Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư - Đan Diễn Vy (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Du cứ ôm siết lấy vai Đan Diễn Vy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi mếu, mẹ Lục đau lòng không chịu nổi, nhanh chóng đứng dậy đi lên phía trước.

“Du Du à, ba mẹ chỉ đang đùa với nhau thôi con đừng để trong lòng nha. Con xem hôm nay bà nội dặn dò phòng bếp làm rất nhiều món ngon, mau đến đây xem đi.” Mẹ Lục vươn tay muốn kéo Du Du ra khỏi lòng của Đan Diễn Vy.

Thân hình nhỏ nhắn của Du Du tránh ra một cái, trốn khỏi bàn tay của mẹ Lục, làm cho sắc mặt của mẹ Lục có hơi ngượng ngùng.

Đan Diễn Vy hít hít cái mũi: “Xin lỗi bác gái, có lẽ là Du Du hơi không thoải mái.”

Mẹ Lục thở ra một hơi, đứng thẳng người dậy, sắc mặt không tốt nhìn sang Lục Trình Thiên.

Đầu tim Lục Trình Thiên cũng nóng lên, nhưng mà lại không thể làm gì, nhìn hai mẹ con ngồi đó ôm nhau, bộ dáng cứ như anh là kẻ ức hiếp người khác.

Khuôn mặt lạnh lùng, Lục Trình Thiên hắng giọng một tiếng: “Được rồi, đừng có nói mấy chuyện này nữa. Du Du, buông mẹ ra đi, đến đây ăn cơm nào.”

Lời nói của Lục Trình Thiên đã khiến Du Du có chút phản ứng, nhưng lại càng chôn sâu vào bả vai của Đan Diễn Vy hơn.

Du Du mím mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn méo mó: “Con không muốn ăn, con muốn về nhà với mẹ.”

“Du Du, đây là nhà của con, con sống ở đây đi, có được không?” Mẹ Lục nghe như vậy, nhịn không được mà bị dọa, nhanh chóng mở miệng nói.

Du Du lắc lắc đầu: “Đây không phải là nhà của con, con muốn về nhà với mẹ.”

Trong căn nhà đó chỉ có hai người bọn họ, mặc dù không to bằng cái nhà này, nhưng mà mẹ sẽ không đau lòng, sẽ không khóc, còn làm đồ ăn ngon cho Du Du nữa, sẽ kể chuyện cho bé nghe, bé rất thích cuộc sống giống như vậy.

Lúc này mẹ Lục không biết phải làm sao.

Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lục Trình Thiên, ý nghĩa trong ánh mắt là tuyệt đối không thể để Du Du rời khỏi được.

Lục Trình Thiên cau mày, xoay đầu nhìn về phía Đan Diễn Vy, ánh mắt cao cao tại thượng: “Du Du không thể đi khỏi đây, nếu như cô còn coi trọng sự an toàn của thằng bé.”

Mẹ Lục và Đan Diễn Vy hơi giật mình.

Cái gì gọi là an toàn bản thân?

Sắc mặt Đan Diễn Vy trắng bệch: “Lục Trình Thiên, ý của anh là gì? Còn có người nào uy hiếp đến an toàn của Du Du nữa?”

Vũ Thư?



Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là cái tên này.

Lục Trình Thiên ý vị sâu xa nói: “Chuyện ở bệnh viện, cô có còn nhớ rõ không.”

Nói nhảm, thời gian mới trôi qua bao lâu, sau có thể không nhớ rõ được.

Sắc mặt khó coi, những chuyện vốn đã bị cô cố gắng xem nhẹ, lúc này toàn bộ vọt vào trong đầu cô.

“Ý anh nói là hung thủ Bắt Du Du đi khỏi bệnh viện còn chưa có bắt được? Không phải là trước đó anh nói đều làm xong hết rồi sao?” Chỉ cần nghĩ đến chuyện bây giờ Du Du vẫn đang còn trong lưới của người khác, Lúc nào cũng đang ngó chừng thằng bé, Đan Diễn Vy liền không có cách nào mà suy nghĩ cho tốt.

Sắc mặt Lục Trình Thiên nghiêm túc lại, cũng không giấu diếm nữa, dứt khoát mở miệng nói toàn bộ cho cô nghe.

“Lúc đầu đã bắt được tên hung thủ kia, nhưng sau đó hắn ta lại vận dụng mạng lưới quan hệ nên đã chạy thoát, nếu không thì cô nghĩ xem, bệnh viện có điều kiện tốt như vậy mà tôi không để Du Du ở bệnh viện mà lại đến cái nơi hẻo lánh như này?” Lục Trình Thiên cười lạnh lùng nói.

Đan Diễn Vy cắn cắn môi: “Cho nên Du Du thật sự có thể gặp nguy hiểm?”

Tại sao lại như vậy, Du Du chỉ là một đứa bé, tại sao lại trở thành người cản đường của những người đó, thành cái đinh trong mắt của những tên khốn nạn đó.

“Lục Trình Thiên, đều do anh, đã như vậy rồi mà anh còn dám nói Du Du đi theo anh sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào? Lúc trước là Vũ Thư, sau đó là bọn cướp, anh để cho tôi làm sao tin tưởng anh được đây, làm sao tôi có thể an tâm để Du Du ở bên cạnh anh?”

Đan Diễn Vy hơi nhụt chí mà oán trách, thật sự là trong lòng cô đang rất hoảng sợ, khiến tâm trạng cô rơi vào trạng thái kiệt sức.

