Lục Trình Thiên cảm giác trong tay mình nắm không phải là bầu ngực lớn mềm mại mà là một đống thịt chết không có cảm giác gì, trong lòng không hề dao động. Anh có chút nghiện sạch nên phản ứng đầu tiên là trực tiếp thả ra.
Anh cũng không quan tâm Vũ Thư có thể lúng túng không, đã trực tiếp quay người, đôi mày kiếm còn nhíu chặt, giọng điệu lạnh lùng vô cảm nói: “Vũ Thư, đã quá muộn rồi, em vẫn nên mặc quần áo rồi về đi.”
“A Thiên, anh đang nói gì vậy?” Trong nháy mắt, gương mặt Vũ Thư cứng đờ, giọng nói cũng có phần gay gắt. A Thiên làm vậy là có ý gì? Anh gọi cô ta tới rồi lại đuổi đi à?
Chẳng lẽ không phải là anh muốn nên mới gọi cô ta tới sao?
“Em mặc quần áo vào đi.” Lục Trình Thiên không kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa. Không đúng, cảm giác này không hề đúng chút nào cả. Anh tức giận lại gọi Vũ Thư qua như vậy thật sự không phải là lựa chọn sáng suốt.
Anh đúng là bị người phụ nữ Đan Diễn Vy kia làm cho tức giận tới phát điên lên, mới làm ra chuyện như vậy.
Bây giờ xem ra, ngoại trừ người phụ nữ đáng ghét kia, anh không hề có phản ứng với những người phụ nữ khác.
Trên mặt Vũ Thư có chút vặn vẹo nhưng cô ta nhanh chóng giấu đi cảm xúc nào đó, nhìn bóng lưng rắn rỏi vạm vỡ của người đàn ông đang rót thêm một ly rượu mạnh cho mình, trong lòng cô ta tự nhiên dâng lên dũng khí và kích động.
Cô ta giơ tay sờ ra phía sau, chiếc áo lót mỏng manh trên người cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong mắt cô ta hiện lên sự cương quyết, giơ tay dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng rắn chắc của người đàn ông.
Vũ Thư áp chặt phần đầy đặn của mình lên trên chiếc áo sơ mi của người đàn ông ấy, giống như một con thỏ trắng nhỏ nhắn đáng thương không ngừng cọ xát, di chuyển trên người anh.
Cô ta nói với vẻ đáng thương: “A Thiên, anh đừng từ chối em nữa được không? Anh có biết khi em nghe anh gọi điện cho em, trong lòng em đã kích động tới mức nào không? A Thiên, em thật sự rất yêu anh.”
Cô ta không tin A Thiên sẽ thờ ơ trước dáng người đáng tự hào của mình, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chống đỡ được trước sự cám dỗ như vậy mới đúng.
Vũ Thư còn được voi đòi tiên thò bàn tay của mình dần xuống bụng dưới của người đàn ông với chút cám dỗ.
Chỉ có điều đầu ngón tay của cô ta còn chưa chạm tới thắt lưng của người đàn ông, đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay. Giọng nói của Lục Trình Thiên lạnh lùng lại trầm xuống. Bởi vì anh tự mình gọi cô ta tới, cho nên cũng không thể nói ra những lời làm cho cô ta quá mức khó xử được.
Nhưng sự kiên trì của anh đã bị bào mòn gần hết: “Vũ Thư, hôm nay anh không có tâm trạng đó.”
Cho nên em có thể đi được rồi.
Vũ Thư bị từ chối lần thứ hai, cho dù cô ta có can đảm mấy đi nữa thì vẻ mặt cũng không khỏi trắng bệch. Dù sao cô ta cũng là đứa con gái luôn được nuông chiều, bị người đàn ông mình yêu thương từ chối nhiều lần như vậy, cô ta có khả năng chịu đựng tốt hơn nữa cũng có chút suy sụp.
Cô ta nghẹn ngào hét lên: “Sao anh không thể chấp nhận em chứ? Em có chỗ nào không tốt à? Lẽ nào trong lòng anh còn có con đê tiện kia sao?!”
Trong mắt Lục Trình Thiên lóe lên ánh sáng tối tăm lại lạnh lẽo. Anh thả tay cô ta ra và chậm rãi xoay người lại, giống như một vị hoàng đế khinh thường tất cả, lạnh lùng nhìn dáng vẻ đáng thương với nước mắt lưng tròng đầy của cô ta.
