Thẩm Lãng không nói gì, anh đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ mà Đan Diễn Vy đã đụng qua lúc nãy, sau đó lại thở dài như thể chưa được tận hứng lắm: “Không lo tranh thủ, thì ai mà biết có được hay không.”
Một vẻ âm tà chợt lóe lên trong đáy mắt của Lục Trình Thiên, sau đó liền nhanh chóng biết mất trong đôi con ngươi đen láy tĩnh lặng tựa biển sâu: “Anh Thẩm cứ việc thử xem.”
Cả cơ thể Thẩm Lãng bất giác căng cứng lại, đôi mắt anh chằm chằm nhìn Lục Trình Thiên như hổ đói, ngay cả ý cười trên mặt của một người hay cười đùa cợt nhả như anh Năm cũng biến mất, lúc này sắc mặt anh ta trở nên nghiêm túc mà nhìn vào bọn họ.
Lục Trình Thiên quả thực không phải hạng người dễ đối phó, anh ta tuyệt đối can đảm đầy mình, chả trách anh ta có thể nhanh chóng xây dựng cả một thế giới riêng cho mình ở Thành phố Cần An này như vậy, anh Năm có chút nuối tiếc lắc đầu, đúng là không biết tự lượng sức, đụng ai không đụng lại đụng vào Thẩm Lãng.
Nếu không phải là thù địch, hắn thực sự sẽ ngưỡng mộ một người đàn ông như Lục Trình Thiên, vì anh rất nam tính.
Kiến thức của họ về Lục Trình Thiên chỉ dừng lại ở danh hiệu một luật sư không có bất kì quyền lực nào mà thôi, cho dù Lục Trình Thiên có lợi hại như thế nào đi nữa, thì trên vùng đất rộng lớn của thành phố Cần An này, anh ta còn không thể tạo nổi sóng gió nữa, chỉ trách Lục Trình Thiên không có gia thế hiển hách gì mà thôi.
Một con sói đơn độc làm sao có thể địch lại một đám sư tử được, nhưng là ai là sói ai là sư tử thì hơi khó nói a.
“Nếu luật sư Lục đã khách sáo như vậy, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa.” Nói xong, Thẩm Lãng còn đưa ánh mắt ý vị thâm trường của mình sang nhìn bóng lưng của Đan Diễn Vy.
Dáng người cao lớn của Lục Trình Thiên đã chặn lấy đôi mắt sắc bén như chim ưng của Thẩm Lãng. Đôi mắt lạnh lùng tựa băng sương của anh ta quét về phía Thẩm Lãng, mang theo một sức ép mãnh liệt chết người về phía của đối phương.
Đôi môi mỏng của Lục Trình Thiên khẽ nhếch lên, vang lên một giọng nói không nhanh không chậm: “Vậy hãy chờ xem.”
Lần đầu tiên, có một người có thể để lại trong lòng Thẩm Lãng một sự nguy cơ khủng hoảng như vậy. Mặc dù khuôn mặt của anh vẫn đang mỉm cười, nhưng sự lạnh lùng trong mắt anh chưa bao giờ dấy lên mạnh mẽ đến thế. Anh đã đánh giá thấp người đàn ông trước mặt rồi.
Sự kiêu ngạo của Lục Trình Thiên chính là được sinh ra từ trong cốt thịt của mình, chả trách anh ta lại có một sự quyết đoán như vậy khi đối đầu với những người đó.
Ngày tháng sau này, Thẩm Lãng sẽ cho Lục Trình Thiên hiểu thế nào là bị nghiền nát, còn con mèo hoang kia thì cứ coi như là thứ đặt cược giữa hai người họ là được rồi.
Đan Diễn Vy vốn không có lòng dạ nào để nghe mấy người bọn họ tám chuyện nữa, bởi vì cả cơ thể cô như đang trôi bồng bềnh trên mây vậy, chiếc mũi cô ngửi thấy mùi của người đàn ông quen thuộc kia là cứ nhứ thể một con chó con tìm được chó mẹ của nó, cô cứ liên tục ngửi ngửi, sau đó cả cơ thể cô bất giác di chuyển sát vào thân thể người đàn ông đang toát ra luồng khí lạnh kia.
Cô thực sự sắp nóng chết rồi, ai đó tới cứu cô với, nếu không mang tới cho cô một ly nước lạnh cũng được a.
Đan Diễn Vy không thể kìm chế nổi nữa mà áp sát gần lại Lục Trình Thiên, lý trí cô thì cự tuyệt nhưng cái cơ thể này của cô cứ đòi sống đòi chết bám lấy, đôi chân cô như mềm nhũn ra không chống đỡ nổi nữa, lúc này cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã kề sát vào cánh tay của Lục Trình Thiên.
Giọng nói nhòe nhoẹt sau khi uống say như một chú mèo con của cô như thể đang khuất phục tâm can của người khác: “Cơ thể anh mát quá, dễ chịu quá a.”
Vu Tư Tư kinh hoàng nhìn thần sắc như đang phát xuân của Đan Diễn Vy, cô bất giác thì thầm ra tiếng: “ Tôi thấy, Vy Vy không phải bị uống say đâu.”
Lục Trình Thiên liếc mắt nhìn qua người phụ nữ nhỏ bé đang không ngừng dụi mặt vào mình, trên mặt cô còn lộ ra vẻ cảm thán thoải mái dễ chịu, vừa nghĩ tới tửu phẩm (*) của cô là đôi lông mày dày rậm liền cau lại, anh thật sự là hận không được bóp cổ chết người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt này lắm rồi.
(*) hành vi của một người sau khi say rượu.
Vậy mà lại còn chạy theo Vu Tư Tư tới đây quậy phá, nếu như anh không đến kịp, có khi cô cũng theo Thẩm Lãng đi luôn rồi.
Một tên Hà Cảnh Quân còn chưa đủ, bây giờ còn chọc tới Thẩm Lãng, Đan Diễn Vy ơi là Đan Diễn Vy, em thật sự là không nhịn được làm chuyện bao đồng hay sao.
Tuy trong lòng Lục Trình Thiên nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn bá đạo vươn tay ôm cô gái vào lòng mình, sau đó anh gật đầu với Đường Kỳ Dũng rồi đem theo người anh muốn rời đi.
Đan Diễn Vy dường như là bị Lục Trình Thiên kẹp lấy, cô muốn phản kháng, muốn mắng người, nhưng khi mở miệng chỉ thốt ra được những tiếng khóc thút thít mà thôi, Tư Tư ơi cứu tớ.
Đôi bàn tay to lớn của Đường Kỳ Dũng cũng đang siết chặt lấy Vu Tư Tư cũng đang muốn chạy trốn, anh bình thản cất giọng nói: “Anh Thẩm cứ tiếp tục chơi, tất cả các chi phí tối nay cứ tính vào tài khoản của tôi.”
Trong một khoảnh khắc, Vu Tư Tư cảm giác như Lục Trình Thiên có liếc mình một cái, đáy lòng cô chợt lạnh toát như gió tuyết trong đêm tháng chạp, không biết bây giờ về đặt một vé đi nước ngoài có còn kịp trốn nữa không đây a.
Trong lòng cô như đang gào thét: Lục Trình Thiên thực sự đáng sợ quá, khủng khiếp quá đi a.
Anh Năm đưa mắt nhìn qua biểu hiện của Thẩm Lãng một cái, anh ta không định ngăn Đường Kỳ Dũng đi, nhìn mấy người mà bọn họ mang tới, thân thủ trông cũng không tệ, nếu như thật sự có giao tranh, bọn hắn cũng sẽ không có nhiều lợi.
Người đến cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh, chỉ trong mấy phút mà trong phòng bao chỉ còn lại người của Thẩm Lãng thôi.
Mão nhịn không được cơn tức mà bước lên trước nói: “Anh Thẩm, tại sao lại thả người như vậy chứ, chỉ cần anh lên tiếng, Mão em tuyệt đối sẽ không lùi bước.”
Thẩm Lãng giơ tay lên, sau đó có một người liền nhanh chóng đi tới rót ly rượu rồi cung kính đưa tới tay cho anh, anh không uống vội mà đưa ngón tay lắc lắc chiếc ly vài cái rồi đột ngột hỏi: “Trên tay cậu có thuốc đúng không?”
Chỉ một câu hỏi từ Thẩm Lãng thôi mà đã khiến cho cả đầu Mão ướt đẫm, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Lãng, sắc mặt hắn chợt tái mét dữ dội, một trang nam tử cao gần mét chín bắt đầu mở miệng nói lắp bắp: “Anh, anh Thẩm, em, em làm gì có thuốc đâu.”
Thẩm Lãng không muốn nói chuyện vô nghĩa với hắn, anh liếc nhìn anh Năm ở bên cạnh một cái, anh Năm dường như đã hiểu ý nên liền gật đầu, sau đó anh Năm đưa tay ra dấu cho hai người ở bên cạnh, ý bảo họ hãy xông lên bắt lấy Mão.
