Lòng Hà Cảnh Quân có chút đau đớn.
Sao anh không biết đáp án của mình sẽ khiến cô không hài lòng, nhưng anh có thể vì Đan Diễn Vy mà cãi nhau với ba mẹ, thậm chí là quyết liệt.
Nhưng cũng không thể vì cô mà đẩy ba mẹ mình vào tù.
Càng không thể để người ba kiêu ngạo của mình cúi đầu khom lưng trước người vai dưới là Đan Diễn Vy, đó cũng là kiêu ngạo cả đời của ông.
Hà Cảnh Quân xoa mặt: “Vy Vy, anh biết chuyện này là ông ấy có lỗi với em, nhưng anh thật sự hết cách, em rất quan trọng với anh, ông ấy với anh cũng quan trọng như vậy, anh có thể dùng cách khác để đền bù cho em, sau này cho dù em muốn gì, chỉ cần anh có thể làm được thì anh sẽ khiến em hài lòng, được không?”
“Nếu cô ấy với anh rất quan trọng thì vì sao anh còn ở bên em?” Đan Diễn Vy hỏi.
Giọng cô khá sắc bén, nhắm mắt lại, hất ý nghĩ này ra khỏi đầu, cô nói với Hà Cảnh Quân: “Cảnh Quân, em biết tình cảm của anh và cô ấy sâu đậm, hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, có lẽ hai người cũng từng có tình cảm mập mờ, nếu thật sự không dứt bỏ được thì hai người ở bên nhau đi. Em không muốn làm một người chen chân vào tình cảm của người khác, cuộc đời em đã có rất nhiều sai lầm rồi.”
Chuyện của Vũ Thư đã khiến cô cả đời hối hận không thôi.
Bây giờ sự báo thù của tiểu Nhã càng khiến cô cảm thấy đời này của mình rất thất bại.
Có phải ông trời muốn trừng phạt cô, có phải trong kịch bản ban đầu Vũ Thư và Lục Trình Thiên, tiểu Nhã và Hà Cảnh Quân vẫn luôn là một đôi rất tốt, mà cô là một nhân vật vốn không nên tồn tại, không chỉ phá hoại hạnh phúc bọn họ mà càng phải chịu hình phạt của trời cao phải không?
Hà Cảnh Quân nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng cũng có thể nghe ra cô đang nói chuyện của tiểu Nhã, lập tức cau mày: “Vy Vy, có phải em hiểu nhầm điều gì không, anh…”
“Không có hiểu lầm, mọi chuyện em đều biết rất rõ ràng.” Đan Diễn Vy nói.
“Nhưng…”
“Vết thương trên người còn chưa khỏi, đứng dưới trời nắng to như này làm gì?” Người đàn ông chau mày, giọng nói lạnh như băng khiến không khí xung quanh đều giảm nhiệt độ.
Nghiêng đầu, cô thấy Lục Trình Thiên vẫn mặc tây trang đen kinh điển đứng ở nơi không xa, nhíu mày nhìn hai người.
Với sự hiểu biết của Đan Diễn Vy về anh đương nhiên nhận ra anh đang không vui.
Cô mím môi, Đan Du Vy tiến lên cầm cánh tay anh: “Đi thôi, chúng ta đi về.”
“Vy Vy!” Sắc mặt Hà Cảnh Quân không tốt gọi một tiếng.
Bước chân Đan Diễn Vy thoáng dừng lại, không có phản ứng.
Khoé miệng Hà Cảnh Quân cong lên một độ cong hài lòng.
Cho nên nói theo đuổi con gái vẫn cần dùng chút mưu kế.
Theo thường lệ trở về trang viên, lần này Vu Tư Tư không bị ném ra ngoài nữa, cuối cùng cũng có cơ hội được mở mang một chút về trang viên thần bí mà trong mắt rất nhiều người được coi là vô cùng kì diệu.
Cảm giác thứ nhất, rất lớn, cảm giác thứ hai, rất giàu.
