“Tư Tư!” Đan Diễn Vy mở to hai mắt muốn tiến lên giúp.
Đột nhiên, bên hông xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ.
Quay đầu, đôi mắt đen của người đàn ông xẹt qua những tia u ám lạnh lẽo.
Sắc mặt Đan Diễn Vy tràn đầy phẫn nộ: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Tư Tư là một cô gái…”
“Yên tâm, người phụ nữ đó cũng có chút kĩ năng, không dễ bị thương đâu.” Lục Trịnh Thiên cười nhạo.
Là báu vật của Đường Kỳ Dũng, nếu không phải tính cách thích cãi nhau khiến người khác phiền, anh ta cũng sẽ không cho người kéo cô ta ra ngoài.
“Lo lắng cho người khác? Không bằng lo lắng cho chính mình đi!” Lục Trịnh Thiên hừ lạnh một câu, ôm cô lên.
Đan Diễn Vy cắn môi hét lên: “Thả tôi xuống, đồ cặn bã nhà anh, buông, buông ra!”
Chóp mũi tựa hồ còn tràn đầy mùi nước hoa xa lạ, nghĩ đến anh ta mới vừa rồi cùng với Vũ Thư ở trong phòng, Đan Diễn Vy liền cảm thấy buồn nôn.
Lục Trịnh Thiên thấy bả vai hơi bất tiện, nhưng cánh tay còn lại sức lực cũng không thể khinh thường, khiêng một người sải bước, để cô tùy ý kêu la ầm ĩ.
Đan Diễn Vy không cố tình, nhưng thấy cánh tay đang siết chặt của anh ta, cô bỗng dưng tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi cắn vai Lục Trịnh Thiên.
Lục Trịnh Thiên bị đau, tùy ý đem người ném lên sô pha.
Đan Diễn Vy đập đầu vào sô pha kêu ra một tiếng.
“Đan Diễn Vy, cô là chó sao?” Lục Trịnh Thiên cởi áo khoác, theo nhiều năm kinh nghiệm của anh ta, người phụ nữ này xem ra là thật sự tức giận, cắn đến chảy máu.
Đan Diễn Vy nhìn chằm chằm anh ta, hít sâu một hơi: “Thả tôi ra!”
Lục Trịnh Thiên nheo mắt: “Cô rốt cuộc đang làm cái quái gì thế? Nếu là vì chuyện của Vũ Thư, thì tôi cũng chỉ có thể nói với cô là bây giờ không phải lúc, về phần Du Du, tôi cũng cam đoan, sẽ đảm bảo an toàn cho thằng bé, Đan Diễn Vy, không cần cố tình gây sự.”
“Lục Trịnh Thiên, tôi không gây chuyện, mỗi một câu tôi nói đều là thật!” Đan Diễn Vy nhấn mạnh từng chữ: “Tôi không tin anh.”
Cô có ngu ngốc mới tin Lục Trịnh Thiên.
Đan Diễn Vy cười khẩy.
Cô ngu ngốc mới có thể tin người đàn ông này, trong lòng anh ta luôn nghĩ cô tham vinh hoa phú quý.
Nói xong, cũng không chờ Lục Trịnh Thiên kịp phản ứng, Đan Diễn Vy liền xoay người trở về phòng.
Lục Trịnh Thiên híp mắt nhìn bóng dáng cô rời đi, cuối cùng cũng rời đi trong sự hờn dỗi.
Bà Lục bị âm thanh cãi lộn ầm ĩ đánh thức, đi ra liền thấy cảnh cãi nhau trong phòng khách, đợi cho mọi người rời đi hếy, trong mắt bà liền mang theo một chút cân nhắc.
Không thể không nói, biểu hiện vừa rồi làm cho bà thay đổi sự nhìn nhận đối với Đan Diễn Vy.
Người phụ nữ dịu dàng này, ỏ một phương diện khác lại rất mạnh mẽ.
Còn nữa, dường như cô ta cũng không để ý gia tài, ngược lại chỉ quan tâm đứa con…
Bỗng dưng, ánh mắt bà Lục dừng lại trên một bóng lưng nhỏ đang núp ở góc kia, nếu không có nhìn kỹ, căn bản phát hiện không được.
“Du Du?”
Đứa nhỏ kia ngẩng đầu, trông có vẻ rất cô đơn.
Bà Lục nhất thời vô cùng đau lòng .
Ba mẹ cãi nhau, cuối cùng tổn thương vẫn là đứa nhỏ.
Bà Lục đi đến ôm lấy Du Du: “Du Du ngoan, cháu ra đây khi nào?”
“Ra rất lâu rồi!” Du Du có chút không vui lên tiếng.
“Chuyện vừa rồi Du Du đều thấy cả rồi sao?”
“Vâng ạ!”
