Đan Diễn Vy làm ra vẻ đã hiểu, giọng điệu khoa trương nói: “Lục Trình Thiên, anh để ý tôi như vậy, không phải là yêu tôi rồi chứ.”
Cô thấy Lục Trình Thiên giống như ai đó chạm trúng tim đen, ánh mắt hung hăng trợn tròn nhìn cô, trái tim bỗng đập mạnh hơn, cô có chút kinh ngạc nói: “Lục Trình Thiên, sẽ không bị tôi nói trúng đấy chứ.”
Anh còn thích cô, nhận thức được điều này, trái tim của cô giống như tro tàn bùng cháy, lực trên tay bỗng dưng nắm chặt lại.
Bỗng nhiên, Lục Trình Thiên giống như nghe được câu chuyện gì đó thật buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo giống như gió lạnh tháng mười hai, khiến Đan Diễn Vy đóng băng tại chỗ.
Anh thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Đan Diễn Vy, thu hồi sự hoang tưởng của chính mình lại đi, đừng khiến bản thân khó xử.”
Đan Diễn Vy nhìn gương mặt giống như thiên thần của Lục Trình Thiên nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, cơ thể nhỏ bé và yếu ớt nhịn không được khẽ dao động, bàn tay sau lưng nắm chặt, cắm mạnh vào da thịt, dường như chỉ có như vậy, cô mới có thể đứng vững được.
Đáy mắt ánh lên những giọt nước mắt đau thương, nhưng rất nhanh đã bị cô che lấp, dành tình yêu bốn năm cho một người đàn ông, cuối cùng lại chỉ có thể nói ra tấm lòng của mình trong tình huống như thế này, nhưng đáp án nhận được lại giống như một cây roi, quất thật mạnh vào linh hồn cô.
Đau nhức mà không được, hận mà không thể.
Cô đã quên Lục Trình Thiên là một luật sư vô cùng xuất sắc, mỗi một câu anh nói ra đều giống như những nhát dao găm thẳng vào lồng ngực cô, đau đến nỗi cô không có sức phản bác lại.
Cô vẫn luôn ngốc nghếch như vậy, tự coi nhẹ mình, muốn thử đi thăm dò anh.
Giọng điệu nhẹ giống như sương mù bị gió thổi liền tản ra: “Lục Trình Thiên, anh yên tâm, tôi sẽ không bao giờ ôm mộng si mê anh lần nữa!”
Lục Trình Thiên thấy sắc mặt của Đan Diễn Vy đột nhiên trắng, hốc mắt đã phủ kín một tầng sương mù. Rõ ràng là muốn khóc, nhưng vẫn cứng đầu không rơi nước mắt trước mặt anh.
Trái tim bỗng dưng xiết chặt, giống như có vô số sợi chỉ mắc vào, khiến lòng anh chợt nhói lên.
Anh biết mình bị những lời nói của Đan Diễn Vy làm cho tức giận, mới nói những lời nặng nề như vậy, khóe miệng khẽ động đậy, cuối cùng lại không có nói bất cứ lời nào.
“Nếu như những lời anh muốn nói chỉ có bấy nhiêu, vậy thì ngại quá, tôi không có thời gian để chơi đùa với anh.” Đan Diễn Vy sợ nếu mình còn nán lại, chắc chắn sẽ kiên trì không nổi nữa.
Nói xong cũng mặc kệ Lục Trình Thiên có phản ứng gì, dứt khoát xoay người rời đi, cô thật sự là kẻ ngốc không có thuốc chữa nhất trên đời này.
Đan Diễn Vy vẫn chưa đi được hai bước, cổ tay mảnh khảnh bị một bàn tay thon dài, to lớn bắt lấy, người đàn ông phía sau khẽ dùng lực, trực tiếp đè chặt cô lên tường, hơi thở nóng bỏng phun nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Giọng nói ngập tràn từ tính của người đàn ông được đè nén đến mức thấp nhất: “Đan Diễn Vy, không phải em muốn tiền sao, tôi có thể cho em tiền.”
Đan Diễn Vy giống như bị thứ gì đó kích thích, con ngươi đột nhiên co lại, cơ thể không tự chủ được run lên, cô có chút không dám tin những lời này lại phát ra từ chính miệng Lục Trình Thiên.
Cái gì gọi là cô thiếu tiền, anh có thể cho cô tiền, anh coi cô là gì chứ?
