Chuyện mẹ Lục không quen ăn đồ trên máy bay là Lục Trình Thiên nổi lòng tốt nói cho cô nghe, bởi vậy mới không tính là nói bừa.
Còn chuyện cơm nước ấy à, bởi vì thời gian quá gấp rút nên chỉ có thể chuẩn bị mấy món ăn thường này, mặc dù nói là muốn mẹ Lục ăn thử nhưng lòng bàn tay Đan Vy Vy vẫn túa đầy mồ hôi.
Mắt mẹ Lục sáng bừng: “Vy Vy còn biết nấu ăn à.
Thời buổi bây giờ không còn bao nhiêu cô gái biết vào bếp nấu nướng nữa.
Đặc biệt là Lục Trình Thiên còn kêu Vy Vy nấu cho bà ăn, chứng tỏ tay ngề của cô bé cũng không tệ.
Mẹ Lục thấp thoáng mong chờ.
Đan Vy Vy nhìn ánh mắt sáng bừng của bà rồi ngượng ngùng nói: “Chỉ là mấy món ăn bình thường thôi ạ, bác gái đừng chê nha.”
Mẹ Lục phẩy tay, tỏ ý không chê đâu.
Rồi bà ôm Du Du đi một mạch vào nhà ăn.
Đan Vy Vy trừng mắt nhìn.
Mặc dù Du Du hơi ốm, nhưng thằng bé vẫn cao hơn bạn bè cùng lứa đôi chút, cũng rất nặng kí, trông mẹ Lục nhỏ con như vậy mà lại có thể ôm bổng thằng bé lên, gương mặt lại không có chút vẻ miễn cưỡng nào, quả thật làm người khác phải thán phục.
Dường như Lục Trình Thiên đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh áp sát tai Vy Vy rồi nhỏ giọng nói: “Ngày nào mẹ anh cũng kiên nhẫn luyện tập hết.”
Quả thật từ lúc còn trẻ bà đã có thói quen này, cũng chính vì vậy mà nhiều năm nay bà vẫn luôn khỏe mạnh.
Đan Vy Vy xấu hổ không thôi.
Cô thuộc dạng người không bế Du Du đi được bao xa.
Trong phòng ăn, bởi vì thời gian có hạn nên không nấu được món ăn nào tinh tế, quả thật chỉ có những món ăn chính thường ngày và thức ăn nhà bếp chuẩn bị từ hồi sáng, nhưng vì có nhiều loại nên trông vẫn vô cùng phong phú.
Mẹ Lục ăn không ít làm cô thấy nở mày nở mặt, dùng xong bữa cơm còn mỉm cười đán giá: “Tay nghề của cháu cũng khá thật, Du Du với Thiên có phúc rồi.”
“Nếu mẹ thích thì ở lại đây một thời gian đi, để ngày nào cô ấy cũng nấu cho mẹ ăn.” Lục Trình Thiên bình tĩnh nói, thu hút sự chú ý của vài người.
Đan Vy Vy âm thầm cảm thấy kinh ngạc.
Lục Trình Thiên đang giúp cô lấy lòng mẹ Lục à?
Rồi cô lại tự mình lắc đầu phủ nhận.
Không thể nào!
Cho dù có muốn lấy lòng thì chắc cũng vì Du Du thôi.
Mẹ Lục không nói gì, bà lại múc một chén canh rồi liếc nhìn Lục Trình Thiên, nửa cười nửa không tựa như đang tò mò pha vẻ mỉa mai.
Lục Trình Thiên nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh như không, làm ra vẻ chưa nhìn thấy gì cả.
Đợi đến lúc mẹ Lục ăn uống xong muốn đi nghỉ ngơi, bà mới gọi Lục Trình Thiên lên theo, Đan Vy Vy có cơ hội thở phào nhẹ nhõm.
Lục Trình Thiên sắp xếp nhân viên y tế ở trong một tòa nhà khác, cũng sắp sửa đến giờ rồi nên Đan Vy Vy dẫn Du Du đi khám định kỳ.
Trên ban công tầng 2, mẹ Lục nhìn Đan Vy Vy dắt tay Du Du đi trên con đường sót đá sỏi, không biết hai người họ đang nói gì mà bật cười vui vẻ.
Du Du không còn vẻ trưởng thành như ban nãy, bây giờ ở cạnh Đan Vy Vy, Du Du mới nở nụ cười tươi tắn như một đứa trẻ.
Mẹ Lục bùi ngùi nói một câu: “Bốn năm trời…”
Chỉ một câu nói không đầu không đuôi nhưng Lục Trình Thiên lại hiểu ý của bà.
Anh đi lên trước hai bước, đặt tay lên lan can, Lục Trình Thiên dõi mắt trông theo bọn họ với ánh mắt đen láy nhuốm vẻ dịu dàng pha lẫn với hạnh phúc, cảm ơn và hối hận.
“Là lỗi của con.” Ánh nắng mặt trời rọi lên mái tóc anh, che khấu đi vẻ tối tăm trong ánh mắt ấy.
Mẹ Lục nhíu mày: “Điều tra rõ ràng rồi à?”
“Mẹ, con có làm gì cho ba với mẹ thất vọng chưa?” Lục Trình Thiên tự tin đáp.
Mẹ Lục tức tối trừng mắt nhìn anh: “Để con của mình lưu lạc bên ngoài cho người khác nuôi dưỡng đến tận bốn năm mới biết, con còn dám nói à?”
Lục Trình Thiên im bặt.
Điều quan trọng nhất là người con gái nằm chung giường, ngủ chung gối với anh lại luôn che giấu anh, giấu giếm không tính là kín kẽ cho lắm, thế nhưng anh vẫn mãi không nhận ra.
Thật đáng chết!
Mẹ Lục cười giễu xong rồi, vẻ mặt bà trở nên nghiêm túc hẳn: “Mẹ biết con gấp gáp gọi mẹ sang đây là có ý gì, cô gái ấy…cũng không tệ, ít nhất cũng tốt hơn hẳn những gì mẹ tưởng tượng ra.”
Ánh mắt Lục Trình Thiên lấp lánh nụ cười.
Anh biết mẹ sẽ thích tính cách của cô ấy.
“Nhưng mà…” mẹ Lục vòng vo.
Thấy Lục Trình Thiên khẽ nhíu mày nhìn mình, bà mới cười nhẹ: “Con còn hai vấn đề quan trọng phải xử lý.”
“Thứ nhất, Thiên, trong chuyện tình cảm phải quyết định kỹ càng cái nào lấy cái nào bỏ, nếu con đã lựa chọn Vy Vy thì nhanh chóng cắt đứt hẳn hòi quan hệ với người khác đi, như vậy mới tốt cho ba người các con, thậm chí còn tốt cho cả Du Du nữa.” Mẹ Lục nhớ đến Vũ Thư mở miệng là chửi thô tục bèn khẽ nhíu mày.
Ánh mắt Lục Trình Thiên trở nên phiền não.
“Con biết rồi, con sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này.” Nếu không phải lão hồ ly Vũ Thiên Dương quá mức cẩn thận, không dễ dàng tìm ra được sơ hở của ông ta thì anh đã vứt bỏ cô ta từ lâu rồi, cũng sẽ không chờ đến tận bây giờ.
Mẹ Lục không hài lòng với thái độ của anh cho lắm.
Có điều bà nghĩ có thể con trai mình còn vương chút tình cũ với Vũ Thư, muốn vứt bỏ trong khoảng thời gian ngắn cũng không phải chuyện dễ dàng gì, chỉ đành khẽ thở dài, coi như miễn cưỡng cho qua.
Rồi mẹ Lục lại nói tiếp: “Còn chuyện quan trọng nhất là con phải nói thế nào với ông nội?”
Lục Trình Thiên im lặng, ánh mắt kiên định.
“Đứa cháu trai được ông nội yêu mến nhất là con, nhưng mà trước giờ con đều không đi theo sự sắp xếp của ông, lúc con quyết định làm luật sư, ông đã bất mãn lắm với con rồi, nếu cháu dâu mà con cưới về còn làm ông không hài lòng, Thiên, bài học của A Diễn vẫn còn đó, con phải rõ ràng.” Mẹ Lục lo lắng nhìn anh, bà thấy hơi không nỡ.
Vẻ mặt Lục Trình Thiên thoắt cái đã thay đổi.
Anh siết chặt nắm đấm.
Lục Trình Thiên nghĩ đến chuyện của em họ, cả người anh trở nên lạnh ngắt, guơng mặt anh thấm đẫm vẻ lạnh lẽo và thương tiếc, cùng với cảm giác nguy hiểm khó có thể nói ra bằng lời.
Mẹ Lục thở dài: “Thiên, ông nội con tranh đấu cả đời, gia trưởng quen rồi, có điều bây giờ ông đã lớn tuổi, rốt cuộc cũng có điểm yếu, bây giờ con và Vy Vy đã có Du Du, tất cả vẫn còn cơ hội thay đổi, con cũng đừng làm ra vẻ đụng mặt phải kẻ địch mạnh mẽ như thế chứ.”
“Dạ, bên thành phố Cần An không có bao nhiêu người biết thân phận của con hết, nếu ông nội vẫn còn chưa hay biết gì, mẹ giúp con giấu một thời gian đi, con…Con sẽ tìm cơ hội sang xin lỗi ông.” Lục Trình Thiên hơi thả lỏng, tia máu trong ánh mắt vẫn lồ lộ.
Mẹ Lục lo lắng gật đầu.
Thành phố Cần An cách rất xa, Lục Trình Thiên cũng giấu giếm kín kẽ thân phận của mình, bởi vậy rất ít người có thể liên tưởng anh với nhà họ Lục tiếng tăm lừng lẫy, mấy năm gần đây trông ông nội an hưởng tuổi già, cả ngày ở nhà uống trà câu cá, không giao thiệp nhiều với thế giới bên ngoài, trừ phi quân đội có chuyện lớn gì, chứ bằng không ông nội rất ít khi quan tâm đến những chuyện khác.
Muốn giấu một thời gian cũng không khó.
Mẹ Lục thầm nghĩ như vậy.
Sau khi mẹ con hai người họ chuyện trò một lúc, mẹ Lục bèn muốn đi nghỉ ngơi.
Lục Trình Thiên đứng trên sân thượng, chậm rãi châm điếu thuốc, anh nhìn theo con đường đá vắng lặng ấy một hồi lâu rồi mới nhổm người bỏ đi.
Còn chuyện cơm nước ấy à, bởi vì thời gian quá gấp rút nên chỉ có thể chuẩn bị mấy món ăn thường này, mặc dù nói là muốn mẹ Lục ăn thử nhưng lòng bàn tay Đan Vy Vy vẫn túa đầy mồ hôi.
Mắt mẹ Lục sáng bừng: “Vy Vy còn biết nấu ăn à.
Thời buổi bây giờ không còn bao nhiêu cô gái biết vào bếp nấu nướng nữa.
Đặc biệt là Lục Trình Thiên còn kêu Vy Vy nấu cho bà ăn, chứng tỏ tay ngề của cô bé cũng không tệ.
Mẹ Lục thấp thoáng mong chờ.
Đan Vy Vy nhìn ánh mắt sáng bừng của bà rồi ngượng ngùng nói: “Chỉ là mấy món ăn bình thường thôi ạ, bác gái đừng chê nha.”
Mẹ Lục phẩy tay, tỏ ý không chê đâu.
Rồi bà ôm Du Du đi một mạch vào nhà ăn.
Đan Vy Vy trừng mắt nhìn.
Mặc dù Du Du hơi ốm, nhưng thằng bé vẫn cao hơn bạn bè cùng lứa đôi chút, cũng rất nặng kí, trông mẹ Lục nhỏ con như vậy mà lại có thể ôm bổng thằng bé lên, gương mặt lại không có chút vẻ miễn cưỡng nào, quả thật làm người khác phải thán phục.
Dường như Lục Trình Thiên đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh áp sát tai Vy Vy rồi nhỏ giọng nói: “Ngày nào mẹ anh cũng kiên nhẫn luyện tập hết.”
Quả thật từ lúc còn trẻ bà đã có thói quen này, cũng chính vì vậy mà nhiều năm nay bà vẫn luôn khỏe mạnh.
Đan Vy Vy xấu hổ không thôi.
Cô thuộc dạng người không bế Du Du đi được bao xa.
Trong phòng ăn, bởi vì thời gian có hạn nên không nấu được món ăn nào tinh tế, quả thật chỉ có những món ăn chính thường ngày và thức ăn nhà bếp chuẩn bị từ hồi sáng, nhưng vì có nhiều loại nên trông vẫn vô cùng phong phú.
Mẹ Lục ăn không ít làm cô thấy nở mày nở mặt, dùng xong bữa cơm còn mỉm cười đán giá: “Tay nghề của cháu cũng khá thật, Du Du với Thiên có phúc rồi.”
“Nếu mẹ thích thì ở lại đây một thời gian đi, để ngày nào cô ấy cũng nấu cho mẹ ăn.” Lục Trình Thiên bình tĩnh nói, thu hút sự chú ý của vài người.
Đan Vy Vy âm thầm cảm thấy kinh ngạc.
Lục Trình Thiên đang giúp cô lấy lòng mẹ Lục à?
Rồi cô lại tự mình lắc đầu phủ nhận.
Không thể nào!
Cho dù có muốn lấy lòng thì chắc cũng vì Du Du thôi.
Mẹ Lục không nói gì, bà lại múc một chén canh rồi liếc nhìn Lục Trình Thiên, nửa cười nửa không tựa như đang tò mò pha vẻ mỉa mai.
Lục Trình Thiên nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh như không, làm ra vẻ chưa nhìn thấy gì cả.
Đợi đến lúc mẹ Lục ăn uống xong muốn đi nghỉ ngơi, bà mới gọi Lục Trình Thiên lên theo, Đan Vy Vy có cơ hội thở phào nhẹ nhõm.
Lục Trình Thiên sắp xếp nhân viên y tế ở trong một tòa nhà khác, cũng sắp sửa đến giờ rồi nên Đan Vy Vy dẫn Du Du đi khám định kỳ.
Trên ban công tầng 2, mẹ Lục nhìn Đan Vy Vy dắt tay Du Du đi trên con đường sót đá sỏi, không biết hai người họ đang nói gì mà bật cười vui vẻ.
Du Du không còn vẻ trưởng thành như ban nãy, bây giờ ở cạnh Đan Vy Vy, Du Du mới nở nụ cười tươi tắn như một đứa trẻ.
Mẹ Lục bùi ngùi nói một câu: “Bốn năm trời…”
Chỉ một câu nói không đầu không đuôi nhưng Lục Trình Thiên lại hiểu ý của bà.
Anh đi lên trước hai bước, đặt tay lên lan can, Lục Trình Thiên dõi mắt trông theo bọn họ với ánh mắt đen láy nhuốm vẻ dịu dàng pha lẫn với hạnh phúc, cảm ơn và hối hận.
“Là lỗi của con.” Ánh nắng mặt trời rọi lên mái tóc anh, che khấu đi vẻ tối tăm trong ánh mắt ấy.
Mẹ Lục nhíu mày: “Điều tra rõ ràng rồi à?”
“Mẹ, con có làm gì cho ba với mẹ thất vọng chưa?” Lục Trình Thiên tự tin đáp.
Mẹ Lục tức tối trừng mắt nhìn anh: “Để con của mình lưu lạc bên ngoài cho người khác nuôi dưỡng đến tận bốn năm mới biết, con còn dám nói à?”
Lục Trình Thiên im bặt.
Điều quan trọng nhất là người con gái nằm chung giường, ngủ chung gối với anh lại luôn che giấu anh, giấu giếm không tính là kín kẽ cho lắm, thế nhưng anh vẫn mãi không nhận ra.
Thật đáng chết!
Mẹ Lục cười giễu xong rồi, vẻ mặt bà trở nên nghiêm túc hẳn: “Mẹ biết con gấp gáp gọi mẹ sang đây là có ý gì, cô gái ấy…cũng không tệ, ít nhất cũng tốt hơn hẳn những gì mẹ tưởng tượng ra.”
Ánh mắt Lục Trình Thiên lấp lánh nụ cười.
Anh biết mẹ sẽ thích tính cách của cô ấy.
“Nhưng mà…” mẹ Lục vòng vo.
Thấy Lục Trình Thiên khẽ nhíu mày nhìn mình, bà mới cười nhẹ: “Con còn hai vấn đề quan trọng phải xử lý.”
