Đan Diễn Vy không kịp giải thích, chỉ có thể dùng ánh mắt nhờ cậy nhìn cô ấy.
Vu Tư Tư thở dài bất lực, khoát tay nói: “Cậu đi đi, đi đi, đã có tớ ở đây với cục cưng rồi.”
“Ừ, vậy lại phải làm phiền cậu chăm sóc cho Du Du rồi.” Đan Diễn Vy dừng lại một chút rồi mới nói với giọng điệu rất tha thiết: “Tớ sẽ cố gắng nhanh chóng trở lại.”
Nếu người đàn ông kia bằng lòng giơ cao đánh khẽ.
Vu Tư Tư khoát tay ra hiệu cô có thể lăn, cô ấy thật sự không muốn nói một câu nào nữa. Thật không biết tại sao Vy Vy lại bị lão hồ ly kia ăn chặt như vậy, đúng là nghiệp chướng mà.
Đan Diễn Vy biết là bạn tốt hiểu nhầm, nhưng cô không có cách nào giải thích được, chỉ có thể ra khỏi bệnh viện và vẫy xe trở lại khu căn hộ của mình.
Nhìn cửa lớn hé mở, căn nhà nhỏ cho cô cảm giác an toàn và ấm áp ngày trước lại giống như một vực sâu đáng sợ, dù thế nào cô cũng không muốn đẩy cửa đó ra và bước vào trong.
Đến khi điện thoại trong tay đổ chuông, Đan Diễn Vy biết đây là tín hiệu chứng tỏ người đàn ông kia mất kiên nhẫn, cố chỉ có thể nhắm mắt đẩy cửa đi vào.
Trong phòng vẫn không bật đèn, lần này người đàn ông cao ráo kia vẫn không ngồi ở trên sô pha, mà đứng quay lưng về phía cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ tỏ làm bóng của anh đổ dài trên nền nhà, trong thoáng chốc còn lộ ra một sự lạnh lùng, hiu quạnh.
Cô đúng là hoa mắt rồi, không ngờ lại nhìn thấy sự hiu quạnh trên người của Lục Trình Thiên. Người đàn ông luôn ngông cuồng tự đại, chẳng coi ai ra gì kia làm sao có thể cô đơn lạnh lẽo được, anh chắc phải là tiền đồ mở rộng, không ngừng bước tới mới đúng.
Quả nhiên là ảo giác của cô. Một giây tiếp theo, giọng nói của người đàn ông trước sau vẫn lạnh lùng như một: “Đóng cửa lại.”
Đan Diễn Vy không nhúc nhích, khóe mắt liếc nhìn phía sau cửa phòng. Chỉ cần cô lùi lại hai bước, đóng cửa lại rồi bỏ chạy, cô có thể không cần chịu đựng bầu không khí làm cô sắp suy sụp này.
Cuối cùng cửa phòng đã đóng lại, cô cũng giống như giam mình ở trong lồng giam này.
“Qua đây.” Người đàn ông vừa ra lệnh, Đan Diễn Vy liền làm một động tác giống như con rỗi gỗ không có cảm xúc bị người ta giật dây điều khiển, các sợi dây buộc trên người cô đều nằm ở trong tay của người đàn ông này.
Lục Trình Thiên chờ Đan Diễn Vy đến gần mới chậm rãi xoay người nhìn người phụ nữ nhỏ bé vẫn đang cúi đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu nhìn mình, nhưng cô vẫn quật cường nhìn sang một bên.
Cảm giác mềm mại như sờ vào tơ lụa đang nhắc nhở anh biết da thịt của người phụ nữ này non nớt và mịn màng bao nhiêu, ánh trăng ngà chiếu lên gương mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay của cô càng tôn lên hàng lông mi cong và đôi môi nhỏ nhắn, mọng nước cực kỳ mê người.
Chính là người phụ nữ nhìn xinh đẹp không thể tả xiết này lại còn muốn quật cường kiên trì hơn cả đàn ông.
Cô sẵn sàng vì ‘người’ nào đó mà gánh chịu sự sỉ nhục đủ để làm cô suy sụp cũng không muốn thẳng thắn tới anh.
Lục Trình Thiên không biết mình nên khen ngợi nghĩa khí của cô hay nên cười nhạo sự ngu ngốc của cô nữa. Nếu người kia biết cô vì giúp anh ta mà chịu uất ức lớn như vậy, không biết có đau lòng không nhỉ. Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Người đàn ông kia tuyệt đối không phải là Hà Cảnh Quân, nhưng bất kể là ai, anh nhất định sẽ tìm ra người kia, phá hủy anh ta ngay trước mặt cô.
Cô để ý tới anh ta sao? Vậy anh sẽ hoàn toàn phá hủy niềm tin của cô.
Đan Diễn Vy cảm giác mình giống như miếng thịt nằm trên thớt, lựa chọn dâng hiến cho người, hai tay cô đặt ở hai bên bắp đùi vô thức siết chặt, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Lục Trình Thiên dường như đã thưởng thức đủ vẻ mặt phẫn nộ mà lại không thể chống lại của cô, anh chậm rãi buông ngón tay ra, giọng điệu lạnh lùng không hề có chút cảm xúc nào nói: “Cởi ra.”
Đan Diễn Vy hơi run lên, không thể tin nổi nhìn về phía đôi mắt tỉnh táo không hề có chút ham muốn nào của người đàn ông. Anh bảo mình cởi quần áo với vẻ mặt thản nhiên như vậy. Anh xem cô là gì chứ? Là một đứa gái điếm đê tiện sao?
Cô biết người đàn ông trước mặt một khi đã vô tình thì lòng dạ ác độc tới mức nào. Chỉ là cô còn không ngờ được anh có thể giẫm đạp lên tự tôn của mình với vẻ mặt không cảm xúc, không có chút phản ứng nào như vậy.
Lục Trình Thiên không phải không nhìn thấy sự dao động và sự tối tăm trong đôi mắt của Đan Diễn Vy. Anh đang tự bảo mình không được mềm lòng, đây đều là kết quả do Đan Diễn Vy tự mình lựa chọn. Anh đã từng cho cô cơ hội rồi.
“Cởi ra, đừng để cho tôi phải lặp lại lần thứ hai.” Giọng nói của Lục Trình Thiên nặng nề hơn rất nhiều.
Đan Diễn Vy đôi môi mím lại, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn chằm chằm vào Lục Trình Thiên như muốn nhìn thấu người đàn ông trước mặt này. Nhưng cô thẳng nhìn thấy gì ngoài sự lạnh lùng trong đôi mắt của anh, không thể nhìn xuyên qua được.
Thật lâu sau, cô cười châm chọc, cũng không biết là cô đang giễu cợt chính mình hay chê cười sự dối trá của Lục Trình Thiên nữa.
Lại chẳng phải là cởi quần áo ra sao? Cô cởi còn không được à!
Mặc dù trong lòng Đan Diễn Vy nghĩ vậy nhưng lúc thật sự hành động lại thấy khó khăn vô cùng, cô cảm giác toàn thân run rẩy, chỉ hận mình sao lại mặc mỗi một cái váy liền đơn giản, khóa phía sau mới kéo đến thắt lưng mà cô đã cảm thấy trên cánh tay nổi da gà.
Người đàn ông dường như rất kiên trì, anh không giục cô, chỉ dùng đôi mắt làm người ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào mọi hành động của cô.
Đan Diễn Vy cảm giác tim mình đã sắp nhảy ra ngoài mất rồi. Khi còn một bước cuối cùng, cô kéo thế nào cũng không được túi xách trên vai xuống, hai tay như chẳng còn sức lực buông thõng xuống, mở miệng với vẻ nhẫn nhịn chật vật: “Lục Trình Thiên, cầu xin anh đừng làm vậy.”
Cô thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.
Đôi mắt đen của Lục Trình Thiên lóe lên, đột nhiên anh ra tay nhanh như tia chớp, kéo cô vào trong lòng mình, khoảng cách giữa hai bên đã thân mật tới mức không còn một khe hở, hơi thở của hai bên lập tức quấn quít lấy nhau.
“Đan Diễn Vy, tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy không phải chỉ để nhìn em ngượng ngùng thôi đâu.”
Đan Diễn Vy tức giận cắn vào đôi môi tới mức sắp chảy máu rồi. Bốn năm qua, hai người sống chung với nhau quá mức bình yên khiến cô không biết hóa ra Lục Trình Thiên cũng có vẻ mặt đáng sợ như vậy.
Không, không phải là cô không biết, mà Lục Trình Thiên anh vốn là người đàn ông tàn nhẫn, chỉ là cô không có chạm vào vảy ngược của anh nên anh không thể hiện ra tính công kích của mình mà thôi.
Bây giờ cô trêu chọc anh rồi, sợ rằng sẽ không có cách nào an toàn rời đi được nữa.
Quanh chóp mũi Đan Diễn Vy đầy mùi trên thân người đàn ông này, cô đã từng mơ tới mùi vị này rất nhiều ngày đêm, nhưng lúc này ngửi lại thấy gay mũi kháng cự. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng bất kể cô dùng sức thế nào thì căn bản vẫn không hề làm cho anh ta nhúc nhích được.
Cô hơi sốt ruột, cao giọng nói: “Lục Trình Thiên tôi hối hận rồi, tôi không muốn làm tình nhân của anh nữa. Tôi cũng không nhận tiền của anh nữa. Mười lăm tỷ của anh, tôi sẽ trả lại cho ah.”
Đan Diễn Vy hoảng loạn nói không suy nghĩ: “Tôi viết giấy nợ cho anh. Không phải anh là luật sư sao? Giấy nợ nhất định là hiệu quả và lợi ích pháp luật.”
Cánh tay cứng như sắt của Lục Trình Thiên vẫn không hề thả lỏng, trái lại kéo cô lại gần hơn. Đan Diễn Vy chỉ có thể bị động nhón chân ép người lên ngực của người đàn ông. Nhưng cô muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người nên không ngừng ngửa đầu ra sau, lại quên hai bầu ngực lớn của mình đã để lộ ra trước mặt của người đàn ông này.
Mặc dù phòng khách không bật đèn nhưng đêm nay sáng trăng, anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét bầu ngực trắng mịn đầy sinh động của người phụ nữ trước mặt, ánh mắt lạnh lùng của anh không khỏi tối đi nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh nói: “Viết giấy nợ cũng được.”
Lục Trình Thiên vẫn thích trêu đùa người khác, anh dừng lại một chút, Đan Diễn Vy còn chưa kịp vui mừng lại nghe anh nói thêm một câu: “Nhưng trước đó em phải ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể không động vào em.”
Vu Tư Tư thở dài bất lực, khoát tay nói: “Cậu đi đi, đi đi, đã có tớ ở đây với cục cưng rồi.”
“Ừ, vậy lại phải làm phiền cậu chăm sóc cho Du Du rồi.” Đan Diễn Vy dừng lại một chút rồi mới nói với giọng điệu rất tha thiết: “Tớ sẽ cố gắng nhanh chóng trở lại.”
Nếu người đàn ông kia bằng lòng giơ cao đánh khẽ.
Vu Tư Tư khoát tay ra hiệu cô có thể lăn, cô ấy thật sự không muốn nói một câu nào nữa. Thật không biết tại sao Vy Vy lại bị lão hồ ly kia ăn chặt như vậy, đúng là nghiệp chướng mà.
Đan Diễn Vy biết là bạn tốt hiểu nhầm, nhưng cô không có cách nào giải thích được, chỉ có thể ra khỏi bệnh viện và vẫy xe trở lại khu căn hộ của mình.
Nhìn cửa lớn hé mở, căn nhà nhỏ cho cô cảm giác an toàn và ấm áp ngày trước lại giống như một vực sâu đáng sợ, dù thế nào cô cũng không muốn đẩy cửa đó ra và bước vào trong.
Đến khi điện thoại trong tay đổ chuông, Đan Diễn Vy biết đây là tín hiệu chứng tỏ người đàn ông kia mất kiên nhẫn, cố chỉ có thể nhắm mắt đẩy cửa đi vào.
Trong phòng vẫn không bật đèn, lần này người đàn ông cao ráo kia vẫn không ngồi ở trên sô pha, mà đứng quay lưng về phía cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ tỏ làm bóng của anh đổ dài trên nền nhà, trong thoáng chốc còn lộ ra một sự lạnh lùng, hiu quạnh.
Cô đúng là hoa mắt rồi, không ngờ lại nhìn thấy sự hiu quạnh trên người của Lục Trình Thiên. Người đàn ông luôn ngông cuồng tự đại, chẳng coi ai ra gì kia làm sao có thể cô đơn lạnh lẽo được, anh chắc phải là tiền đồ mở rộng, không ngừng bước tới mới đúng.
