“Dì nhất định phải làm chủ cho cháu, vốn là con điếm kia và cháu là hai bên tình nguyện, bây giờ chuyện này bị nhiều người chú ý như vậy, con điếm đó cắn ngược, cháu sẽ phải chết oan.”
Trương Chính Quang gian xảo chớp mắt, phủ sạch mọi thứ.
“Nghe nãy giờ, rốt cuộc cô ta là ai.” Nếu như chỉ là một cô gái không có bối cảnh, một ít tiền là có thể dìm chuyện này xuống, nếu như thật sự là nhân vật chính khách nổi tiếng gì đó, Thiên Dương lại đang trong thời khắc mấu chốt được đề bạt.
Cũng không thể để cho người nhà mẹ kéo chân sau, lúc cần thiết chỉ có thể mặc kệ.
Trương Chính Quang không biết người dì từ nhỏ yêu thương anh ta đã chuẩn bị tâm lý bỏ rơi anh ta bất kỳ lúc nào, còn tự đắc nói: “Dì yên tâm, cô gái kia rất thân với em họ, em họ nói xem có phải không?”
Vũ Thư vốn định mặc kệ, để mẹ muốn xử lý thế nào thì làm, lúc này Trương Chính Quang lôi mình vào, nhíu nhíu chân mày không vui nhìn mẹ mình: “Anh họ à em đã hết sức rồi, là anh không biết tranh thủ, có hậu quả gì anh tự gánh chịu đi.”
“Thư Thư, rốt cuộc là ai?” Lê Tuyết Cầm càng nghe càng hồ đồ, sao lại liên quan đến con gái mình.
“Còn ai nữa, tất nhiên là Đan Diễn Vi rồi, nhưng mà trước đó con đã cảnh cáo anh họ rồi.”
Là do bản thân anh ta ngu ngốc không biết nắm lấy cơ hội, cô ta cũng đã cho người chú ý hành động của anh ta, đã nghe anh ta đi theo từ lâu, cho anh ta nhiều thời gian như vậy, vẫn không làm xong.
Đúng là ngu ngốc làm hư việc nhiều hơn thành công, uổng phí hết cơ hội ngàn năm có một này.
Lê Tuyết Cầm không nhịn được cất cao giọng: “Hai người thật sự là hồ đồ.”
“Mẹ à cũng không phải là chuyện gì lớn, hơn nữa con thấy anh họ cũng đâu đã làm được gì, ở đó cũng không có camera, có gì ghê gớm đâu.” Vũ Thư không thấy vậy.
Xem như là Đan Diễn Vy gặp may mắn, nếu không… đã có trò hay xem rồi.
“Đúng đó dì, cháu cũng đâu có làm gì, còn bị người phụ nữ đó cắn một cái.” Trương Chính Quang rất đồng ý với những lời này của Vũ Thư.
Cùng lắm thì anh ta mới chỉ được chút béo bở, vẫn chưa đủ bù đắp tổn thương trong lòng, hôm sau nhất định anh ta phải ngủ với con điếm kia.
Lê Tuyết Cầm đã tức không nói được gì, nhìn thoáng qua con gái cưng mà mình yêu thương và cháu trai không hiểu chuyện, không biết nên nói gì.
Cửa phòng bị người đẩy ra, thấy Vũ Thiên Dương đi đến, không nói gì đến trước mặt tát Vũ Thư một bạt tai.
Mọi người không kịp đề phòng bị hành động của Vũ Thiên Dương hù dọa.
Vũ Thư bụm mặt, không thể tin được nhìn cha mình, đến giọng nói cũng thay đổi: “Ba, ba đánh con.”
“Thiên Dương…” Lê Tuyết Cầm biết là Vũ Thiên Dương tức giận, chỉ là không nghĩ tới ông ta sẽ ra tay với Thư Thư, muốn bên vực, nhưng lần này Vũ Thư đã quá không hiểu chuyện rồi.