“Ai cho cô nói cô ấy như vậy chứ?”
Anh vừa nghe Vũ Thư nói Đan Diễn Vy là kẻ đê tiện thì cơn giận trong lòng anh lập tức thiêu đốt.
Vũ Thư vốn hơi sợ nhưng nghe Lục Trình Thiên còn bảo vệ con đê tiện Đan Diễn Vy như vậy thì không kìm chế được cảm xúc của mình nữa, kích động kêu lên: “Sao chứ? Lục Trình Thiên anh thấy đau lòng à? Đan Diễn Vy chính là một kẻ đê tiện. Nếu cô ta không phải là kẻ đê tiện, vì sao còn dụ dỗ anh? Nếu không phải vì cô ta, sao anh có thể từ chối em được.”
Cô ta đổ hết tất cả sai lầm lên trên đầu của Đan Diễn Vy, dường như chỉ có làm vậy thì trong lòng cô ta mới có thể thoải mái, mới có khả năng lừa mình dối người, cảm thấy mình không hề sai, người sai chính là con đê tiện Đan Diễn Vy kia.
A Thiên vốn là bạn trai của cô ta, không phải sao? Tất cả những điều này đều là do người phụ nữ đáng chết kia.
“Anh từ chối em không liên quan gì đến cô ấy cả. Chỉ là anh không muốn động vào em thôi.” Ánh mắt tối tăm, lạnh lùng của Lục Trình Thiên nhìn Vũ Thư như nhìn một kẻ không quan trọng. Có phải bây giờ Đan Diễn Vy đang nằm cùng với Hà Cảnh Quân không?
Chỉ cần vừa nghĩ như vậy, ngực anh lại có cảm giác đau đớn như bị xé rách.
“Vì sao, A Thiên lẽ nào anh không yêu em sao? Không phải anh nói chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa à?” Vũ Thư không tiếp nhận lời nói này. Cô ta thật sự rất yêu, rất yêu người đàn ông trước mặt, nhưng vì sao anh lại không nhìn thấy được một điểm tốt nào của cô ta chứ?
Có phải chỉ cần con đê tiện Đan Diễn Vy kia biến mất thì anh mới có thể thấy được những gì mình đã bỏ ra hay không?
Cô ta thật sự không cam lòng.
Lục Trình Thiên nhìn cơ thể người phụ nữ lộ ra, mày kiếm càng nhíu chặt. Nói thế nào cũng là anh làm cho trong lòng người ta sinh ra suy nghĩ không nên có. Anh vẫn cúi người xuống nhặt áo của cô ta lên, phủ lên trên người cô ta, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng: “Vũ Thư, một bước này vẫn là quá nhanh rồi.”
Vũ Thư chấn động trước sự dịu dàng tới quá đột ngột của Lục Trình Thiên, trong tay cầm lấy cái váy, nước mắt không ngừng rơi xuống. Không phải A Thiên vẫn quan tâm tới cô ta sao? Nếu không, theo tính cách của anh làm sao có thể nhặt quần áo cho mình được, nhưng vì sao anh còn muốn từ chối mình chứ?
Nghĩ lại hành vi đanh đá chua ngoa của mình vừa rồi, côi ta vội vàng lấy lại dáng vẻ tôi vừa gặp đã yêu của mình: “A Thiên, em biết là em hơi kích động, anh đừng giận em nhé! Em không phải muốn mắng cô ta, em chỉ là quá quan tâm anh thôi.”
“Em mặc quần áo vào rồi về đi.” Trước khi Vũ Thư tới, Lục Trình Thiên đã uống rất nhiều rượu rồi, bây giờ cũng có hơi say nhưng còn có thể duy trì được tỉnh táo. Anh chỉ muốn chờ cô ta đi rồi sẽ nghỉ ngơi cho khỏe thôi.
Vũ Thư nhìn ra được vẻ mệt mỏi trên gương mặt của Lục Trình Thiên thì cố nín khóc và mặc váy lại: “A Thiên, vậy em về trước đây.”
Lục Trình Thiên chỉ “Ừ” một tiếng rồi không nói lời nào nữa.
