Đám người bởi vì bọn họ xuất hiện mà dừng chân lại, cũng bởi vì bọn họ đi mà lại sôi động.
Từ đầu đến cuối Hà Cảnh Quân đều không hề buông tay Đan Diễn Vy, rõ ràng nhiệt độ ở hội trường rất cao nhưng tay của cô lại lạnh buốt vô cùng, bất kể anh ta cố gắng thế nào cũng không thể ủ ấm bàn tay nhỏ bé của cô.
Cô đau lòng, anh ta cũng thế.
Nếu như vậy có thể khiến cho cô buông Lục Trình Thiên, anh ta nguyện ý tiếp nhận phần đau lòng này.
“Vy Vy, nếu như em không muốn đợi ở đây, anh có thể đưa em về.”
“Cảnh Quân, không cần đâu, em và Tư Tư đã hẹn, chờ Vũ Thư cắt bánh gatô xong chúng ta sẽ đi.” Sắc môi Đan Diễn Vy hơi trắng, kiên trì nói.
Cô chỉ cho phép mình đau lòng mấy ngày nay, chờ sau khi cô mang theo Du Du xuất ngoại, nhất định cô sẽ cố gắng quên anh.
Hà Cảnh Quân cũng không bắt ép cô: “Được rồi, trước khi chờ cô ấy về, anh ở cùng em.”
Đan Diễn Vy không từ chối, từ từ buông lỏng tay của anh ta ra, giả vờ như ngượng ngùng nói: “Anh xem tay em ẩm ướt như thế, thật không có ý tứ.”
“Vy Vy em không cần ở trước mặt anh che giấu sự mệt mỏi của mình như vậy.” Bởi vì anh ta đã biết, từ lúc Lục Trình Thiên đến với Vũ Thư cho đến giờ phút này, anh ta cũng cảm giác được thân thể cô trong nháy mắt căng cứng, mặc dù cô đã che dấu rất nhanh, nhưng do anh ta tinh mắt hay là nhạy cảm nên phát hiện ra.
“Em thật sự không mệt, thật đấy, chút này đối với em mà nói vẫn là không có vấn đề.” Đan Diễn Vy cố ý dời ánh mắt đi, giả vờ như không hiểu ánh mắt đau lòng của Hà Cảnh Quân, cô sợ mình tiếp tục nhìn tiếp, thật sự sẽ đau lòng rơi nước mắt.
Có lúc con người không nhất định là đau lòng, chỉ là bên cạnh xuất hiện một người đặc biệt rõ ràng quan tâm mình, loại đau lòng kia ở trong lòng sẽ không ngừng khuếch đại.
Cô chỉ cho là mình bị phản ứng hoá học.
“Vy Vy, Cảnh Quân, lại thấy hai người các cậu ở cùng một chỗ mình thật sự rất cao hứng, cậu nói có đúng hay không vậy Cảnh Quân.” Buổi tối hôm nay Vũ Thư không chỉ có thêm danh tiếng, mà vẫn còn cảm thấy Đan Diễn Vy chưa đủ đau lòng, cố ý lôi kéo Lục Trình Thiên tới khiến cho cô càng thêm ngột ngạt.
Đôi mắt đen của Lục Trình Thiên ngầm liếc cô gái nhỏ đang cúi thấp đầu một chút, hiếm khi mở miệng ứng hợp: “Ừm, có thể lại thấy hai người ở cùng nhau, tôi rất cao hứng.”
Một câu đơn giản của Lục Trình Thiên giống như bỏ một tảng đá lớn vào trong trái tim đang bình tĩnh như mặt hồ của Đan Diễn Vy, nhất thời gây ra ngàn cơn sóng.
Lòng bàn tay cô nắm thật chặt, không biết lấy dũng khí từ nơi nào, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt luôn kín như bưng của anh, khóe môi nhếch lên một tia ý cười vừa đủ, thong dong lạnh nhạt trả lời: “Vậy thật đúng là phải cảm ơn anh, luật sư Lục.”
Dựa vào cái gì trong lúc tổn thương cô, anh lại cao cao tại thượng châm biếm cô và Cảnh Quân, cho dù là cô giấu tâm tư không nên có, nhưng Cảnh Quân cũng không nợ hai người bọn họ.
Lục Trình Thiên nhìn Đan Diễn Vy giống như một con mèo con đang giương ra móng vuốt sắc nhọn, một lòng giữ gìn người đàn ông mình ‘Âu yếm’, ý cười trên khóe miệng sâu hơn một chút, nhiệt độ trong mắt hạ xuống tới mức đóng băng, giọng nói của anh không nhanh không chậm nói: “Không cần khách sáo.”
Vũ Thư luôn cảm thấy bầu không khí giữa người đàn ông bên cạnh và Đan Diễn Vy có chút kỳ quái, trong lòng hơi bất an, cất bước đi tới đứng giữa hai người, chặn lại ánh mắt thẳng tắp của Đan Diễn Vy.
Dường như cũng cảnh cáo Đan Diễn Vy, Hà Cảnh Quân mới là người đàn ông của cô.
“Cảnh Quân, Vy Vy là một cô gái đặc biệt như vậy, sao anh không cố gắng cưới cô ấy về nhà.” Giảm bớt tai họa cho người đàn ông của người khác.
Sao Hà Cảnh Quân lại không nghe ra vẻ giễu cợt trong lời nói của Vũ Thư được chứ, nhưng anh ta chỉ dịu dàng nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh rồi nói: “Vy Vy trong mắt tôi là tồn tại duy nhất, tôi cũng đang rất cố gắng để nhận được sự đồng ý của cô ấy.”
“Vy Vy, mình thật sự rất hâm mộ tình cảm của hai người các cậu.” Ngoài miệng thì Vũ Thư nói như vậy nhưng trong lòng không khỏi thầm mắng Hà Cảnh Quân chính là một con rùa tóc xanh vô dụng, cô gái của mình cũng giữ không được đã sớm ngủ cùng người đàn ông khác.
Còn tưởng rằng mình đã có được báu vật.
Cô ta giống như nhớ tới chuyện gì, tức giận trong mắt dịu xuống rất nhanh, chờ một chút xem Đan Diễn Vy có đắc ý được nữa hay không, thân thể nhẹ nhàng dựa vào Lục Trình Thiên nói: “Cảnh Quân, chúng tôi vẫn nên đi chỗ khác, không quấy rầy hai người các anh nữa.”
Một phút cô ta cũng không muốn để cho Lục Trình Thiên và tiện nhân Đan Diễn Vy này ở cùng một chỗ.
Lục Trình Thiên không nói gì, mang theo Vũ Thư rời đi.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông kia, Đan Diễn Vy thật vất vả mới duy trì được dũng khí lập tức buông lỏng, vừa rồi trong nháy mắt kia, cô còn cho là Lục Trình Thiên sẽ nói với cô cái gì.
Thế nhưng chỉ là ảo giác nhất thời của cô mà thôi, cho dù Vũ Thư trong tối ngoài sáng giễu cợt cô, từ đầu tới cuối trên mặt anh vẫn duy trì vẻ thờ ơ như cũ.
Đan Diễn Vy cảm thấy vết thương còn chưa khép lại trong lòng mình lại bị người khác xé rách ra một lần nữa, đau đớn từng cơn, dường như sự đau đớn kia vĩnh viễn không có điểm dừng, giống như là một tấm lưới dày đặc bao trùm lấy cô, cho dù cô giãy dụa sợ hãi thét lên cũng không thể thoát ra được.
“Vy Vy, anh ta không đáng để em quan tâm như vậy.”
Bỗng nhiên trong lòng Đan Diễn Vy cảm thấy đau xót, nụ cười trên mặt làm cách nào cũng không duy trì nổi: “Em biết.”
So với người khác cô là người thấy rõ nhất, nhưng cũng so với người khác cô lại càng hãm sâu hơn, cô biết anh không yêu cô, đã rõ ràng như thế, cô cũng biết đau lòng khổ sở đều là vô dụng, thế nhưng có một số việc chính là như vậy.
Cô có khóc chết đi sống lại, có đau lăn lộn trên đất, không quan tâm vẫn là không quan tâm, thậm chí ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không muốn cho cô.
Bởi vì anh ghét cô.
Hà Cảnh Quân đột nhiên không biết nói gì nữa, tối nay đã định trước là một tối đau lòng, dù là đối với anh ta hay là đối với Vy Vy, cô đau lòng bởi vì một người đàn ông khác, mà anh ta lại đau lòng vì sự đau lòng của cô, thật sự là cảm giác mỉa mai cỡ nào.
Mặc dù như thế, anh ta vẫn không muốn từ bỏ: “Vy Vy, em xứng đáng được người khác đối xử tốt hơn.”
“Không.” Đan Diễn Vy lắc đầu, không che giấu chút cay đắng trong mắt nào, nói với anh ta: “Cảnh Quân anh xứng đáng gặp được một cô gái tốt hơn mới đúng, giống như anh thấy, em không đáng để anh phải nỗ lực.”
Không đáng để cho anh đối xử dịu dàng như vậy.
Nói xong cô nhẫn tâm không nhìn anh ta nữa, quay người bỏ đi.
Dường như Hà Cảnh Quân bị giữ nguyên tại chỗ, anh ta muốn đứng lên đuổi theo cô nhưng bước chân nặng nề khiến cho anh ta dừng lại, nhìn bóng lưng bé nhỏ đau khổ của Đan Diễn Vy, trái tim chậm rãi chìm xuống đáy vực.
Có lẽ anh ta không nên ép cô quá, nên cho cô một chút không gian riêng để cô yên tĩnh một chút.
Mặc dù Lục Trình Thiên đi theo cô ta, nhưng Vũ Thư vẫn cảm giác được rất rõ ràng trái tim anh không ở trên người cô ta, nghĩ như vậy, trong lòng cô ta càng thêm hi vọng vào khả năng Trương Chính Quang phá hủy Đan Diễn Vy.
Trong lòng cô ta tức giận gần như sắp nổ tung nhưng trên mặt vẫn duy trì một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Một người phụ nữ thông minh sẽ biết lúc nào có thể tức giận, lúc nào nên ngậm miệng, rất hiển nhiên giờ phút này tâm tình của Lục Trình Thiên cũng không khá lắm, nếu như tùy tiện tức giận rất có thể sẽ hủy đi một chút tình cảm cô ta đã rất vất vả mới có được này.
Dù sao mục đích hôm nay của cô ta chủ yếu là khiến Đan Diễn Vy đau lòng tới mức không muốn sống.
“Anh Thiên, ba đang ở trên lầu, bảo chúng ta đi lên đó một chút.”
Vì tránh không để nghi ngờ Vũ Thiên Dương và một số người có thân phận không tầm thường đều ở trên lầu, dưới lầu để dành cho người trẻ tuổi.
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Trình Thiên hơi trầm xuống, ừ một tiếng, đi theo Vũ Thư lên lầu.
Vũ Thiên Dương nhanh như vậy liền sắp không chịu nổi.
Từ đầu đến cuối Hà Cảnh Quân đều không hề buông tay Đan Diễn Vy, rõ ràng nhiệt độ ở hội trường rất cao nhưng tay của cô lại lạnh buốt vô cùng, bất kể anh ta cố gắng thế nào cũng không thể ủ ấm bàn tay nhỏ bé của cô.
Cô đau lòng, anh ta cũng thế.
Nếu như vậy có thể khiến cho cô buông Lục Trình Thiên, anh ta nguyện ý tiếp nhận phần đau lòng này.
“Vy Vy, nếu như em không muốn đợi ở đây, anh có thể đưa em về.”
“Cảnh Quân, không cần đâu, em và Tư Tư đã hẹn, chờ Vũ Thư cắt bánh gatô xong chúng ta sẽ đi.” Sắc môi Đan Diễn Vy hơi trắng, kiên trì nói.
Cô chỉ cho phép mình đau lòng mấy ngày nay, chờ sau khi cô mang theo Du Du xuất ngoại, nhất định cô sẽ cố gắng quên anh.
Hà Cảnh Quân cũng không bắt ép cô: “Được rồi, trước khi chờ cô ấy về, anh ở cùng em.”
Đan Diễn Vy không từ chối, từ từ buông lỏng tay của anh ta ra, giả vờ như ngượng ngùng nói: “Anh xem tay em ẩm ướt như thế, thật không có ý tứ.”
“Vy Vy em không cần ở trước mặt anh che giấu sự mệt mỏi của mình như vậy.” Bởi vì anh ta đã biết, từ lúc Lục Trình Thiên đến với Vũ Thư cho đến giờ phút này, anh ta cũng cảm giác được thân thể cô trong nháy mắt căng cứng, mặc dù cô đã che dấu rất nhanh, nhưng do anh ta tinh mắt hay là nhạy cảm nên phát hiện ra.
“Em thật sự không mệt, thật đấy, chút này đối với em mà nói vẫn là không có vấn đề.” Đan Diễn Vy cố ý dời ánh mắt đi, giả vờ như không hiểu ánh mắt đau lòng của Hà Cảnh Quân, cô sợ mình tiếp tục nhìn tiếp, thật sự sẽ đau lòng rơi nước mắt.
Có lúc con người không nhất định là đau lòng, chỉ là bên cạnh xuất hiện một người đặc biệt rõ ràng quan tâm mình, loại đau lòng kia ở trong lòng sẽ không ngừng khuếch đại.
Cô chỉ cho là mình bị phản ứng hoá học.
“Vy Vy, Cảnh Quân, lại thấy hai người các cậu ở cùng một chỗ mình thật sự rất cao hứng, cậu nói có đúng hay không vậy Cảnh Quân.” Buổi tối hôm nay Vũ Thư không chỉ có thêm danh tiếng, mà vẫn còn cảm thấy Đan Diễn Vy chưa đủ đau lòng, cố ý lôi kéo Lục Trình Thiên tới khiến cho cô càng thêm ngột ngạt.
Đôi mắt đen của Lục Trình Thiên ngầm liếc cô gái nhỏ đang cúi thấp đầu một chút, hiếm khi mở miệng ứng hợp: “Ừm, có thể lại thấy hai người ở cùng nhau, tôi rất cao hứng.”
Một câu đơn giản của Lục Trình Thiên giống như bỏ một tảng đá lớn vào trong trái tim đang bình tĩnh như mặt hồ của Đan Diễn Vy, nhất thời gây ra ngàn cơn sóng.
Lòng bàn tay cô nắm thật chặt, không biết lấy dũng khí từ nơi nào, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt luôn kín như bưng của anh, khóe môi nhếch lên một tia ý cười vừa đủ, thong dong lạnh nhạt trả lời: “Vậy thật đúng là phải cảm ơn anh, luật sư Lục.”
Dựa vào cái gì trong lúc tổn thương cô, anh lại cao cao tại thượng châm biếm cô và Cảnh Quân, cho dù là cô giấu tâm tư không nên có, nhưng Cảnh Quân cũng không nợ hai người bọn họ.
Lục Trình Thiên nhìn Đan Diễn Vy giống như một con mèo con đang giương ra móng vuốt sắc nhọn, một lòng giữ gìn người đàn ông mình ‘Âu yếm’, ý cười trên khóe miệng sâu hơn một chút, nhiệt độ trong mắt hạ xuống tới mức đóng băng, giọng nói của anh không nhanh không chậm nói: “Không cần khách sáo.”
Vũ Thư luôn cảm thấy bầu không khí giữa người đàn ông bên cạnh và Đan Diễn Vy có chút kỳ quái, trong lòng hơi bất an, cất bước đi tới đứng giữa hai người, chặn lại ánh mắt thẳng tắp của Đan Diễn Vy.
Dường như cũng cảnh cáo Đan Diễn Vy, Hà Cảnh Quân mới là người đàn ông của cô.
“Cảnh Quân, Vy Vy là một cô gái đặc biệt như vậy, sao anh không cố gắng cưới cô ấy về nhà.” Giảm bớt tai họa cho người đàn ông của người khác.
Sao Hà Cảnh Quân lại không nghe ra vẻ giễu cợt trong lời nói của Vũ Thư được chứ, nhưng anh ta chỉ dịu dàng nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh rồi nói: “Vy Vy trong mắt tôi là tồn tại duy nhất, tôi cũng đang rất cố gắng để nhận được sự đồng ý của cô ấy.”
“Vy Vy, mình thật sự rất hâm mộ tình cảm của hai người các cậu.” Ngoài miệng thì Vũ Thư nói như vậy nhưng trong lòng không khỏi thầm mắng Hà Cảnh Quân chính là một con rùa tóc xanh vô dụng, cô gái của mình cũng giữ không được đã sớm ngủ cùng người đàn ông khác.
Còn tưởng rằng mình đã có được báu vật.
Cô ta giống như nhớ tới chuyện gì, tức giận trong mắt dịu xuống rất nhanh, chờ một chút xem Đan Diễn Vy có đắc ý được nữa hay không, thân thể nhẹ nhàng dựa vào Lục Trình Thiên nói: “Cảnh Quân, chúng tôi vẫn nên đi chỗ khác, không quấy rầy hai người các anh nữa.”
Một phút cô ta cũng không muốn để cho Lục Trình Thiên và tiện nhân Đan Diễn Vy này ở cùng một chỗ.
Lục Trình Thiên không nói gì, mang theo Vũ Thư rời đi.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông kia, Đan Diễn Vy thật vất vả mới duy trì được dũng khí lập tức buông lỏng, vừa rồi trong nháy mắt kia, cô còn cho là Lục Trình Thiên sẽ nói với cô cái gì.
Thế nhưng chỉ là ảo giác nhất thời của cô mà thôi, cho dù Vũ Thư trong tối ngoài sáng giễu cợt cô, từ đầu tới cuối trên mặt anh vẫn duy trì vẻ thờ ơ như cũ.
Đan Diễn Vy cảm thấy vết thương còn chưa khép lại trong lòng mình lại bị người khác xé rách ra một lần nữa, đau đớn từng cơn, dường như sự đau đớn kia vĩnh viễn không có điểm dừng, giống như là một tấm lưới dày đặc bao trùm lấy cô, cho dù cô giãy dụa sợ hãi thét lên cũng không thể thoát ra được.
“Vy Vy, anh ta không đáng để em quan tâm như vậy.”
Bỗng nhiên trong lòng Đan Diễn Vy cảm thấy đau xót, nụ cười trên mặt làm cách nào cũng không duy trì nổi: “Em biết.”
So với người khác cô là người thấy rõ nhất, nhưng cũng so với người khác cô lại càng hãm sâu hơn, cô biết anh không yêu cô, đã rõ ràng như thế, cô cũng biết đau lòng khổ sở đều là vô dụng, thế nhưng có một số việc chính là như vậy.
Cô có khóc chết đi sống lại, có đau lăn lộn trên đất, không quan tâm vẫn là không quan tâm, thậm chí ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không muốn cho cô.
Bởi vì anh ghét cô.
Hà Cảnh Quân đột nhiên không biết nói gì nữa, tối nay đã định trước là một tối đau lòng, dù là đối với anh ta hay là đối với Vy Vy, cô đau lòng bởi vì một người đàn ông khác, mà anh ta lại đau lòng vì sự đau lòng của cô, thật sự là cảm giác mỉa mai cỡ nào.
Mặc dù như thế, anh ta vẫn không muốn từ bỏ: “Vy Vy, em xứng đáng được người khác đối xử tốt hơn.”
“Không.” Đan Diễn Vy lắc đầu, không che giấu chút cay đắng trong mắt nào, nói với anh ta: “Cảnh Quân anh xứng đáng gặp được một cô gái tốt hơn mới đúng, giống như anh thấy, em không đáng để anh phải nỗ lực.”
Không đáng để cho anh đối xử dịu dàng như vậy.
Nói xong cô nhẫn tâm không nhìn anh ta nữa, quay người bỏ đi.
Dường như Hà Cảnh Quân bị giữ nguyên tại chỗ, anh ta muốn đứng lên đuổi theo cô nhưng bước chân nặng nề khiến cho anh ta dừng lại, nhìn bóng lưng bé nhỏ đau khổ của Đan Diễn Vy, trái tim chậm rãi chìm xuống đáy vực.
Có lẽ anh ta không nên ép cô quá, nên cho cô một chút không gian riêng để cô yên tĩnh một chút.
Mặc dù Lục Trình Thiên đi theo cô ta, nhưng Vũ Thư vẫn cảm giác được rất rõ ràng trái tim anh không ở trên người cô ta, nghĩ như vậy, trong lòng cô ta càng thêm hi vọng vào khả năng Trương Chính Quang phá hủy Đan Diễn Vy.
Trong lòng cô ta tức giận gần như sắp nổ tung nhưng trên mặt vẫn duy trì một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Một người phụ nữ thông minh sẽ biết lúc nào có thể tức giận, lúc nào nên ngậm miệng, rất hiển nhiên giờ phút này tâm tình của Lục Trình Thiên cũng không khá lắm, nếu như tùy tiện tức giận rất có thể sẽ hủy đi một chút tình cảm cô ta đã rất vất vả mới có được này.
Dù sao mục đích hôm nay của cô ta chủ yếu là khiến Đan Diễn Vy đau lòng tới mức không muốn sống.
“Anh Thiên, ba đang ở trên lầu, bảo chúng ta đi lên đó một chút.”
Vì tránh không để nghi ngờ Vũ Thiên Dương và một số người có thân phận không tầm thường đều ở trên lầu, dưới lầu để dành cho người trẻ tuổi.
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Trình Thiên hơi trầm xuống, ừ một tiếng, đi theo Vũ Thư lên lầu.
Vũ Thiên Dương nhanh như vậy liền sắp không chịu nổi.