KFC đó cách Sở Sự Vụ rất gần.
“Biết rồi biết rồi.” Vu Tư Tư đành phải khởi động xe, làm cho đứa bé lộn xộn này ngồi an toàn lại.
Bệnh viện cách thành phố vẫn còn một quãng đường dài, dọc đường chỉ có vài cây đèn giao thông, cần phải lái xe trong hai mươi phút nữa.
Vu Tư Tư không dám đỗ xe quá gần, thả Du Du xuống một góc đường đồng thời còn dặn bé phải cẩn thận trước đám đông, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho cô, cô đi trước dạo một vòng.
Vu Tư Tư ghi nhớ, tự mình tháo dây an toàn, nhảy xuống xe vẫy vẫy cánh tay ngắn của mình, sau lưng đeo cái ba lô nhỏ, chạy về nơi đã hẹn với Lục Trình Thiên.
Vu Tư Tư nhìn theo bóng lưng của bé, trong lòng có chút khó chịu, nếu như Lục Trình Thiên không ở cùng Vũ Thư thì cô vẫn có thể đứng ở giữa giúp bọn họ về với nhau, Du Du cũng có thể có một gia đình hoàn chỉnh.
Đây không phải là làm mọi người cùng vui vẻ sao, cái tên Lục Trình Thiên cố chấp này không biết có phải là người đàng hoàng hay không, lại chọn ở bên một đứa con gái đạo đức giả như vậy.
Lớn lên có một cái đầu thông minh, nhưng có đôi mắt sắc bén cứ như bị mù.
Lục Trình Thiên bây giờ không phải là một vị luật sư nhỏ không có tiếng tăm như trước, làm sao cũng có thể xem là bánh bao thơm trong mắt kẻ khác, mặc dù đến bây giờ cô vẫn không hiểu Lục Trình Thiên làm như thế nào để có được ngày hôm nay.
Sống như một viên ngọc đen có thể phát ra ánh sáng nhưng bị vùi lấp, rữa sạch bụi bặm là có thể phát ra ánh sáng chói lóa, sáng đến nỗi có thể làm mù lòa mắt của người khác.
Lòng dạ của Lục Trình Thiên còn sâu hơn biển, giấu lâu như vậy chỉ mới lộ ra một chút, nhưng rốt cuộc thâm sau bao nhiêu thì vẫn chưa tính được.
Du Du nghe Vu Tư Tư nói những lời đó đột nhiên liền dừng lại, bắt đầu định thần suy nghĩ, nhịn không được vươn bàn tay nhỏ trắng nõn của mình ra lắc lắc trước mặt của cô: “Dì ơi, dì đang nghĩ gì vậy?”
Du Du phát hiện mình bỗng nhiên như đi vào cõi thần tiên, điều chỉnh tốt tâm tình, giả vờ như không có chuyện gì mà hỏi: “Khụ khụ, không có gì đâu, Du Du không phải cháu có cách sao, cháu nói cho dì biết dì phải làm gì?”
“Rất đơn giản nha, lần trước cháu đã gọi điện thoại cho chú ấy, chú nói sau này nếu có chuyện gì có thể gọi cho chú.” Du Du chớp chớp đôi mắt to thuần khiết, trả lời một cách hiển nhiên.
Tư Tư nhịn không được mà mím môi, nhưng đâu dễ dàng vậy, người ta là cha con, trời sinh có một lực hấp dẫn khó nói, nhét bé vào ghế phó lái: “Ừm ừm được, cháu gọi điện thoại đi, có muốn mượn điện thoại của dì không.”
Du Du dùng một ánh mắt ân cần “Dì ơi, dì có ngốc không?” nhìn Vu Tư Tư: “Dì à, cháu có điện thoại mà?”
“….” Sắc mặt Vu Tư Tư từ chối nói chuyện, đồng thời trưng ra một cặp mắt đáng thương với bé, đóng cửa xe, không được, cô phải đứng ở ngoài cho bình thường lại, không thì huyết áp sẽ không cẩn thận mà lên đến 180.
Du Du không hiểu nên nhún nhún vai nhỏ, lấy một cái điện thoại từ trong ba lô, tìm được số của Lục Trình Thiên liền ấn gọi, ngồi trên xe quy củ chờ điên thoại được thông.
Bíp…..bíp……bíp
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nhận.
“Pudding?” Âm thanh trầm thấp thuần thục của Lục Trình Thiên phát ra từ điện thoại, trên thực tế Lục Trình Thiên nhìn cuộc gọi đến hiển thị thị trên màn hình cảm thấy rất bất ngờ, trong đầu hiện ra hình ảnh một đứa trẻ dễ thương kiêu ngạo.
Tâm trạng nhàm chán đã được thay đổi, đột nhiên nhớ đến ba mẹ của người bạn nhỏ này vẫn đang cãi nhau, có phải là bé lại cảm thấy tủi thân không, đợi anh phản ứng thì điện thoại đã được kết nối rồi.
“Chú Lục ơi, bây giờ chú có rảnh không?” Chất giọng mềm mại của Du Du hỏi rất thẳng thắn. Lục Trình Thiên nhìn tài liệu quan trọng trên tay, nhẹ nhàng đưa tay che lại, sắc mặt không thay đổi trả lời: “Ừm, chú rảnh.”
“Vậy chúng ta có thể gặp nhau không, quán KFC ở trung tâm thành phố được không ạ.” Miệng Du Du thì nói như không có gì nhưng bàn tay nhỏ thì đang căng thẳng nắm chặt điện thoại, sợ rằng Lục Trình Thiên sẽ từ chối bé.
Lục Trình Thiên ở phía bên kia điện thoại không đồng ý ngay lập tức mà mở miệng hỏi: “Con đang ở đâu, chú đến đón con.”