Bà Lục vuốt ve đầu đứa nhỏ, trìu mến nói: “Ba và mẹ chỉ là đùa giỡn Du Du đừng nghĩ là thật nhé bây giờ đi ngủ một giấc, mọi chuyện sẽ không sao nữa.”
“Không phải đâu!” Du Du phản bác .
Bà Lục nghe thấy vô cùng sửng sốt: “Cái gì?”
“Ba mẹ luôn cãi nhau, dì Vũ là người xấu, hại Du Du phát bệnh, ba cũng là người xấu, giúp đỡ dì Vũ bắt nạt mẹ!” Còn nói yêu mẹ nhất còn nói bọn họ rất hạnh phúc!
Ba chính là kẻ lừa đảo!
Bà Lục cau mày: “Dì Vũ hại cháu phát bệnh? Cháu nghe ai nói?”
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu bà chính là Đan Diễn Vy đã dạy đứa nhỏ này điều này.
Vì sao chuyện không tốt này lại để một đứa trẻ bốn tuổi biết?
Du Du bĩu môi: “Không ai nói cho cháu biết cả, là cháu nghe lén mẹ và dì nói chuyện.”
“Thật không?” Bà Lục hoài nghi, sau đó lại hỏi tiếp: “Du Du, nếu như thật sự ba mẹ cháu không thể kết hôn, cháu muốn ở với ba hay ở với mẹ?” Thế nhưng sau khi dứt lời, bà Lục liền cảm thấy mình đã hỏi điều thừa thãi.
Bởi vì lựa chọn của Du Du đã rất rõ ràng.
Vừa rồi còn nói ba là người xấu .
Quả nhiên, Du Du không chút do dự nói: “Cháu phải ở cùng mẹ.”
Trong lòng bà Lục có chút buồn.
Tuy biết rằng đứa nhỏ lớn lên cùng với Đan Diễn Vy.
“Bà nội ở cùng ba cháu, chẳng lẽ Du Du không muốn ở cùng bà nội sao?” Bà Lục ứa nước mắt nhìn đứa bé, vẻ mặt rất thương tâm.
Du Du dường như rất hoảng hốt, thế nhưng lúc sau vẫn kiên định nói: “Cháu ở cùng mẹ, đợi cháu lớn rồi sẽ đi thăm bà nội!” Một câu nói bổ sung này cũng khiến cho bà Lục cảm thấy dễ chịu hơn ít nhiều.
“Bé ngoan!” Bà xoa đầu Du Du, trong lòng khẽ thở dài.
Thật sự là nghiệp chướng!
Trấn an xong Du Du, bế nó trở về phòng, bà Lục mới đi đến phòng của Lục Trịnh Thiên.
Lục Trịnh Thiên lúc này đang ở một mình, khuôn mặt lạnh lùng không có chút biến đổi, nhưng bà Lục đã quá quen thuộc với bộ dạng này, trong lòng biết rõ anh đang tức giận.
“Mẹ vào đấy!” Bà Lục bước vào, tay cầm băng vải.
Vừa rồi anh không chú ý, cử động hơi mạnh, vì vậy trên vai chảy ra chút máu.
Bà Lục cảm thấy đau xót, khẽ thở dài một tiếng.
“Con đang nghĩ cái gì?” Bà Lục thấp giọng hỏi, tay đem thuốc mỡ buôi lên bề mặt vết thương, rồi nói tiếp: “Sau khi mẹ nhận được điện thoại đã suy nghĩ, nhưng vẫn chưa hỏi ý của con, con muốn Du Du, có muốn cưới Vy Vy không?”
Tuy biểu hiện của anh mơ hồ là vì Đan Diễn Vy, nhưng dù sao cũng chỉ là sự suy đoán của bà, không biết có sai ở đâu hay không?
Lục Trịnh Thiên thở hổn hển, không định trả lời.
“Con có định để cô ấy đi không?”
Lục Trịnh Thiên đột nhiên lên tiếng: “Không, con sẽ cưới cô ấy!”
Bà Lục ấn nhẹ vào miệng vết thương, cười khẩy: “Dựa vào việc vừa nói ba câu đã cãi nhau? Hoặc là ly hôn?”
Lồng ngực Lục Trịnh Thiên hơi phập phồng, anh trở nên vô cùng bồn chồn.
“Mẹ, có một số việc phải làm, nếu không cô ấy sẽ từ bỏ cả cuộc đời.” Ánh mắt Lục Trịnh Thiên tối sầm lại.
Nghĩ đến việc vừa rồi biết được chuyện kia, trong lòng anh liền không khỏi rầu rĩ.
Bà Lục kinh ngạc nhìn anh: “Có ý gì?”
Lục Trịnh Thiên cười lạnh: “Đến lúc đó mẹ sẽ biết.”
