Cậu hai Trương nổi giận đùng đùng hừ lạnh hai câu: “Cúp điện thoại của tôi thì anh phải trả giá, đợi chút hai người đánh nhau cậu hai tôi đây cũng sẽ không giúp đỡ, hừ!”
Nghĩ đến cảnh tượng Lục Trình Thiên va Đan Diễn Vy quay về nếu bị cái tên say rượu kia nhìn thấy không biết sẽ xảy chuyện gì, cậu hai Trương trong lòng rất vui vẻ..
Khẳng định rất náo nhiệt!
Cậu hai Trương vuốt cằm, nội tâm do dự, không biết có cần mua hạt dưa và một băng ghế sau đó mời vài người lại xem kịch vui không?
Sáng sớm sương khá dày, mặt trời còn chưa lên, trang viên giữa sườn núi có chút lạnh.
Hà Cảnh Quân mặc quần áo hôm qua, mùi hôi của rượu bốc ra từ thân thể khá nồng, nhưng anh lại chỉ ngửi thấy mùi nhàn nhạt, có chút suy sút ngồi ở chỗ kia, mái tóc ban đầu được chải vuốt cẩn thận cũng đã rủ xuống, toàn thân mang theo cảm giác mệt mỏi.
Nếu không nhờ áo vest trên người, sợ là sẽ khiến anh ta trở thành kẻ lưu lạc bên đường!
Lục Trình Thiên đưa Đan Diễn Vy trở về, rất nhanh đã tới cửa trang viên.
“Ngày hôm qua bàn bạc với luật sư thế nào? Có cần tôi giúp em an bài mấy người?” Lục Trạch Thiên trong ánh mắt mang theo tia hài hước nghiêng đầu liếc nhìn Đan Diễn Vy một cái.
Đan Diễn Vy lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe.
Sắc mặt Lục Trình Thiên vô cùng bình tĩnh, lộ rõ sụ thích thú đầy trên mặt, ánh mát nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói: “Không cần phương thức liên lạc mà anh cho sao? Em không biết toàn bộ giới luật sư của Thanh phố Cần An không ai dám giúp em à?”
“Cho nên anh thừa nhận là đã giở trò? Lục Trình Thiên, anh thật sự quá đê tiện!” Đan Diễn Vy giận dữ, mở to hai mắt nhìn.
Lục Trình Thiên hừ lạnh, khinh thường nói: “Nếu anh thật sự muốn giở trò, thì anh đã không cho em phương thức liên lạc của luật sư ở thành phố Cần An!”
Không, hoặc là nói, nếu anh thật sự muốn làm cái gì, anh có một nghìn phương thức để giành lấy Du Du.
Làm gì có thể ở đây lo cho cô.
Đan Diễn Vy tựa hồ đã nghe hiểu ẩn ý của anh, trên mặt tràn đầy ảo não.
Lục Trình Thiên hừ nhẹ: “Thời gian còn lại không nhiều, tôi cho em cơ hội cuối cùng, nếu em lần này có thể thành công, Du Du về sau sẽ ở với em, tôi không có ý kiến, nhưng nếu em thất bại, chuyện sau này, không phải do em làm chủ!”
Trong lòng Đan Diễn Vy vô cùng sợ hãi, nhưng bề ngoài lại tỏ ra không có việc gì mắt trợn trắng: “Yên tâm, so với anh thì tôi hiểu rõ hậu quả khi thất bại!”
Lục Trình Thiên nhướng mày, anh biết cô muốn chuyển đề tài.
Không sao cả, anh có thời gian cả đời để giỡn với cô!
Lục Trình Thiên nhấp môi cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Đan Diễn Vy xoay đầu, lựa chọn không thèm nghĩ gì nữa.
Bởi vì sâu trong tâm trí cô, tựa hồ cũng muốn nói cho cô biết cô không thể thành công.
Đan Diễn Vy cắn cắn môi, lựa chọn không nghĩ nữa.
Cửa sổ xe mở ra có chút lạnh.
Xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, dọc theo đường đi phong cảnh đều rất đẹp, mà toàn bộ con đường này mở ra để phục vụ trang viên, xung quang tất cả đều rất đẹp.
“Tới rồi!” Lục Trình Thiên nhẹ nhàng mở miệng.
Xe thuận lợi đi tới cổng lớn.
Đan Diễn Vy đột nhiên hốt hoảng: “Dừng xe!”
Lục Trình Thiên nhíu mày, xe của bọn họ không cần phải kiểm tra ở đây.
Tốc độ chậm lại, còn chưa tới cửa, Đan Diễn Vy liền sốt ruột tháo đai an toàn.
Lục Trình Thiên khó hiểu nhìn theo hướng cô, tức khắc sắc mặt đen lại.
Không khí xung quang như ngưng tụ một tầng băng, khiến người ta bất giác run rẩy.
“Em không muốn sống nữa?” Lục Trình Thiên hừ lạnh.
Xe còn chưa hoàn toàn dừng lại!
Đan Diễn Vy sốt ruột nói: “Lục Trình Thiên, là Cảnh Quân, Cảnh Quân tại sao lại ở đây? Chả lẻ anh ấy đã ở đây một đêm? Anh ấy tại sao…”
“Câm miệng!” Ánh mắt Lục Trình Thiên mang theo vài phần âm u, hừ lạnh một tiếng.
Đan Diễn Vy khẽ mím môi, cúi đầu.
Xe chại lại gần, tiếng gầm rú đánh thức tình thần Hà Cảnh Quân.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, một đêm không ngủ hai mắt đỏ đậm.
Rất nhanh, xe ngừng lại.
Đan Diễn Vy gấp đến nổi chạy nhanh xuống xe.
“Hà Cảnh Quân…” Đan Diễn Vy lo lắng chạy qua nhìn.
Hà Cảnh Quân lướt qua Đan Diễn Vy, đột nhiên xong tới chỗ Lục Trình Thiên.
Mới vừa mở cửa bước xuống Lục Trình Thiên đã nhận lấy một cú đấm.
“Ầm!”
Sụ tiếp xúc da thịt phát ra âm thanh, chỉ cần nghe cũng đã cảm thấy rất đau.
Đan Diễn Vy hoảng sợ, sợ tới mức tiến lên: “Hà Cảnh Quân, anh làm sao vậy?”
Lục Trạch Thiên quay đầu, khóe miệng mang theo vết máu, hơi thở trở nên nguy hiểm tới cực độ.
Ánh mắt lướt qua Đan Diễn Vy, sau đó sắc bén nhìn về phía Hà Cảnh Quân.
“Lục Trình Thiên!” Hà Cảnh Quân vẻ mặt hung ác nham hiểm, đôi mắt đầy tia máu nhìn thẳng Lục Trình Thiên, phảng phất mang theo nỗi hận như ngàn năm!
Không khí bên trong tràn ngập mùi thuốc súng.
“Làm tốt lắm!” Lục Trình Thiên xoa xoa vết máu trên khóe miệng, giây tiếp theo sắc mặt đột nhiên hung ác, nắm tay đưa lên, xoay người một cái nắm tay đánh về phía Cảnh Quân.
“A”
Tiếng thét của cô cũng không ngăn nổi ý chí chiến đấu của hai người đàn ông.
Vừa tới chưa kịp chào hỏi liền vung nắm đắm vào cơ thề đối phương, từng quyền đều cảm giác được sự mạnh tay, làm sắc mặt Đan Diễn Vy trở nên trắng bệch.
Cô rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, mặt đầy nước mắt, không biết làm sao: “Dừng tay… Đừng đánh nữa…Đều dừng tay lại đi…”
Nhưng hai người đàn ông này rõ ràng chính là đánh đỏ mắt, căn bản không có ai quan tâm òi nói của cô.
Cậu hai Trương không biết xuất hiện khi nào đã ở bên cạnh Đan Diễn Vy, tay ôm ngực, lạnh nhạt nói: “Đây là cách đàn ông giao lưu với nhau, nhất định phải dùng vũ lực giải quyết, tôi khuyên cô, lúc này vẫn là yên tâm, đứng yên, chờ bọn họ đánh mệt mỏi sẽ tự dừng lại.”
Nói xong, anh còn rất có hứng thú, ở trong lòng thầm phân tích, nói cái gì mà Hà Cảnh Quân tuy rắng ốm nhưng cơ thể săn chắc, không nghĩ tới còn có thề cùng Lục Trình Thiên cùng so tài, cho dù đã tiêu hao không ít sức khi ở đây một đêm, lực của nắm tay lại không hề giảm đi!
Nhưng thật ra Lục Trình Thiên, lúc trước bị Lục Nhĩ làm bị thương cánh tay nên có hơi bất tiện, nên mới bị đánh trúng vài cái, phỏng chừng nếu không như thế, đã sớm phân thắng bại .
Đan Diễn Vy đột nhiên cầm lấy tay cậu hai Trương, mở to hai mắt tràn đầy khẩn cầu: “Anh làm bọn họ dừng tay được không, xin anh đó, xin anh giúp đỡ, nói bọn họ mau dừng tay lại đi, xin anh, anh Trương.”
Cậu hai Trương nghe thế có chút khó xử.
Khiến bọn họ dừng tay, chuyện hay này khó lắm mới xảy ra, thật không muốn ngăn cản bọn họ, nhưng mà chị dâu tương lai đang xin anh, nghĩ đến thân phận đáng thương của mình, thật khiến người ta khó chọn lựa!
Trương Tỉnh Nhiên do dự không làm, Đan Diễn Vy chỉ nghĩ anh không muốn làm, ghé mắt nhìn thoáng qua.
Hai người đã đánh đến nhập tâm, khóe miệng và khuôn mặt đều có vài vệt máu, nhìn qua rất thảm.
Đan Diễn Vy cắn răng đột nhiên xông ra ngoài.
“Cô…” Cậu hai Trường thầm nghĩ, không xong rồi!
Nghĩ đến cảnh tượng Lục Trình Thiên va Đan Diễn Vy quay về nếu bị cái tên say rượu kia nhìn thấy không biết sẽ xảy chuyện gì, cậu hai Trương trong lòng rất vui vẻ..
Khẳng định rất náo nhiệt!
Cậu hai Trương vuốt cằm, nội tâm do dự, không biết có cần mua hạt dưa và một băng ghế sau đó mời vài người lại xem kịch vui không?
Sáng sớm sương khá dày, mặt trời còn chưa lên, trang viên giữa sườn núi có chút lạnh.
Hà Cảnh Quân mặc quần áo hôm qua, mùi hôi của rượu bốc ra từ thân thể khá nồng, nhưng anh lại chỉ ngửi thấy mùi nhàn nhạt, có chút suy sút ngồi ở chỗ kia, mái tóc ban đầu được chải vuốt cẩn thận cũng đã rủ xuống, toàn thân mang theo cảm giác mệt mỏi.
Nếu không nhờ áo vest trên người, sợ là sẽ khiến anh ta trở thành kẻ lưu lạc bên đường!
Lục Trình Thiên đưa Đan Diễn Vy trở về, rất nhanh đã tới cửa trang viên.
“Ngày hôm qua bàn bạc với luật sư thế nào? Có cần tôi giúp em an bài mấy người?” Lục Trạch Thiên trong ánh mắt mang theo tia hài hước nghiêng đầu liếc nhìn Đan Diễn Vy một cái.
Đan Diễn Vy lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe.
Sắc mặt Lục Trình Thiên vô cùng bình tĩnh, lộ rõ sụ thích thú đầy trên mặt, ánh mát nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói: “Không cần phương thức liên lạc mà anh cho sao? Em không biết toàn bộ giới luật sư của Thanh phố Cần An không ai dám giúp em à?”
“Cho nên anh thừa nhận là đã giở trò? Lục Trình Thiên, anh thật sự quá đê tiện!” Đan Diễn Vy giận dữ, mở to hai mắt nhìn.
Lục Trình Thiên hừ lạnh, khinh thường nói: “Nếu anh thật sự muốn giở trò, thì anh đã không cho em phương thức liên lạc của luật sư ở thành phố Cần An!”
Không, hoặc là nói, nếu anh thật sự muốn làm cái gì, anh có một nghìn phương thức để giành lấy Du Du.
Làm gì có thể ở đây lo cho cô.
Đan Diễn Vy tựa hồ đã nghe hiểu ẩn ý của anh, trên mặt tràn đầy ảo não.
Lục Trình Thiên hừ nhẹ: “Thời gian còn lại không nhiều, tôi cho em cơ hội cuối cùng, nếu em lần này có thể thành công, Du Du về sau sẽ ở với em, tôi không có ý kiến, nhưng nếu em thất bại, chuyện sau này, không phải do em làm chủ!”
Trong lòng Đan Diễn Vy vô cùng sợ hãi, nhưng bề ngoài lại tỏ ra không có việc gì mắt trợn trắng: “Yên tâm, so với anh thì tôi hiểu rõ hậu quả khi thất bại!”
Lục Trình Thiên nhướng mày, anh biết cô muốn chuyển đề tài.
Không sao cả, anh có thời gian cả đời để giỡn với cô!
Lục Trình Thiên nhấp môi cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Đan Diễn Vy xoay đầu, lựa chọn không thèm nghĩ gì nữa.
Bởi vì sâu trong tâm trí cô, tựa hồ cũng muốn nói cho cô biết cô không thể thành công.
Đan Diễn Vy cắn cắn môi, lựa chọn không nghĩ nữa.
Cửa sổ xe mở ra có chút lạnh.
Xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, dọc theo đường đi phong cảnh đều rất đẹp, mà toàn bộ con đường này mở ra để phục vụ trang viên, xung quang tất cả đều rất đẹp.
“Tới rồi!” Lục Trình Thiên nhẹ nhàng mở miệng.
Xe thuận lợi đi tới cổng lớn.
Đan Diễn Vy đột nhiên hốt hoảng: “Dừng xe!”
Lục Trình Thiên nhíu mày, xe của bọn họ không cần phải kiểm tra ở đây.
Tốc độ chậm lại, còn chưa tới cửa, Đan Diễn Vy liền sốt ruột tháo đai an toàn.
Lục Trình Thiên khó hiểu nhìn theo hướng cô, tức khắc sắc mặt đen lại.
Không khí xung quang như ngưng tụ một tầng băng, khiến người ta bất giác run rẩy.
“Em không muốn sống nữa?” Lục Trình Thiên hừ lạnh.
Xe còn chưa hoàn toàn dừng lại!
Đan Diễn Vy sốt ruột nói: “Lục Trình Thiên, là Cảnh Quân, Cảnh Quân tại sao lại ở đây? Chả lẻ anh ấy đã ở đây một đêm? Anh ấy tại sao…”
“Câm miệng!” Ánh mắt Lục Trình Thiên mang theo vài phần âm u, hừ lạnh một tiếng.
Đan Diễn Vy khẽ mím môi, cúi đầu.
Xe chại lại gần, tiếng gầm rú đánh thức tình thần Hà Cảnh Quân.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, một đêm không ngủ hai mắt đỏ đậm.
Rất nhanh, xe ngừng lại.
Đan Diễn Vy gấp đến nổi chạy nhanh xuống xe.
“Hà Cảnh Quân…” Đan Diễn Vy lo lắng chạy qua nhìn.
Hà Cảnh Quân lướt qua Đan Diễn Vy, đột nhiên xong tới chỗ Lục Trình Thiên.
Mới vừa mở cửa bước xuống Lục Trình Thiên đã nhận lấy một cú đấm.
“Ầm!”