Dám hạ thuốc trước mặt Thẩm Lãng, có phải đầu óc của hắn bị lừa đá qua rồi không, chỉ là không biết tên này đã hạ thuốc gì, hạ thuốc cho ai rồi.
Mão vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì người đã bị áp chế lại rồi, cho dù hắn có giãy dụa như thế nào đi nữa thì hai người bên cạnh vẫn mảy may không một chút nhúc nhích, thanh âm kinh hoảng mang theo chút cầu xin của hắn vang lên: “Anh Thẩm, em sai rồi, em thật sự sai rồi, lầm sau em không dám nữa.”
“ Tìm nó đi.” Thẩm Lãng vừa nói, vừa cầm lấy chai rượu trên bàn lên đổ đầy vào ly rượu trong tay anh.
Thủ hạ của Thẩm Lãng gật đầu, họ rất nhanh đã tìm thấy nửa gói thuốc viên màu trắng trên người hắn, sau đó cung kính đưa cho Thẩm Lãng.
Mão nhìn thấy sự tình bị bại lộ, sau đó lại nghĩ tới thủ đoạn của Thẩm Lãng liền không rét mà run, không được, hắn phải liều một phen, cùng lắm là mất chả chì lẫn chài mà thôi, hắn nhân cơ hội người tóm hắn chưa phản ứng kịp liền định giãy dụa chạy ra ngoài.
Nhưng có ai đó lại một chân đá mạnh vào xương bánh chè của Mão, khiến hắn còn chưa chạy được nửa bước thì đã quỳ bổ xuống kêu gào thảm thiết: “ Á—– đầu gối của tôi, đau chết tôi rồi, đau quá!”
“Phải có nề nếp quy củ chứ, ai cho mày chạy lung tung vậy?” Người đá hắn chính là anh Năm, nhìn biểu hiện của anh ta thì trông rất tùy ý, chứ thật ra anh ta vẫn luôn chằm chặp nhất cử nhất động của Mão, vừa nhìn thấy hắn hơi nhúc nhích anh liền trực tiếp ra tay.
“Anh Thẩm, là em hồ đồ nên mất lý trí, xin anh cho em thêm một cơ hội nữa, em thật sự biết sai rồi mà.” Mão run rẩy quỳ trên mặt đất, hắn ta không ngừng dập đầu bang bang xuống sàn.
Mỗi lần hắn dập đầu, đều là nghiêm túc dập thẳng trán mình với mặt sàn, bởi vì hắn không dám cẩu thả qua loa nữa, hắn sợ chết.
Một vẻ âm tà chợt lóe lên trong đáy mắt của Lục Trình Thiên, sau đó liền nhanh chóng biết mất trong đôi con ngươi đen láy tĩnh lặng tựa biển sâu: “Anh Thẩm cứ việc thử xem.”
Cả cơ thể Thẩm Lãng bất giác căng cứng lại, đôi mắt anh chằm chằm nhìn Lục Trình Thiên như hổ đói, ngay cả ý cười trên mặt của một người hay cười đùa cợt nhả như anh Năm cũng biến mất, lúc này sắc mặt anh ta trở nên nghiêm túc mà nhìn vào bọn họ.
Lục Trình Thiên quả thực không phải hạng người dễ đối phó, anh ta tuyệt đối can đảm đầy mình, chả trách anh ta có thể nhanh chóng xây dựng cả một thế giới riêng cho mình ở Thành phố Cần An này như vậy, anh Năm có chút nuối tiếc lắc đầu, đúng là không biết tự lượng sức, đụng ai không đụng lại đụng vào Thẩm Lãng.
Nếu không phải là thù địch, hắn thực sự sẽ ngưỡng mộ một người đàn ông như Lục Trình Thiên, vì anh rất nam tính.
Kiến thức của họ về Lục Trình Thiên chỉ dừng lại ở danh hiệu một luật sư không có bất kì quyền lực nào mà thôi, cho dù Lục Trình Thiên có lợi hại như thế nào đi nữa, thì trên vùng đất rộng lớn của thành phố Cần An này, anh ta còn không thể tạo nổi sóng gió nữa, chỉ trách Lục Trình Thiên không có gia thế hiển hách gì mà thôi.
Một con sói đơn độc làm sao có thể địch lại một đám sư tử được, nhưng là ai là sói ai là sư tử thì hơi khó nói a.
“Nếu luật sư Lục đã khách sáo như vậy, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa.” Nói xong, Thẩm Lãng còn đưa ánh mắt ý vị thâm trường của mình sang nhìn bóng lưng của Đan Diễn Vy.