“Thứ nhất, Thiên, trong chuyện tình cảm phải quyết định kỹ càng cái nào lấy cái nào bỏ, nếu con đã lựa chọn Vy Vy thì nhanh chóng cắt đứt hẳn hòi quan hệ với người khác đi, như vậy mới tốt cho ba người các con, thậm chí còn tốt cho cả Du Du nữa.” Mẹ Lục nhớ đến Vũ Thư mở miệng là chửi thô tục bèn khẽ nhíu mày.
Ánh mắt Lục Trình Thiên trở nên phiền não.
“Con biết rồi, con sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này.” Nếu không phải lão hồ ly Vũ Thiên Dương quá mức cẩn thận, không dễ dàng tìm ra được sơ hở của ông ta thì anh đã vứt bỏ cô ta từ lâu rồi, cũng sẽ không chờ đến tận bây giờ.
Mẹ Lục không hài lòng với thái độ của anh cho lắm.
Có điều bà nghĩ có thể con trai mình còn vương chút tình cũ với Vũ Thư, muốn vứt bỏ trong khoảng thời gian ngắn cũng không phải chuyện dễ dàng gì, chỉ đành khẽ thở dài, coi như miễn cưỡng cho qua.
Rồi mẹ Lục lại nói tiếp: “Còn chuyện quan trọng nhất là con phải nói thế nào với ông nội?”
Lục Trình Thiên im lặng, ánh mắt kiên định.
“Đứa cháu trai được ông nội yêu mến nhất là con, nhưng mà trước giờ con đều không đi theo sự sắp xếp của ông, lúc con quyết định làm luật sư, ông đã bất mãn lắm với con rồi, nếu cháu dâu mà con cưới về còn làm ông không hài lòng, Thiên, bài học của A Diễn vẫn còn đó, con phải rõ ràng.” Mẹ Lục lo lắng nhìn anh, bà thấy hơi không nỡ.
Vẻ mặt Lục Trình Thiên thoắt cái đã thay đổi.
Anh siết chặt nắm đấm.
Lục Trình Thiên nghĩ đến chuyện của em họ, cả người anh trở nên lạnh ngắt, guơng mặt anh thấm đẫm vẻ lạnh lẽo và thương tiếc, cùng với cảm giác nguy hiểm khó có thể nói ra bằng lời.
Mẹ Lục thở dài: “Thiên, ông nội con tranh đấu cả đời, gia trưởng quen rồi, có điều bây giờ ông đã lớn tuổi, rốt cuộc cũng có điểm yếu, bây giờ con và Vy Vy đã có Du Du, tất cả vẫn còn cơ hội thay đổi, con cũng đừng làm ra vẻ đụng mặt phải kẻ địch mạnh mẽ như thế chứ.”
“Dạ, bên thành phố Cần An không có bao nhiêu người biết thân phận của con hết, nếu ông nội vẫn còn chưa hay biết gì, mẹ giúp con giấu một thời gian đi, con…Con sẽ tìm cơ hội sang xin lỗi ông.” Lục Trình Thiên hơi thả lỏng, tia máu trong ánh mắt vẫn lồ lộ.
Mẹ Lục lo lắng gật đầu.
Thành phố Cần An cách rất xa, Lục Trình Thiên cũng giấu giếm kín kẽ thân phận của mình, bởi vậy rất ít người có thể liên tưởng anh với nhà họ Lục tiếng tăm lừng lẫy, mấy năm gần đây trông ông nội an hưởng tuổi già, cả ngày ở nhà uống trà câu cá, không giao thiệp nhiều với thế giới bên ngoài, trừ phi quân đội có chuyện lớn gì, chứ bằng không ông nội rất ít khi quan tâm đến những chuyện khác.
Muốn giấu một thời gian cũng không khó.
Mẹ Lục thầm nghĩ như vậy.
Sau khi mẹ con hai người họ chuyện trò một lúc, mẹ Lục bèn muốn đi nghỉ ngơi.
Lục Trình Thiên đứng trên sân thượng, chậm rãi châm điếu thuốc, anh nhìn theo con đường đá vắng lặng ấy một hồi lâu rồi mới nhổm người bỏ đi.