Nếu như không phải ông ta còn một chút lý trí thì một bạt tai này sẽ nằm trên mặt của Trương Chính Quang.
Vũ Thiên Dương cũng không liếc mắt nhìn bà ta, xoay người nghiêm giọng mặt lạnh nói với Trương Chính Quang đang khẽ run: “Ngày mau tự mày giải thích với truyền thông đi, chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Vũ.
Vì mong muốn của mình mà giật giây Chính Nhi đi đối phó với Đan Diễn Vy, chuyện quan trọng cũng bỏ qua, bây giờ lại khiến tiến thoái lưỡng nan.
Từ nhỏ Trương Chính Quang chỉ sợ mỗi dượng của anh ta, bị ông ta trừng lui về phía sau ngã xuống, run lẩy bẩy đứng lên nói: “Dượng cần gì phải tức giận như vậy, chỉ là một con đàn bà ở tỉnh thị mà thôi, có ghê gớm đến đâu cũng không thể gây ra sóng gió gì không phải sao?”
“Đồ ngu, cút ra ngoài cho tao.” Vũ Thiên Dương không muốn nói thêm gì với anh ta, người ngu đến mức này đúng là hết thuốc chữa.
Lê Tuyết Cầm biết Trương Chính Quang còn ở đây sẽ chọc tức Vũ Thiên Dương, một bên là chồng, một bên là con trai của em gái, bà ta cũng rất khó xử, lại dính đến con gái mình.
Tất nhiên là cán cân trong lòng sẽ nghiêng về bên chồng, lắc đầu với Trương Chính Quang bảo anh ta không nên nói nữa, về trước đi.
Sau khi Trương Chính Quang nhận được ám chỉ của Lê Tuyết Cầm, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức và tức giận, chuyện chịu sỉ nhục ngày hôm nay anh ta nhất định phải nói với ông ngoại, để ông ngoại làm chủ chi anh ta.
Trương Chính Quang vừa ddi, trong phòng chỉ còn lại ba người nhà họ Vũ.
Vũ Thư cũng là người có mức độ, biết cha mình thật sự tức giận nhưng lại không biết mình đã làm sai chuyện gì, chỉ có thể nhìn mẹ mình cầu cứu.
“Con không cần nhìn bà ấy, chuyện này ai cũng không giúp được con.” Vũ Thiên Dương trừng mắt hổ, lạnh giọng nói.
Trước đây ông ta còn cảm thấy con gái mình thông minh hiểu chuyện, bây giờ xem ra chỉ cần đụng đến chuyện tình cảm thì sẽ dễ dàng hành động theo cảm tình, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ thiệt hơn.
“Ba, rốt cuộc là con đã làm gì sai, ba lại đánh con.” Vũ Thư oan ức đau lòng, kế hoạch của cô ta không một kẽ hở, hẳn là không có ai biết chuyện này có liên quan đến cô ta mới đúng.
“Tiểu Thư này, mẹ biết con không bỏ được Đan Diễn Vy, nhưng mà lúc này là thời điểm ba con cần chính trực nhất, bao nhiêu người đang chú ý đến từng hành động của nhà họ Vũ chúng ta, bây giờ có thể khiêm tốn thì nhất định phải khiêm tốn, không thấy hôm nay trong sinh nhật con có toàn là một số thanh niên, bạn bè của ba con cũng phải tránh nghi ngờ.”
Lê Tuyết Cầm thể hiện là như đang dạy dỗ Vũ Thư nhưng thật ta là đang phân tích được mất trong vấn đề: “Chuyện này tuy là không liên quan gì đến con, nhưng mà lại xảy ra ở nhà họ Vũ, nhất định là có không ít người biết, hơn nữa lại kéo theo người nhà họ Hà, không thể lấy lại công bằng cho Đan Diễn Vi thì không phải nhà họ Vũ chúng ta sẽ mang tiếng ỷ thế hiếp người sao?”
“Mẹ, con thật sự không biết có chuyện như vậy.” Vũ Thư oan ức nhìn thoáng qua Vũ Cảnh Thiên tiếp tục nói: “Hơn nữa chuyện này không liên quan gì đến con, là tự Trương Chính Quang gây ra, con đã sớm cảnh cáo anh ta không nên làm bậy nhưng mà anh ta không nghe.”
Lê Tuyết Cầm biết là người nhà họ ngoại của mình có một người liên quan thì nhất định con gái sẽ chịu oan ức, nhịn không được nhẹ giọng dỗ dành một câu: “Mẹ biết chuyện này không liên quan gì đến con, nhưng đã dính đến nhà họ Vũ chúng ta, chúng ta nhất định phải tỏ thái độ.”
“Mẹ, con không hiểu.” Vũ Thư vốn chỉ muốn khiến cho Đan Diễn Vy thân bại danh liệt, đã quên mất hiện giờ nhà họ Vũ đang ở thời kỳ đặc biệt, cô ta thật có cảm giác hối hận vì bê đá đập chân mình.
Nếu biết trước vậy đã không để Trương Chính Quang ra tay, đợi mọi người đi rồi mới hành động, chắc chắn không một sơ hở nào.
Ánh mắt sắc bén của Vũ Thiên Dương gần như nhìn xuyên thủng gương mặt chột dạ của Vũ Thư, nghiêm giọng hỏi: “Chuyện này thật sự không liên quan đến con?”
Lòng bàn tay Vũ Thư không tự chủ nắm chặt, nước mắt rơi xuống chui vào lòng Lê Tuyết Cầm khóc lóc kể lể: “Mẹ xem ba vẫn không tin con, nói thế nào con cũng là người của nhà họ Vũ, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ.”
“Được rồi, được rồi, là do ba con sốt ruột.” Lê Tuyết Cầm thấy con gái khóc, bất mãn trừng mắt nhìn chống: “Thiên Dương, chuyện này không có liên quan đến Vũ Thư nhà chúng ta, dù thế nào thì ông tự xem mà làm đi.”
Trương Chính Quang gian xảo chớp mắt, phủ sạch mọi thứ.
“Nghe nãy giờ, rốt cuộc cô ta là ai.” Nếu như chỉ là một cô gái không có bối cảnh, một ít tiền là có thể dìm chuyện này xuống, nếu như thật sự là nhân vật chính khách nổi tiếng gì đó, Thiên Dương lại đang trong thời khắc mấu chốt được đề bạt.
Cũng không thể để cho người nhà mẹ kéo chân sau, lúc cần thiết chỉ có thể mặc kệ.
Trương Chính Quang không biết người dì từ nhỏ yêu thương anh ta đã chuẩn bị tâm lý bỏ rơi anh ta bất kỳ lúc nào, còn tự đắc nói: “Dì yên tâm, cô gái kia rất thân với em họ, em họ nói xem có phải không?”
Vũ Thư vốn định mặc kệ, để mẹ muốn xử lý thế nào thì làm, lúc này Trương Chính Quang lôi mình vào, nhíu nhíu chân mày không vui nhìn mẹ mình: “Anh họ à em đã hết sức rồi, là anh không biết tranh thủ, có hậu quả gì anh tự gánh chịu đi.”
“Thư Thư, rốt cuộc là ai?” Lê Tuyết Cầm càng nghe càng hồ đồ, sao lại liên quan đến con gái mình.
“Còn ai nữa, tất nhiên là Đan Diễn Vi rồi, nhưng mà trước đó con đã cảnh cáo anh họ rồi.”
Là do bản thân anh ta ngu ngốc không biết nắm lấy cơ hội, cô ta cũng đã cho người chú ý hành động của anh ta, đã nghe anh ta đi theo từ lâu, cho anh ta nhiều thời gian như vậy, vẫn không làm xong.