Lục Trình Thiên mở miệng lần nữa, khiến cô biết cái gì mới được gọi là không có ranh giới cuối cùng của sự tàn nhẫn: “Chỉ cần em làm tình nhân của tôi, mỗi tháng tôi sẽ cho em ba tỷ.”
Đan Diễn Vy giận quá hóa cười, ba tỷ một tháng, cô thật sự có giá quá đấy chứ, cho dù cô bán mặt đi làm, sống chết một năm cũng không dành dụm đến chín tăm triệu, vậy mà Lục Trình Thiên vừa mở miệng ra liền nói đến con số ba tỷ, thật sự ra tay hào phóng khiến người ta phải trầm trồ.
Tình nhân? Ha ha, lại từ chính miệng anh nói ra.
“Tôi làm tình nhân, vậy Vũ Thư phải làm sao đây.” Cô đau lòng gần như chết lặng, nhng vẫn rất muốn nghe được câu trả lời từ anh.
Lục Trình Thiên nhíu mày, anh đã đưa ra điều kiện, cô không phải nên sớm biết làm như thế nào rồi chứ: “Em chỉ cần làm tốt chuyện của chính mình là được rồi, chuyện của cô ấy không đến lượt em hỏi.”
Nụ cười trên mặt Đan Diễn Vy càng lớn hơn, không đến lượt cô hỏi, có phải là để cô lén lút làm kẻ thứ ba không danh chính ngôn thuận hay không? Khi nào có nhu cầu thì sẽ tìm đến cô, còn bình thường sẽ vui vẻ ở chung một chỗ với người mình yêu thương có đúng không?
“Lục Trình Thiên, tôi rất tò mò, anh còn có trái tim hay không, không phải anh rất yêu Vũ Thư hay sao, vì sao còn bảo tôi làm tình nhân của anh, lương tâm của anh sẽ không đau sao?”
Hay là anh căn bản không có trái tim?
Lục Trình Thiên rất không thích nụ cười trên mặt Đan Diễn Vy, nó giống như một cây gai, đâm thẳng vào đáy lòng anh, nhưng nghĩ đến cô và Hà Cảnh Ngôn gần đây qua lại rất nhiều lần, cố ý đè nén những khó chịu trong lòng.
Lạnh lùng nói ra: “Đan Diễn Vy, cô không phải là muốn tiền sao, chẳng lẽ còn muốn nói chuyện tình cảm.”
“Đúng vậy, tôi muốn tiền.” Đan Diễn Vy có chút thì thào tự nói một câu, bỗng ngẩng đầu, mang theo một tia tự giễu, nhìn về phía người đàn ông cô đã yêu bốn năm, giọng điệu rất lạnh lùng, nói: “Nếu như luật sư Lục đã hào phóng như thế, vậy thì ba tỷ có phải hơi ít rồi không.”
Lục Trình Thiên nhìn vẻ mặt tham lam của Đan Diễn Vy, mày kiếm đẹp đẽ bất giác nhíu chặt lại: “Em muốn bao nhiêu.”
“Đương nhiên là sáu tỷ rồi, tôi nghĩ luật sư Lục có lẽ khá hài lòng với biểu cảm trên giường của tôi đó.” Đan Diễn Vy làm ra tư thế người phụ nữ hám tiền, thậm chí, để khiến anh tin cô yêu thích tiền như thế nào, cô còn đưa đầu ngón tay ra, trêu đùa nhẹ trên lồng ngực anh.
Nếu như là bình thường, Lục Trình Thiên đối sẽ vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của Đan Diễn Vy, chỉ là động tác bây giờ của cô khiến anh sinh ra cảm giác chán ghét, lạnh lùng hất tay cô ra khỏi lồng ngực, đôi mắt âm u, lạnh lẽo, nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo ý cười của cô một hồi lâu.
Bờ môi mỏng nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Được.”
Đan Diễn Vy không biết nên cười hay là nên khóc, Lục Trình Thiên quả thật không phải là hào phóng bình thường, bỏ ra sáu tỷ một tháng để đi bao dưỡng một người phụ nữ, mấy năm nay, anh đã thật sự kiếm được nhiều tiền, nhưng vì sao trong lòng cô lại cảm thấy lạnh lẽo giống như phủ một tầng băng vậy.
Làm như thế nào cũng không vui vẻ được: “Được rồi, luật sư Lục đã hào phóng như vậy, tôi đương nhiên đồng ý, có điều nếu như Vũ Thư biết, tôi cũng không quan tâm đâu.”
Thật nực cười khi niềm hi vọng cuối cùng của Đan Diễn Vy lại phải gửi gắm trên người Vũ Thư, không phải anh rất yêu Vũ Thư hay sao, làm sao có thể để cô ấy chịu ủy khuất có đúng không?
“Chỉ cần em không nói, cô ấy sẽ không biết.” Lục Trình Thiên lạnh lùng nói ra.
Đan Diễn Vy cũng nhịn không nổi, châm chọc: “Lục Trình Thiên tôi thật sự nghi ngờ anh có thật sự yêu cô ấy hay không, vậy mà lại đi dây dưa với một người phụ nữ khác, hẹn hò với người phụ nữ bản thân mình yêu nhất, nếu tôi là Vũ Thư, tôi chắc chắn sẽ ghê tởm.”
Con mắt của Lục Trình Thiên hơi trầm xuống, nhưng không hề có bất kỳ lời giải thích nào.
Đan Diễn Vy làm sao cũng không thể ngờ được, Lục Trình Thiên cũng có khuyết điểm chung như vậy. Đàn ông có chút tiền rồi, liền thích thay đổi thất thường, cũng thích bên ngoài có một người phụ nữ, ở nhà cũng có sẵn một người chờ đợi, cô còn cho rằng Lục Trình Thiên sẽ không giống như vậy.
Tầm mắt của cô quả thật hạn hẹp đến mức nghiêm trọng, nhận biết người khác không rõ ràng, để chính mình bị mất hết không còn một thứ gì, thậm chí còn tặng trái tim cho anh.
Nếu như cô khó chịu, vậy thì anh cũng đừng mơ đến việc thoải mái, Đan Diễn Vy dường như cố ý chán ghét Lục Trình Thiên, thay đổi sang nét mặt quyết rũ câu dẫn người khác, nói với anh: “Chỉ cần anh cho tôi tiền, tôi cũng không hỏi nữa, không biết luật sư Lục muốn khi nào bàn chuyện đây, ở nhà tôi hay là nhà anh.”
“Đan Diễn Vy, em bình thường lại cho tôi.” Lục Trình Thiên lạnh lùng khiển trách, anh không thích một Đan Diễn Vy như vậy.
“Tôi rất khỏe, luật sư Lục không phải thích tôi như vậy hay sao?”
Cô thấy Lục Trình Thiên giống như ai đó chạm trúng tim đen, ánh mắt hung hăng trợn tròn nhìn cô, trái tim bỗng đập mạnh hơn, cô có chút kinh ngạc nói: “Lục Trình Thiên, sẽ không bị tôi nói trúng đấy chứ.”
Anh còn thích cô, nhận thức được điều này, trái tim của cô giống như tro tàn bùng cháy, lực trên tay bỗng dưng nắm chặt lại.
Bỗng nhiên, Lục Trình Thiên giống như nghe được câu chuyện gì đó thật buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo giống như gió lạnh tháng mười hai, khiến Đan Diễn Vy đóng băng tại chỗ.
Anh thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Đan Diễn Vy, thu hồi sự hoang tưởng của chính mình lại đi, đừng khiến bản thân khó xử.”
Đan Diễn Vy nhìn gương mặt giống như thiên thần của Lục Trình Thiên nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, cơ thể nhỏ bé và yếu ớt nhịn không được khẽ dao động, bàn tay sau lưng nắm chặt, cắm mạnh vào da thịt, dường như chỉ có như vậy, cô mới có thể đứng vững được.
Đáy mắt ánh lên những giọt nước mắt đau thương, nhưng rất nhanh đã bị cô che lấp, dành tình yêu bốn năm cho một người đàn ông, cuối cùng lại chỉ có thể nói ra tấm lòng của mình trong tình huống như thế này, nhưng đáp án nhận được lại giống như một cây roi, quất thật mạnh vào linh hồn cô.
Đau nhức mà không được, hận mà không thể.
Cô đã quên Lục Trình Thiên là một luật sư vô cùng xuất sắc, mỗi một câu anh nói ra đều giống như những nhát dao găm thẳng vào lồng ngực cô, đau đến nỗi cô không có sức phản bác lại.
Cô vẫn luôn ngốc nghếch như vậy, tự coi nhẹ mình, muốn thử đi thăm dò anh.
Giọng điệu nhẹ giống như sương mù bị gió thổi liền tản ra: “Lục Trình Thiên, anh yên tâm, tôi sẽ không bao giờ ôm mộng si mê anh lần nữa!”
