Đan Diễn Vy còn chưa biết mẹ chồng tương lai sắp đến, vẫn đang ngủ nửa tỉnh nửa mê, trong giấc mơ cô thấy mình như đang trôi nổi trên biển rộng, từng đợt sóng biển bao phủ ngực cô, thậm chí qua cả đỉnh đầu khiến cho cô cảm giác hít thở không thông.
Cô sợ hãi, ngạt thở, muốn mở miệng hét lớn, nhưng nước biển mãnh liệt không cho cô bất cứ cơ hội nào, không bao lâu sau, đã đánh tan toàn bộ lý trí của cô.
Đan Diễn Vy liều mạng giãy dụa, có lẽ cái loại cảm giác sắp chết này quá mức chân thật, có lẽ khao khát muốn sống quá mức mãnh liệt, cô vẫy đạp chân tay, đá mạnh một cước ra ngoài.
“Bịch” âm thanh vang lên.
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất kéo cô ra khỏi cơn ác mộng.
Cảm giác khó thở khiến cho người ta muốn nhanh chóng rời đi, cuối cùng cô cũng tỉnh lại.
Thì ra là một giấc mơ.
Đan Diễn Vy trong lòng thầm cảm thấy may mắn, vỗ vỗ ngực, sợ hãi một hồi.
Vy Vy đứng dậy một chút, giật mình bởi một bóng đen vặn vẹo cách đó không xa: “Hừ!”
“Anh… Anh… Anh là ai?” Đầu óc của Đan Diễn Vy vẫn chưa rõ ràng, trước khi nhận ra bóng người đấy là ai, trực tiếp phản ứng nhanh chóng ôm chăn lui về phía sau.
Bóng đen kia chậm rãi đứng dậy, mang theo một tiếng gầm khẽ.
Nghiến răng nghiến lợi: “Đan, Diễn, Vy!”
“Lục Trình Thiên?” Thanh âm có chút quen tai, Đan Diễn Vy lặng yên nhỏ giọng hỏi một câu.
“Tách” một tiếng, bóng đèn sáng lên, có chút chói mắt làm cho Đan Diễn Vy phải lấy tay che lại.
Cơ thể của Lục Trình Thiên hơi dựa vào bên tường, bên tay đúng là công tắc bật đèn trong phòng.
“Lục Trình Thiên, sao anh lại ở đây?” Sau khi hơi thích ứng ánh sáng, Đan Diễn Vy thấy người thật, rốt cục không sợ nữa, từ từ di chuyển qua, ngồi ở trên giường hỏi.
Lục Trình Thiên nghẹn lại, thanh âm vốn muốn hỏi tội cô bị nghẹn ở trong cổ, không lên không xuống được, không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ nói anh nửa đêm leo giường thất bại?
Mặc dù điểm xuất phát ban đầu cũng không phải cái này, nhưng hình như có làm chuyện như vậy thật.
Đầu óc Đan Diễn Vy dần thanh tỉnh, trong mắt bình tĩnh lại, bỗng dưng mở to hai mắt nhìn: “Vừa rồi là anh?”
“Đúng vậy, người vừa rồi bị cô đạp một cước xuống giường chính là tôi.” Lục Trình Thiên hừ lạnh, thanh âm như trước mang theo sự khó chịu.
Đan Diễn Vy gãi đầu: “Không phải, tôi là nói anh chính là biển rộng lúc nãy…”
“Ồ, cô sẽ không nói cô say tàu, thấy tôi là muốn nôn chứ?” Lục Trình Thiên khoanh tay ôm ngực, cười lạnh.
Đan Diễn Vy khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt không biết làm sao.
Hóa ra mấy người ưu tú cũng thích xem phim hài.
Mặc dù nó đã cũ rồi.
Lục Trình Thiên bước hai bước đến bên giường: “Vừa rồi đá tôi một cước, không muốn nói gì sao?”
Mấy cái chuyện trả đũa này, tổng giám đốc Lục nói rất đúng chỗ, không hề đề cập tới việc mạo phạm của mình.
Đan Diễn Vy ngửa cổ, tức giận bất bình: “Rõ ràng là do anh muốn xâm phạm tôi, tôi chỉ tự vệ mà thôi!”
“Ồ? Xâm phạm? Đan Diễn Vy, lời này nếu đưa ra trước tòa án sẽ bị chế giễu, con của cô từ đâu mà tới?” Lục Trình Thiên hừ lạnh một tiếng.
Vĩnh viễn đừng bao giờ nói đạo lý và vấn đề phạm tội với luật sư, hắn vĩnh viễn sẽ khiến bạn á khẩu không nói nên lời.
Lục Trình Thiên thấy cô không nói gì, một bàn tay vén ông quần lên trên đùi.
Bộ đồ ngủ bằng lụa rất rộng, vừa kéo đã kéo lên phía trên đầu gối.
Đan Diễn Vy tò mò nghiêng đầu, muốn nhìn anh đang làm gì, Lục Trình Thiên khẽ nghiêng thân mình, nhìn thấy phía trong đùi bầm tím một mảng, hít sâu một ngụm khí lạnh.
Người phụ nữ này quả thật là một người mạnh mẽ.
Khả năng chiến đấu bùng nổ.
Lục Trình Thiên thậm chí còn tự chế giễu ở trong lòng, bản năng như vậy có phải khiến anh không cần lo lắng vấn đề trinh tiết của cô về sau hay không?
“Anh đang làm gì vậy?” Đan Diễn Vy cúi xuống.
Lục Trình Thiên duỗi chân ra, giơ đến trước mặt cô, mắt lạnh nhìn vẻ mặt biến đổi của cô.
Lúc Đan Diễn Vy nhìn thấy một mảng bầm tím kia, cái miệng nhỏ khẽ mở, một bộ sợ hãi than.
Nhưng nhanh chóng ý thức được đây là nghiệt do mình tạo, bỗng chốc từng trận gió lạnh thổi qua.
Liếc mắt thật cẩn thận nhìn biểu tình của Lục Trình Thiên, con ngươi đen phản chiếu bóng dáng cô, ở sâu đáy mắt bịt kín đám mây đen.
Đan Diễn Vy đột nhiên cảm thấy nhưng lý lẽ lúc nãy đều biến mất.
Lo sợ bất an nói: “Đây là tôi đá sao?”
“Bằng không, cô cho là người khác có thể đến gần tôi?” Lục Trình Thiên cau mày.
Đan Diễn Vy thấy biểu tình đáng sợ của anh, đột nhiên đứng dậy, cũng không chú ý chiếc áo ngủ nhăn nhúm trên người bại lộ ra không ít cảnh xuân, đi xuống giường nói: “Tôi đi lấy thuốc cho anh.”
Không biết áo ngủ ai chuẩn bị, dưới ánh đèn mờ mờ, mang theo chút mùi hương nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi, lại hiển lộ phong tình dưới mắt.
Ánh mắt Lục Trình Thiên ngàng càng tối, nhiễm lên một tầng dục vọng.
Mắt thấy cô mặc bộ đồ này đi ra ngoài, nghĩ nơi này không có biết bao nhiêu người hầu, Lục Trình Thiên bước tới, dùng một tay ôm lấy cô, siết chặt cô vào trong lòng ngực.
“A…” Đan Diễn Vy thấp giọng hét lên một tiếng, đã bị Lục Trình Thiên bịt kín miệng.
Hô hấp của người đàn ông phun lên cổ, mang theo sự uy hiếp thản nhiên: “Nếu cô muốn gọi người vào nhìn thì kêu lớn tiếng một chút.”
Đan Diễn Vy lập tức ngậm miệng, nín thở.
Lục Trình Thiên vừa lòng nhếch môi, bên trong đôi mắt bên nhanh chóng hiện lên ý cười.
Không có sự phân phó của chủ nhân, người hầu nơi này cũng không dám tiến vào, huống chi lúc anh đi vào là nghênh ngang mà vào.
Đan Diễn Vy cảm giác muốn khóc.
“Lục Trình Thiên, anh muốn làm gì?” Người đàn ông này còn bị thương, chỉ có một cái cánh tay có thể động, so với sức lực của cả người cô còn lớn hơn, khiến cho cô dùng sức giãy dụa cũng không thể tránh thoát.
Lục Trình Thiên cúi đầu cười, lồng ngực rung động khiến Đan Diễn Vy có chút bối rối: “Tôi muốn làm gì, rất khó hiểu sao?”
Lục Trình Thiên nói câu này, cơ thể phối hợp dán tới, nơi nào đó bị cô ngồi lên đang rục rịch.
Khuôn mặt Đan Diễn Vy nháy mắt đỏ như một quả cà chua.
Không biết là do xấu hổ hay là bị Lục Trình Thiên chọc giận.
“Lục… Lục Trình Thiên, bây giờ anh còn bị thương, hơn nữa chúng ta không nên… Ô ~” Đan Diễn Vy mở to hai mắt, người nọ có phải điên rồi hay không!
“Không, chúng ta nên.” Lục Trình Thiên ngậm lấy vành tai cô, hai người ở bên nhau lâu như vậy, điểm mẫn cảm của cô, anh rất rõ.
Bàn tay to phối hợp với lời nói, không bao lâu, Đan Diễn Vy chỉ có thể hổn hển thở dốc.
Cô căn bản không thể từ chối anh.
Đôi mắt nhiễm một tầng nước, mang theo ánh sáng trong trẻo khiến tâm Lục Trình Thiên ngứa ngáy, ý nghĩ trong mắt càng sâu.
“Ưm ~” một tiếng ngâm khẽ, đôi mắt bắt đầu trở nên mê mang.
Lục Trình Thiên giương lên khóe miệng, bàn tay to thuận thế vuốt ve từ trên xuống dưới.
Thời gian hai người ở bên nhau quá lâu, quá mức quen thuộc lẫn nhau, chỉ một vài hơi thở hòa quyện cũng có thể khơi dậy sự nhiệt tình của hai người.
Đan Diễn Vy chưa bao giờ trốn thoát khỏi cái bẫy mà anh tạo ra.
Hương vị dần dần dày đặc nhộn nhạo bên trong phòng, càng ngày càng nồng đậm quẩn quanh khiến cho người ta hít thở không thông.
Cô sợ hãi, ngạt thở, muốn mở miệng hét lớn, nhưng nước biển mãnh liệt không cho cô bất cứ cơ hội nào, không bao lâu sau, đã đánh tan toàn bộ lý trí của cô.
Đan Diễn Vy liều mạng giãy dụa, có lẽ cái loại cảm giác sắp chết này quá mức chân thật, có lẽ khao khát muốn sống quá mức mãnh liệt, cô vẫy đạp chân tay, đá mạnh một cước ra ngoài.
“Bịch” âm thanh vang lên.
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất kéo cô ra khỏi cơn ác mộng.
Cảm giác khó thở khiến cho người ta muốn nhanh chóng rời đi, cuối cùng cô cũng tỉnh lại.
Thì ra là một giấc mơ.
Đan Diễn Vy trong lòng thầm cảm thấy may mắn, vỗ vỗ ngực, sợ hãi một hồi.
Vy Vy đứng dậy một chút, giật mình bởi một bóng đen vặn vẹo cách đó không xa: “Hừ!”
“Anh… Anh… Anh là ai?” Đầu óc của Đan Diễn Vy vẫn chưa rõ ràng, trước khi nhận ra bóng người đấy là ai, trực tiếp phản ứng nhanh chóng ôm chăn lui về phía sau.
Bóng đen kia chậm rãi đứng dậy, mang theo một tiếng gầm khẽ.
Nghiến răng nghiến lợi: “Đan, Diễn, Vy!”
“Lục Trình Thiên?” Thanh âm có chút quen tai, Đan Diễn Vy lặng yên nhỏ giọng hỏi một câu.
“Tách” một tiếng, bóng đèn sáng lên, có chút chói mắt làm cho Đan Diễn Vy phải lấy tay che lại.
Cơ thể của Lục Trình Thiên hơi dựa vào bên tường, bên tay đúng là công tắc bật đèn trong phòng.
“Lục Trình Thiên, sao anh lại ở đây?” Sau khi hơi thích ứng ánh sáng, Đan Diễn Vy thấy người thật, rốt cục không sợ nữa, từ từ di chuyển qua, ngồi ở trên giường hỏi.
Lục Trình Thiên nghẹn lại, thanh âm vốn muốn hỏi tội cô bị nghẹn ở trong cổ, không lên không xuống được, không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ nói anh nửa đêm leo giường thất bại?
Mặc dù điểm xuất phát ban đầu cũng không phải cái này, nhưng hình như có làm chuyện như vậy thật.
Đầu óc Đan Diễn Vy dần thanh tỉnh, trong mắt bình tĩnh lại, bỗng dưng mở to hai mắt nhìn: “Vừa rồi là anh?”
“Đúng vậy, người vừa rồi bị cô đạp một cước xuống giường chính là tôi.” Lục Trình Thiên hừ lạnh, thanh âm như trước mang theo sự khó chịu.
Đan Diễn Vy gãi đầu: “Không phải, tôi là nói anh chính là biển rộng lúc nãy…”
“Ồ, cô sẽ không nói cô say tàu, thấy tôi là muốn nôn chứ?” Lục Trình Thiên khoanh tay ôm ngực, cười lạnh.
Đan Diễn Vy khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt không biết làm sao.
Hóa ra mấy người ưu tú cũng thích xem phim hài.
Mặc dù nó đã cũ rồi.
Lục Trình Thiên bước hai bước đến bên giường: “Vừa rồi đá tôi một cước, không muốn nói gì sao?”
Mấy cái chuyện trả đũa này, tổng giám đốc Lục nói rất đúng chỗ, không hề đề cập tới việc mạo phạm của mình.
Đan Diễn Vy ngửa cổ, tức giận bất bình: “Rõ ràng là do anh muốn xâm phạm tôi, tôi chỉ tự vệ mà thôi!”
“Ồ? Xâm phạm? Đan Diễn Vy, lời này nếu đưa ra trước tòa án sẽ bị chế giễu, con của cô từ đâu mà tới?” Lục Trình Thiên hừ lạnh một tiếng.
Vĩnh viễn đừng bao giờ nói đạo lý và vấn đề phạm tội với luật sư, hắn vĩnh viễn sẽ khiến bạn á khẩu không nói nên lời.
Lục Trình Thiên thấy cô không nói gì, một bàn tay vén ông quần lên trên đùi.
Bộ đồ ngủ bằng lụa rất rộng, vừa kéo đã kéo lên phía trên đầu gối.
Đan Diễn Vy tò mò nghiêng đầu, muốn nhìn anh đang làm gì, Lục Trình Thiên khẽ nghiêng thân mình, nhìn thấy phía trong đùi bầm tím một mảng, hít sâu một ngụm khí lạnh.
Người phụ nữ này quả thật là một người mạnh mẽ.
Khả năng chiến đấu bùng nổ.
Lục Trình Thiên thậm chí còn tự chế giễu ở trong lòng, bản năng như vậy có phải khiến anh không cần lo lắng vấn đề trinh tiết của cô về sau hay không?
“Anh đang làm gì vậy?” Đan Diễn Vy cúi xuống.
Lục Trình Thiên duỗi chân ra, giơ đến trước mặt cô, mắt lạnh nhìn vẻ mặt biến đổi của cô.
Lúc Đan Diễn Vy nhìn thấy một mảng bầm tím kia, cái miệng nhỏ khẽ mở, một bộ sợ hãi than.
Nhưng nhanh chóng ý thức được đây là nghiệt do mình tạo, bỗng chốc từng trận gió lạnh thổi qua.
Liếc mắt thật cẩn thận nhìn biểu tình của Lục Trình Thiên, con ngươi đen phản chiếu bóng dáng cô, ở sâu đáy mắt bịt kín đám mây đen.
Đan Diễn Vy đột nhiên cảm thấy nhưng lý lẽ lúc nãy đều biến mất.
Lo sợ bất an nói: “Đây là tôi đá sao?”
“Bằng không, cô cho là người khác có thể đến gần tôi?” Lục Trình Thiên cau mày.
Đan Diễn Vy thấy biểu tình đáng sợ của anh, đột nhiên đứng dậy, cũng không chú ý chiếc áo ngủ nhăn nhúm trên người bại lộ ra không ít cảnh xuân, đi xuống giường nói: “Tôi đi lấy thuốc cho anh.”
Không biết áo ngủ ai chuẩn bị, dưới ánh đèn mờ mờ, mang theo chút mùi hương nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi, lại hiển lộ phong tình dưới mắt.
Ánh mắt Lục Trình Thiên ngàng càng tối, nhiễm lên một tầng dục vọng.
Mắt thấy cô mặc bộ đồ này đi ra ngoài, nghĩ nơi này không có biết bao nhiêu người hầu, Lục Trình Thiên bước tới, dùng một tay ôm lấy cô, siết chặt cô vào trong lòng ngực.
“A…” Đan Diễn Vy thấp giọng hét lên một tiếng, đã bị Lục Trình Thiên bịt kín miệng.
Hô hấp của người đàn ông phun lên cổ, mang theo sự uy hiếp thản nhiên: “Nếu cô muốn gọi người vào nhìn thì kêu lớn tiếng một chút.”
Đan Diễn Vy lập tức ngậm miệng, nín thở.
Lục Trình Thiên vừa lòng nhếch môi, bên trong đôi mắt bên nhanh chóng hiện lên ý cười.
Không có sự phân phó của chủ nhân, người hầu nơi này cũng không dám tiến vào, huống chi lúc anh đi vào là nghênh ngang mà vào.
Đan Diễn Vy cảm giác muốn khóc.
“Lục Trình Thiên, anh muốn làm gì?” Người đàn ông này còn bị thương, chỉ có một cái cánh tay có thể động, so với sức lực của cả người cô còn lớn hơn, khiến cho cô dùng sức giãy dụa cũng không thể tránh thoát.
Lục Trình Thiên cúi đầu cười, lồng ngực rung động khiến Đan Diễn Vy có chút bối rối: “Tôi muốn làm gì, rất khó hiểu sao?”
Lục Trình Thiên nói câu này, cơ thể phối hợp dán tới, nơi nào đó bị cô ngồi lên đang rục rịch.
Khuôn mặt Đan Diễn Vy nháy mắt đỏ như một quả cà chua.
Không biết là do xấu hổ hay là bị Lục Trình Thiên chọc giận.
“Lục… Lục Trình Thiên, bây giờ anh còn bị thương, hơn nữa chúng ta không nên… Ô ~” Đan Diễn Vy mở to hai mắt, người nọ có phải điên rồi hay không!
“Không, chúng ta nên.” Lục Trình Thiên ngậm lấy vành tai cô, hai người ở bên nhau lâu như vậy, điểm mẫn cảm của cô, anh rất rõ.
Bàn tay to phối hợp với lời nói, không bao lâu, Đan Diễn Vy chỉ có thể hổn hển thở dốc.
Cô căn bản không thể từ chối anh.
Đôi mắt nhiễm một tầng nước, mang theo ánh sáng trong trẻo khiến tâm Lục Trình Thiên ngứa ngáy, ý nghĩ trong mắt càng sâu.
“Ưm ~” một tiếng ngâm khẽ, đôi mắt bắt đầu trở nên mê mang.
Lục Trình Thiên giương lên khóe miệng, bàn tay to thuận thế vuốt ve từ trên xuống dưới.
Thời gian hai người ở bên nhau quá lâu, quá mức quen thuộc lẫn nhau, chỉ một vài hơi thở hòa quyện cũng có thể khơi dậy sự nhiệt tình của hai người.
Đan Diễn Vy chưa bao giờ trốn thoát khỏi cái bẫy mà anh tạo ra.
Hương vị dần dần dày đặc nhộn nhạo bên trong phòng, càng ngày càng nồng đậm quẩn quanh khiến cho người ta hít thở không thông.