Đúng là ngu ngốc làm hư việc nhiều hơn thành công, uổng phí hết cơ hội ngàn năm có một này.
Lê Tuyết Cầm không nhịn được cất cao giọng: “Hai người thật sự là hồ đồ.”
“Mẹ à cũng không phải là chuyện gì lớn, hơn nữa con thấy anh họ cũng đâu đã làm được gì, ở đó cũng không có camera, có gì ghê gớm đâu.” Vũ Thư không thấy vậy.
Xem như là Đan Diễn Vy gặp may mắn, nếu không… đã có trò hay xem rồi.
“Đúng đó dì, cháu cũng đâu có làm gì, còn bị người phụ nữ đó cắn một cái.” Trương Chính Quang rất đồng ý với những lời này của Vũ Thư.
Cùng lắm thì anh ta mới chỉ được chút béo bở, vẫn chưa đủ bù đắp tổn thương trong lòng, hôm sau nhất định anh ta phải ngủ với con điếm kia.
Lê Tuyết Cầm đã tức không nói được gì, nhìn thoáng qua con gái cưng mà mình yêu thương và cháu trai không hiểu chuyện, không biết nên nói gì.
Cửa phòng bị người đẩy ra, thấy Vũ Thiên Dương đi đến, không nói gì đến trước mặt tát Vũ Thư một bạt tai.
Mọi người không kịp đề phòng bị hành động của Vũ Thiên Dương hù dọa.
Vũ Thư bụm mặt, không thể tin được nhìn cha mình, đến giọng nói cũng thay đổi: “Ba, ba đánh con.”
“Thiên Dương…” Lê Tuyết Cầm biết là Vũ Thiên Dương tức giận, chỉ là không nghĩ tới ông ta sẽ ra tay với Thư Thư, muốn bên vực, nhưng lần này Vũ Thư đã quá không hiểu chuyện rồi.
Nếu như không phải ông ta còn một chút lý trí thì một bạt tai này sẽ nằm trên mặt của Trương Chính Quang.
Vũ Thiên Dương cũng không liếc mắt nhìn bà ta, xoay người nghiêm giọng mặt lạnh nói với Trương Chính Quang đang khẽ run: “Ngày mau tự mày giải thích với truyền thông đi, chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Vũ.
Vì mong muốn của mình mà giật giây Chính Nhi đi đối phó với Đan Diễn Vy, chuyện quan trọng cũng bỏ qua, bây giờ lại khiến tiến thoái lưỡng nan.
Từ nhỏ Trương Chính Quang chỉ sợ mỗi dượng của anh ta, bị ông ta trừng lui về phía sau ngã xuống, run lẩy bẩy đứng lên nói: “Dượng cần gì phải tức giận như vậy, chỉ là một con đàn bà ở tỉnh thị mà thôi, có ghê gớm đến đâu cũng không thể gây ra sóng gió gì không phải sao?”
“Đồ ngu, cút ra ngoài cho tao.” Vũ Thiên Dương không muốn nói thêm gì với anh ta, người ngu đến mức này đúng là hết thuốc chữa.
Lê Tuyết Cầm biết Trương Chính Quang còn ở đây sẽ chọc tức Vũ Thiên Dương, một bên là chồng, một bên là con trai của em gái, bà ta cũng rất khó xử, lại dính đến con gái mình.
Tất nhiên là cán cân trong lòng sẽ nghiêng về bên chồng, lắc đầu với Trương Chính Quang bảo anh ta không nên nói nữa, về trước đi.
Sau khi Trương Chính Quang nhận được ám chỉ của Lê Tuyết Cầm, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức và tức giận, chuyện chịu sỉ nhục ngày hôm nay anh ta nhất định phải nói với ông ngoại, để ông ngoại làm chủ chi anh ta.
Trương Chính Quang vừa ddi, trong phòng chỉ còn lại ba người nhà họ Vũ.