Vũ Thư không thể làm gì khác hơn là vừa về phía cửa vừa quay đầu lại, hy vọng có thể nhìn thấy vẻ không nỡ trong mắt người đàn ông. Nhưng chờ tới khi cô ta đi tới cửa vẫn không thấy gì cả, cuối cùng không nhịn được vừa khóc vừa bỏ chạy.
Chờ sau khi Vũ Thư đi rồi, vẻ không đành lòng trong mắt Lục Trình Thiên mới biến thành sự lạnh lùng. Nếu không phải còn muốn làm nhiệm vụ, anh thật sự không muốn….
Mà thôi, con đường Vũ Thư này vẫn không thể chặt đứt được.
Căn bệnh nghiện sạch của Lục Trình Thiên bắt đầu thể hiện ra. Anh giơ tay lên, không cần dùng bao nhiêu sức đã làm từng cái cúc trên chiếc áo sơ mi rơi xuống, anh cởi áo và ném thẳng vào trong thùng rác, thuận tiện ném cả cái ly đã từng bị Vũ Thư chạm vào.
Mùi vị trong không khí cũng làm anh thấy phiền chán.
Vì để rửa sạch mùi khác trên người, Lục Trình Thiên đã ngâm trong phòng tắm một giờ mới ra ngoài. Anh lau sơ qua nước trên người, lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh thắt lưng và đi ra. Nhưng anh không nằm lên trên giường ngủ luôn.
Anh đứng ở chỗ cửa sổ, rút từ trong bao thuốc lá ra một điếu thuốc, lặng lẽ đốt, khói thuốc nhanh chóng bay lên từ trên đầu ngón tay anh.
Tối nay, mặt trăng đã bị mây đen che khuất, chỉ có chút tia sáng màu vàng chiếu qua cửa sổ, hắt lên gương mặt lạnh lùng của anh càng làm tăng thêm sự vắng lặng, chán chường.
Trong bóng tối chỉ có một làn khói thuốc cùng với những đốm lửa lúc sáng lúc tối làm bạn với sự cô độc lạnh lẽo của anh.
Mãi đến khi điếu thuốc lá trong tay cháy hết, Lục Trình Thiên vẫn không hề động đậy. Anh chỉ giơ tay lên dụi đầu mẩu thuốc lá vào bệ cửa sổ, hờ hững xoay người trở lại trong phòng.
Anh cũng không quan tâm Vũ Thư có thể lúng túng không, đã trực tiếp quay người, đôi mày kiếm còn nhíu chặt, giọng điệu lạnh lùng vô cảm nói: “Vũ Thư, đã quá muộn rồi, em vẫn nên mặc quần áo rồi về đi.”
“A Thiên, anh đang nói gì vậy?” Trong nháy mắt, gương mặt Vũ Thư cứng đờ, giọng nói cũng có phần gay gắt. A Thiên làm vậy là có ý gì? Anh gọi cô ta tới rồi lại đuổi đi à?
Chẳng lẽ không phải là anh muốn nên mới gọi cô ta tới sao?
“Em mặc quần áo vào đi.” Lục Trình Thiên không kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa. Không đúng, cảm giác này không hề đúng chút nào cả. Anh tức giận lại gọi Vũ Thư qua như vậy thật sự không phải là lựa chọn sáng suốt.
Anh đúng là bị người phụ nữ Đan Diễn Vy kia làm cho tức giận tới phát điên lên, mới làm ra chuyện như vậy.
Bây giờ xem ra, ngoại trừ người phụ nữ đáng ghét kia, anh không hề có phản ứng với những người phụ nữ khác.
Trên mặt Vũ Thư có chút vặn vẹo nhưng cô ta nhanh chóng giấu đi cảm xúc nào đó, nhìn bóng lưng rắn rỏi vạm vỡ của người đàn ông đang rót thêm một ly rượu mạnh cho mình, trong lòng cô ta tự nhiên dâng lên dũng khí và kích động.
Cô ta giơ tay sờ ra phía sau, chiếc áo lót mỏng manh trên người cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong mắt cô ta hiện lên sự cương quyết, giơ tay dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng rắn chắc của người đàn ông.
Vũ Thư áp chặt phần đầy đặn của mình lên trên chiếc áo sơ mi của người đàn ông ấy, giống như một con thỏ trắng nhỏ nhắn đáng thương không ngừng cọ xát, di chuyển trên người anh.
