Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư - Đan Diễn Vy (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hai đứa bọn mình ai theo ai há.” Vu Tư Tư nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ quặc, có cảm giác như cô ấy đang tạm biệt mình vậy.

Cô bị suy nghĩ của chính bản thân mình làm cho sợ hết hồn, chắc sẽ không đâu nhỉ, rồi cô nghiêm túc nói: “Vy Vy, nếu cậu chơi cái trò không từ mà biệt ngu ngốc đó thì cả đời này tớ cũng sẽ không tha thứ cho cậu đâu.”

Đan Diễn Vy ngẩn người ra rồi mỉm cười gật đầu: “Ừm.”

Vu Tư Tư nghe được lời đảm bảo của mới hài lòng gật đầu.

Vu Tư Tư muốn đưa cô về, đáng lý muốn còn dắt cô lên tận nhà nhưng Đan Diễn Vy khéo léo từ chối ý tốt của cô ấy, rồi một mình đi về căn hộ nhỏ của bản thân.

Khoảng chừng nửa tháng không quay lại rồi, bày trí trong căn nhà vẫn y như lúc cô rời đi vậy, rất nhiều nơi đã bám đầy bụi, Đan Diễn Vy kéo hành lý vào phòng, cô cột tóc lại, đeo khẩu trang dùng một lần lên rồi bắt tay vào dọn dẹp.

Cô kéo tấm rèm nặng trịch ấy ra để ánh mặt trời thắp sáng khắp căn phòng, rồi mở toang hết tất cả những cánh cửa sổ để không khí ngột ngạt trong phòng sớm tiêu tan.

Lau nhà, dọn rác, mỗi một góc kẹt trong nhà đều được cô lau chùi sạch sẽ.

Ngoại trừ cái bàn bám đầy bụi trong phòng khách ấy ra, Đan Diễn Vy liếc mắt nhìn cái bàn trống trải ấy, rõ ràng trong lòng hiểu rõ ần trước Nhĩ Căn chỉ gửi một quả tim heo đến đây thôi nhưng vẫn cứ cảm thấy khó chịu.

Cuối cùng cũng chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi lau cái bàn ấy đến mấy lần rồi mới mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Đan Diễn Vy ngắm nhìn thành quả của bản thân rồi hài lòng nở nụ cười, cô nghĩ đến chuyện mình sắp phải làm rồi vẫn lấy điện thoại ra, do dự một hồi lâu mới dốc hết can đảm gọi cho Lục Trình Thiên một cuộc.

Đây là lần đầu tiên Lục Trình Thiên tự mình nghe máy, chỉ có điều nghe thấy giọng nói rất đỗi lạnh lùng xa cách của anh vang lên, lòng cô vẫn không kềm được mà đau nhói.

“Lục Trình Thiên, bây giờ anh có rảnh không?”

“Có việc gì thì cứ nói đi.”

Giọng nói của anh lành lạnh, vương theo chút sốt ruột không thể diễn tả bằng lời, đầu ngón tay Đan Diễn Vy hơi siết lại, cô ép bản thân mình phải bình tĩnh hơn một chút, chẳng phải cô đã dự tính được ngữ khí của Lục Trình Thiên sẽ như thế này từ trước đó rồi hay sao?

Bởi vậy cô không hề kinh ngạc một chút nào: “Tôi nghĩ anh vẫn còn chưa quên điều kiện cuối cùng chứ?”

Dường như Đan Diễn Vy sợ hãi anh từ chối lắm vậy mà vội vàng bổ sung thêm một câu: “Lần trước tôi bị thương anh đã nói sẽ nhanh chóng trả lời tôi.”

Thật sự là cô ấy nóng lòng muốn rũ sạch quan hệ với mình để gắn bó khăng khít với Hà Cẩn Ngôn.



Nếu như Đan Diễn Vy có thể nhìn thấy được gương mặt đến là lạnh lẽo của Lục Thừa Phơng thì ắt hẳn cô sẽ không tùy tiện mở miệng nói thế, bởi vì luồng khí mạnh trong mắt anh có thể hủy diệt hết tất cả mọi thứ, đến lúc cất tiếng một lần nữa thì giọng nói vẫn hờ hững như mọi khi: “Được, hôm nay tôi sẽ cho cô câu trả lời.”

Đan Diễn Vy nghe được đáp án mà mình vẫn hằng mong muốn nhưng trong lòng vẫn không thấy thoải mái chút nào mà còn nặng nề hơn, quả nhiên anh ấy chẳng hề để ý gì đến mình cả.

Còn may, may mà mọi thứ vẫn còn kịp.

May mà cô vẫn còn Du Du.

Cô nghe thấy thấy giọng nói bình tĩnh đến khác thường của mình cất lên: “Được, anh nói đi.”

Lục Trình Thiên chậm rãi trả lời với chất giọng nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lùng vô tình: “Đan Diễn Vy, tôi chỉ cần sau này cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Tiếng nói lạnh lẽo ấy truyền qua đầu dây điện thoại, cứ giống như một thanh kiếm sắc vô hình đâm phập vào lồng ngực cô.

Cô bấu mạnh vào lòng bàn tay, muốn mượn nỗi đau của thể xác để làm tê liệt đi cơn đau xé lòng mình, gắng gượng giữ lấy chút lý trí cuối cùng để thốt lên một chữ: “Được.”

Được, tôi đồng ý với anh, sau này sẽ không xuất hiện trước mắt anh nữa, đồng ý với anh, đời này chúng ta chỉ là người dưng nước lã, có gặp lại cũng là hai kẻ xa lạ mà thôi.

Rồi chỉ còn lại một tràng tít tít dài.

Dường như sức lực trên người Đan Diễn Vy bị ai rút mất vậy, điện thoại trên tay rơi xuống đất cũng chẳng hay, giương đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước, trong đầu chỉ còn nhớ đến câu nói lạnh lùng vô tình ấy của Lục Trình Thiên.

Sự lạnh lùng dứt khoát của anh lại là một đòn công kích làm cô đau xé cõi lòng.

Rõ ràng đã dặn lòng mình đừng để ý đến nữa, ấy vậy mà tại sao lúc thật sự nghe thấy câu trả lời hờ hững như không của anh lại cảm thấy đau đến thế kia chứ?

Đan Diễn Vy đấm mạnh vào lồng ngực mình, nhưng cho dù cô có gồng sức thế nào thì cơn đau thể xác vẫn không bằng một phần mười ngàn nỗi đau trong tim.

Thế thôi vậy, đau đớn đi, đau như vậy cũng tốt, để cô nhớ cho kỹ càng cảm giác của mình vào lúc này, sau này sẽ không phạm sai lầm đơn giản như thế nữa.

Phòng làm việc vốn đang yên tĩnh chợt nghe có tiếng ầm thật lớn vang lên, chiếc điện thoại đắt tiền mới nhập về rớt lông lốc dưới mặt đất, vỡ nát bươm.

Có thể thấy hắn ta đã ra tay mạnh đến mức nào mới có thể đập điện thoại thành thế này.

Người bên ngoài đẩy cửa bước vào, nhìn thấy “cái xác” tan tành dưới mặt đất rồi nói: Xem ra hôm nay tôi đến không đúng lúc rồi.”



Bao lâu rồi anh ta không nhìn thấy Lục Trình Thiên đập điện thoại để phát tiết?

Ánh mắt Lục Trình Thiên hơi tối đi, gương mặt tuấn tú ấy bị phủ lên một màn sương âm u, anh lạnh lùng nhìn người mới đến: “Thế nào, cậu cũng có chuyện muốn nói à?”

Đường Kỳ Dũng nhún vai tỏ vẻ vô tội, cái gì mà bảo anh có chuyện cần nói, nếu cuộc gọi khi nãy không phải của Đan Diễn Vy thì có nói gì với anh, giải quyết thế nào anh cũng sẽ không tò mò.

Nhưng bây giờ là thời khắc quan trọng, anh đi chọc tức con mãnh thú đang mấp mé bùng phát: “Tôi đến để báo với cậu rằng đã điều tra ra được manh mối chuyện của Lục Nhĩ đó rồi.”

Lục Trình Thiên hơi cau mày đợi anh ta nói tiếp.

Đường Kỳ Dũng cũng không tiếp tục đùa cợt nữa mà tiếp tục bảo: “Hình như hắn ta đã bám vào nhà họ Thẩm rồi.”

Nhà họ Thẩm à, Lục Trình Thiên cởi áo nút áo trước mặt ra, ánh mắt đã dần bình tĩnh hơn một chút: “Đi thăm dò ý tứ của Thẩm Diệu đi, hỏi xem anh của cậu ta muốn giở trò quỷ gì.”

“Không thành vấn đề.” Trước khi Đường Kỳ Dũng rời đi mới hỏi thêm một câu: “Không phải cậu lại làm mình làm mẩy với Đan Diễn Vy đó chứ.”

Ống đựng bút phi thẳng vào mặt, nếu như không phải dây thần kinh phản xạ của anh ta không tệ thì chắc chắn lần này đã toác đầu chảy máu luôn rồi.

Ờ, chắc chắn là hai người bọn họ đã kếm chuyện cãi nhau, anh phải về kêu người ấy nhà mình tránh xa ra tí thì hơn, đừng để bị cuốn vào trong đó.”

Điện thoại của Lục Trình Thiên bị vỡ bèn gọi Lý Vĩ đi thay điện thoại mới rồi làm lại sim cho mình, khựng lại một lúc mới nói tiếp: “Tôi không nhớ rằng văn phòng của chúng ta được xin nghỉ tùy ý như vậy đấy.”

Lý Vĩ mờ mịt cầm điện thoại trên tay, thế này là thế nào vậy, sao anh lại thấy luật sư Lục có ý khác đấy nhỉ.

Anh ta tiếp tục phát huy năng lực phân tích cực mạnh của mình ra mà soi xét đến từng con chữ.

Đầu tiên điện thoại di động là vật phẩm tiêu hao, thế nên bị hư cũng có thể hiểu được, nhưng cớ làm sao mà phải làm lại cái sim, chẳng lẽ điện thoại bị trộm à, có điều chuyện này không thể nào xảy ra được.

Bởi vì một tiếng trước anh ta còn nhìn thấy luật sư Lục sử dụng điện thoại, có thể là điện thoại của anh ấy bị rớt vỡ rồi, lại thêm cái giọng nói lạnh thấu xương đó của luật sư Lục nữa thì càng chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó trong phòng làm việc.

Không được rồi, anh phải xuống lầu hỏi thăm tình hình cái đã.

Lý Vĩ giao lại chuyện điện thoại cho người khác lo, bản thân anh ta lại chạy đi hỏi trưởng phòng nhân sự: “Chị Mai này, gần đây ai nghỉ phép dài nhất thế.”

Hồ Ngọc Mai còn không buồn lật sổ ra mà đáp rằng: “Đan Diễn Vy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK