Ở trong lòng Thẩm Lãng, manh mối chuyện Thẩm Thất Thất bị bắt cóc từ từ hiện rõ, bây giờ anh chắc chắn là Lục Nhĩ dùng khổ nhục kế nhưng anh vẫn không rõ mục đích của Lục Nhĩ là gì, trước khi nhìn thấy con át chủ bài của Lục Nhĩ, Thẩm Lãng thấy có hứng thú với Lục Nhĩ hơn.
Anh suy nghĩ một lát, lấy điện thoại bấm một dãy số: “Lý Tứ, chuẩn bị xe.”
“Vâng, ngài Thẩm, có cần những người khác đi theo không?”
Giọng nói trong điện thoại cho người ta cảm giác anh ta là một người rất lão luyện.
“Không cần, chỉ cần cậu và tôi, đến bệnh viện Lục Nhĩ đang nằm điều trị, tôi nghĩ Thất Thất chắc là ở đó.”
Thẩm Lãng nói xong rồi cúp điện thoại, cầm áo khoác đi ra ngoài phòng khách.
Ngoài phòng khách đã có một người cung kính đứng chờ sẵn ở cửa, anh ta chính là Lý Tứ, cũng là vệ sỹ riêng của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không nói gì, lập tức đi về phía chiếc xe Bentley thường sử dụng. Xe đã nổ máy sẵn, một vệ sĩ mở cửa xe cho anh, Thẩm Lãng ngồi vào trong xe, Lý Tứ ngồi ở ghế lái, chiếc xe Bentley rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.
Trong phòng bệnh VVIP tại bệnh viện.
Ở thành phố này, người có thể sử dụng phòng bệnh VVIP không nhiều, là những người không phú thì quý, Thẩm Thất Thất cũng là một trong số đó.
Lục Nhĩ ở phòng bệnh này, trải qua thời gian điều dưỡng cẩn thận, vết thương cũng đỡ hơn rất nhiều, chỉ là trên vết sẹo trên mặt rất khó xóa đi, sau khi tháo lớp băng, anh ta vốn xấu xí giờ càng khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Cũng may Thẩm Thất Thất không hề ghét bỏ, mấy ngày nay vẫn luôn bên cạnh anh ta, cũng không biết vì sao, nhớ lại ngày đó Lục Nhĩ cứu mình, khuôn mặt xấu xí lúc đầu giờ nhìn lâu cũng không thấy đáng sợ nữa.
“Lục Nhĩ, tên của anh thật là lạ, bổn cô nương đã kiểm tra qua, rõ ràng anh chỉ có hai lỗ tai mà thôi.”
Không biết Thẩm Thất Thất đã nói câu này bao nhiêu lần, khi nghĩ đến người tên là Lục Nhĩ này, cô cảm thấy rất buồn cười, cho nên lúc nói câu đó, cô cũng đang cười, đôi mắt tự nhiên cong thành hình trăng non, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Lục Nhĩ dịu dàng nhìn Thẩm Thất Thất, vẻ mặt dữ tợn cũng trở nên ôn hòa hơn, cúi đầu nói: “Cô Thẩm thật là biết nói đùa, sao tôi có thể mọc ra sáu lỗ tai chứ, chỉ là một cái tên, cho nên cũng không có gì.”
Không thể không thừa nhận, tuy Lục Nhĩ ngoại hình xấu xí nhưng giọng nói lại rất nam tính, truyền cảm.
Thẩm Thất Thất nở nụ cười, tiếp xúc một thời gian, cô phát hiện mình rất thích nghe giọng của Lục Nhĩ, có lẽ là vì Lục Nhĩ đã từng xả thân cứu cô, khi đó cô thật sự rất hoảng sợ, lúc gần như tuyệt vọng, Lục Nhĩ đã kịp thời xuất hiện làm cô sinh ra một cảm giác không bình thường với anh ta.
“Đúng rồi, hôm nay tôi có hỏi bác sĩ, vết sẹo trên mặt anh không thể xóa được, anh có hối hận đã cứu tôi lúc đó không?”
Thẩm Thất Thất bỗng không cười nữa, ánh mắt nghiêm túc hỏi Lục Nhĩ, cô biết vết sẹo này có nghĩa là Lục Nhĩ bị phá tướng, mặc dù cô đã đổi bác sĩ điều trị tốt nhất, nhưng đều nhận được câu trả lời giống nhau, bởi vì vết thương do đạn quá nghiêm trọng, khuôn mặt Lục Nhĩ rất khó khôi phục lại dáng vẻ như trước.
Trong mắt Lục Nhĩ hiện lên tia u ám nhưng nhanh chóng biến mất không dấu vết, anh ta trầm giọng nói: “Không hối hận, nếu có thể quay lại thời điểm đó, tôi vẫn sẽ làm như vậy, dưới tình huống đó, nếu không cứu một cô gái thì không đáng mặt đàn ông.”
Có lẽ trong lòng cảm kích Lục Nhĩ, hoặc có lẽ là nghe lời anh ta nói thật hùng dũng, Thẩm Thất Thất cũng thấy hơi rung động, vẻ mặt xấu hổ, lúc này cô cảm thấy Lục Nhĩ thật là vĩ đại.
“Cô Thẩm, lần trước đã làm phiền cô, lần này còn cần cô cứu giúp, thật có lỗi.”
Lục Nhĩ tiếp tục nói lời ngon ngọt, khóe miệng bất giác cười khẩy, đối phó với tiểu thư lá ngọc cành vàng Thẩm Thất Thất không hiểu sự đời này, anh ta khống chế tình hình rất tốt, nắm bắt cảm xúc cũng cực kỳ chính xác.
Trong lòng Thẩm Thất Thất giống như bị khiêu khích, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên ửng đỏ lên, không dám nhìn ánh mắt sang rực của Lục Nhĩ, cúi đầu nhìn mũi chân mình, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ý cười trong mắt Lục Nhĩ ngày càng đậm, bởi vì anh ta biết Thẩm Thất Thất đã có cảm tình với mình, chỉ cần ở chung thêm một thời gian, thì có thể thuận lợi hoàn thành kế hoạch.
Không khí trở nên mập mờ, tiếng bước chân bên ngoài phòng bệnh đã phá tan sự mập mờ đó.
Lục Nhĩ nhíu mày lại, đang thời khắc quan trọng này, là kẻ nào phá hỏng chuyện tốt của anh ta, nghĩ vậy, trong mắt Lục Nhĩ hiện lên sự hung ác.
Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra, Thẩm Lãng đứng ở cửa, nhìn Lục Nhĩ trước tiên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt hung ác của Lục Nhĩ.
Thẩm Lãng thấy vậy, trong lòng càng thêm chắc chắn, ánh mắt hung ác của Lục Nhĩ chứng tỏ hắn không phải là một tên lưu manh bình thường, phán đoán của anh không hề sai.
“Anh, đã trễ như vậy, sao anh lại tới đây?”
Thẩm Thất Thất nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, tưởng là y tá đến thay thuốc cho Lục Nhĩ, định nổi giận thì mới phát hiện Thẩm Lãng đi vào, ngược lại tay chân hơi lúng túng, giống như một cô gái nhỏ bị phát hiện bí mật, giọng hỏi cũng bất giác cao hơn.
Thẩm Lãng nở nụ cười nói: “Đã trễ như vậy mà em còn chưa về nhà, vú Hà rất lo lắng, anh cũng rảnh rỗi, cho nên mới đến đây xem sao, hơn nữa anh ta cứu em, anh còn chưa kịp nói lời cảm ơn.”
Lúc nói chuyện, Thẩm Lãng và Lục Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, một người ánh mắt mang vẻ thăm dò, một người ánh mắt lại nhanh chóng thay đổi, tĩnh lại không xuất hiện sự khác thường nào.
“À, đúng là không còn sớm nữa, vậy được rồi, tôi về nhà đây, ngày mai lại đến thăm anh, anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Thẩm Thất Thất nói với Lục Nhĩ xong, kéo cánh tay Thẩm Lãng rời đi.
Thẩm Lãng không nhúc nhích mà nói với người bên ngoài: “Lý Tứ, cậu đưa cô chủ về trước, công ty còn có chút việc, lát nữa cho xe khác đến đón tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc Thẩm.”
Lý Tứ xuất hiện ở cửa, đang chờ Thẩm Thất Thất.
Thẩm Thất Thất cũng không để ý bầu không khí khác lạ, không vui nói: “Công ty của anh bận rộn như vậy sao, còn bắt tổng giám đốc anh phải làm ca đêm vậy?”
Thẩm Lãng cưng chiều xoa đầu cô nói: “Cô chủ Thẩm của chúng ta đương nhiên là không biết kiếm tiền cực khổ thế nào rồi, mau đi đi.”
Thẩm Thất Thất cười ngoan ngoãn sau đó cùng xuống lầu với Lý Tứ.
Bọn họ rời đi rồi, Thẩm Lãng đóng cửa, tiện tay khóa lại.
Lục Nhĩ cũng đứng lên, anh ta quyết định đánh đòn phủ đầu: “Anh Thẩm, đã trễ thế này, còn làm phiền anh đến đây, Lục Nhĩ thật là vinh hạnh.”
Lúc này, anh ta nói chuyện với giọng điệu không hề dịu dàng như khi nói với Thẩm Thất Thất, còn mang theo một chút thăm dò và cẩn trọng.
Anh suy nghĩ một lát, lấy điện thoại bấm một dãy số: “Lý Tứ, chuẩn bị xe.”
“Vâng, ngài Thẩm, có cần những người khác đi theo không?”
Giọng nói trong điện thoại cho người ta cảm giác anh ta là một người rất lão luyện.
“Không cần, chỉ cần cậu và tôi, đến bệnh viện Lục Nhĩ đang nằm điều trị, tôi nghĩ Thất Thất chắc là ở đó.”
Thẩm Lãng nói xong rồi cúp điện thoại, cầm áo khoác đi ra ngoài phòng khách.
Ngoài phòng khách đã có một người cung kính đứng chờ sẵn ở cửa, anh ta chính là Lý Tứ, cũng là vệ sỹ riêng của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không nói gì, lập tức đi về phía chiếc xe Bentley thường sử dụng. Xe đã nổ máy sẵn, một vệ sĩ mở cửa xe cho anh, Thẩm Lãng ngồi vào trong xe, Lý Tứ ngồi ở ghế lái, chiếc xe Bentley rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.
Trong phòng bệnh VVIP tại bệnh viện.
Ở thành phố này, người có thể sử dụng phòng bệnh VVIP không nhiều, là những người không phú thì quý, Thẩm Thất Thất cũng là một trong số đó.
Lục Nhĩ ở phòng bệnh này, trải qua thời gian điều dưỡng cẩn thận, vết thương cũng đỡ hơn rất nhiều, chỉ là trên vết sẹo trên mặt rất khó xóa đi, sau khi tháo lớp băng, anh ta vốn xấu xí giờ càng khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Cũng may Thẩm Thất Thất không hề ghét bỏ, mấy ngày nay vẫn luôn bên cạnh anh ta, cũng không biết vì sao, nhớ lại ngày đó Lục Nhĩ cứu mình, khuôn mặt xấu xí lúc đầu giờ nhìn lâu cũng không thấy đáng sợ nữa.
“Lục Nhĩ, tên của anh thật là lạ, bổn cô nương đã kiểm tra qua, rõ ràng anh chỉ có hai lỗ tai mà thôi.”
Không biết Thẩm Thất Thất đã nói câu này bao nhiêu lần, khi nghĩ đến người tên là Lục Nhĩ này, cô cảm thấy rất buồn cười, cho nên lúc nói câu đó, cô cũng đang cười, đôi mắt tự nhiên cong thành hình trăng non, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Lục Nhĩ dịu dàng nhìn Thẩm Thất Thất, vẻ mặt dữ tợn cũng trở nên ôn hòa hơn, cúi đầu nói: “Cô Thẩm thật là biết nói đùa, sao tôi có thể mọc ra sáu lỗ tai chứ, chỉ là một cái tên, cho nên cũng không có gì.”
Không thể không thừa nhận, tuy Lục Nhĩ ngoại hình xấu xí nhưng giọng nói lại rất nam tính, truyền cảm.
Thẩm Thất Thất nở nụ cười, tiếp xúc một thời gian, cô phát hiện mình rất thích nghe giọng của Lục Nhĩ, có lẽ là vì Lục Nhĩ đã từng xả thân cứu cô, khi đó cô thật sự rất hoảng sợ, lúc gần như tuyệt vọng, Lục Nhĩ đã kịp thời xuất hiện làm cô sinh ra một cảm giác không bình thường với anh ta.
“Đúng rồi, hôm nay tôi có hỏi bác sĩ, vết sẹo trên mặt anh không thể xóa được, anh có hối hận đã cứu tôi lúc đó không?”
Thẩm Thất Thất bỗng không cười nữa, ánh mắt nghiêm túc hỏi Lục Nhĩ, cô biết vết sẹo này có nghĩa là Lục Nhĩ bị phá tướng, mặc dù cô đã đổi bác sĩ điều trị tốt nhất, nhưng đều nhận được câu trả lời giống nhau, bởi vì vết thương do đạn quá nghiêm trọng, khuôn mặt Lục Nhĩ rất khó khôi phục lại dáng vẻ như trước.
Trong mắt Lục Nhĩ hiện lên tia u ám nhưng nhanh chóng biến mất không dấu vết, anh ta trầm giọng nói: “Không hối hận, nếu có thể quay lại thời điểm đó, tôi vẫn sẽ làm như vậy, dưới tình huống đó, nếu không cứu một cô gái thì không đáng mặt đàn ông.”
Có lẽ trong lòng cảm kích Lục Nhĩ, hoặc có lẽ là nghe lời anh ta nói thật hùng dũng, Thẩm Thất Thất cũng thấy hơi rung động, vẻ mặt xấu hổ, lúc này cô cảm thấy Lục Nhĩ thật là vĩ đại.
“Cô Thẩm, lần trước đã làm phiền cô, lần này còn cần cô cứu giúp, thật có lỗi.”
Lục Nhĩ tiếp tục nói lời ngon ngọt, khóe miệng bất giác cười khẩy, đối phó với tiểu thư lá ngọc cành vàng Thẩm Thất Thất không hiểu sự đời này, anh ta khống chế tình hình rất tốt, nắm bắt cảm xúc cũng cực kỳ chính xác.
Trong lòng Thẩm Thất Thất giống như bị khiêu khích, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên ửng đỏ lên, không dám nhìn ánh mắt sang rực của Lục Nhĩ, cúi đầu nhìn mũi chân mình, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ý cười trong mắt Lục Nhĩ ngày càng đậm, bởi vì anh ta biết Thẩm Thất Thất đã có cảm tình với mình, chỉ cần ở chung thêm một thời gian, thì có thể thuận lợi hoàn thành kế hoạch.
Không khí trở nên mập mờ, tiếng bước chân bên ngoài phòng bệnh đã phá tan sự mập mờ đó.
Lục Nhĩ nhíu mày lại, đang thời khắc quan trọng này, là kẻ nào phá hỏng chuyện tốt của anh ta, nghĩ vậy, trong mắt Lục Nhĩ hiện lên sự hung ác.
Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra, Thẩm Lãng đứng ở cửa, nhìn Lục Nhĩ trước tiên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt hung ác của Lục Nhĩ.
Thẩm Lãng thấy vậy, trong lòng càng thêm chắc chắn, ánh mắt hung ác của Lục Nhĩ chứng tỏ hắn không phải là một tên lưu manh bình thường, phán đoán của anh không hề sai.
“Anh, đã trễ như vậy, sao anh lại tới đây?”
Thẩm Thất Thất nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, tưởng là y tá đến thay thuốc cho Lục Nhĩ, định nổi giận thì mới phát hiện Thẩm Lãng đi vào, ngược lại tay chân hơi lúng túng, giống như một cô gái nhỏ bị phát hiện bí mật, giọng hỏi cũng bất giác cao hơn.
Thẩm Lãng nở nụ cười nói: “Đã trễ như vậy mà em còn chưa về nhà, vú Hà rất lo lắng, anh cũng rảnh rỗi, cho nên mới đến đây xem sao, hơn nữa anh ta cứu em, anh còn chưa kịp nói lời cảm ơn.”
Lúc nói chuyện, Thẩm Lãng và Lục Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, một người ánh mắt mang vẻ thăm dò, một người ánh mắt lại nhanh chóng thay đổi, tĩnh lại không xuất hiện sự khác thường nào.
“À, đúng là không còn sớm nữa, vậy được rồi, tôi về nhà đây, ngày mai lại đến thăm anh, anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Thẩm Thất Thất nói với Lục Nhĩ xong, kéo cánh tay Thẩm Lãng rời đi.
Thẩm Lãng không nhúc nhích mà nói với người bên ngoài: “Lý Tứ, cậu đưa cô chủ về trước, công ty còn có chút việc, lát nữa cho xe khác đến đón tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc Thẩm.”
Lý Tứ xuất hiện ở cửa, đang chờ Thẩm Thất Thất.
Thẩm Thất Thất cũng không để ý bầu không khí khác lạ, không vui nói: “Công ty của anh bận rộn như vậy sao, còn bắt tổng giám đốc anh phải làm ca đêm vậy?”
Thẩm Lãng cưng chiều xoa đầu cô nói: “Cô chủ Thẩm của chúng ta đương nhiên là không biết kiếm tiền cực khổ thế nào rồi, mau đi đi.”
Thẩm Thất Thất cười ngoan ngoãn sau đó cùng xuống lầu với Lý Tứ.
Bọn họ rời đi rồi, Thẩm Lãng đóng cửa, tiện tay khóa lại.
Lục Nhĩ cũng đứng lên, anh ta quyết định đánh đòn phủ đầu: “Anh Thẩm, đã trễ thế này, còn làm phiền anh đến đây, Lục Nhĩ thật là vinh hạnh.”
Lúc này, anh ta nói chuyện với giọng điệu không hề dịu dàng như khi nói với Thẩm Thất Thất, còn mang theo một chút thăm dò và cẩn trọng.