“Không thể nào, có thật không?” Vũ Thư cũng bắt đầu có hứng thú, đào lại chuyện cũ lúc học đại học: “Lúc ấy Vy Vy có nói với tôi là có thích một người, tôi còn đang nghĩ xem Vy Vy là vì ai mà bỏ qua Hà Cảnh Quân, nói cả nửa ngày trời thì ra chính là anh à?”
Nói tới nói lui, Vũ Thư liền oán trách: “Vy Vy cậu đúng là không biết chủ động gì cả, sớm thích Hà Cảnh Quân tại sao không nói? May là Hà Cảnh Quân tốt bụng vẫn luôn một mực thích cậu, ở nước ngoài cũng không quen bạn gái, nếu không thì đúng thật là cậu phải khóc vì tiếc rồi!”
“Phải phải.” Đan Diễn Vy cười gật đầu, cố ý trêu nói: “Ai bảo lúc đầu mình sợ rằng mình không xứng với Cảnh Quân chứ!”
“Thôi đi, hai người là xứng đôi nhất đấy?” Vũ Thư liếc cô một cái, cười mắng: “Thời buổi nào rồi mà còn quan tâm tới chuyện môn đăng hộ đối chứ, nói theo kiểu của cậu thì chẳng phải tớ và anh Thiên lại càng thảm hơn sao?”
Nụ cười trên mặt của Đan Diễn Vy bỗng cứng đờ.
Cô len lén nhìn sang phía đối diện, Lục Trình Thiên vẫn không đổi sắc mặt, còn chu đáo lọc phần thịt cá bỏ vào bát của Vũ Thư: “Mau ăn đi, để lâu đồ ăn nguội ăn mất ngon.”
Vũ Thư cười hì hì nói: “Có bạn trai đúng là tốt, ăn cơm cũng không phí sức nữa!”
Mọi người vốn dĩ định nhân lúc thời tiết đẹp sẽ đi dạo trong vườn cây ăn quả, không ngờ chưa kịp ra khỏi cửa trời đã đổ mưa như trút nước, khiến Vũ Thư tức giận mắng mãi không ngừng, bốn người đành quay lại, leo lên lầu chơi đấu địa chủ.
Chơi xong mấy ván cược tiền thì Vũ Thư cảm thấy không vui nên sau đó đổi thành ai thua thì bị vẽ lên mặt.
Chơi cả buổi chiều, mặt của Lục Trình Thiên cùng Hà Cảnh Quân đã bị vẽ chi chít, bộ dạng tức cười khiến cho Vũ Thư ôm bụng cười bò, Đan Diễn Vy cũng cười, không nhịn được nói: “Được rồi Vũ Thư, cậu đừng cứ mãi ăn hiếp Cảnh Quân thế.”
“Ôi ôi, đau lòng rồi à?” Vũ Thư tặc lưỡi khiến cho Đan Diễn Vy vừa tức giận vừa buồn cười, liếc cô ấy một cái: “Đau lòng thì sao? Nếu cậu lại giở trò lừa bịp, ăn hiếp người khác thì tối nay sẽ không nấu cơm cho cậu ăn nữa!”
Vũ Thư oa oa kêu to: “Vy Vy đúng là xấu xa, vậy mà dám trọng sắc khinh bạn!”
Đan Diễn Vy không biết, lúc cô nói lời này thì người đàn ông đối diện nhìn cô một cái, khóe miệng treo nụ cười hờ hững.
Sau đó, Hà Cảnh Quân lại càng thua thảm hại hơn, cuối cùng cả khuôn mặt đã bị Vũ Thư vẽ kín mít.
Món lẩu đầu cá đậu phụ lúc tối đều là do một tay Đan Diễn Vy chuẩn bị, nêm nếm gia vị vừa miệng khiến cho Vũ Thư khen không ngớt, đồng thời còn lớn miệng nói những câu kiểu như nếu Hà Cảnh Quân có thể cưới được Đan Diễn Vy về nhà thì đúng là có phúc.
Đan Diễn Vy không nói gì, vùi đầu ăn cơm, dưới bàn hình như có một bàn chân quẹt tới, rất không an phận, cô cắn cắn môi, lơ đãng bắt gặp ánh mắt của Lục Trình Thiên, sợ đến mức suýt chút nữa thì gạt đổ bình dấm trên bàn.
Lục Trình Thiên ở phía đối diện đưa tay để bình giấm sang một bên, thản nhiên nói: “Cẩn thận một chút.”
Tận tới lúc ăn cơm xong về đến phòng rồi mà Đan Diễn Vy vẫn còn có chút hoảng sợ.
Đùa giỡn với cô như vậy thú vị lắm sao?
“Vy Vy, sao cậu cứ ngẩn ra thế?” Vũ Thư đi ra từ phòng tắm đang dùng khăn khô lau tóc: “Đừng ngồi ngẩn ra đó nữa, mau đi tắm đi.”
“À, ừ.”
Đợi Đan Diễn Vy tắm xong đi ra, tắt đèn, hai người nằm ở trên giường nói chuyện phiếm.
Vũ Thư hỏi Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân thế nào, giọng rất mập mờ: “Vy Vy, hai người có…”
“Chưa!” Đan Diễn Vy ngắt ngang lời của cô ấy, có chút lúng túng: “Bọn tớ mới qua lại với nhau, nói đến chuyện đó vẫn còn hơi sớm.” Dừng một chút, cô không nhịn được hỏi: “Vậy, cậu và Lục Trình Thiên thì sao?”
“Mình lại hy vọng là có!” Vũ Thư hình như rất buồn rầu: “Mình luôn cảm thấy anh Thiên không còn thích mình như lúc trước nữa, ngay cả việc hôn nhau cũng là mình chủ động, hơn nữa hình như anh ấy cũng không thích chuyện đó lắm, Vy Vy, cậu nói xem có phải mình có chỗ nào chưa tốt không?”
Đan Diễn Vy trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới nói: “Làm sao thế được, nếu anh ấy không thích cậu thì cũng sẽ không đưa cậu đến công ty của anh ấy, để tất cả mọi người làm quen với cậu, là do cậu nghĩ nhiều mà thôi.”
“Nhưng tớ cứ có cảm giác anh ấy không thích tớ đến thế.” Vũ Thư lầu bầu, sau đó hỏi Đan Diễn Vy: “Vy Vy, cậu nói xem có khi nào sức khỏe anh Thiên có vấn đề mà không muốn tớ biết không?”
Nói tới nói lui, Vũ Thư liền oán trách: “Vy Vy cậu đúng là không biết chủ động gì cả, sớm thích Hà Cảnh Quân tại sao không nói? May là Hà Cảnh Quân tốt bụng vẫn luôn một mực thích cậu, ở nước ngoài cũng không quen bạn gái, nếu không thì đúng thật là cậu phải khóc vì tiếc rồi!”
“Phải phải.” Đan Diễn Vy cười gật đầu, cố ý trêu nói: “Ai bảo lúc đầu mình sợ rằng mình không xứng với Cảnh Quân chứ!”
“Thôi đi, hai người là xứng đôi nhất đấy?” Vũ Thư liếc cô một cái, cười mắng: “Thời buổi nào rồi mà còn quan tâm tới chuyện môn đăng hộ đối chứ, nói theo kiểu của cậu thì chẳng phải tớ và anh Thiên lại càng thảm hơn sao?”
Nụ cười trên mặt của Đan Diễn Vy bỗng cứng đờ.
Cô len lén nhìn sang phía đối diện, Lục Trình Thiên vẫn không đổi sắc mặt, còn chu đáo lọc phần thịt cá bỏ vào bát của Vũ Thư: “Mau ăn đi, để lâu đồ ăn nguội ăn mất ngon.”
Vũ Thư cười hì hì nói: “Có bạn trai đúng là tốt, ăn cơm cũng không phí sức nữa!”
Mọi người vốn dĩ định nhân lúc thời tiết đẹp sẽ đi dạo trong vườn cây ăn quả, không ngờ chưa kịp ra khỏi cửa trời đã đổ mưa như trút nước, khiến Vũ Thư tức giận mắng mãi không ngừng, bốn người đành quay lại, leo lên lầu chơi đấu địa chủ.
Chơi xong mấy ván cược tiền thì Vũ Thư cảm thấy không vui nên sau đó đổi thành ai thua thì bị vẽ lên mặt.
