Đan Diễn Vy sợ hãi hét lớn, bật dậy từ trên giường, toàn thân đã toát mồ hôi lạnh, Du Du ở bên cạnh vẫn đang ngủ.
Ngoài cửa sổ vẫn là tối tăm mờ mịt, mặt trời vẫn chưa mọc lên, nhưng Đan Diễn Vy cũng không buồn ngủ nữa, mở to mắt nhìn gương mặt Du Du lúc ngủ, dường như chỉ như vậy thì cô mới có thể an tâm.
Đợi đến khi Du Du truyền hết chai nước cuối cùng đã gần 10 giờ, Đan Diễn Vy đưa bé về, nhân tiện ở lại nhà bà ngoại ăn bữa cơm.
Bà ngoại thấy Du Du sôi nổi hoạt bát trở về, cũng nở nụ cười thoải mái: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
“Bà ơi, hôm qua cháu với mẹ đã đến vườn thú chơi, ở đó có rất nhiều loài động vật.” Du Du kể với bà những con vật mà mình đã nhìn thấy.
Bà ngoại đầu bạc phơ, nếp nhăn trên trán và khóe mắt đều rất sâu, đôi mắt hiền lành của bà cười híp mắt nhìn Du Du, giống như rất nghiêm túc nghe bé kể về những điều thấy được trong vườn bách thú.
Đan Diễn Vy vừa thu dọn lại căn phòng cũ vừa nghe những lời đầy ngây thơ chất phác của Du Du, kể lại những chuyện mỗi khi cô trở về làm, trong lòng cũng theo đó mà dần yên tĩnh lại.
“Du Du, con nói chuyện với bà nhé, mẹ đi nấu cơm.” Chỉ cần Đan Diễn Vy ở nhà thì cô đều chủ động nấu ăn.
Bà ngoại biết tính của Đan Diễn Vy, nhìn thì cô thuỳ mị điềm đạm nhưng thực ra lại quật cường hơn bất kỳ ai, nên cũng không ngăn cản.
“Con biết rồi ạ.” Giọng nói thanh thúy của Du Du đáp lại.
Khóe miệng Đan Diễn Vy không khỏi lộ vẻ tươi cười, phòng bếp cũng không phải là bếp gas trong nhà mà là bếp đất, cần củi để nhóm lửa, cô ấy đã muốn đổi sang bếp ga từ lâu nhưng bà lại không quen. Cô cũng lo trong nhà chỉ có một già một trẻ, nếu như bình ga rò khí thì rắc rối rồi.
Cũng may là trong thôn có người hỗ trợ đưa gỗ đến định kỳ, chỉ cần đưa chút tiền cho người ta là được.
Đan Diễn Vy thuận lợi nhóm bếp, nhanh chóng nấu xong cơm đem lên bàn.
Ba người ngồi ăn chung, Du Du có vẻ đặc biệt hoạt bát.
Ăn cơm xong, Du Du một mình ở trong phòng, để Đan Diễn Vy đi mua sách vở, tranh vẽ, và rất nhiều đồ chơi cho mình.
Bà ngoại giúp Đan Diễn Vy dọn dẹp trong phòng bếp, nhân tiện trò chuyện với cô.
“Vy Vy, bệnh của Du Du khi nào thì phải mổ?”
“Sắp rồi bà ạ, bác sĩ đã liên hệ, chờ bên kia thông báo thì con sẽ lập tức đưa Du Du ra ngoài.” Đan Diễn Vy cúi đầu chà bát.
Bà ngoại ngồi cạnh bếp lò, thở dài một hơi, giọng nói vốn đã già nua lại càng trầm trọng hơn: “Vy Vy, bà không phải muốn trách con, nhưng con từ nhỏ cũng thông minh hiểu chuyện, sao lại có thể phạm sai lầm cấp thấp thế này.”
“Bây giờ con còn trẻ, cũng không thể mang theo Du Du sống cả đời! Nếu như ba mẹ con trở về thấy tình hình này của con thì hẳn là tức chết mất.” Bà ngoại vừa nói vừa nặng nề thở dài một tiếng.
“Lẽ nào con định gạt Du Du cả đời, không nói cho nó biết ba nó là ai?”
“Bà, Vy Vy đã khiến bà phải lo lắng, Du Du không phải là một sai lầm, nó là cục cưng quan trọng nhất trong đời con.” Đan Diễn Vy biết bà chắc chắn sẽ nhắc tới chuyện này, trả lời quanh năm như một.
“Vy Vy, bà cũng đã già rồi, sống khỏe không mấy năm nữa, trước đây bà lo lắng cho con nhất, hiện giờ thì lo lắng nhất cho con và Du Du, bà ngoại cũng không còn sức mấy, ông ngoại con cũng chỉ để lại căn nhà cũ, nếu như bà ra đi thì con với Du Du làm sao bây giờ.”
Bà ngoại dĩ nhiên không nghĩ Du Du là một sai lầm, thế nhưng cô cũng biết rõ một người phụ nữ một mình mang theo nuôi lớn một đứa bé khổ cực đến mức nào.
Khóe mắt Đan Diễn Vy đau xót, suýt chút nữa thì rơi lệ, hít mũi một cái, giọng nói khàn khàn: “Bà ngoại, bà đừng nói lung tung, bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, con có thể nuôi được Du Du và bà.”
“Ài, nếu không phải ba mẹ con vì làm ăn mà liên tục ở bên ngoài thì con cũng không phải một mình như vậy.” Đan Diễn Vy hiểu những gì bà thấy, nhưng cô còn có thể làm gì, cuộc sống luôn thực tế như vậy.
“Bà ngoại, bà thấy đó, hiện giờ bệnh của Du Du sắp khỏi rồi, đến lúc đó con không những có thể kiếm tiền nuôi hai người mà còn có thể tích tiền mua căn nhà lớn hơn, đón bà đến sống cùng, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi, bà không cần phải lo lắng cho con.”
Đan Diễn Vy vì không muốn bà phải lo lắng nên cố ý làm bộ rất lạc quan.
“Không được, không được, con còn trẻ, sao có thể cả đời không lấy chồng, Du Du còn nhỏ cũng cần một người ba bên cạnh, con không cân nhắc cho mình nhưng chẳng nhẽ không nghĩ cho Du Du sao.” Bà ngoại không đồng ý, trực tiếp lắc đầu.
Từ khi Vy Vy đột nhiên mang thai trở về, lời đồn nổi lên bốn phía trong thôn, mặc cho bà nói bóng nói gió cô thế nào thì Vy Vy đều im lặng không nói, đã nhiều năm như vậy, bà cũng không hỏi lại nữa.
Đan Diễn Vy cuối cùng cùng rửa hết bát, lau sạch lò bếp, cởi tạp dề ra đùa giỡn: “Chuyện này thì bà cứ yên tâm, nếu như Du Du muốn một người ba thì con sẽ tìm một người để gả.”
Sao cô lại chưa từng nghĩ đến vấn đề này được, nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp, lúc này cuộc phẫu thuật của Du Du mới là chuyện gấp gáp nhất.
“Con đó, nói năng sao lại bừa bãi như vậy, lập gia đình thì phải tìm người mình thích, sao có thể qua loa như vậy.” Bà ngoại vừa yêu thương vừa cưng chiều nói.
Người mình thích, trong đầu Đan Diễn Vy lập tức hiện lên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, rồi cô lại nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ buồn cười này, ngay cả chính cô cũng không biết ý cười trên khóe miệng mình có bao nhiêu khổ sở.
Người kia, cô ấy nỗ lực nhiều năm như vậy cũng không khiến anh thích mình chút nào, làm sao có thể gả cho anh được.
Đan Diễn Vy cười híp mắt đỡ bà đi ra ngoài, ở trong phòng chơi cùng Du Du trong chốc lát, thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, lấy từ trong túi ra một xấp tiền đưa cho bà, bảo bà mua một ít đồ ăn ngon, đừng làm khó chính mình.
Bà ngoại không muốn nhận: “Một mình con đi làm rất khổ cực, không cần cho bà tiền, bà có tiền dùng rồi.”