Sụ tiếp xúc da thịt phát ra âm thanh, chỉ cần nghe cũng đã cảm thấy rất đau.
Đan Diễn Vy hoảng sợ, sợ tới mức tiến lên: “Hà Cảnh Quân, anh làm sao vậy?”
Lục Trạch Thiên quay đầu, khóe miệng mang theo vết máu, hơi thở trở nên nguy hiểm tới cực độ.
Ánh mắt lướt qua Đan Diễn Vy, sau đó sắc bén nhìn về phía Hà Cảnh Quân.
“Lục Trình Thiên!” Hà Cảnh Quân vẻ mặt hung ác nham hiểm, đôi mắt đầy tia máu nhìn thẳng Lục Trình Thiên, phảng phất mang theo nỗi hận như ngàn năm!
Không khí bên trong tràn ngập mùi thuốc súng.
“Làm tốt lắm!” Lục Trình Thiên xoa xoa vết máu trên khóe miệng, giây tiếp theo sắc mặt đột nhiên hung ác, nắm tay đưa lên, xoay người một cái nắm tay đánh về phía Cảnh Quân.
“A”
Tiếng thét của cô cũng không ngăn nổi ý chí chiến đấu của hai người đàn ông.
Vừa tới chưa kịp chào hỏi liền vung nắm đắm vào cơ thề đối phương, từng quyền đều cảm giác được sự mạnh tay, làm sắc mặt Đan Diễn Vy trở nên trắng bệch.
Cô rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, mặt đầy nước mắt, không biết làm sao: “Dừng tay… Đừng đánh nữa…Đều dừng tay lại đi…”
Nhưng hai người đàn ông này rõ ràng chính là đánh đỏ mắt, căn bản không có ai quan tâm òi nói của cô.
Cậu hai Trương không biết xuất hiện khi nào đã ở bên cạnh Đan Diễn Vy, tay ôm ngực, lạnh nhạt nói: “Đây là cách đàn ông giao lưu với nhau, nhất định phải dùng vũ lực giải quyết, tôi khuyên cô, lúc này vẫn là yên tâm, đứng yên, chờ bọn họ đánh mệt mỏi sẽ tự dừng lại.”
Nói xong, anh còn rất có hứng thú, ở trong lòng thầm phân tích, nói cái gì mà Hà Cảnh Quân tuy rắng ốm nhưng cơ thể săn chắc, không nghĩ tới còn có thề cùng Lục Trình Thiên cùng so tài, cho dù đã tiêu hao không ít sức khi ở đây một đêm, lực của nắm tay lại không hề giảm đi!
Nhưng thật ra Lục Trình Thiên, lúc trước bị Lục Nhĩ làm bị thương cánh tay nên có hơi bất tiện, nên mới bị đánh trúng vài cái, phỏng chừng nếu không như thế, đã sớm phân thắng bại .
Đan Diễn Vy đột nhiên cầm lấy tay cậu hai Trương, mở to hai mắt tràn đầy khẩn cầu: “Anh làm bọn họ dừng tay được không, xin anh đó, xin anh giúp đỡ, nói bọn họ mau dừng tay lại đi, xin anh, anh Trương.”
Cậu hai Trương nghe thế có chút khó xử.
Khiến bọn họ dừng tay, chuyện hay này khó lắm mới xảy ra, thật không muốn ngăn cản bọn họ, nhưng mà chị dâu tương lai đang xin anh, nghĩ đến thân phận đáng thương của mình, thật khiến người ta khó chọn lựa!
Trương Tỉnh Nhiên do dự không làm, Đan Diễn Vy chỉ nghĩ anh không muốn làm, ghé mắt nhìn thoáng qua.
Hai người đã đánh đến nhập tâm, khóe miệng và khuôn mặt đều có vài vệt máu, nhìn qua rất thảm.
Đan Diễn Vy cắn răng đột nhiên xông ra ngoài.
“Cô…” Cậu hai Trường thầm nghĩ, không xong rồi!