Đan Diễn Vy thấy mình chẳng chọc giận gì anh, tại sao anh lại bày ra sắc mặt khó coi như vậy, bởi vậy cô cũng tức giận xoay người qua một bên, hạ cửa kính xuống, làn gió thổi vào, tâm trạng cô mới tốt hơn một chút.
Hừ, anh thích tức giận thì tức giận, cô cũng không muốn hầu hạ nữa.
Sở dĩ Lục Trình Thiên u ám như vậy, là vì hôm nay Đan Diễn Vy mặc một chiếc váy dài cúp ngực, anh không biết Đan Diễn Vy lại có chiếc váy “không đứng đắn” như vậy.
Xe chạy được nửa đường thì đột ngột ngừng lại.
Đan Diễn Vy theo quán tính ngả về phía trước, cô hoảng hốt ổn định cơ thể, giận dữ quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Không đợi cô kịp oán giận, một chiếc áo khoác được trùm lên người cô, ngăn lại ít nhiều những lời cô muốn nói: “Lục Trình Thiên, anh đột ngột phanh xe làm gì vậy?”
Lục Trình Thiên không lên tiếng mà cứ thế khởi động xe, bẻ tay lái vòng xe lại, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, sắc mặt lạnh lùng, u ám.
Trong không gian xe nhỏ hẹp, nhiệt độ bỗng giảm xuống, Đan Diễn Vy có ngốc cũng biết Lục Trình Thiên đang tức giận, rất tức giận, cô ôm áo anh vào lòng, ngẫm nghĩ một lát, vẻ mặt khó hiểu.
Cô thay bộ đồ xong mới phát hiện bộ váy này hơi hở, cũng coi như là hở với người tương đối bảo thủ như cô, thật ra chỉ là một chiếc váy dài cúp ngực mà thôi, lần trước cô nhớ Vũ Thư còn mặc loại trễ hơn cô.
Sao lúc đó không thấy anh tức giận?
Đương nhiên Đan Diễn Vy cũng thừa nhận mình có hơi giận dỗi: “Lục Trình Thiên, anh làm gì vậy? Không đi dự tiệc nữa à?”
Ánh mắt Lục Trình Thiên trầm xuống, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Đổi bộ khác.”
“Tại sao phải đổi bộ khác, không phải anh đã thay đồ rồi sao?” Đan Diễn Vy giả ngốc, giờ bọn họ không còn là “bạn giường” của nhau nữa, anh lấy cớ gì mà bắt cô mặc hay không được mặc đồ gì.
Lục Trình Thiên lạnh lùng nhìn cô, mỉa mai nói: “Anh không muốn người khác nói bạn gái anh dẫn theo là người không đứng đắn.”
Anh dám nói hẳn ra à, Đan Diễn Vy như bùng nổ, hét toáng lên: “Lục Trình Thiên, anh mới không đứng đắn, cả nhà anh đều không đứng đắn, anh thích thì đi mà đổi một người đứng đắn đi cùng anh.”
Lục Trình Thiên thấy Đan Diễn Vy tức giận, bình tĩnh lại, giọng nói trầm thấp lãnh đạm nói: “Em cũng thừa nhận mình mặc không đứng đắn đó, vậy ngoan ngoãn về đổi bộ khác đi.”
Đan Diễn Vy cảm thấy tức sắp bốc khói rồi, bật thốt ra một câu: “Sao em phải đổi chứ, em muốn mặc như vậy đó, có phải luật sư Lục mắc chứng dễ quên không, bộ này là anh mua, là anh mua đó có nghe không?”
Trong xe đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng thở phì phò của Đan Diễn Vy, thật là, cứ ép cô phải nói ra câu này.
Giờ thì hay rồi, tự mình lại thấy lúng túng.
Đan Diễn Vy đã đánh giá thấp tố chất tâm lý của Lục Trình Thiên, anh tuyệt đối không thừa nhận đây là đồ anh mua cho Đan Diễn Vy, giọng nói không nặng không nhẹ nói: “Em đổi bộ khác đi.”
Hôm nay Đan Diễn Vy muốn làm căng với Lục Trình Thiên, tại sao anh muốn thế nào thì cô phải thế đó chứ, hôm nay cô nhất định phải mặc bộ này đi.