Gặp nhau cũng không sao, nhưng phải đi đón bé, chẳng phải đó là một đứa nhỏ mới năm tuổi sao? Một mình ra ngoài rất dễ xảy ra chuyện.
“Chú Lục không cần phải đến đón con, con gọi xe là được rồi, chúng ta gặp nhau lại nói, tín hiệu của con không tốt, tạm biệt chú Lục.” Du Du không đợi Lục Trình Thiên từ chối đã cúp điện thoại, vỗ vỗ lồng ngực nhỏ của mình, thở một hơi dài.
Ba đã đáp ứng sẽ gặp nhau rồi.
Du Du nhớ Lục Trình Thiên nói sẽ đến đón mình, hai cánh môi nhỏ đỏ hồng không nhịn được mà nhếch cao.
Ngay khi Vu Tư Tư mở cửa xe bước vào, nhìn thấy một nụ cười thích thú trên gương mặt của bé, nghiêng người qua dựa vào bé hèn mọn hỏi: “Cực cưng, có chuyện gì vui vậy, nói cho dì nghe với.”
Du Du liền lập tức thu lại nụ cười trên khóe môi, ánh mắt lảng tránh không muốn nói với Vu Tư Tư, giả vờ nghiêm túc trả lời: “Dì ơi, chú ấy đã đồng ý gặp cháu rồi, dì đưa cháu đến KFC ở trung tâm thành phố là được ạ.”
“Không cần dì đi với cháu sao?” Vu Tư Tư nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, nếu như cô ở đó, nhất định sẽ bị Lục Trình Thiên hỏi những vấn đề hóc búa.
Du Du lấy bộ tóc xoăn từ trong balo ra đội lên đầu, lắc lắc đầu: “Không cần ạ, cháu sẽ không ở lại quá lâu đâu.”
Vu Tư Tư cũng không nói gì nữa, vươn tay giúp bé chỉnh lại đầu tóc, chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Du Du, chúng ta phải quay về một chuyến, hôm nay dì quên không mang theo túi mỹ phẩm.”
Hôm nay cô đến bệnh viện nhưng lại không nhớ phải mang theo túi mỹ phẩm.
“Không cần đâu dì, cháu có đem.” Du Du giống như làm ảo thuật, lấy từ trong cặp ra một cây chì kẻ mày và một hộp phấn nền.
Vu Tư Tư không có lấy chì kẻ mày và hộp phấn nền ngay lập tức, thay vào đó là lấy chiếc cặp nhỏ của bé qua giũ giũ, bên trong còn chứa một ít đồ ăn vặt, ngoài ra cũng không còn gì nữa, vẫn cảm thấy rất thần kỳ: “Du Du, chiếc cặp này của cháu còn có thể co giãn được nữa đi.” Có thể nhét được một cái đầu tóc bù xù đã làm cô rất ngạc nhiên rồi, vậy mà còn có thể mang nhiều đồ vật nhỏ như vậy, điều quan trọng là bé vẫn còn nhỏ tuổi mà có thể phân biệt được chì kẻ mày và phấn nền, làm cho cô một đứa con gái hơn hai mươi tuổi mới biết phân biệt cảm thấy quê mùa.
“Đâu có, mũ rất mềm, đặt xuống là nằm rồi, chỉnh chỉnh cho tốt là được rồi.” Du Du nói như thể là đương nhiên.
Vu Tư Tư đột nhiên nhớ đến thói quen ném đồ linh tinh của mình, mất tự nhiên chạm chạm vào mũi, cô còn không cẩn thận bằng một đứa bé bốn tuổi, nói ra chắc chắn sẽ mất mặt.
“Ừm ừm, Du Du là một đứa trẻ ngoan.”
Vu Tư Tư thoa phấn giúp Du Du, chấm một nốt ruồi tham ăn, hài lòng gật đầu: “Chà, chắc là sẽ không bị phát hiện đâu.”
“Dì ơi chúng ta nhanh lên đi, có lẽ là chú ấy sắp đến rồi.” Khái niệm về thời gian của Du Du cũng rất mạnh mẽ, bé vẫn nhớ lần trước lúc đi tìm ba, bé còn nhớ rất rõ KFC đó cách Sở Sự Vụ rất gần.
“Biết rồi biết rồi.” Vu Tư Tư đành phải khởi động xe, làm cho đứa bé lộn xộn này ngồi an toàn lại.
Bệnh viện cách thành phố vẫn còn một quãng đường dài, dọc đường chỉ có vài cây đèn giao thông, cần phải lái xe trong hai mươi phút nữa.
Vu Tư Tư không dám đỗ xe quá gần, thả Du Du xuống một góc đường đồng thời còn dặn bé phải cẩn thận trước đám đông, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho cô, cô đi trước dạo một vòng.
Vu Tư Tư ghi nhớ, tự mình tháo dây an toàn, nhảy xuống xe vẫy vẫy cánh tay ngắn của mình, sau lưng đeo cái ba lô nhỏ, chạy về nơi đã hẹn với Lục Trình Thiên.
Vu Tư Tư nhìn theo bóng lưng của bé, trong lòng có chút khó chịu, nếu như Lục Trình Thiên không ở cùng Vũ Thư thì cô vẫn có thể đứng ở giữa giúp bọn họ về với nhau, Du Du cũng có thể có một gia đình hoàn chỉnh.
Đây không phải là làm mọi người cùng vui vẻ sao, cái tên Lục Trình Thiên cố chấp này không biết có phải là người đàng hoàng hay không, lại chọn ở bên một đứa con gái đạo đức giả như vậy.
Lớn lên có một cái đầu thông minh, nhưng có đôi mắt sắc bén cứ như bị mù.