Bà Lục cau mày, tát nhẹ vào miệng vết thương của anh một cái.
Đột nhiên, bên hông xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ.
Quay đầu, đôi mắt đen của người đàn ông xẹt qua những tia u ám lạnh lẽo.
Sắc mặt Đan Diễn Vy tràn đầy phẫn nộ: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Tư Tư là một cô gái…”
“Yên tâm, người phụ nữ đó cũng có chút kĩ năng, không dễ bị thương đâu.” Lục Trịnh Thiên cười nhạo.
Là báu vật của Đường Kỳ Dũng, nếu không phải tính cách thích cãi nhau khiến người khác phiền, anh ta cũng sẽ không cho người kéo cô ta ra ngoài.
“Lo lắng cho người khác? Không bằng lo lắng cho chính mình đi!” Lục Trịnh Thiên hừ lạnh một câu, ôm cô lên.
Đan Diễn Vy cắn môi hét lên: “Thả tôi xuống, đồ cặn bã nhà anh, buông, buông ra!”
Chóp mũi tựa hồ còn tràn đầy mùi nước hoa xa lạ, nghĩ đến anh ta mới vừa rồi cùng với Vũ Thư ở trong phòng, Đan Diễn Vy liền cảm thấy buồn nôn.
Lục Trịnh Thiên thấy bả vai hơi bất tiện, nhưng cánh tay còn lại sức lực cũng không thể khinh thường, khiêng một người sải bước, để cô tùy ý kêu la ầm ĩ.
Đan Diễn Vy không cố tình, nhưng thấy cánh tay đang siết chặt của anh ta, cô bỗng dưng tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi cắn vai Lục Trịnh Thiên.
Lục Trịnh Thiên bị đau, tùy ý đem người ném lên sô pha.
Đan Diễn Vy đập đầu vào sô pha kêu ra một tiếng.
“Đan Diễn Vy, cô là chó sao?” Lục Trịnh Thiên cởi áo khoác, theo nhiều năm kinh nghiệm của anh ta, người phụ nữ này xem ra là thật sự tức giận, cắn đến chảy máu.
Đan Diễn Vy nhìn chằm chằm anh ta, hít sâu một hơi: “Thả tôi ra!”
Lục Trịnh Thiên nheo mắt: “Cô rốt cuộc đang làm cái quái gì thế? Nếu là vì chuyện của Vũ Thư, thì tôi cũng chỉ có thể nói với cô là bây giờ không phải lúc, về phần Du Du, tôi cũng cam đoan, sẽ đảm bảo an toàn cho thằng bé, Đan Diễn Vy, không cần cố tình gây sự.”
“Lục Trịnh Thiên, tôi không gây chuyện, mỗi một câu tôi nói đều là thật!” Đan Diễn Vy nhấn mạnh từng chữ: “Tôi không tin anh.”
Cô có ngu ngốc mới tin Lục Trịnh Thiên.
Đan Diễn Vy cười khẩy.
Cô ngu ngốc mới có thể tin người đàn ông này, trong lòng anh ta luôn nghĩ cô tham vinh hoa phú quý.
Nói xong, cũng không chờ Lục Trịnh Thiên kịp phản ứng, Đan Diễn Vy liền xoay người trở về phòng.
Lục Trịnh Thiên híp mắt nhìn bóng dáng cô rời đi, cuối cùng cũng rời đi trong sự hờn dỗi.
Bà Lục bị âm thanh cãi lộn ầm ĩ đánh thức, đi ra liền thấy cảnh cãi nhau trong phòng khách, đợi cho mọi người rời đi hếy, trong mắt bà liền mang theo một chút cân nhắc.
Không thể không nói, biểu hiện vừa rồi làm cho bà thay đổi sự nhìn nhận đối với Đan Diễn Vy.
Người phụ nữ dịu dàng này, ỏ một phương diện khác lại rất mạnh mẽ.
Còn nữa, dường như cô ta cũng không để ý gia tài, ngược lại chỉ quan tâm đứa con…
Bỗng dưng, ánh mắt bà Lục dừng lại trên một bóng lưng nhỏ đang núp ở góc kia, nếu không có nhìn kỹ, căn bản phát hiện không được.
“Du Du?”
Đứa nhỏ kia ngẩng đầu, trông có vẻ rất cô đơn.
Bà Lục nhất thời vô cùng đau lòng .
Ba mẹ cãi nhau, cuối cùng tổn thương vẫn là đứa nhỏ.
Bà Lục đi đến ôm lấy Du Du: “Du Du ngoan, cháu ra đây khi nào?”
“Ra rất lâu rồi!” Du Du có chút không vui lên tiếng.
“Chuyện vừa rồi Du Du đều thấy cả rồi sao?”
“Vâng ạ!”