Lục Trình Thiên cười lạnh, lơ đãng nói: “Ít nhất tôi có thể đảm bảo cho thằng bé bình yên vô sự mà sống, cho dù có chút nguy hiểm tiềm ẩn, tôi cũng có thể luôn bảo vệ thằng bé. Nhưng cô thì có thể không? Đan Diễn Vy, tôi có rất nhiều kẻ thù, không biết bây giờ có bao nhiêu người biết được sự thật Du Du là con trai của tôi, cô xác định cô có thể ngăn cản được những người kia không?”

Lục Trình Thiên nói thêm hai chữ “sự thật” khiến sắc mặt Đan Diễn Vy càng thêm trắng bệch.

Đúng vậy, nghề nghiệp của Lục Trình Thiên cũng đã xác định rằng người này có rất nhiều kẻ thù.Cô thật sự có thể rời khỏi Du Du sao?

Lục Trình Thiên thấy thế, chợt mỉm cười mà nói: “Đan Diễn Vy, cô luôn miệng nói muốn quyền giám hộ của Du Du, đến cuối cùng là vì bảo vệ thằng bé hay là vì muốn thỏa mãn sự ích kỷ của mình. Bây giờ tôi rất nghi ngờ đó.”

Đan Diễn Vy bỗng nhiên trừng to mắt: “Anh nói bậy.”

Du Du là mạng sống của cô, anh có thể nghi ngờ bất cứ chuyện gì, nhưng tuyệt đối không thể hoài nghi tấm lòng của cô đối với Du Du.

Lục Trình Thiên cười khẩy, trong mắt rõ ràng là đang nói cô thẹn quá hóa giận.

Không đợi Đan Diễn Vy tiếp tục nói, Du Du chợt nhíu mày: “Ba không cần phải châm ngòi con với mẹ, con tin tưởng mẹ.”



Ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ nhìn Lục Trình Thiên, vẻ mặt này giống như nói anh là người xấu cố ý chia rẽ tình mẹ con của hai người bọn họ.

“Tóm lại tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc là ở đâu mới tốt cho Du Du, hay là cái nơi rách nát kia tốt với Du Du hơn.” Giọng nói của Lục Trình Thiên cứng rắn.

Một lần nữa, tâm trạng của Đan Diễn Vy lại lâm vào khủng hoảng.

Mẹ Lục lôi kéo cánh tay Đan Diễn Vy, Nói trúng trọng tâm: “Vy Vy à, bác biết là con để ý rất nhiều thứ, nhưng chẳng lẽ con không thể suy nghĩ đến việc để Du Du và Trình Thiên sống tốt với nhau sao? Mặc dù Trình Thiên nói chuyện không hề xuôi tai chút nào, nhưng tình cảm đối với con và Du Du thật sự không thể giả được.”

Khóe miệng Đan Diễn Vy hơi mấp máy, cũng không trả lời.

Tâm tư của Lục Trình Thiên bất quá cũng chỉ là vì Du Du mà thôi, còn phần còn lại chắc là đặt trên người của Vũ Thư, cô khinh thường việc phải tranh giành một phần trong đó, hoặc là cô cũng đã sớm thấy rõ.

Đan Diễn Vy lắc lắc đầu không nói gì cả.

Bỗng dưng điện thoại di động kêu lên, Đan Diễn Vy nhìn thoáng qua, là số điện thoại của Hà Cảnh Quân.

Ánh mắt của Lục Trình Thiên nhìn Đan Diễn Vy sâu thêm mấy phần, mặc dù không nói chuyện nhưng toàn thân lại tỏa ra hơi lạnh như nước đá.

Đan Diễn Vy đưa tay cúp máy, đứng lên nói nói: “Tạm thời Du Du có thể để ở chỗ của anh, nhưng anh nhất định phải đảm bảo thằng bé sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào. Nếu không thì… Lục Trình Thiên, cả đời này tôi cũng sẽ không để yên cho anh.”

Lục Trình Thiên hất cằm lên, vẻ mặt hờ hững.

Anh còn ước gì cả đời của cô cũng không để yên cho anh.

Đan Diễn Vy đút Du Du ăn cơm, Du Du vẫn luôn ngồi nhìn cô, sắc mặt không mấy vui vẻ, bên trong ánh mắt đều mang theo lưu luyến và hi vọng.

Trong lòng Đan Diễn Vy cũng cảm thấy không dễ chịu: “Du Du, mẹ xin lỗi con. Bây giờ bên ngoài quá nguy hiểm, mẹ biết con muốn đi với mẹ, nhưng bây giờ con nhất định phải ở lại chỗ này chờ mẹ đến đón con có được không?” Đan Diễn Vy cố ý để giọng nói mình dịu dàng nhất mà nói với Du Du.

Du Du gật gật đầu, cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng bé lại bĩu bĩu môi, có chút uất ức mà nói: “Mẹ, mẹ thật sự sẽ đến đón con sao?”

Đan Diễn Vy sờ lên đầu thằng bé: “Đương nhiên, hơn nữa rất nhanh sẽ đến đón con.”

Lời nói lúc đầu của Lục Trình Thiên đã hù dọa đến cô.

Bởi vì Du Du là con của anh nên rất có thể chịu một chút nguy hiểm, cho nên chỉ có thể ở bên cạnh Lục Trình Thiên mới là an toàn nhất. Lý do này cô cũng đồng ý, nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy không đúng.

Căn bản Du Du cũng không liên lụy nhiều gì đến anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK