Bên kia điện thoại, Hà Cảnh Quân nghe ra được cảm giác nặng nề trong giọng nói của Đan Diễn Vy, dịu dàng hỏi: “Vy Vy, có phải em không thoải mái đúng không? Để anh qua tìm em.”
Đan Diễn Vy suy nghĩ một lát mới khẽ nói: “Nửa đêm hôm qua em thấy không thoải mái lắm nên đã tới bệnh viện thành phố rồi.”
“Được, anh biết rồi, anh sẽ qua ngay bây giờ.” Hà Cảnh Quân cũng không hỏi xem tại sao cô đi một mình mà không nghĩ tới người bạn trai là mình.
Đan Diễn Vy báo số phòng của mình rồi cúp máy, lông mày càng nhíu chặt. Cô quyết định chờ Cảnh Quân tới sẽ nói rõ ràng.
Dây dưa không phải là phong cách và ý định ban đầu của cô.
Đan Diễn Vy quyết định xong, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn. Cô thuận tiện cũng nhắn tin lại cho Vũ Thư, nói cho cô ấy biết mình không sao.
Chỉ là tin nhắn mới gửi đi còn chưa đến một phút, Vũ Thư đã gọi điện thoại qua.
Đan Diễn Vy vừa nghe máy, giọng nói của Vũ Thư đã giống như pháo liên thanh truyền tới: “Vy Vy, cậu làm gì vậy? Sáng sớm cậu không nhắn tin lại cũng không nghe điện thoại. Nếu như cậu còn không nhắn tin cho tớ, tớ còn định báo cảnh sát tìm cậu đấy.”
“Vũ Thư, ngại quá đã làm cho cậu phải lo lắng rồi.” Đan Diễn Vy biết Vũ Thư quan tâm tới mình, cũng không quá để tâm tới giọng điệu oán trách của cô ấy.
“Thật ra hôm qua cậu không nói tiếng nào, làm hại bọn tớ lo lắng theo. Cậu có biết vẻ mặt Hà Cảnh Quân khẩn trương tới mức nào không?” Vũ Thư lầm bầm ở trong điện thoại, còn nói với giọng điệu có chút hâm mộ.
“Ôi, tớ thấy Hà Cảnh Quân đối xử tốt với cậu như vậy, tớ còn thấy ghen nữa đấy.”
Đan Diễn Vy im lặng một lát mới hỏi: “Sao vậy?”
Vũ Thư giống như tìm được tổ chức, nói ra hết những uất ức nghẹn lại trong lòng suốt một đêm cho cô nghe: “Vy Vy, cậu không biết hôm qua tại sao tớ tới đấy. Thiên làm tổn thương trái tim của tớ, anh ấy tự nhiên lại đưa tớ về rồi đi luôn.”
“…” Đan Diễn Vy không biết nói gì, bởi vì Lục Trình Thiên là đi tìm cô, còn thiếu một chút nữa đã “muốn làm gì thì làm”, trong lòng cô tóm lại hơi chột dạ và bất an.
Vũ Thư không để ý tới phản ứng của Đan Diễn Vy, một mình nói tiếp: “Vì bữa tiệc hôm qua, tớ cố ý mua chiếc váy công chúa ấu trĩ đó, còn mất công trang điểm, vậy mà Thiên không nhìn thấy được sự cố gắng tớ bỏ ra, tự nhiên lại từ chối tớ.”
“Vy Vy, cậu nói xem, lẽ nào tớ không đẹp sao?” Vũ Thư nói đến đây lại bắt đầu nghiêm túc hỏi.
“Vũ Thư, cậu không tự tin vào vẻ đẹp của mình từ bao giờ thế? Cậu chính là hoa hậu trường chúng ta mà.” Trong lòng Đan Diễn Vy cảm thấy chua chát.
Hóa ra hôm qua Vũ Thư đã định giữ Lục Trình Thiên ở lại qua đêm, vậy có phải bọn họ sẽ nhanh chóng lại phát sinh…
Vũ Thư thở dài, yếu ớt nói: “Vy Vy, cậu không hiểu đâu. Thiên không phải là người đàn ông bình thường, tự tin và kiêu ngạo của tớ ở trước mặt anh ấy dường như không có tác dụng, tớ thật sự rất yêu người đàn ông kia.”
Khi nghe được bạn tốt nói rất yêu người đàn ông kia, Đan Diễn Vy vẫn không nhịn được mà cắn môi.
Trong miệng cô lại còn phải an ủi cô ấy: “Không phải Lục Trình Thiên đã thừa nhận cậu là bạn gái của anh ta sao? Cho đến tận lúc này, cậu là người bạn gái đầu tiên được anh ta công khai thừa nhận. Hơn nữa hai người không phải đã ra mắt gia đình rồi à?”
Cô thật sự rất ghét mình như vậy, rõ ràng trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn phải dối trá mà đi trấn an bạn tốt của mình.
Cho dù cô thật sự rất muốn chúc phúc cho bọn họ, nhưng cô thật sự không có cách nào chứng kiến hạnh phúc của bọn họ được.
Bởi vì tim cô cũng từ thịt mọc ra, cũng biết đau.
“Nói thì nói như vậy, nhưng Vy Vy, vì sao Thiên không muốn tiếp nhận tớ chứ? Chẳng lẽ là vì trước đây tớ ra nước ngoài nên anh ấy vẫn đang tức giận sao? Nhưng tớ đã hạ thấp tư thế muốn cầu hòa rồi.”
Vũ Thư cảm giác mình vẫn không có cách nào tiếp nhận được. Cô ấy là cô con gái ngàn vàng, từ nhỏ làm chuyện gì đều thuận lợi, chưa từng gặp cản trở và bị từ chối. Cho dù lúc yêu đương thời đại học cũng là nước chảy thành sông tìm được một đàn ông xuất sắc nhất.
Chỉ là Thiên bây giờ làm cho tự tin của cô ấy trở nên yếu đuối không chịu nổi.
“Vy Vy, tớ không lừa cậu, tớ cảm giác bên cạnh Thiên có một người phụ nữ thần bí.”
Bởi vì lời Vũ Thư nói, ngón tay Đan Diễn Vy cầm điện thoại di động không khỏi siết chặt, hình như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt căng thẳng trong lòng cô: “Vũ Thư, có phải cậu đã hiểu nhầm gì không?”
“Vy Vy, bình thường giác quan thứ sáu của người phụ nữ đều rất chuẩn, hơn nữa tớ đã có chút manh mối về người phụ nữ kia.” Khi Vũ Thư nói tới đây, giọng điệu rất là đắc ý.
Chỉ là nó rơi vào trong tai Đan Diễn Vy, giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu vào giữa tháng chạp, còn buốt lạnh tới tận trái tim cô.
Cô làm sao có thể bị phát hiện được chứ?
Lúc đi, cô rõ ràng đã loại bỏ mùi, cũng chưa từng để lại quần áo của mình, thậm chí ngay cả sợi tóc, cô cũng tỉ mỉ nhặt đi.
“Alo, Vy Vy, Vy Vy, cậu rốt cuộc có nghe không vậy? Sao nãy giờ cậu không nói gì cả?”
Đan Diễn Vy bỗng nhiên hoàn hồn, gương mặt thoáng trắng bệch, giọng nói cũng vô thức trở nên yếu ớt: “Tớ đang nghe, tớ, tớ chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.”
“Tớ đã biết mà. Vy Vy, cậu nhất định là bị chấn động trước sự thông minh của tớ rồi.” Khi nói chuyện, Vũ Thư vô thức cao giọng hơn.
“Vậy, vậy cậu điều tra ra được gì thế?” Đan Diễn Vy chỉ cảm thấy tim mình lập tức muốn vọt lên tới cổ họng rồi. Cô thật sự rất sợ Vũ Thư điều tra ra được manh mối gì.
“Ôi, nói tới đây là tớ lại nản lòng. Tớ chỉ lấy ra được video giám sát ở ngoài cửa căn hộ của Thiên thôi, không nhìn thấy mặt, còn chưa điều tra ra.” Giọng nói Vũ Thư nói chuyện có chút ủ rũ.
Nghe được Vũ Thư không nhìn thấy mặt, Đan Diễn Vy cũng không dám thả lỏng. Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là mỗi lần cô đi tới căn hộ của Lục Trình Thiên đều ngồi xe của anh, sau đó đi thẳng thang máy tới cửa, cho nên không có hình.
“Nhưng dù sao tớ cũng sẽ tìm được người phụ nữ kia thôi.” Bên kia điện thoại, Vũ Thư căm giận nói thêm một câu.