Cô ta nói với vẻ đáng thương: “A Thiên, anh đừng từ chối em nữa được không? Anh có biết khi em nghe anh gọi điện cho em, trong lòng em đã kích động tới mức nào không? A Thiên, em thật sự rất yêu anh.”
Cô ta không tin A Thiên sẽ thờ ơ trước dáng người đáng tự hào của mình, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chống đỡ được trước sự cám dỗ như vậy mới đúng.
Vũ Thư còn được voi đòi tiên thò bàn tay của mình dần xuống bụng dưới của người đàn ông với chút cám dỗ.
Chỉ có điều đầu ngón tay của cô ta còn chưa chạm tới thắt lưng của người đàn ông, đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay. Giọng nói của Lục Trình Thiên lạnh lùng lại trầm xuống. Bởi vì anh tự mình gọi cô ta tới, cho nên cũng không thể nói ra những lời làm cho cô ta quá mức khó xử được.
Nhưng sự kiên trì của anh đã bị bào mòn gần hết: “Vũ Thư, hôm nay anh không có tâm trạng đó.”
Cho nên em có thể đi được rồi.
Vũ Thư bị từ chối lần thứ hai, cho dù cô ta có can đảm mấy đi nữa thì vẻ mặt cũng không khỏi trắng bệch. Dù sao cô ta cũng là đứa con gái luôn được nuông chiều, bị người đàn ông mình yêu thương từ chối nhiều lần như vậy, cô ta có khả năng chịu đựng tốt hơn nữa cũng có chút suy sụp.
Cô ta nghẹn ngào hét lên: “Sao anh không thể chấp nhận em chứ? Em có chỗ nào không tốt à? Lẽ nào trong lòng anh còn có con đê tiện kia sao?!”
Trong mắt Lục Trình Thiên lóe lên ánh sáng tối tăm lại lạnh lẽo. Anh thả tay cô ta ra và chậm rãi xoay người lại, giống như một vị hoàng đế khinh thường tất cả, lạnh lùng nhìn dáng vẻ đáng thương với nước mắt lưng tròng đầy của cô ta.
“Ai cho cô nói cô ấy như vậy chứ?”
Anh vừa nghe Vũ Thư nói Đan Diễn Vy là kẻ đê tiện thì cơn giận trong lòng anh lập tức thiêu đốt.
Vũ Thư vốn hơi sợ nhưng nghe Lục Trình Thiên còn bảo vệ con đê tiện Đan Diễn Vy như vậy thì không kìm chế được cảm xúc của mình nữa, kích động kêu lên: “Sao chứ? Lục Trình Thiên anh thấy đau lòng à? Đan Diễn Vy chính là một kẻ đê tiện. Nếu cô ta không phải là kẻ đê tiện, vì sao còn dụ dỗ anh? Nếu không phải vì cô ta, sao anh có thể từ chối em được.”
Cô ta đổ hết tất cả sai lầm lên trên đầu của Đan Diễn Vy, dường như chỉ có làm vậy thì trong lòng cô ta mới có thể thoải mái, mới có khả năng lừa mình dối người, cảm thấy mình không hề sai, người sai chính là con đê tiện Đan Diễn Vy kia.
A Thiên vốn là bạn trai của cô ta, không phải sao? Tất cả những điều này đều là do người phụ nữ đáng chết kia.
“Anh từ chối em không liên quan gì đến cô ấy cả. Chỉ là anh không muốn động vào em thôi.” Ánh mắt tối tăm, lạnh lùng của Lục Trình Thiên nhìn Vũ Thư như nhìn một kẻ không quan trọng. Có phải bây giờ Đan Diễn Vy đang nằm cùng với Hà Cảnh Quân không?
Chỉ cần vừa nghĩ như vậy, ngực anh lại có cảm giác đau đớn như bị xé rách.
“Vì sao, A Thiên lẽ nào anh không yêu em sao? Không phải anh nói chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa à?” Vũ Thư không tiếp nhận lời nói này. Cô ta thật sự rất yêu, rất yêu người đàn ông trước mặt, nhưng vì sao anh lại không nhìn thấy được một điểm tốt nào của cô ta chứ?
Có phải chỉ cần con đê tiện Đan Diễn Vy kia biến mất thì anh mới có thể thấy được những gì mình đã bỏ ra hay không?