Dáng người cao lớn của Lục Trình Thiên đã chặn lấy đôi mắt sắc bén như chim ưng của Thẩm Lãng. Đôi mắt lạnh lùng tựa băng sương của anh ta quét về phía Thẩm Lãng, mang theo một sức ép mãnh liệt chết người về phía của đối phương.
Đôi môi mỏng của Lục Trình Thiên khẽ nhếch lên, vang lên một giọng nói không nhanh không chậm: “Vậy hãy chờ xem.”
Lần đầu tiên, có một người có thể để lại trong lòng Thẩm Lãng một sự nguy cơ khủng hoảng như vậy. Mặc dù khuôn mặt của anh vẫn đang mỉm cười, nhưng sự lạnh lùng trong mắt anh chưa bao giờ dấy lên mạnh mẽ đến thế. Anh đã đánh giá thấp người đàn ông trước mặt rồi.
Sự kiêu ngạo của Lục Trình Thiên chính là được sinh ra từ trong cốt thịt của mình, chả trách anh ta lại có một sự quyết đoán như vậy khi đối đầu với những người đó.
Ngày tháng sau này, Thẩm Lãng sẽ cho Lục Trình Thiên hiểu thế nào là bị nghiền nát, còn con mèo hoang kia thì cứ coi như là thứ đặt cược giữa hai người họ là được rồi.
Đan Diễn Vy vốn không có lòng dạ nào để nghe mấy người bọn họ tám chuyện nữa, bởi vì cả cơ thể cô như đang trôi bồng bềnh trên mây vậy, chiếc mũi cô ngửi thấy mùi của người đàn ông quen thuộc kia là cứ nhứ thể một con chó con tìm được chó mẹ của nó, cô cứ liên tục ngửi ngửi, sau đó cả cơ thể cô bất giác di chuyển sát vào thân thể người đàn ông đang toát ra luồng khí lạnh kia.
Cô thực sự sắp nóng chết rồi, ai đó tới cứu cô với, nếu không mang tới cho cô một ly nước lạnh cũng được a.
Đan Diễn Vy không thể kìm chế nổi nữa mà áp sát gần lại Lục Trình Thiên, lý trí cô thì cự tuyệt nhưng cái cơ thể này của cô cứ đòi sống đòi chết bám lấy, đôi chân cô như mềm nhũn ra không chống đỡ nổi nữa, lúc này cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã kề sát vào cánh tay của Lục Trình Thiên.
Giọng nói nhòe nhoẹt sau khi uống say như một chú mèo con của cô như thể đang khuất phục tâm can của người khác: “Cơ thể anh mát quá, dễ chịu quá a.”
Vu Tư Tư kinh hoàng nhìn thần sắc như đang phát xuân của Đan Diễn Vy, cô bất giác thì thầm ra tiếng: “ Tôi thấy, Vy Vy không phải bị uống say đâu.”
Lục Trình Thiên liếc mắt nhìn qua người phụ nữ nhỏ bé đang không ngừng dụi mặt vào mình, trên mặt cô còn lộ ra vẻ cảm thán thoải mái dễ chịu, vừa nghĩ tới tửu phẩm (*) của cô là đôi lông mày dày rậm liền cau lại, anh thật sự là hận không được bóp cổ chết người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt này lắm rồi.
(*) hành vi của một người sau khi say rượu.
Vậy mà lại còn chạy theo Vu Tư Tư tới đây quậy phá, nếu như anh không đến kịp, có khi cô cũng theo Thẩm Lãng đi luôn rồi.
Một tên Hà Cảnh Quân còn chưa đủ, bây giờ còn chọc tới Thẩm Lãng, Đan Diễn Vy ơi là Đan Diễn Vy, em thật sự là không nhịn được làm chuyện bao đồng hay sao.
Tuy trong lòng Lục Trình Thiên nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn bá đạo vươn tay ôm cô gái vào lòng mình, sau đó anh gật đầu với Đường Kỳ Dũng rồi đem theo người anh muốn rời đi.
Đan Diễn Vy dường như là bị Lục Trình Thiên kẹp lấy, cô muốn phản kháng, muốn mắng người, nhưng khi mở miệng chỉ thốt ra được những tiếng khóc thút thít mà thôi, Tư Tư ơi cứu tớ.
Đôi bàn tay to lớn của Đường Kỳ Dũng cũng đang siết chặt lấy Vu Tư Tư cũng đang muốn chạy trốn, anh bình thản cất giọng nói: “Anh Thẩm cứ tiếp tục chơi, tất cả các chi phí tối nay cứ tính vào tài khoản của tôi.”
Trong một khoảnh khắc, Vu Tư Tư cảm giác như Lục Trình Thiên có liếc mình một cái, đáy lòng cô chợt lạnh toát như gió tuyết trong đêm tháng chạp, không biết bây giờ về đặt một vé đi nước ngoài có còn kịp trốn nữa không đây a.
Trong lòng cô như đang gào thét: Lục Trình Thiên thực sự đáng sợ quá, khủng khiếp quá đi a.
Anh Năm đưa mắt nhìn qua biểu hiện của Thẩm Lãng một cái, anh ta không định ngăn Đường Kỳ Dũng đi, nhìn mấy người mà bọn họ mang tới, thân thủ trông cũng không tệ, nếu như thật sự có giao tranh, bọn hắn cũng sẽ không có nhiều lợi.
Người đến cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh, chỉ trong mấy phút mà trong phòng bao chỉ còn lại người của Thẩm Lãng thôi.
Mão nhịn không được cơn tức mà bước lên trước nói: “Anh Thẩm, tại sao lại thả người như vậy chứ, chỉ cần anh lên tiếng, Mão em tuyệt đối sẽ không lùi bước.”
Thẩm Lãng giơ tay lên, sau đó có một người liền nhanh chóng đi tới rót ly rượu rồi cung kính đưa tới tay cho anh, anh không uống vội mà đưa ngón tay lắc lắc chiếc ly vài cái rồi đột ngột hỏi: “Trên tay cậu có thuốc đúng không?”
Chỉ một câu hỏi từ Thẩm Lãng thôi mà đã khiến cho cả đầu Mão ướt đẫm, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Lãng, sắc mặt hắn chợt tái mét dữ dội, một trang nam tử cao gần mét chín bắt đầu mở miệng nói lắp bắp: “Anh, anh Thẩm, em, em làm gì có thuốc đâu.”
Thẩm Lãng không muốn nói chuyện vô nghĩa với hắn, anh liếc nhìn anh Năm ở bên cạnh một cái, anh Năm dường như đã hiểu ý nên liền gật đầu, sau đó anh Năm đưa tay ra dấu cho hai người ở bên cạnh, ý bảo họ hãy xông lên bắt lấy Mão.
Dám hạ thuốc trước mặt Thẩm Lãng, có phải đầu óc của hắn bị lừa đá qua rồi không, chỉ là không biết tên này đã hạ thuốc gì, hạ thuốc cho ai rồi.
Mão vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì người đã bị áp chế lại rồi, cho dù hắn có giãy dụa như thế nào đi nữa thì hai người bên cạnh vẫn mảy may không một chút nhúc nhích, thanh âm kinh hoảng mang theo chút cầu xin của hắn vang lên: “Anh Thẩm, em sai rồi, em thật sự sai rồi, lầm sau em không dám nữa.”
“ Tìm nó đi.” Thẩm Lãng vừa nói, vừa cầm lấy chai rượu trên bàn lên đổ đầy vào ly rượu trong tay anh.
Thủ hạ của Thẩm Lãng gật đầu, họ rất nhanh đã tìm thấy nửa gói thuốc viên màu trắng trên người hắn, sau đó cung kính đưa cho Thẩm Lãng.
Mão nhìn thấy sự tình bị bại lộ, sau đó lại nghĩ tới thủ đoạn của Thẩm Lãng liền không rét mà run, không được, hắn phải liều một phen, cùng lắm là mất chả chì lẫn chài mà thôi, hắn nhân cơ hội người tóm hắn chưa phản ứng kịp liền định giãy dụa chạy ra ngoài.
Nhưng có ai đó lại một chân đá mạnh vào xương bánh chè của Mão, khiến hắn còn chưa chạy được nửa bước thì đã quỳ bổ xuống kêu gào thảm thiết: “ Á—– đầu gối của tôi, đau chết tôi rồi, đau quá!”
“Phải có nề nếp quy củ chứ, ai cho mày chạy lung tung vậy?” Người đá hắn chính là anh Năm, nhìn biểu hiện của anh ta thì trông rất tùy ý, chứ thật ra anh ta vẫn luôn chằm chặp nhất cử nhất động của Mão, vừa nhìn thấy hắn hơi nhúc nhích anh liền trực tiếp ra tay.
“Anh Thẩm, là em hồ đồ nên mất lý trí, xin anh cho em thêm một cơ hội nữa, em thật sự biết sai rồi mà.” Mão run rẩy quỳ trên mặt đất, hắn ta không ngừng dập đầu bang bang xuống sàn.
Mỗi lần hắn dập đầu, đều là nghiêm túc dập thẳng trán mình với mặt sàn, bởi vì hắn không dám cẩu thả qua loa nữa, hắn sợ chết.