Chơi cả buổi chiều, mặt của Lục Trình Thiên cùng Hà Cảnh Quân đã bị vẽ chi chít, bộ dạng tức cười khiến cho Vũ Thư ôm bụng cười bò, Đan Diễn Vy cũng cười, không nhịn được nói: “Được rồi Vũ Thư, cậu đừng cứ mãi ăn hiếp Cảnh Quân thế.”
“Ôi ôi, đau lòng rồi à?” Vũ Thư tặc lưỡi khiến cho Đan Diễn Vy vừa tức giận vừa buồn cười, liếc cô ấy một cái: “Đau lòng thì sao? Nếu cậu lại giở trò lừa bịp, ăn hiếp người khác thì tối nay sẽ không nấu cơm cho cậu ăn nữa!”
Vũ Thư oa oa kêu to: “Vy Vy đúng là xấu xa, vậy mà dám trọng sắc khinh bạn!”
Đan Diễn Vy không biết, lúc cô nói lời này thì người đàn ông đối diện nhìn cô một cái, khóe miệng treo nụ cười hờ hững.
Sau đó, Hà Cảnh Quân lại càng thua thảm hại hơn, cuối cùng cả khuôn mặt đã bị Vũ Thư vẽ kín mít.
Món lẩu đầu cá đậu phụ lúc tối đều là do một tay Đan Diễn Vy chuẩn bị, nêm nếm gia vị vừa miệng khiến cho Vũ Thư khen không ngớt, đồng thời còn lớn miệng nói những câu kiểu như nếu Hà Cảnh Quân có thể cưới được Đan Diễn Vy về nhà thì đúng là có phúc.
Đan Diễn Vy không nói gì, vùi đầu ăn cơm, dưới bàn hình như có một bàn chân quẹt tới, rất không an phận, cô cắn cắn môi, lơ đãng bắt gặp ánh mắt của Lục Trình Thiên, sợ đến mức suýt chút nữa thì gạt đổ bình dấm trên bàn.
Lục Trình Thiên ở phía đối diện đưa tay để bình giấm sang một bên, thản nhiên nói: “Cẩn thận một chút.”
Tận tới lúc ăn cơm xong về đến phòng rồi mà Đan Diễn Vy vẫn còn có chút hoảng sợ.
Đùa giỡn với cô như vậy thú vị lắm sao?
“Vy Vy, sao cậu cứ ngẩn ra thế?” Vũ Thư đi ra từ phòng tắm đang dùng khăn khô lau tóc: “Đừng ngồi ngẩn ra đó nữa, mau đi tắm đi.”
“À, ừ.”
Đợi Đan Diễn Vy tắm xong đi ra, tắt đèn, hai người nằm ở trên giường nói chuyện phiếm.
Vũ Thư hỏi Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân thế nào, giọng rất mập mờ: “Vy Vy, hai người có…”
“Chưa!” Đan Diễn Vy ngắt ngang lời của cô ấy, có chút lúng túng: “Bọn tớ mới qua lại với nhau, nói đến chuyện đó vẫn còn hơi sớm.” Dừng một chút, cô không nhịn được hỏi: “Vậy, cậu và Lục Trình Thiên thì sao?”
“Mình lại hy vọng là có!” Vũ Thư hình như rất buồn rầu: “Mình luôn cảm thấy anh Thiên không còn thích mình như lúc trước nữa, ngay cả việc hôn nhau cũng là mình chủ động, hơn nữa hình như anh ấy cũng không thích chuyện đó lắm, Vy Vy, cậu nói xem có phải mình có chỗ nào chưa tốt không?”
Đan Diễn Vy trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới nói: “Làm sao thế được, nếu anh ấy không thích cậu thì cũng sẽ không đưa cậu đến công ty của anh ấy, để tất cả mọi người làm quen với cậu, là do cậu nghĩ nhiều mà thôi.”
“Nhưng tớ cứ có cảm giác anh ấy không thích tớ đến thế.” Vũ Thư lầu bầu, sau đó hỏi Đan Diễn Vy: “Vy Vy, cậu nói xem có khi nào sức khỏe anh Thiên có vấn đề mà không muốn tớ biết không?”