Cô chịn lại chiếc váy bị lệch phần ngực, hai tay che ngực, càng lộ ra bộ ngực đầy đặn, hắng giọng đắc chí nói: “Lục Trình Thiên, nếu em không đồng ý thì sao?”
… Két!
Xe lại dừng bên đường lần nữa, đúng lúc chiếc đèn đường bên cạnh bị hỏng, nếu không quan sát cẩn thận, chắc chắn sẽ không ai phát hiện ra chỗ tối này có một chiếc xe đang đỗ.
Đan Diễn Vy lại theo quán tính ngả về phía trước, lần này không may mắn như trước, trán cô đập vào phía trước xe, mặc dù không đau nhưng cũng đủ làm cô tức giận.
“Lục Trình Thiên anh bị bệnh à?”
“Anh bệnh thì em có thuốc không?”
Giọng nói lạnh lùng của anh như bao bọc một lớp sương buốt giá, khiến Đan Diễn Vy dựng cả tóc gáy, cô nhạy cảm nhìn về phía người đàn ông đang toát lên vẻ lạnh như băng kia.
Tất cả sự kiêu ngạo của cô bị vẻ lạnh lùng của anh dập tắt hoàn toàn.
“Có thuốc cũng không chữa cho anh.” Cô bỗng tỉnh ngộ, sao cô lại đưa ra một quyết định ngu ngốc như vậy chứ, đi khiêu khích một người có thói quen kiểm soát mọi thứ như anh, cô muốn chết sao.
Tại ánh nắng mặt trời hôm nay không đủ chói chang à, hay là vì chuyện hôm nay chưa đủ kích thích, cô đang làm chuyện điên rồ gì vậy.
“À…Lục Trình Thiên, em không cố ý nói anh như vậy, em lỡ miệng, lỡ miệng thôi.”
Đan Diễn Vy không ngừng lùi về sau, đến khi lưng chạm vào cửa xe, không còn đường lui nữa mới thôi, trong lòng đã sớm gào thét bảo Lục Trình Thiên cách xa cô ra.
Mượn một câu nói của bạn tốt cô, đó chính là: trước mặt Lục Trình Thiên, cô giống như một chú cún con.
Người đàn ông mang theo hơi thở xâm lược không ngừng áp sát cô, hơi thở nóng bỏng phả trên chóp mũi cô, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Em lặp lại lần nữa đi, ban nãy anh không nghe rõ.”
Chóp mũi Đan Diễn Vy ngứa ngáy, vội nghiêng đầu qua một bên, cách lớp áo khoác, bàn tay cô chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô vô thức nuốt nước bọt.
Cô thử chuyển đề tài: “Lục Trình Thiên, không phải anh muốn đi tiệc rượu sao, chúng ta sắp trễ rồi đó.”
Cô sai rồi, cô thật sự sai từ đầu đến cuối, cô không nên nói lý lẽ khi anh đang tức giận, đúng là như nước đổ đầu vịt, không chỉ không có tác dụng mà còn tự ném mình xuống hố.
“Này, này, Lục Trình Thiên anh làm gì vậy…”
Mắt thấy Lục Trình Thiên không ngừng áp sát, Đan Diễn Vy không dám thở mạnh, nhịn đến đỏ mặt, lại không biết Lục Trình Thiên muốn làm gì, chỉ cảm thấy mình như một con cá bị thiếu oxy vậy, sắp không thở được nữa rồi.
Cô có thể nhìn thấy rõ chiếc cằm nhẵn bóng của anh, cùng với đôi môi mỏng rất hợp để hôn.
Có phải anh muốn hôn cô không?
Tim cô như nghẹn lại, vui sướng đập thình thịch.
Đột nhiên trước ngực truyền đến tiếng “xoẹt”.
Cơ thể đang đè ép cô bỗng lùi ra, vẻ mặt anh giống như không có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt đẹp trai không chút dao động, giọng nói lạnh lùng mang theo vẻ đùa cợt khó nhận ra: “Sao vậy, đợi anh hôn em à?”
Đan Diễn Vy nghe thấy câu nói của anh, mặt càng đỏ hơn, nếu để một quả trứng gà lên đó, chẳng mấy mà được luộc chín, cô thẹn quá hóa giận nói: “Ai đợi anh hôn chứ!”
Cô tuyệt đối không thừa nhận ban nãy cô thật sự muốn Lục Trình Thiên hôn cô, tuyệt đối không.
Hừ, anh thích tức giận thì tức giận, cô cũng không muốn hầu hạ nữa.
Sở dĩ Lục Trình Thiên u ám như vậy, là vì hôm nay Đan Diễn Vy mặc một chiếc váy dài cúp ngực, anh không biết Đan Diễn Vy lại có chiếc váy “không đứng đắn” như vậy.
Xe chạy được nửa đường thì đột ngột ngừng lại.
Đan Diễn Vy theo quán tính ngả về phía trước, cô hoảng hốt ổn định cơ thể, giận dữ quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Không đợi cô kịp oán giận, một chiếc áo khoác được trùm lên người cô, ngăn lại ít nhiều những lời cô muốn nói: “Lục Trình Thiên, anh đột ngột phanh xe làm gì vậy?”
Lục Trình Thiên không lên tiếng mà cứ thế khởi động xe, bẻ tay lái vòng xe lại, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, sắc mặt lạnh lùng, u ám.
Trong không gian xe nhỏ hẹp, nhiệt độ bỗng giảm xuống, Đan Diễn Vy có ngốc cũng biết Lục Trình Thiên đang tức giận, rất tức giận, cô ôm áo anh vào lòng, ngẫm nghĩ một lát, vẻ mặt khó hiểu.
Cô thay bộ đồ xong mới phát hiện bộ váy này hơi hở, cũng coi như là hở với người tương đối bảo thủ như cô, thật ra chỉ là một chiếc váy dài cúp ngực mà thôi, lần trước cô nhớ Vũ Thư còn mặc loại trễ hơn cô.
Sao lúc đó không thấy anh tức giận?
Đương nhiên Đan Diễn Vy cũng thừa nhận mình có hơi giận dỗi: “Lục Trình Thiên, anh làm gì vậy? Không đi dự tiệc nữa à?”
Ánh mắt Lục Trình Thiên trầm xuống, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Đổi bộ khác.”
“Tại sao phải đổi bộ khác, không phải anh đã thay đồ rồi sao?” Đan Diễn Vy giả ngốc, giờ bọn họ không còn là “bạn giường” của nhau nữa, anh lấy cớ gì mà bắt cô mặc hay không được mặc đồ gì.
Lục Trình Thiên lạnh lùng nhìn cô, mỉa mai nói: “Anh không muốn người khác nói bạn gái anh dẫn theo là người không đứng đắn.”
Anh dám nói hẳn ra à, Đan Diễn Vy như bùng nổ, hét toáng lên: “Lục Trình Thiên, anh mới không đứng đắn, cả nhà anh đều không đứng đắn, anh thích thì đi mà đổi một người đứng đắn đi cùng anh.”
Lục Trình Thiên thấy Đan Diễn Vy tức giận, bình tĩnh lại, giọng nói trầm thấp lãnh đạm nói: “Em cũng thừa nhận mình mặc không đứng đắn đó, vậy ngoan ngoãn về đổi bộ khác đi.”
Đan Diễn Vy cảm thấy tức sắp bốc khói rồi, bật thốt ra một câu: “Sao em phải đổi chứ, em muốn mặc như vậy đó, có phải luật sư Lục mắc chứng dễ quên không, bộ này là anh mua, là anh mua đó có nghe không?”
Trong xe đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng thở phì phò của Đan Diễn Vy, thật là, cứ ép cô phải nói ra câu này.
Giờ thì hay rồi, tự mình lại thấy lúng túng.
Đan Diễn Vy đã đánh giá thấp tố chất tâm lý của Lục Trình Thiên, anh tuyệt đối không thừa nhận đây là đồ anh mua cho Đan Diễn Vy, giọng nói không nặng không nhẹ nói: “Em đổi bộ khác đi.”
Hôm nay Đan Diễn Vy muốn làm căng với Lục Trình Thiên, tại sao anh muốn thế nào thì cô phải thế đó chứ, hôm nay cô nhất định phải mặc bộ này đi.
Cô chịn lại chiếc váy bị lệch phần ngực, hai tay che ngực, càng lộ ra bộ ngực đầy đặn, hắng giọng đắc chí nói: “Lục Trình Thiên, nếu em không đồng ý thì sao?”
… Két!
Xe lại dừng bên đường lần nữa, đúng lúc chiếc đèn đường bên cạnh bị hỏng, nếu không quan sát cẩn thận, chắc chắn sẽ không ai phát hiện ra chỗ tối này có một chiếc xe đang đỗ.
Đan Diễn Vy lại theo quán tính ngả về phía trước, lần này không may mắn như trước, trán cô đập vào phía trước xe, mặc dù không đau nhưng cũng đủ làm cô tức giận.
“Lục Trình Thiên anh bị bệnh à?”
“Anh bệnh thì em có thuốc không?”
Giọng nói lạnh lùng của anh như bao bọc một lớp sương buốt giá, khiến Đan Diễn Vy dựng cả tóc gáy, cô nhạy cảm nhìn về phía người đàn ông đang toát lên vẻ lạnh như băng kia.
Tất cả sự kiêu ngạo của cô bị vẻ lạnh lùng của anh dập tắt hoàn toàn.
“Có thuốc cũng không chữa cho anh.” Cô bỗng tỉnh ngộ, sao cô lại đưa ra một quyết định ngu ngốc như vậy chứ, đi khiêu khích một người có thói quen kiểm soát mọi thứ như anh, cô muốn chết sao.
Tại ánh nắng mặt trời hôm nay không đủ chói chang à, hay là vì chuyện hôm nay chưa đủ kích thích, cô đang làm chuyện điên rồ gì vậy.
“À…Lục Trình Thiên, em không cố ý nói anh như vậy, em lỡ miệng, lỡ miệng thôi.”
Đan Diễn Vy không ngừng lùi về sau, đến khi lưng chạm vào cửa xe, không còn đường lui nữa mới thôi, trong lòng đã sớm gào thét bảo Lục Trình Thiên cách xa cô ra.
Mượn một câu nói của bạn tốt cô, đó chính là: trước mặt Lục Trình Thiên, cô giống như một chú cún con.
Người đàn ông mang theo hơi thở xâm lược không ngừng áp sát cô, hơi thở nóng bỏng phả trên chóp mũi cô, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Em lặp lại lần nữa đi, ban nãy anh không nghe rõ.”
Chóp mũi Đan Diễn Vy ngứa ngáy, vội nghiêng đầu qua một bên, cách lớp áo khoác, bàn tay cô chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô vô thức nuốt nước bọt.
Cô thử chuyển đề tài: “Lục Trình Thiên, không phải anh muốn đi tiệc rượu sao, chúng ta sắp trễ rồi đó.”
Cô sai rồi, cô thật sự sai từ đầu đến cuối, cô không nên nói lý lẽ khi anh đang tức giận, đúng là như nước đổ đầu vịt, không chỉ không có tác dụng mà còn tự ném mình xuống hố.
“Này, này, Lục Trình Thiên anh làm gì vậy…”
Mắt thấy Lục Trình Thiên không ngừng áp sát, Đan Diễn Vy không dám thở mạnh, nhịn đến đỏ mặt, lại không biết Lục Trình Thiên muốn làm gì, chỉ cảm thấy mình như một con cá bị thiếu oxy vậy, sắp không thở được nữa rồi.
Cô có thể nhìn thấy rõ chiếc cằm nhẵn bóng của anh, cùng với đôi môi mỏng rất hợp để hôn.
Có phải anh muốn hôn cô không?
Tim cô như nghẹn lại, vui sướng đập thình thịch.
Đột nhiên trước ngực truyền đến tiếng “xoẹt”.
Cơ thể đang đè ép cô bỗng lùi ra, vẻ mặt anh giống như không có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt đẹp trai không chút dao động, giọng nói lạnh lùng mang theo vẻ đùa cợt khó nhận ra: “Sao vậy, đợi anh hôn em à?”
Đan Diễn Vy nghe thấy câu nói của anh, mặt càng đỏ hơn, nếu để một quả trứng gà lên đó, chẳng mấy mà được luộc chín, cô thẹn quá hóa giận nói: “Ai đợi anh hôn chứ!”
Cô tuyệt đối không thừa nhận ban nãy cô thật sự muốn Lục Trình Thiên hôn cô, tuyệt đối không.