Sau khi Vu Tư Tư tấm tắc xong thì lặng lẽ kéo Đan Diễn Vy, thấp giọng nói: “Không phải Lục Trình Thiên thật sự cướp ngân hàng đấy chứ? Giàu vậy à?”
“Nghe nói là gia truyền, cụ thể tớ cũng không rõ.” Đan Diễn Vy không tập trung.
Thấy thế, Vu Tư Tư nhíu mày: “Vẫn đang nghĩ chuyện Hà Cảnh Quân à? Rốt cuộc hai người sao thế? Sao tớ cảm thấy dường như đã xảy ra chuyện gì mà tớ không biết.”
Đan Diễn Vy do dự một lát rồi bỗng hỏi: “Cậu biết người trong gia tộc Hà Cảnh Quân, vậy trước đây cậu có nghe nói anh ấy có một người vợ chưa cưới không?”
Vu Tư Tư làm bộ suy nghĩ: “Có nghe nói tới vợ chưa cưới, có điều có một cô gái rất được bà Hà thích, tên là tiểu Nhã gì đó, cụ thể tớ cũng không biết. Cậu biết ông cụ nhà chúng tớ mặc dù trong mắt người ngoài là người đức cao vọng trọng, nhưng dù sao cũng là người của quân quốc, trước nay không vừa mắt những chuyện thương nghiệp liên quan đến tiền bạc, tớ cũng rất ít tiếp xúc.”
Hơn nữa, mặc dù nhà Hà Cảnh Quân là thương nhân thế gia nhưng không giống với gia đình Vu Tư Tư có bối cảnh cách mạng, vốn không phải người của một giới, đương nhiên không hiểu rõ.
Đan Diễn Vy gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Nhưng Vu Tư Tư sao lại không hiểu ý của cô, lập tức hỏi: “Sao thế? Không phải là Hà Cảnh Quân đột nhiên có vợ chưa cưới gì đó đấy chứ?”
Đan Diễn Vy gật đầu, sờ lên vết sẹo trên cánh tay: “Đây là kiệt tác của cô ta.”
“Sao cơ?!”
Vu Tư Tư khoa trương hét lên một tiếng khiến mọi người đều nhìn lại.
Lục Trình Thiên nhíu mày, Du Du mở to đôi mắt to tròn nhìn cô.
Đan Diễn Vy đang định giải thích điều gì thì thấy mẹ Lục mặc quần áo ưu nhã ra đón.
“Cuối cùng cũng về rồi, mau vào đây, đồ ăn cũng chuẩn bị xong rồi.” Mẹ Lục cười nói, nhiệt tình mà ưu nhã.
Đan Diễn Vy chớp mắt, không đợi do dự đã bị mẹ Lục kéo cánh tay đi vào.
“Thiên nói con phải vào viện, vốn bác định vào thăm nhưng dạo này có vài chuyện không tiện ra ngoài nên cứ kéo dài mãi, may mà cuối cùng con cũng xuất viện rồi.” Mẹ Lục giải thích.
Đan Diễn Vy cười.
Cô cũng không để ý.
Trong cảm nhận của cô, mẹ Lục biết đối nhân xử thế hơn mẹ Hà, cũng khá thả lỏng con trai cho nên mới đối xử với cô lịch sự, khách sáo như thế.
Nhưng nếu nói thật sự thích bao nhiêu thì cô không cảm nhận được.
Cho nên rốt cuộc có phải lời nói khiêm tốn hay không, cô cũng có thể phân biệt.
Nếu mẹ Lục biết cô nghĩ như vậy thì sẽ lớn tiếng kêu oan.
Bà thật sự không thể ra ngoài mà!
Mấy ngày nay không biết ai tung tin tức bà đến thành phố Cần An, cả ngày người muốn gặp bà có không ít, không muốn bị làm phiền nên cuối cùng bà lấy lý do dưỡng bệnh, không bước chân ra khỏi nhà.
“Đúng rồi, vấn đề phẫu thuật của Du Du bên kia đã cho người bắt đầu lên kế hoạch rồi, chỉ là bây giờ Du Du quá gầy, cần phải bồi bổ nhiều thêm, một thời gian nữa bồi bổ khỏe hơn thì có thể thực hiện.” Mẹ Lục khi ăn cơm, vừa bóc vỏ tôm cho Du Du, vừa giải thích tình huống sức khoẻ dạo gần đây của Du Du cho Đan Diễn Vy.
Mẹ Lục là người làm mẹ nên đương nhiên biết cô quan tâm nhất là điều gì.
Quả nhiên, mắt Đan Diễn Vy sáng lên, vô cùng có hứng thú.
Hai người chẳng mấy chốc đã nói chuyện với nhau, thậm chí Đan Diễn Vy còn ước gì có thể xem tỉ mỉ một lượt kết quả kiểm tra mỗi ngày của bé.
Lục Trình Thiên ngồi bên cạnh không nói gì mấy, thỉnh thoảng sẽ bóc vỏ tôm rồi cho vào bát cô, cô cũng không chú ý.
Nhưng Vu Tư Tư đến đây ăn chực, cắn đũa nhìn có chút kỳ lạ.
“Đúng rồi Vy Vy, vụ án của Du Du khi nào bắt đầu mở phiên toà?” Vu Tư Tư nhìn Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên nhíu mày.
Mà bầu không khí mẹ Lục cố gắng tạo nên cũng sụp đổ trong nháy mắt.
Đan Diễn Vy hơi ngượng ngùng và lo lắng nhìn Du Du.
Quả nhiên cậu nhóc cúi đầu, vẻ mặt mệt mỏi.
“Xem ra gia giáo của Đường Kỳ Dũng vẫn quá kém.” Lục Trình Thiên lạnh lùng nói.
Vu Tư Tư bỗng chốc đỏ mặt.
Khi nói xong cô cũng biết là không thích hợp, nhưng không phải cũng không thể rút lại được sao?
Được rồi, là lỗi của cô!
Đan Diễn Vy khẽ ho hai tiếng, giảng hoà.
Sao anh không biết đáp án của mình sẽ khiến cô không hài lòng, nhưng anh có thể vì Đan Diễn Vy mà cãi nhau với ba mẹ, thậm chí là quyết liệt.
Nhưng cũng không thể vì cô mà đẩy ba mẹ mình vào tù.
Càng không thể để người ba kiêu ngạo của mình cúi đầu khom lưng trước người vai dưới là Đan Diễn Vy, đó cũng là kiêu ngạo cả đời của ông.
Hà Cảnh Quân xoa mặt: “Vy Vy, anh biết chuyện này là ông ấy có lỗi với em, nhưng anh thật sự hết cách, em rất quan trọng với anh, ông ấy với anh cũng quan trọng như vậy, anh có thể dùng cách khác để đền bù cho em, sau này cho dù em muốn gì, chỉ cần anh có thể làm được thì anh sẽ khiến em hài lòng, được không?”
“Nếu cô ấy với anh rất quan trọng thì vì sao anh còn ở bên em?” Đan Diễn Vy hỏi.
Giọng cô khá sắc bén, nhắm mắt lại, hất ý nghĩ này ra khỏi đầu, cô nói với Hà Cảnh Quân: “Cảnh Quân, em biết tình cảm của anh và cô ấy sâu đậm, hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, có lẽ hai người cũng từng có tình cảm mập mờ, nếu thật sự không dứt bỏ được thì hai người ở bên nhau đi. Em không muốn làm một người chen chân vào tình cảm của người khác, cuộc đời em đã có rất nhiều sai lầm rồi.”
Chuyện của Vũ Thư đã khiến cô cả đời hối hận không thôi.
Bây giờ sự báo thù của tiểu Nhã càng khiến cô cảm thấy đời này của mình rất thất bại.
Có phải ông trời muốn trừng phạt cô, có phải trong kịch bản ban đầu Vũ Thư và Lục Trình Thiên, tiểu Nhã và Hà Cảnh Quân vẫn luôn là một đôi rất tốt, mà cô là một nhân vật vốn không nên tồn tại, không chỉ phá hoại hạnh phúc bọn họ mà càng phải chịu hình phạt của trời cao phải không?
Hà Cảnh Quân nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng cũng có thể nghe ra cô đang nói chuyện của tiểu Nhã, lập tức cau mày: “Vy Vy, có phải em hiểu nhầm điều gì không, anh…”
“Không có hiểu lầm, mọi chuyện em đều biết rất rõ ràng.” Đan Diễn Vy nói.
“Nhưng…”
“Vết thương trên người còn chưa khỏi, đứng dưới trời nắng to như này làm gì?” Người đàn ông chau mày, giọng nói lạnh như băng khiến không khí xung quanh đều giảm nhiệt độ.
Nghiêng đầu, cô thấy Lục Trình Thiên vẫn mặc tây trang đen kinh điển đứng ở nơi không xa, nhíu mày nhìn hai người.
Với sự hiểu biết của Đan Diễn Vy về anh đương nhiên nhận ra anh đang không vui.
Cô mím môi, Đan Du Vy tiến lên cầm cánh tay anh: “Đi thôi, chúng ta đi về.”
“Vy Vy!” Sắc mặt Hà Cảnh Quân không tốt gọi một tiếng.
Bước chân Đan Diễn Vy thoáng dừng lại, không có phản ứng.
Khoé miệng Hà Cảnh Quân cong lên một độ cong hài lòng.
Cho nên nói theo đuổi con gái vẫn cần dùng chút mưu kế.
Theo thường lệ trở về trang viên, lần này Vu Tư Tư không bị ném ra ngoài nữa, cuối cùng cũng có cơ hội được mở mang một chút về trang viên thần bí mà trong mắt rất nhiều người được coi là vô cùng kì diệu.
Cảm giác thứ nhất, rất lớn, cảm giác thứ hai, rất giàu.
Sau khi Vu Tư Tư tấm tắc xong thì lặng lẽ kéo Đan Diễn Vy, thấp giọng nói: “Không phải Lục Trình Thiên thật sự cướp ngân hàng đấy chứ? Giàu vậy à?”
“Nghe nói là gia truyền, cụ thể tớ cũng không rõ.” Đan Diễn Vy không tập trung.
Thấy thế, Vu Tư Tư nhíu mày: “Vẫn đang nghĩ chuyện Hà Cảnh Quân à? Rốt cuộc hai người sao thế? Sao tớ cảm thấy dường như đã xảy ra chuyện gì mà tớ không biết.”
Đan Diễn Vy do dự một lát rồi bỗng hỏi: “Cậu biết người trong gia tộc Hà Cảnh Quân, vậy trước đây cậu có nghe nói anh ấy có một người vợ chưa cưới không?”
Vu Tư Tư làm bộ suy nghĩ: “Có nghe nói tới vợ chưa cưới, có điều có một cô gái rất được bà Hà thích, tên là tiểu Nhã gì đó, cụ thể tớ cũng không biết. Cậu biết ông cụ nhà chúng tớ mặc dù trong mắt người ngoài là người đức cao vọng trọng, nhưng dù sao cũng là người của quân quốc, trước nay không vừa mắt những chuyện thương nghiệp liên quan đến tiền bạc, tớ cũng rất ít tiếp xúc.”
Hơn nữa, mặc dù nhà Hà Cảnh Quân là thương nhân thế gia nhưng không giống với gia đình Vu Tư Tư có bối cảnh cách mạng, vốn không phải người của một giới, đương nhiên không hiểu rõ.
Đan Diễn Vy gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Nhưng Vu Tư Tư sao lại không hiểu ý của cô, lập tức hỏi: “Sao thế? Không phải là Hà Cảnh Quân đột nhiên có vợ chưa cưới gì đó đấy chứ?”
Đan Diễn Vy gật đầu, sờ lên vết sẹo trên cánh tay: “Đây là kiệt tác của cô ta.”
