Sau khi ăn cơm xong, Đan Diễn Vy khéo léo từ chối lời đề nghị đưa cô về của Hà Cảnh Quân.
Vì cô còn có chuyện quan trọng khác phải xử lý.
Chuyện của cô Dương cô không thể mặc kệ được, vì bản thân cô cũng là một người mẹ.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thực tế thì Đan Diễn Vy vẫn không tránh khỏi tâm trạng hồi hộp khẩn trương.
Cô cầm di động lúc lâu mà vẫn không dám ấn nút gọi đến dãy số quen thuộc.
Đan Diễn Vy đi qua đi lại, đắn đo suy nghĩ, cô cầm điện thoại gõ đầu mình: gọi hay không gọi cũng trở thành vấn đề.
Cuối cùng cô hét nhỏ: “Chết tiệt, sao mình lại đi đến trước cửa khu vực nhà của Lục Trình Thiên chứ?”
Chính xác, cô chính là kiểu người không biết tự kiềm chế, tay chân không nghe theo sự khống chế của não bộ, bản thân đã đi đến khu vực Lục Trình Thiên sống, mà còn muốn như tên ngốc ngồi đợi kiểu vô tình.
Cô nên đi về, lỡ như mà gặp phải Lục Trình Thiên đưa Vũ Thư về thì khác gì tự chuốc lấy nhục.
Đan Diễn Vy không ngừng tự thuyết phục bản thân, về nhà rồi gọi điện cho anh ấy là được, không gấp gì một tiếng nửa tiếng, cứ như vậy cô đứng do dự mà đã ba mươi phút trôi qua.
Đến khi cô quyết định quay đầu đi về, bất chợt cô nhìn thấy dáng vẻ cao to lạnh lùng đang đi về hướng mình, tim cô hồi hộp đập loạn nhịp, cô liền chạy đến nấp phía sau gốc cây lớn, hồi hộp nheo mắt nhìn theo nhất cử nhất động của Lục Trình Thiên.
May quá, Lục Trình Thiên không dừng mà đi thẳng vào bên trong.
Đan Diễn Vy hồi hộp nhắm mắt lại, bất chợt cô cảm giác hình như mình không khác gì tên biến thái đi theo dõi người khác, ôi ôi, sao cô lại có thể tự nói mình như vậy được.
Cô cẩn thận ló đầu ra nhìn thêm lần nữa để xác nhận xem Lục Trình Thiên đã đi vào trong rồi hay chưa.
“Đi theo anh làm gì?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau lưng Đan Diễn Vy, cô giật mình, chưa kịp hoàn hồn nhìn người đàn ông trước mặt, cô lắp bắp nói: “Lục Trình Thiên, không phải anh đã đi vào trong rồi sao!!!”
Sao lại quay trở ra.
Ánh mắt Lục Trình Thiên nhìn Đan Diễn Vy như đang nhìn tên ngốc, cô tưởng rằng mình nấp rất tốt, nào biết đâu nửa bên vai cô đã lộ hẳn ra, anh chỉ là giả vờ không nhìn thấy mà thôi, anh giả vờ đi vào trong rồi lại theo cửa khác đi ra ngoài.
Giọng anh trầm thấp: “Em vẫn chưa trả lời anh.”
Đan Diễn Vy cảm giác mình đang nhận được sự sỉ nhục quá lớn: “Sao em phải nói anh nghe, đây đâu phải là nhà của anh đâu, em muốn đi đâu thì đi đó.”
Lục Trình Thiên ngước lên nhìn vị trí của tòa nhà, ánh mắt anh tối sầm lại: “Tiếp tục.”
Nói xong anh cũng mặc kệ Đan Diễn Vy, xoay người đi về hướng tòa nhà chung cư.
Đan Diễn Vy thấy Lục Trình Thiên chuẩn bị rời đi, lập tức trở nên mất bình tĩnh, cô mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì, muốn giữ Lục Trình Thiên nhưng lại nhưng không có lý do, đành đứng nhìn bóng dáng của Lục Trình Thiên khuất dần, sắp biến mất.
Cô lấy hết can đảm nói vọng theo hướng của anh: “Lục Trình Thiên, em muốn ghé nhà anh ngồi chút.”