Lục Trình Thiên thấy sắc mặt của Đan Diễn Vy đột nhiên trắng, hốc mắt đã phủ kín một tầng sương mù. Rõ ràng là muốn khóc, nhưng vẫn cứng đầu không rơi nước mắt trước mặt anh.
Trái tim bỗng dưng xiết chặt, giống như có vô số sợi chỉ mắc vào, khiến lòng anh chợt nhói lên.
Anh biết mình bị những lời nói của Đan Diễn Vy làm cho tức giận, mới nói những lời nặng nề như vậy, khóe miệng khẽ động đậy, cuối cùng lại không có nói bất cứ lời nào.
“Nếu như những lời anh muốn nói chỉ có bấy nhiêu, vậy thì ngại quá, tôi không có thời gian để chơi đùa với anh.” Đan Diễn Vy sợ nếu mình còn nán lại, chắc chắn sẽ kiên trì không nổi nữa.
Nói xong cũng mặc kệ Lục Trình Thiên có phản ứng gì, dứt khoát xoay người rời đi, cô thật sự là kẻ ngốc không có thuốc chữa nhất trên đời này.
Đan Diễn Vy vẫn chưa đi được hai bước, cổ tay mảnh khảnh bị một bàn tay thon dài, to lớn bắt lấy, người đàn ông phía sau khẽ dùng lực, trực tiếp đè chặt cô lên tường, hơi thở nóng bỏng phun nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Giọng nói ngập tràn từ tính của người đàn ông được đè nén đến mức thấp nhất: “Đan Diễn Vy, không phải em muốn tiền sao, tôi có thể cho em tiền.”
Đan Diễn Vy giống như bị thứ gì đó kích thích, con ngươi đột nhiên co lại, cơ thể không tự chủ được run lên, cô có chút không dám tin những lời này lại phát ra từ chính miệng Lục Trình Thiên.
Cái gì gọi là cô thiếu tiền, anh có thể cho cô tiền, anh coi cô là gì chứ?
Lục Trình Thiên mở miệng lần nữa, khiến cô biết cái gì mới được gọi là không có ranh giới cuối cùng của sự tàn nhẫn: “Chỉ cần em làm tình nhân của tôi, mỗi tháng tôi sẽ cho em ba tỷ.”
Đan Diễn Vy giận quá hóa cười, ba tỷ một tháng, cô thật sự có giá quá đấy chứ, cho dù cô bán mặt đi làm, sống chết một năm cũng không dành dụm đến chín tăm triệu, vậy mà Lục Trình Thiên vừa mở miệng ra liền nói đến con số ba tỷ, thật sự ra tay hào phóng khiến người ta phải trầm trồ.
Tình nhân? Ha ha, lại từ chính miệng anh nói ra.
“Tôi làm tình nhân, vậy Vũ Thư phải làm sao đây.” Cô đau lòng gần như chết lặng, nhng vẫn rất muốn nghe được câu trả lời từ anh.
Lục Trình Thiên nhíu mày, anh đã đưa ra điều kiện, cô không phải nên sớm biết làm như thế nào rồi chứ: “Em chỉ cần làm tốt chuyện của chính mình là được rồi, chuyện của cô ấy không đến lượt em hỏi.”
Nụ cười trên mặt Đan Diễn Vy càng lớn hơn, không đến lượt cô hỏi, có phải là để cô lén lút làm kẻ thứ ba không danh chính ngôn thuận hay không? Khi nào có nhu cầu thì sẽ tìm đến cô, còn bình thường sẽ vui vẻ ở chung một chỗ với người mình yêu thương có đúng không?
“Lục Trình Thiên, tôi rất tò mò, anh còn có trái tim hay không, không phải anh rất yêu Vũ Thư hay sao, vì sao còn bảo tôi làm tình nhân của anh, lương tâm của anh sẽ không đau sao?”
Hay là anh căn bản không có trái tim?
Lục Trình Thiên rất không thích nụ cười trên mặt Đan Diễn Vy, nó giống như một cây gai, đâm thẳng vào đáy lòng anh, nhưng nghĩ đến cô và Hà Cảnh Ngôn gần đây qua lại rất nhiều lần, cố ý đè nén những khó chịu trong lòng.
Lạnh lùng nói ra: “Đan Diễn Vy, cô không phải là muốn tiền sao, chẳng lẽ còn muốn nói chuyện tình cảm.”