Vũ Thư cũng là người có mức độ, biết cha mình thật sự tức giận nhưng lại không biết mình đã làm sai chuyện gì, chỉ có thể nhìn mẹ mình cầu cứu.
“Con không cần nhìn bà ấy, chuyện này ai cũng không giúp được con.” Vũ Thiên Dương trừng mắt hổ, lạnh giọng nói.
Trước đây ông ta còn cảm thấy con gái mình thông minh hiểu chuyện, bây giờ xem ra chỉ cần đụng đến chuyện tình cảm thì sẽ dễ dàng hành động theo cảm tình, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ thiệt hơn.
“Ba, rốt cuộc là con đã làm gì sai, ba lại đánh con.” Vũ Thư oan ức đau lòng, kế hoạch của cô ta không một kẽ hở, hẳn là không có ai biết chuyện này có liên quan đến cô ta mới đúng.
“Tiểu Thư này, mẹ biết con không bỏ được Đan Diễn Vy, nhưng mà lúc này là thời điểm ba con cần chính trực nhất, bao nhiêu người đang chú ý đến từng hành động của nhà họ Vũ chúng ta, bây giờ có thể khiêm tốn thì nhất định phải khiêm tốn, không thấy hôm nay trong sinh nhật con có toàn là một số thanh niên, bạn bè của ba con cũng phải tránh nghi ngờ.”
Lê Tuyết Cầm thể hiện là như đang dạy dỗ Vũ Thư nhưng thật ta là đang phân tích được mất trong vấn đề: “Chuyện này tuy là không liên quan gì đến con, nhưng mà lại xảy ra ở nhà họ Vũ, nhất định là có không ít người biết, hơn nữa lại kéo theo người nhà họ Hà, không thể lấy lại công bằng cho Đan Diễn Vi thì không phải nhà họ Vũ chúng ta sẽ mang tiếng ỷ thế hiếp người sao?”
“Mẹ, con thật sự không biết có chuyện như vậy.” Vũ Thư oan ức nhìn thoáng qua Vũ Cảnh Thiên tiếp tục nói: “Hơn nữa chuyện này không liên quan gì đến con, là tự Trương Chính Quang gây ra, con đã sớm cảnh cáo anh ta không nên làm bậy nhưng mà anh ta không nghe.”
Lê Tuyết Cầm biết là người nhà họ ngoại của mình có một người liên quan thì nhất định con gái sẽ chịu oan ức, nhịn không được nhẹ giọng dỗ dành một câu: “Mẹ biết chuyện này không liên quan gì đến con, nhưng đã dính đến nhà họ Vũ chúng ta, chúng ta nhất định phải tỏ thái độ.”
“Mẹ, con không hiểu.” Vũ Thư vốn chỉ muốn khiến cho Đan Diễn Vy thân bại danh liệt, đã quên mất hiện giờ nhà họ Vũ đang ở thời kỳ đặc biệt, cô ta thật có cảm giác hối hận vì bê đá đập chân mình.
Nếu biết trước vậy đã không để Trương Chính Quang ra tay, đợi mọi người đi rồi mới hành động, chắc chắn không một sơ hở nào.
Ánh mắt sắc bén của Vũ Thiên Dương gần như nhìn xuyên thủng gương mặt chột dạ của Vũ Thư, nghiêm giọng hỏi: “Chuyện này thật sự không liên quan đến con?”
Lòng bàn tay Vũ Thư không tự chủ nắm chặt, nước mắt rơi xuống chui vào lòng Lê Tuyết Cầm khóc lóc kể lể: “Mẹ xem ba vẫn không tin con, nói thế nào con cũng là người của nhà họ Vũ, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ.”
“Được rồi, được rồi, là do ba con sốt ruột.” Lê Tuyết Cầm thấy con gái khóc, bất mãn trừng mắt nhìn chống: “Thiên Dương, chuyện này không có liên quan đến Vũ Thư nhà chúng ta, dù thế nào thì ông tự xem mà làm đi.”