Cô ta thật sự không cam lòng.
Lục Trình Thiên nhìn cơ thể người phụ nữ lộ ra, mày kiếm càng nhíu chặt. Nói thế nào cũng là anh làm cho trong lòng người ta sinh ra suy nghĩ không nên có. Anh vẫn cúi người xuống nhặt áo của cô ta lên, phủ lên trên người cô ta, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng: “Vũ Thư, một bước này vẫn là quá nhanh rồi.”
Vũ Thư chấn động trước sự dịu dàng tới quá đột ngột của Lục Trình Thiên, trong tay cầm lấy cái váy, nước mắt không ngừng rơi xuống. Không phải A Thiên vẫn quan tâm tới cô ta sao? Nếu không, theo tính cách của anh làm sao có thể nhặt quần áo cho mình được, nhưng vì sao anh còn muốn từ chối mình chứ?
Nghĩ lại hành vi đanh đá chua ngoa của mình vừa rồi, côi ta vội vàng lấy lại dáng vẻ tôi vừa gặp đã yêu của mình: “A Thiên, em biết là em hơi kích động, anh đừng giận em nhé! Em không phải muốn mắng cô ta, em chỉ là quá quan tâm anh thôi.”
“Em mặc quần áo vào rồi về đi.” Trước khi Vũ Thư tới, Lục Trình Thiên đã uống rất nhiều rượu rồi, bây giờ cũng có hơi say nhưng còn có thể duy trì được tỉnh táo. Anh chỉ muốn chờ cô ta đi rồi sẽ nghỉ ngơi cho khỏe thôi.
Vũ Thư nhìn ra được vẻ mệt mỏi trên gương mặt của Lục Trình Thiên thì cố nín khóc và mặc váy lại: “A Thiên, vậy em về trước đây.”
Lục Trình Thiên chỉ “Ừ” một tiếng rồi không nói lời nào nữa.
Vũ Thư không thể làm gì khác hơn là vừa về phía cửa vừa quay đầu lại, hy vọng có thể nhìn thấy vẻ không nỡ trong mắt người đàn ông. Nhưng chờ tới khi cô ta đi tới cửa vẫn không thấy gì cả, cuối cùng không nhịn được vừa khóc vừa bỏ chạy.
Chờ sau khi Vũ Thư đi rồi, vẻ không đành lòng trong mắt Lục Trình Thiên mới biến thành sự lạnh lùng. Nếu không phải còn muốn làm nhiệm vụ, anh thật sự không muốn….
Mà thôi, con đường Vũ Thư này vẫn không thể chặt đứt được.
Căn bệnh nghiện sạch của Lục Trình Thiên bắt đầu thể hiện ra. Anh giơ tay lên, không cần dùng bao nhiêu sức đã làm từng cái cúc trên chiếc áo sơ mi rơi xuống, anh cởi áo và ném thẳng vào trong thùng rác, thuận tiện ném cả cái ly đã từng bị Vũ Thư chạm vào.
Mùi vị trong không khí cũng làm anh thấy phiền chán.
Vì để rửa sạch mùi khác trên người, Lục Trình Thiên đã ngâm trong phòng tắm một giờ mới ra ngoài. Anh lau sơ qua nước trên người, lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh thắt lưng và đi ra. Nhưng anh không nằm lên trên giường ngủ luôn.
Anh đứng ở chỗ cửa sổ, rút từ trong bao thuốc lá ra một điếu thuốc, lặng lẽ đốt, khói thuốc nhanh chóng bay lên từ trên đầu ngón tay anh.
Tối nay, mặt trăng đã bị mây đen che khuất, chỉ có chút tia sáng màu vàng chiếu qua cửa sổ, hắt lên gương mặt lạnh lùng của anh càng làm tăng thêm sự vắng lặng, chán chường.
Trong bóng tối chỉ có một làn khói thuốc cùng với những đốm lửa lúc sáng lúc tối làm bạn với sự cô độc lạnh lẽo của anh.
Mãi đến khi điếu thuốc lá trong tay cháy hết, Lục Trình Thiên vẫn không hề động đậy. Anh chỉ giơ tay lên dụi đầu mẩu thuốc lá vào bệ cửa sổ, hờ hững xoay người trở lại trong phòng.