“Đúng vậy, tôi muốn tiền.” Đan Diễn Vy có chút thì thào tự nói một câu, bỗng ngẩng đầu, mang theo một tia tự giễu, nhìn về phía người đàn ông cô đã yêu bốn năm, giọng điệu rất lạnh lùng, nói: “Nếu như luật sư Lục đã hào phóng như thế, vậy thì ba tỷ có phải hơi ít rồi không.”
Lục Trình Thiên nhìn vẻ mặt tham lam của Đan Diễn Vy, mày kiếm đẹp đẽ bất giác nhíu chặt lại: “Em muốn bao nhiêu.”
“Đương nhiên là sáu tỷ rồi, tôi nghĩ luật sư Lục có lẽ khá hài lòng với biểu cảm trên giường của tôi đó.” Đan Diễn Vy làm ra tư thế người phụ nữ hám tiền, thậm chí, để khiến anh tin cô yêu thích tiền như thế nào, cô còn đưa đầu ngón tay ra, trêu đùa nhẹ trên lồng ngực anh.
Nếu như là bình thường, Lục Trình Thiên đối sẽ vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của Đan Diễn Vy, chỉ là động tác bây giờ của cô khiến anh sinh ra cảm giác chán ghét, lạnh lùng hất tay cô ra khỏi lồng ngực, đôi mắt âm u, lạnh lẽo, nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo ý cười của cô một hồi lâu.
Bờ môi mỏng nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Được.”
Đan Diễn Vy không biết nên cười hay là nên khóc, Lục Trình Thiên quả thật không phải là hào phóng bình thường, bỏ ra sáu tỷ một tháng để đi bao dưỡng một người phụ nữ, mấy năm nay, anh đã thật sự kiếm được nhiều tiền, nhưng vì sao trong lòng cô lại cảm thấy lạnh lẽo giống như phủ một tầng băng vậy.
Làm như thế nào cũng không vui vẻ được: “Được rồi, luật sư Lục đã hào phóng như vậy, tôi đương nhiên đồng ý, có điều nếu như Vũ Thư biết, tôi cũng không quan tâm đâu.”
Thật nực cười khi niềm hi vọng cuối cùng của Đan Diễn Vy lại phải gửi gắm trên người Vũ Thư, không phải anh rất yêu Vũ Thư hay sao, làm sao có thể để cô ấy chịu ủy khuất có đúng không?
“Chỉ cần em không nói, cô ấy sẽ không biết.” Lục Trình Thiên lạnh lùng nói ra.
Đan Diễn Vy cũng nhịn không nổi, châm chọc: “Lục Trình Thiên tôi thật sự nghi ngờ anh có thật sự yêu cô ấy hay không, vậy mà lại đi dây dưa với một người phụ nữ khác, hẹn hò với người phụ nữ bản thân mình yêu nhất, nếu tôi là Vũ Thư, tôi chắc chắn sẽ ghê tởm.”
Con mắt của Lục Trình Thiên hơi trầm xuống, nhưng không hề có bất kỳ lời giải thích nào.
Đan Diễn Vy làm sao cũng không thể ngờ được, Lục Trình Thiên cũng có khuyết điểm chung như vậy. Đàn ông có chút tiền rồi, liền thích thay đổi thất thường, cũng thích bên ngoài có một người phụ nữ, ở nhà cũng có sẵn một người chờ đợi, cô còn cho rằng Lục Trình Thiên sẽ không giống như vậy.
Tầm mắt của cô quả thật hạn hẹp đến mức nghiêm trọng, nhận biết người khác không rõ ràng, để chính mình bị mất hết không còn một thứ gì, thậm chí còn tặng trái tim cho anh.
Nếu như cô khó chịu, vậy thì anh cũng đừng mơ đến việc thoải mái, Đan Diễn Vy dường như cố ý chán ghét Lục Trình Thiên, thay đổi sang nét mặt quyết rũ câu dẫn người khác, nói với anh: “Chỉ cần anh cho tôi tiền, tôi cũng không hỏi nữa, không biết luật sư Lục muốn khi nào bàn chuyện đây, ở nhà tôi hay là nhà anh.”
“Đan Diễn Vy, em bình thường lại cho tôi.” Lục Trình Thiên lạnh lùng khiển trách, anh không thích một Đan Diễn Vy như vậy.
“Tôi rất khỏe, luật sư Lục không phải thích tôi như vậy hay sao?”