Vừa dứt lới, Đan Diễn Vy chỉ muốn cắn lưỡi mà chết đi cho xong khi mà cô hoàn hồn nghĩ lại câu nói vừa rồi của mình, cái gì mà muốn ghé nhà anh ngồi chút? Ngồi cái gì mà ngồi, cô chỉ muốn trao đổi với anh, nhưng ngay giây phút cấp bách và hồi hộp, lại thành ra như vậy.
Cô không phải muốn ngồi chút, khóc.
Nhưng Lục Trình Thiên đã xoay người, không cho cô có cơ hội thu lại lời nói của mình, cô đành giả nai nhìn anh mỉm cười: “Hôm nay, Lục Trình Thiên hôm nay trăng cũng đẹp nhỉ?”
Lục Trình Thiên khẽ gằn giọng: “Đồ ngốc.”
“Lục Trình Thiên sao anh lại mắng em như vậy, em đâu phải đồ ngốc, anh nói lại rõ ràng nha.” Đan Diễn Vy tiến lên trước hai bước, muốn hỏi rõ hơn ý của Lục Trình Thiên là sao, đồng thời cô ngước lên nhìn mới phát hiện trăng đã bị bầu trời đầy mây che khuất, lúc này cô chỉ muốn tìm lỗ mà chui xuống.
Hôm nay không những không có trăng, mà ngay cả đến một ngôi sao cũng không thấy, chả trách Lục Trình Thiên lại cười nhạo cô.
Vì mục đích của hôm nay, Đan Diễn Vy đành cắn răng đi theo Lục Trình Thiên.
Cuối cùng, cô đã vào nhà của Lục Trình Thiên và ngồi xuống.
Một mình ngồi trên ghế sô pha nhà Lục Trình Thiên mà cảm giác như bên dưới chứa đầy kim đâm, cảm giác như chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ thôi thì cũng đủ để khiến cô giật mình nhảy dựng lên bắn ra khỏi cửa.
Lục Trình Thiên tay cầm ly cà phê, thư thái như chốn không người ngồi đối diện Đan Diễn Vy, đôi mắt sâu thẳm của anh bình thản nhìn về phía cô.
Đan Diễn Vy bị Lục Trình Thiên nhìn chằm chằm như vậy, càng cảm thấy không được tự nhiên, cô lặng lẽ thở dài trong lòng rồi lên tiếng: “Lục Trình Thiên, em có chuyện muốn hỏi ý anh.”
Cô ngập ngừng lúc rồi nhấn mạnh: “Là chuyện công việc.”
Lục Trình Thiên tao nhã nhấp ngụm cà phê thơm phức, đôi mắt thâm sâu như không thấy đáy vẫn khóa chặt cô: “Muốn uống gì thì tự lấy, anh nghĩ chắc em vẫn còn nhớ vị trí đồ vật ở đâu.”
Đan Diễn Vy nuốt nuốt nước bọt, ra vẻ bình tĩnh nói: “Em không khát.”
Lục Trình Thiên không ý kiến, thân hình cao to của anh dựa hẳn vào sô pha, tay anh theo quán tính gác lên phần tay vịn, trông có vẻ như rất thư thái, mà cũng không kém phần nguy hiểm.
Nguy hiểm, đúng là nguy hiểm, đêm nay Đan Diễn Vy cảm thấy Lục Trình Thiên có chút khác với ngày thường, cụ thể khác như thế nào thì cô không thể diễn tả được.
“Không phải em tìm anh muốn bàn công việc sao.” Lục Trình Thiên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Nhắc đến công việc, Đan Diễn Vy khẽ hắng giọng và nói: “Hôm nay em có ghi chép lại một vụ án ly hôn, có chút thắc mắc xin được luật sư Lục chỉ giáo.”
Luật sư Lục, Lục Trình Thiên nhớ lại vấn đề ‘danh xưng’, giọng điệu bình thản nói: “Nói đi.”
“Khi chứng cứ không thể trở thành chứng cứ, thì còn cách gì có thể trợ giúp cho nguyên cáo?” Lân Hoàng nói Lục Trình Thiên rất lợi hại, chắc anh sẽ có cách xử lý.
Giọng điệu của Lục Trình Thiên vẫn bình thản không chút thay đổi: “Không có cách nào, chứng cứ không đủ thì kết quả chỉ có một: thua kiện.”
“Không thể như vậy được, anh không hiểu rõ tình huống cụ thể, cô Dương không phải không có chứng cứ, chỉ là tên đồi bại đó nham hiểm hơn, cô Dương có khả năng phải đối mặt với việc mất trắng cả người và tài sản.” Sao lại có thể như vậy được, sao anh lại có thể nhẹ nhàng điềm tĩnh thốt ra câu đoạt đi con đường sống của người khác như thế.
Đối với cô Dương mà nói thì, nếu như mà thua kiện thì đồng nghĩa với việc mất đi chỗ dựa rồi còn phải nuôi một đứa con nữa, như vậy thì không khác gì rơi vào đường cùng.
“Đan Diễn Vy.” Giọng điệu của Lục Trình Thiên hơi trầm xuống, đôi mắt thâm sâu mà lạnh lùng, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Chúng ta là luật sư, không phải cảnh sát, không phải nhà từ thiện, chứng cứ đều phải do tự bên gửi đơn cung cấp, chúng ta chỉ phụ trách phần mình nên phụ trách thôi.”
“Em hiểu chưa.” Xã hội này vốn dĩ là chỗ dễ dàng ăn tươi nuốt sống con người, người nào xuất sắc thì mới tồn tại được.
Đan Diễn Vy nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lục Trình Thiên, nhất thời không biết nên nói gì.
Em hiểu chưa? Sao cô không hiểu được, chỉ là bản thân cô nghĩ rằng vẫn còn chút vớt vát, cô không giúp được những người đó, chỉ là cố gắng muốn hỗ trợ hết khả năng của mình mà thôi.
Đêm nay Lục Trình Thiên đã cho cô một bài học, bài học bản thân đừng quá lo chuyện bao đồng.
Trong nháy mắt, Đan Diễn Vy từ ghế sô pha đứng bật dậy, mái tóc dài che bớt đi sự dao động trong mắt cô, giọng điệu bình thản nói: “Xin lỗi đã làm phiền luật sự Lục, em đi trước đây.”
Cô đã không còn gì muốn hỏi nữa rồi.
Có vẻ như cô vẫn không biết tự lượng sức mình, tự cho rằng mình sẽ giúp được cô Dương, giờ nghĩ lại thấy mình thật ngu ngốc, bản thân mình còn lo chưa xong mà lại muốn đi giúp người khác.
Vì cô còn có chuyện quan trọng khác phải xử lý.
Chuyện của cô Dương cô không thể mặc kệ được, vì bản thân cô cũng là một người mẹ.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thực tế thì Đan Diễn Vy vẫn không tránh khỏi tâm trạng hồi hộp khẩn trương.
Cô cầm di động lúc lâu mà vẫn không dám ấn nút gọi đến dãy số quen thuộc.
Đan Diễn Vy đi qua đi lại, đắn đo suy nghĩ, cô cầm điện thoại gõ đầu mình: gọi hay không gọi cũng trở thành vấn đề.
Cuối cùng cô hét nhỏ: “Chết tiệt, sao mình lại đi đến trước cửa khu vực nhà của Lục Trình Thiên chứ?”
Chính xác, cô chính là kiểu người không biết tự kiềm chế, tay chân không nghe theo sự khống chế của não bộ, bản thân đã đi đến khu vực Lục Trình Thiên sống, mà còn muốn như tên ngốc ngồi đợi kiểu vô tình.
Cô nên đi về, lỡ như mà gặp phải Lục Trình Thiên đưa Vũ Thư về thì khác gì tự chuốc lấy nhục.
Đan Diễn Vy không ngừng tự thuyết phục bản thân, về nhà rồi gọi điện cho anh ấy là được, không gấp gì một tiếng nửa tiếng, cứ như vậy cô đứng do dự mà đã ba mươi phút trôi qua.
Đến khi cô quyết định quay đầu đi về, bất chợt cô nhìn thấy dáng vẻ cao to lạnh lùng đang đi về hướng mình, tim cô hồi hộp đập loạn nhịp, cô liền chạy đến nấp phía sau gốc cây lớn, hồi hộp nheo mắt nhìn theo nhất cử nhất động của Lục Trình Thiên.