“Vũ Thư, nếu như Lục Trình Thiên không còn gặp mặt người phụ nữ cậu nói kia nữa, cậu còn muốn thăm dò nữa không?” Đan Diễn Vy hỏi dò.
“Vy Vy, sao cậu có thể hỏi như vậy được? Tớ đương nhiên phải điều tra rồi. Thật ra tớ muốn xem thử con hồ ly tinh kia có bản lĩnh thế nào mà dụ dỗ được Thiên.” Vũ Thư nói rất đương nhiên.
Ba chữ hồ ly tinh lại giống như chiếc mũ lớn đội lên trên đầu của Đan Diễn Vy, ép cho cô không thở nổi. Cô bị xem là hồ ly tinh sao?
Cho dù khi cô ở chung với Lục Trình Thiên thì Vũ Thư đã chia tay với anh từ lâu, nhưng cô cũng xem như là thừa cơ xông vào, chiếm ba năm hạnh phúc.
Dù sao Lục Trình Thiên là bạn trai của bạn mình. Mà cô lại ở chung với bạn trai cũ của bạn mình, nói ra quả thật không có đạo đức.
“Vy Vy, cậu đang làm gì thế? Sao lại im lặng không nói gì rồi?” Vũ Thư cũng cảm giác được Đan Diễn Vy có phần khác thường.
Đan Diễn Vy nói linh tinh một câu cho qua chuyện: “Không, tớ chỉ đang suy nghĩ đó sẽ là dạng phụ nữ nào.”
Vũ Thư hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Không quan tâm là dạng phụ nữ nào thì cũng là kẻ thứ ba. Hơn nữa, tớ không tin Thiên sẽ lựa chọn người phụ nữ khác mà không chọn tớ. Tớ là mối tình đầu của Thiên đấy.
“Đúng, đúng vậy.” Đan Diễn Vy trả lời có phần khó nhọc. Ai có thể chống lại vị trí của ba chữ “mối tình đầu” này trong lòng Lục Trình Thiên?
Mối tình đầu luôn khiến người ta nhớ mãi không quên, cho dù là Lục Trình Thiên cũng có thể không ngoại lệ.
Lại giống như mối tình đầu của cô đã in sâu Lục Trình Thiên vào trong xương tủy, mặc dù đây chẳng qua là do cô đơn phương thầm mến mà thôi.
Đan Diễn Vy suy nghĩ một lát mới khẽ nói: “Nửa đêm hôm qua em thấy không thoải mái lắm nên đã tới bệnh viện thành phố rồi.”
“Được, anh biết rồi, anh sẽ qua ngay bây giờ.” Hà Cảnh Quân cũng không hỏi xem tại sao cô đi một mình mà không nghĩ tới người bạn trai là mình.
Đan Diễn Vy báo số phòng của mình rồi cúp máy, lông mày càng nhíu chặt. Cô quyết định chờ Cảnh Quân tới sẽ nói rõ ràng.
Dây dưa không phải là phong cách và ý định ban đầu của cô.
Đan Diễn Vy quyết định xong, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn. Cô thuận tiện cũng nhắn tin lại cho Vũ Thư, nói cho cô ấy biết mình không sao.
Chỉ là tin nhắn mới gửi đi còn chưa đến một phút, Vũ Thư đã gọi điện thoại qua.
Đan Diễn Vy vừa nghe máy, giọng nói của Vũ Thư đã giống như pháo liên thanh truyền tới: “Vy Vy, cậu làm gì vậy? Sáng sớm cậu không nhắn tin lại cũng không nghe điện thoại. Nếu như cậu còn không nhắn tin cho tớ, tớ còn định báo cảnh sát tìm cậu đấy.”
“Vũ Thư, ngại quá đã làm cho cậu phải lo lắng rồi.” Đan Diễn Vy biết Vũ Thư quan tâm tới mình, cũng không quá để tâm tới giọng điệu oán trách của cô ấy.
“Thật ra hôm qua cậu không nói tiếng nào, làm hại bọn tớ lo lắng theo. Cậu có biết vẻ mặt Hà Cảnh Quân khẩn trương tới mức nào không?” Vũ Thư lầm bầm ở trong điện thoại, còn nói với giọng điệu có chút hâm mộ.
“Ôi, tớ thấy Hà Cảnh Quân đối xử tốt với cậu như vậy, tớ còn thấy ghen nữa đấy.”