“Sao cơ?!”
Vu Tư Tư khoa trương hét lên một tiếng khiến mọi người đều nhìn lại.
Lục Trình Thiên nhíu mày, Du Du mở to đôi mắt to tròn nhìn cô.
Đan Diễn Vy đang định giải thích điều gì thì thấy mẹ Lục mặc quần áo ưu nhã ra đón.
“Cuối cùng cũng về rồi, mau vào đây, đồ ăn cũng chuẩn bị xong rồi.” Mẹ Lục cười nói, nhiệt tình mà ưu nhã.
Đan Diễn Vy chớp mắt, không đợi do dự đã bị mẹ Lục kéo cánh tay đi vào.
“Thiên nói con phải vào viện, vốn bác định vào thăm nhưng dạo này có vài chuyện không tiện ra ngoài nên cứ kéo dài mãi, may mà cuối cùng con cũng xuất viện rồi.” Mẹ Lục giải thích.
Đan Diễn Vy cười.
Cô cũng không để ý.
Trong cảm nhận của cô, mẹ Lục biết đối nhân xử thế hơn mẹ Hà, cũng khá thả lỏng con trai cho nên mới đối xử với cô lịch sự, khách sáo như thế.
Nhưng nếu nói thật sự thích bao nhiêu thì cô không cảm nhận được.
Cho nên rốt cuộc có phải lời nói khiêm tốn hay không, cô cũng có thể phân biệt.
Nếu mẹ Lục biết cô nghĩ như vậy thì sẽ lớn tiếng kêu oan.
Bà thật sự không thể ra ngoài mà!
Mấy ngày nay không biết ai tung tin tức bà đến thành phố Cần An, cả ngày người muốn gặp bà có không ít, không muốn bị làm phiền nên cuối cùng bà lấy lý do dưỡng bệnh, không bước chân ra khỏi nhà.
“Đúng rồi, vấn đề phẫu thuật của Du Du bên kia đã cho người bắt đầu lên kế hoạch rồi, chỉ là bây giờ Du Du quá gầy, cần phải bồi bổ nhiều thêm, một thời gian nữa bồi bổ khỏe hơn thì có thể thực hiện.” Mẹ Lục khi ăn cơm, vừa bóc vỏ tôm cho Du Du, vừa giải thích tình huống sức khoẻ dạo gần đây của Du Du cho Đan Diễn Vy.
Mẹ Lục là người làm mẹ nên đương nhiên biết cô quan tâm nhất là điều gì.
Quả nhiên, mắt Đan Diễn Vy sáng lên, vô cùng có hứng thú.
Hai người chẳng mấy chốc đã nói chuyện với nhau, thậm chí Đan Diễn Vy còn ước gì có thể xem tỉ mỉ một lượt kết quả kiểm tra mỗi ngày của bé.
Lục Trình Thiên ngồi bên cạnh không nói gì mấy, thỉnh thoảng sẽ bóc vỏ tôm rồi cho vào bát cô, cô cũng không chú ý.
Nhưng Vu Tư Tư đến đây ăn chực, cắn đũa nhìn có chút kỳ lạ.
“Đúng rồi Vy Vy, vụ án của Du Du khi nào bắt đầu mở phiên toà?” Vu Tư Tư nhìn Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên nhíu mày.
Mà bầu không khí mẹ Lục cố gắng tạo nên cũng sụp đổ trong nháy mắt.
Đan Diễn Vy hơi ngượng ngùng và lo lắng nhìn Du Du.
Quả nhiên cậu nhóc cúi đầu, vẻ mặt mệt mỏi.
“Xem ra gia giáo của Đường Kỳ Dũng vẫn quá kém.” Lục Trình Thiên lạnh lùng nói.
Vu Tư Tư bỗng chốc đỏ mặt.
Khi nói xong cô cũng biết là không thích hợp, nhưng không phải cũng không thể rút lại được sao?
Được rồi, là lỗi của cô!
Đan Diễn Vy khẽ ho hai tiếng, giảng hoà.