“Bà ngoại cứ cầm đi, con có thể kiếm tiền, đây chỉ là tiền thưởng, con còn có tiền lương nữa.” Đan Diễn Vy dúi vào tay bà, không để bà từ chối.
Bà ngoại thở dài bất đắc dĩ, cho dù bà không muốn, nhưng vẫn phải nghĩ cho Du Du, bà có thể tùy ý một chút nhưng cũng không thể để đứa nhỏ phải khổ được.
Du Du vừa nhìn thấy cảnh này cũng biết Đan Diễn Vy phải đi rồi, trong lòng biết không nên ngăn nhưng thân thể đã có phản ứng.
Đan Diễn Vy cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm tay mình, còn cả vẻ mặt quật cường ẩn nhẫn kia, trong lòng dâng lên cảm giác không nỡ, cô cũng muốn đưa Du Du đi, nhưng thật sự không có cách nào.
“Du Du, có phải con không nỡ để mẹ đi không?”
Du Du cúi đầu cắn chặt răng nhưng không nói lời nào.
Đan Diễn Vy không thể không ngồi xổm xuống, đối diện với bé, nhìn viền mắt hồng hồng, trong lòng cũng nhói lên từng hồi: “Mẹ cũng không nỡ xa Du Du, mẹ đảm bảo nhất định sẽ nghĩ cách đưa Du Du về có được không?”
“Mẹ nói thật sao?” Du Du dùng giọng có chút nức nở hỏi, bé cũng không muốn phải xa mẹ nữa.
“Ừ, mẹ móc tay đảm bảo với con.” Đan Diễn Vy đã từng nghĩ, để Du Du ở nông thôn, còn không bằng đưa đến thành phố, nhỡ có sinh bệnh thì cô không gánh nổi hậu quả, nhưng nếu muốn làm vậy thì cần phải có một kế sách vẹn toàn.
“Dạ.” Du Du vươn bàn tay nhỏ bé ngoéo tay Đan Diễn Vy.
Bà ngoại bên cạnh không nỡ nhìn nữa, nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt cũng rưng rưng.
Đan Diễn Vy trong ánh mắt không nỡ của bà và Du Du chậm rãi rời đi.
Ngoài cửa sổ vẫn là tối tăm mờ mịt, mặt trời vẫn chưa mọc lên, nhưng Đan Diễn Vy cũng không buồn ngủ nữa, mở to mắt nhìn gương mặt Du Du lúc ngủ, dường như chỉ như vậy thì cô mới có thể an tâm.
Đợi đến khi Du Du truyền hết chai nước cuối cùng đã gần 10 giờ, Đan Diễn Vy đưa bé về, nhân tiện ở lại nhà bà ngoại ăn bữa cơm.
Bà ngoại thấy Du Du sôi nổi hoạt bát trở về, cũng nở nụ cười thoải mái: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
“Bà ơi, hôm qua cháu với mẹ đã đến vườn thú chơi, ở đó có rất nhiều loài động vật.” Du Du kể với bà những con vật mà mình đã nhìn thấy.
Bà ngoại đầu bạc phơ, nếp nhăn trên trán và khóe mắt đều rất sâu, đôi mắt hiền lành của bà cười híp mắt nhìn Du Du, giống như rất nghiêm túc nghe bé kể về những điều thấy được trong vườn bách thú.
Đan Diễn Vy vừa thu dọn lại căn phòng cũ vừa nghe những lời đầy ngây thơ chất phác của Du Du, kể lại những chuyện mỗi khi cô trở về làm, trong lòng cũng theo đó mà dần yên tĩnh lại.
“Du Du, con nói chuyện với bà nhé, mẹ đi nấu cơm.” Chỉ cần Đan Diễn Vy ở nhà thì cô đều chủ động nấu ăn.
Bà ngoại biết tính của Đan Diễn Vy, nhìn thì cô thuỳ mị điềm đạm nhưng thực ra lại quật cường hơn bất kỳ ai, nên cũng không ngăn cản.
“Con biết rồi ạ.” Giọng nói thanh thúy của Du Du đáp lại.
Khóe miệng Đan Diễn Vy không khỏi lộ vẻ tươi cười, phòng bếp cũng không phải là bếp gas trong nhà mà là bếp đất, cần củi để nhóm lửa, cô ấy đã muốn đổi sang bếp ga từ lâu nhưng bà lại không quen. Cô cũng lo trong nhà chỉ có một già một trẻ, nếu như bình ga rò khí thì rắc rối rồi.
Cũng may là trong thôn có người hỗ trợ đưa gỗ đến định kỳ, chỉ cần đưa chút tiền cho người ta là được.
Đan Diễn Vy thuận lợi nhóm bếp, nhanh chóng nấu xong cơm đem lên bàn.
Ba người ngồi ăn chung, Du Du có vẻ đặc biệt hoạt bát.
Ăn cơm xong, Du Du một mình ở trong phòng, để Đan Diễn Vy đi mua sách vở, tranh vẽ, và rất nhiều đồ chơi cho mình.
Bà ngoại giúp Đan Diễn Vy dọn dẹp trong phòng bếp, nhân tiện trò chuyện với cô.
“Vy Vy, bệnh của Du Du khi nào thì phải mổ?”
“Sắp rồi bà ạ, bác sĩ đã liên hệ, chờ bên kia thông báo thì con sẽ lập tức đưa Du Du ra ngoài.” Đan Diễn Vy cúi đầu chà bát.
Bà ngoại ngồi cạnh bếp lò, thở dài một hơi, giọng nói vốn đã già nua lại càng trầm trọng hơn: “Vy Vy, bà không phải muốn trách con, nhưng con từ nhỏ cũng thông minh hiểu chuyện, sao lại có thể phạm sai lầm cấp thấp thế này.”
“Bây giờ con còn trẻ, cũng không thể mang theo Du Du sống cả đời! Nếu như ba mẹ con trở về thấy tình hình này của con thì hẳn là tức chết mất.” Bà ngoại vừa nói vừa nặng nề thở dài một tiếng.
“Lẽ nào con định gạt Du Du cả đời, không nói cho nó biết ba nó là ai?”
“Bà, Vy Vy đã khiến bà phải lo lắng, Du Du không phải là một sai lầm, nó là cục cưng quan trọng nhất trong đời con.” Đan Diễn Vy biết bà chắc chắn sẽ nhắc tới chuyện này, trả lời quanh năm như một.
“Vy Vy, bà cũng đã già rồi, sống khỏe không mấy năm nữa, trước đây bà lo lắng cho con nhất, hiện giờ thì lo lắng nhất cho con và Du Du, bà ngoại cũng không còn sức mấy, ông ngoại con cũng chỉ để lại căn nhà cũ, nếu như bà ra đi thì con với Du Du làm sao bây giờ.”
Bà ngoại dĩ nhiên không nghĩ Du Du là một sai lầm, thế nhưng cô cũng biết rõ một người phụ nữ một mình mang theo nuôi lớn một đứa bé khổ cực đến mức nào.
Khóe mắt Đan Diễn Vy đau xót, suýt chút nữa thì rơi lệ, hít mũi một cái, giọng nói khàn khàn: “Bà ngoại, bà đừng nói lung tung, bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, con có thể nuôi được Du Du và bà.”
“Ài, nếu không phải ba mẹ con vì làm ăn mà liên tục ở bên ngoài thì con cũng không phải một mình như vậy.” Đan Diễn Vy hiểu những gì bà thấy, nhưng cô còn có thể làm gì, cuộc sống luôn thực tế như vậy.
“Bà ngoại, bà thấy đó, hiện giờ bệnh của Du Du sắp khỏi rồi, đến lúc đó con không những có thể kiếm tiền nuôi hai người mà còn có thể tích tiền mua căn nhà lớn hơn, đón bà đến sống cùng, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi, bà không cần phải lo lắng cho con.”
Đan Diễn Vy vì không muốn bà phải lo lắng nên cố ý làm bộ rất lạc quan.
“Không được, không được, con còn trẻ, sao có thể cả đời không lấy chồng, Du Du còn nhỏ cũng cần một người ba bên cạnh, con không cân nhắc cho mình nhưng chẳng nhẽ không nghĩ cho Du Du sao.” Bà ngoại không đồng ý, trực tiếp lắc đầu.
Từ khi Vy Vy đột nhiên mang thai trở về, lời đồn nổi lên bốn phía trong thôn, mặc cho bà nói bóng nói gió cô thế nào thì Vy Vy đều im lặng không nói, đã nhiều năm như vậy, bà cũng không hỏi lại nữa.
Đan Diễn Vy cuối cùng cùng rửa hết bát, lau sạch lò bếp, cởi tạp dề ra đùa giỡn: “Chuyện này thì bà cứ yên tâm, nếu như Du Du muốn một người ba thì con sẽ tìm một người để gả.”
Sao cô lại chưa từng nghĩ đến vấn đề này được, nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp, lúc này cuộc phẫu thuật của Du Du mới là chuyện gấp gáp nhất.
“Con đó, nói năng sao lại bừa bãi như vậy, lập gia đình thì phải tìm người mình thích, sao có thể qua loa như vậy.” Bà ngoại vừa yêu thương vừa cưng chiều nói.
Người mình thích, trong đầu Đan Diễn Vy lập tức hiện lên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, rồi cô lại nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ buồn cười này, ngay cả chính cô cũng không biết ý cười trên khóe miệng mình có bao nhiêu khổ sở.
Người kia, cô ấy nỗ lực nhiều năm như vậy cũng không khiến anh thích mình chút nào, làm sao có thể gả cho anh được.
Đan Diễn Vy cười híp mắt đỡ bà đi ra ngoài, ở trong phòng chơi cùng Du Du trong chốc lát, thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, lấy từ trong túi ra một xấp tiền đưa cho bà, bảo bà mua một ít đồ ăn ngon, đừng làm khó chính mình.
Bà ngoại không muốn nhận: “Một mình con đi làm rất khổ cực, không cần cho bà tiền, bà có tiền dùng rồi.”
“Bà ngoại cứ cầm đi, con có thể kiếm tiền, đây chỉ là tiền thưởng, con còn có tiền lương nữa.” Đan Diễn Vy dúi vào tay bà, không để bà từ chối.
Bà ngoại thở dài bất đắc dĩ, cho dù bà không muốn, nhưng vẫn phải nghĩ cho Du Du, bà có thể tùy ý một chút nhưng cũng không thể để đứa nhỏ phải khổ được.
Du Du vừa nhìn thấy cảnh này cũng biết Đan Diễn Vy phải đi rồi, trong lòng biết không nên ngăn nhưng thân thể đã có phản ứng.
Đan Diễn Vy cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm tay mình, còn cả vẻ mặt quật cường ẩn nhẫn kia, trong lòng dâng lên cảm giác không nỡ, cô cũng muốn đưa Du Du đi, nhưng thật sự không có cách nào.
“Du Du, có phải con không nỡ để mẹ đi không?”
Du Du cúi đầu cắn chặt răng nhưng không nói lời nào.
Đan Diễn Vy không thể không ngồi xổm xuống, đối diện với bé, nhìn viền mắt hồng hồng, trong lòng cũng nhói lên từng hồi: “Mẹ cũng không nỡ xa Du Du, mẹ đảm bảo nhất định sẽ nghĩ cách đưa Du Du về có được không?”
“Mẹ nói thật sao?” Du Du dùng giọng có chút nức nở hỏi, bé cũng không muốn phải xa mẹ nữa.
“Ừ, mẹ móc tay đảm bảo với con.” Đan Diễn Vy đã từng nghĩ, để Du Du ở nông thôn, còn không bằng đưa đến thành phố, nhỡ có sinh bệnh thì cô không gánh nổi hậu quả, nhưng nếu muốn làm vậy thì cần phải có một kế sách vẹn toàn.
“Dạ.” Du Du vươn bàn tay nhỏ bé ngoéo tay Đan Diễn Vy.
Bà ngoại bên cạnh không nỡ nhìn nữa, nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt cũng rưng rưng.
Đan Diễn Vy trong ánh mắt không nỡ của bà và Du Du chậm rãi rời đi.