Đan Diễn Vy im lặng một lát mới hỏi: “Sao vậy?”
Vũ Thư giống như tìm được tổ chức, nói ra hết những uất ức nghẹn lại trong lòng suốt một đêm cho cô nghe: “Vy Vy, cậu không biết hôm qua tại sao tớ tới đấy. Thiên làm tổn thương trái tim của tớ, anh ấy tự nhiên lại đưa tớ về rồi đi luôn.”
“…” Đan Diễn Vy không biết nói gì, bởi vì Lục Trình Thiên là đi tìm cô, còn thiếu một chút nữa đã “muốn làm gì thì làm”, trong lòng cô tóm lại hơi chột dạ và bất an.
Vũ Thư không để ý tới phản ứng của Đan Diễn Vy, một mình nói tiếp: “Vì bữa tiệc hôm qua, tớ cố ý mua chiếc váy công chúa ấu trĩ đó, còn mất công trang điểm, vậy mà Thiên không nhìn thấy được sự cố gắng tớ bỏ ra, tự nhiên lại từ chối tớ.”
“Vy Vy, cậu nói xem, lẽ nào tớ không đẹp sao?” Vũ Thư nói đến đây lại bắt đầu nghiêm túc hỏi.
“Vũ Thư, cậu không tự tin vào vẻ đẹp của mình từ bao giờ thế? Cậu chính là hoa hậu trường chúng ta mà.” Trong lòng Đan Diễn Vy cảm thấy chua chát.
Hóa ra hôm qua Vũ Thư đã định giữ Lục Trình Thiên ở lại qua đêm, vậy có phải bọn họ sẽ nhanh chóng lại phát sinh…
Vũ Thư thở dài, yếu ớt nói: “Vy Vy, cậu không hiểu đâu. Thiên không phải là người đàn ông bình thường, tự tin và kiêu ngạo của tớ ở trước mặt anh ấy dường như không có tác dụng, tớ thật sự rất yêu người đàn ông kia.”
Khi nghe được bạn tốt nói rất yêu người đàn ông kia, Đan Diễn Vy vẫn không nhịn được mà cắn môi.
Trong miệng cô lại còn phải an ủi cô ấy: “Không phải Lục Trình Thiên đã thừa nhận cậu là bạn gái của anh ta sao? Cho đến tận lúc này, cậu là người bạn gái đầu tiên được anh ta công khai thừa nhận. Hơn nữa hai người không phải đã ra mắt gia đình rồi à?”
Cô thật sự rất ghét mình như vậy, rõ ràng trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn phải dối trá mà đi trấn an bạn tốt của mình.
Cho dù cô thật sự rất muốn chúc phúc cho bọn họ, nhưng cô thật sự không có cách nào chứng kiến hạnh phúc của bọn họ được.
Bởi vì tim cô cũng từ thịt mọc ra, cũng biết đau.
“Nói thì nói như vậy, nhưng Vy Vy, vì sao Thiên không muốn tiếp nhận tớ chứ? Chẳng lẽ là vì trước đây tớ ra nước ngoài nên anh ấy vẫn đang tức giận sao? Nhưng tớ đã hạ thấp tư thế muốn cầu hòa rồi.”
Vũ Thư cảm giác mình vẫn không có cách nào tiếp nhận được. Cô ấy là cô con gái ngàn vàng, từ nhỏ làm chuyện gì đều thuận lợi, chưa từng gặp cản trở và bị từ chối. Cho dù lúc yêu đương thời đại học cũng là nước chảy thành sông tìm được một đàn ông xuất sắc nhất.
Chỉ là Thiên bây giờ làm cho tự tin của cô ấy trở nên yếu đuối không chịu nổi.
“Vy Vy, tớ không lừa cậu, tớ cảm giác bên cạnh Thiên có một người phụ nữ thần bí.”
Bởi vì lời Vũ Thư nói, ngón tay Đan Diễn Vy cầm điện thoại di động không khỏi siết chặt, hình như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt căng thẳng trong lòng cô: “Vũ Thư, có phải cậu đã hiểu nhầm gì không?”
“Vy Vy, bình thường giác quan thứ sáu của người phụ nữ đều rất chuẩn, hơn nữa tớ đã có chút manh mối về người phụ nữ kia.” Khi Vũ Thư nói tới đây, giọng điệu rất là đắc ý.