Quả nhiên là ảo giác của cô. Một giây tiếp theo, giọng nói của người đàn ông trước sau vẫn lạnh lùng như một: “Đóng cửa lại.”
Đan Diễn Vy không nhúc nhích, khóe mắt liếc nhìn phía sau cửa phòng. Chỉ cần cô lùi lại hai bước, đóng cửa lại rồi bỏ chạy, cô có thể không cần chịu đựng bầu không khí làm cô sắp suy sụp này.
Cuối cùng cửa phòng đã đóng lại, cô cũng giống như giam mình ở trong lồng giam này.
“Qua đây.” Người đàn ông vừa ra lệnh, Đan Diễn Vy liền làm một động tác giống như con rỗi gỗ không có cảm xúc bị người ta giật dây điều khiển, các sợi dây buộc trên người cô đều nằm ở trong tay của người đàn ông này.
Lục Trình Thiên chờ Đan Diễn Vy đến gần mới chậm rãi xoay người nhìn người phụ nữ nhỏ bé vẫn đang cúi đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu nhìn mình, nhưng cô vẫn quật cường nhìn sang một bên.
Cảm giác mềm mại như sờ vào tơ lụa đang nhắc nhở anh biết da thịt của người phụ nữ này non nớt và mịn màng bao nhiêu, ánh trăng ngà chiếu lên gương mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay của cô càng tôn lên hàng lông mi cong và đôi môi nhỏ nhắn, mọng nước cực kỳ mê người.
Chính là người phụ nữ nhìn xinh đẹp không thể tả xiết này lại còn muốn quật cường kiên trì hơn cả đàn ông.
Cô sẵn sàng vì ‘người’ nào đó mà gánh chịu sự sỉ nhục đủ để làm cô suy sụp cũng không muốn thẳng thắn tới anh.
Lục Trình Thiên không biết mình nên khen ngợi nghĩa khí của cô hay nên cười nhạo sự ngu ngốc của cô nữa. Nếu người kia biết cô vì giúp anh ta mà chịu uất ức lớn như vậy, không biết có đau lòng không nhỉ. Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Người đàn ông kia tuyệt đối không phải là Hà Cảnh Quân, nhưng bất kể là ai, anh nhất định sẽ tìm ra người kia, phá hủy anh ta ngay trước mặt cô.
Cô để ý tới anh ta sao? Vậy anh sẽ hoàn toàn phá hủy niềm tin của cô.
Đan Diễn Vy cảm giác mình giống như miếng thịt nằm trên thớt, lựa chọn dâng hiến cho người, hai tay cô đặt ở hai bên bắp đùi vô thức siết chặt, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Lục Trình Thiên dường như đã thưởng thức đủ vẻ mặt phẫn nộ mà lại không thể chống lại của cô, anh chậm rãi buông ngón tay ra, giọng điệu lạnh lùng không hề có chút cảm xúc nào nói: “Cởi ra.”
Đan Diễn Vy hơi run lên, không thể tin nổi nhìn về phía đôi mắt tỉnh táo không hề có chút ham muốn nào của người đàn ông. Anh bảo mình cởi quần áo với vẻ mặt thản nhiên như vậy. Anh xem cô là gì chứ? Là một đứa gái điếm đê tiện sao?
Cô biết người đàn ông trước mặt một khi đã vô tình thì lòng dạ ác độc tới mức nào. Chỉ là cô còn không ngờ được anh có thể giẫm đạp lên tự tôn của mình với vẻ mặt không cảm xúc, không có chút phản ứng nào như vậy.
Lục Trình Thiên không phải không nhìn thấy sự dao động và sự tối tăm trong đôi mắt của Đan Diễn Vy. Anh đang tự bảo mình không được mềm lòng, đây đều là kết quả do Đan Diễn Vy tự mình lựa chọn. Anh đã từng cho cô cơ hội rồi.
“Cởi ra, đừng để cho tôi phải lặp lại lần thứ hai.” Giọng nói của Lục Trình Thiên nặng nề hơn rất nhiều.
Đan Diễn Vy đôi môi mím lại, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn chằm chằm vào Lục Trình Thiên như muốn nhìn thấu người đàn ông trước mặt này. Nhưng cô thẳng nhìn thấy gì ngoài sự lạnh lùng trong đôi mắt của anh, không thể nhìn xuyên qua được.
Thật lâu sau, cô cười châm chọc, cũng không biết là cô đang giễu cợt chính mình hay chê cười sự dối trá của Lục Trình Thiên nữa.
Lại chẳng phải là cởi quần áo ra sao? Cô cởi còn không được à!
Mặc dù trong lòng Đan Diễn Vy nghĩ vậy nhưng lúc thật sự hành động lại thấy khó khăn vô cùng, cô cảm giác toàn thân run rẩy, chỉ hận mình sao lại mặc mỗi một cái váy liền đơn giản, khóa phía sau mới kéo đến thắt lưng mà cô đã cảm thấy trên cánh tay nổi da gà.
Người đàn ông dường như rất kiên trì, anh không giục cô, chỉ dùng đôi mắt làm người ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào mọi hành động của cô.
Đan Diễn Vy cảm giác tim mình đã sắp nhảy ra ngoài mất rồi. Khi còn một bước cuối cùng, cô kéo thế nào cũng không được túi xách trên vai xuống, hai tay như chẳng còn sức lực buông thõng xuống, mở miệng với vẻ nhẫn nhịn chật vật: “Lục Trình Thiên, cầu xin anh đừng làm vậy.”
Cô thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.
Đôi mắt đen của Lục Trình Thiên lóe lên, đột nhiên anh ra tay nhanh như tia chớp, kéo cô vào trong lòng mình, khoảng cách giữa hai bên đã thân mật tới mức không còn một khe hở, hơi thở của hai bên lập tức quấn quít lấy nhau.
“Đan Diễn Vy, tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy không phải chỉ để nhìn em ngượng ngùng thôi đâu.”
Đan Diễn Vy tức giận cắn vào đôi môi tới mức sắp chảy máu rồi. Bốn năm qua, hai người sống chung với nhau quá mức bình yên khiến cô không biết hóa ra Lục Trình Thiên cũng có vẻ mặt đáng sợ như vậy.
Không, không phải là cô không biết, mà Lục Trình Thiên anh vốn là người đàn ông tàn nhẫn, chỉ là cô không có chạm vào vảy ngược của anh nên anh không thể hiện ra tính công kích của mình mà thôi.
Bây giờ cô trêu chọc anh rồi, sợ rằng sẽ không có cách nào an toàn rời đi được nữa.
Quanh chóp mũi Đan Diễn Vy đầy mùi trên thân người đàn ông này, cô đã từng mơ tới mùi vị này rất nhiều ngày đêm, nhưng lúc này ngửi lại thấy gay mũi kháng cự. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng bất kể cô dùng sức thế nào thì căn bản vẫn không hề làm cho anh ta nhúc nhích được.
Cô hơi sốt ruột, cao giọng nói: “Lục Trình Thiên tôi hối hận rồi, tôi không muốn làm tình nhân của anh nữa. Tôi cũng không nhận tiền của anh nữa. Mười lăm tỷ của anh, tôi sẽ trả lại cho ah.”
Đan Diễn Vy hoảng loạn nói không suy nghĩ: “Tôi viết giấy nợ cho anh. Không phải anh là luật sư sao? Giấy nợ nhất định là hiệu quả và lợi ích pháp luật.”
Cánh tay cứng như sắt của Lục Trình Thiên vẫn không hề thả lỏng, trái lại kéo cô lại gần hơn. Đan Diễn Vy chỉ có thể bị động nhón chân ép người lên ngực của người đàn ông. Nhưng cô muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người nên không ngừng ngửa đầu ra sau, lại quên hai bầu ngực lớn của mình đã để lộ ra trước mặt của người đàn ông này.
Mặc dù phòng khách không bật đèn nhưng đêm nay sáng trăng, anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét bầu ngực trắng mịn đầy sinh động của người phụ nữ trước mặt, ánh mắt lạnh lùng của anh không khỏi tối đi nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh nói: “Viết giấy nợ cũng được.”
Lục Trình Thiên vẫn thích trêu đùa người khác, anh dừng lại một chút, Đan Diễn Vy còn chưa kịp vui mừng lại nghe anh nói thêm một câu: “Nhưng trước đó em phải ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể không động vào em.”