Bà Lục vuốt ve đầu đứa nhỏ, trìu mến nói: “Ba và mẹ chỉ là đùa giỡn Du Du đừng nghĩ là thật nhé bây giờ đi ngủ một giấc, mọi chuyện sẽ không sao nữa.”
“Không phải đâu!” Du Du phản bác .
Bà Lục nghe thấy vô cùng sửng sốt: “Cái gì?”
“Ba mẹ luôn cãi nhau, dì Vũ là người xấu, hại Du Du phát bệnh, ba cũng là người xấu, giúp đỡ dì Vũ bắt nạt mẹ!” Còn nói yêu mẹ nhất còn nói bọn họ rất hạnh phúc!
Ba chính là kẻ lừa đảo!
Bà Lục cau mày: “Dì Vũ hại cháu phát bệnh? Cháu nghe ai nói?”
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu bà chính là Đan Diễn Vy đã dạy đứa nhỏ này điều này.
Vì sao chuyện không tốt này lại để một đứa trẻ bốn tuổi biết?
Du Du bĩu môi: “Không ai nói cho cháu biết cả, là cháu nghe lén mẹ và dì nói chuyện.”
“Thật không?” Bà Lục hoài nghi, sau đó lại hỏi tiếp: “Du Du, nếu như thật sự ba mẹ cháu không thể kết hôn, cháu muốn ở với ba hay ở với mẹ?” Thế nhưng sau khi dứt lời, bà Lục liền cảm thấy mình đã hỏi điều thừa thãi.
Bởi vì lựa chọn của Du Du đã rất rõ ràng.
Vừa rồi còn nói ba là người xấu .
Quả nhiên, Du Du không chút do dự nói: “Cháu phải ở cùng mẹ.”
Trong lòng bà Lục có chút buồn.
Tuy biết rằng đứa nhỏ lớn lên cùng với Đan Diễn Vy.
“Bà nội ở cùng ba cháu, chẳng lẽ Du Du không muốn ở cùng bà nội sao?” Bà Lục ứa nước mắt nhìn đứa bé, vẻ mặt rất thương tâm.
Du Du dường như rất hoảng hốt, thế nhưng lúc sau vẫn kiên định nói: “Cháu ở cùng mẹ, đợi cháu lớn rồi sẽ đi thăm bà nội!” Một câu nói bổ sung này cũng khiến cho bà Lục cảm thấy dễ chịu hơn ít nhiều.
“Bé ngoan!” Bà xoa đầu Du Du, trong lòng khẽ thở dài.
Thật sự là nghiệp chướng!
Trấn an xong Du Du, bế nó trở về phòng, bà Lục mới đi đến phòng của Lục Trịnh Thiên.
Lục Trịnh Thiên lúc này đang ở một mình, khuôn mặt lạnh lùng không có chút biến đổi, nhưng bà Lục đã quá quen thuộc với bộ dạng này, trong lòng biết rõ anh đang tức giận.
“Mẹ vào đấy!” Bà Lục bước vào, tay cầm băng vải.
Vừa rồi anh không chú ý, cử động hơi mạnh, vì vậy trên vai chảy ra chút máu.
Bà Lục cảm thấy đau xót, khẽ thở dài một tiếng.
“Con đang nghĩ cái gì?” Bà Lục thấp giọng hỏi, tay đem thuốc mỡ buôi lên bề mặt vết thương, rồi nói tiếp: “Sau khi mẹ nhận được điện thoại đã suy nghĩ, nhưng vẫn chưa hỏi ý của con, con muốn Du Du, có muốn cưới Vy Vy không?”
Tuy biểu hiện của anh mơ hồ là vì Đan Diễn Vy, nhưng dù sao cũng chỉ là sự suy đoán của bà, không biết có sai ở đâu hay không?
Lục Trịnh Thiên thở hổn hển, không định trả lời.
“Con có định để cô ấy đi không?”
Lục Trịnh Thiên đột nhiên lên tiếng: “Không, con sẽ cưới cô ấy!”
Bà Lục ấn nhẹ vào miệng vết thương, cười khẩy: “Dựa vào việc vừa nói ba câu đã cãi nhau? Hoặc là ly hôn?”
Lồng ngực Lục Trịnh Thiên hơi phập phồng, anh trở nên vô cùng bồn chồn.
“Mẹ, có một số việc phải làm, nếu không cô ấy sẽ từ bỏ cả cuộc đời.” Ánh mắt Lục Trịnh Thiên tối sầm lại.
Nghĩ đến việc vừa rồi biết được chuyện kia, trong lòng anh liền không khỏi rầu rĩ.
Bà Lục kinh ngạc nhìn anh: “Có ý gì?”
Lục Trịnh Thiên cười lạnh: “Đến lúc đó mẹ sẽ biết.”
Bà Lục cau mày, tát nhẹ vào miệng vết thương của anh một cái.