Chỉ là nó rơi vào trong tai Đan Diễn Vy, giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu vào giữa tháng chạp, còn buốt lạnh tới tận trái tim cô.
Cô làm sao có thể bị phát hiện được chứ?
Lúc đi, cô rõ ràng đã loại bỏ mùi, cũng chưa từng để lại quần áo của mình, thậm chí ngay cả sợi tóc, cô cũng tỉ mỉ nhặt đi.
“Alo, Vy Vy, Vy Vy, cậu rốt cuộc có nghe không vậy? Sao nãy giờ cậu không nói gì cả?”
Đan Diễn Vy bỗng nhiên hoàn hồn, gương mặt thoáng trắng bệch, giọng nói cũng vô thức trở nên yếu ớt: “Tớ đang nghe, tớ, tớ chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.”
“Tớ đã biết mà. Vy Vy, cậu nhất định là bị chấn động trước sự thông minh của tớ rồi.” Khi nói chuyện, Vũ Thư vô thức cao giọng hơn.
“Vậy, vậy cậu điều tra ra được gì thế?” Đan Diễn Vy chỉ cảm thấy tim mình lập tức muốn vọt lên tới cổ họng rồi. Cô thật sự rất sợ Vũ Thư điều tra ra được manh mối gì.
“Ôi, nói tới đây là tớ lại nản lòng. Tớ chỉ lấy ra được video giám sát ở ngoài cửa căn hộ của Thiên thôi, không nhìn thấy mặt, còn chưa điều tra ra.” Giọng nói Vũ Thư nói chuyện có chút ủ rũ.
Nghe được Vũ Thư không nhìn thấy mặt, Đan Diễn Vy cũng không dám thả lỏng. Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là mỗi lần cô đi tới căn hộ của Lục Trình Thiên đều ngồi xe của anh, sau đó đi thẳng thang máy tới cửa, cho nên không có hình.
“Nhưng dù sao tớ cũng sẽ tìm được người phụ nữ kia thôi.” Bên kia điện thoại, Vũ Thư căm giận nói thêm một câu.
“Vũ Thư, nếu như Lục Trình Thiên không còn gặp mặt người phụ nữ cậu nói kia nữa, cậu còn muốn thăm dò nữa không?” Đan Diễn Vy hỏi dò.
“Vy Vy, sao cậu có thể hỏi như vậy được? Tớ đương nhiên phải điều tra rồi. Thật ra tớ muốn xem thử con hồ ly tinh kia có bản lĩnh thế nào mà dụ dỗ được Thiên.” Vũ Thư nói rất đương nhiên.
Ba chữ hồ ly tinh lại giống như chiếc mũ lớn đội lên trên đầu của Đan Diễn Vy, ép cho cô không thở nổi. Cô bị xem là hồ ly tinh sao?
Cho dù khi cô ở chung với Lục Trình Thiên thì Vũ Thư đã chia tay với anh từ lâu, nhưng cô cũng xem như là thừa cơ xông vào, chiếm ba năm hạnh phúc.
Dù sao Lục Trình Thiên là bạn trai của bạn mình. Mà cô lại ở chung với bạn trai cũ của bạn mình, nói ra quả thật không có đạo đức.
“Vy Vy, cậu đang làm gì thế? Sao lại im lặng không nói gì rồi?” Vũ Thư cũng cảm giác được Đan Diễn Vy có phần khác thường.
Đan Diễn Vy nói linh tinh một câu cho qua chuyện: “Không, tớ chỉ đang suy nghĩ đó sẽ là dạng phụ nữ nào.”
Vũ Thư hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Không quan tâm là dạng phụ nữ nào thì cũng là kẻ thứ ba. Hơn nữa, tớ không tin Thiên sẽ lựa chọn người phụ nữ khác mà không chọn tớ. Tớ là mối tình đầu của Thiên đấy.
“Đúng, đúng vậy.” Đan Diễn Vy trả lời có phần khó nhọc. Ai có thể chống lại vị trí của ba chữ “mối tình đầu” này trong lòng Lục Trình Thiên?
Mối tình đầu luôn khiến người ta nhớ mãi không quên, cho dù là Lục Trình Thiên cũng có thể không ngoại lệ.
Lại giống như mối tình đầu của cô đã in sâu Lục Trình Thiên vào trong xương tủy, mặc dù đây chẳng qua là do cô đơn phương thầm mến mà thôi.