May quá, Lục Trình Thiên không dừng mà đi thẳng vào bên trong.
Đan Diễn Vy hồi hộp nhắm mắt lại, bất chợt cô cảm giác hình như mình không khác gì tên biến thái đi theo dõi người khác, ôi ôi, sao cô lại có thể tự nói mình như vậy được.
Cô cẩn thận ló đầu ra nhìn thêm lần nữa để xác nhận xem Lục Trình Thiên đã đi vào trong rồi hay chưa.
“Đi theo anh làm gì?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau lưng Đan Diễn Vy, cô giật mình, chưa kịp hoàn hồn nhìn người đàn ông trước mặt, cô lắp bắp nói: “Lục Trình Thiên, không phải anh đã đi vào trong rồi sao!!!”
Sao lại quay trở ra.
Ánh mắt Lục Trình Thiên nhìn Đan Diễn Vy như đang nhìn tên ngốc, cô tưởng rằng mình nấp rất tốt, nào biết đâu nửa bên vai cô đã lộ hẳn ra, anh chỉ là giả vờ không nhìn thấy mà thôi, anh giả vờ đi vào trong rồi lại theo cửa khác đi ra ngoài.
Giọng anh trầm thấp: “Em vẫn chưa trả lời anh.”
Đan Diễn Vy cảm giác mình đang nhận được sự sỉ nhục quá lớn: “Sao em phải nói anh nghe, đây đâu phải là nhà của anh đâu, em muốn đi đâu thì đi đó.”
Lục Trình Thiên ngước lên nhìn vị trí của tòa nhà, ánh mắt anh tối sầm lại: “Tiếp tục.”
Nói xong anh cũng mặc kệ Đan Diễn Vy, xoay người đi về hướng tòa nhà chung cư.
Đan Diễn Vy thấy Lục Trình Thiên chuẩn bị rời đi, lập tức trở nên mất bình tĩnh, cô mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì, muốn giữ Lục Trình Thiên nhưng lại nhưng không có lý do, đành đứng nhìn bóng dáng của Lục Trình Thiên khuất dần, sắp biến mất.
Cô lấy hết can đảm nói vọng theo hướng của anh: “Lục Trình Thiên, em muốn ghé nhà anh ngồi chút.”
Vừa dứt lới, Đan Diễn Vy chỉ muốn cắn lưỡi mà chết đi cho xong khi mà cô hoàn hồn nghĩ lại câu nói vừa rồi của mình, cái gì mà muốn ghé nhà anh ngồi chút? Ngồi cái gì mà ngồi, cô chỉ muốn trao đổi với anh, nhưng ngay giây phút cấp bách và hồi hộp, lại thành ra như vậy.
Cô không phải muốn ngồi chút, khóc.
Nhưng Lục Trình Thiên đã xoay người, không cho cô có cơ hội thu lại lời nói của mình, cô đành giả nai nhìn anh mỉm cười: “Hôm nay, Lục Trình Thiên hôm nay trăng cũng đẹp nhỉ?”
Lục Trình Thiên khẽ gằn giọng: “Đồ ngốc.”
“Lục Trình Thiên sao anh lại mắng em như vậy, em đâu phải đồ ngốc, anh nói lại rõ ràng nha.” Đan Diễn Vy tiến lên trước hai bước, muốn hỏi rõ hơn ý của Lục Trình Thiên là sao, đồng thời cô ngước lên nhìn mới phát hiện trăng đã bị bầu trời đầy mây che khuất, lúc này cô chỉ muốn tìm lỗ mà chui xuống.
Hôm nay không những không có trăng, mà ngay cả đến một ngôi sao cũng không thấy, chả trách Lục Trình Thiên lại cười nhạo cô.
Vì mục đích của hôm nay, Đan Diễn Vy đành cắn răng đi theo Lục Trình Thiên.
Cuối cùng, cô đã vào nhà của Lục Trình Thiên và ngồi xuống.
Một mình ngồi trên ghế sô pha nhà Lục Trình Thiên mà cảm giác như bên dưới chứa đầy kim đâm, cảm giác như chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ thôi thì cũng đủ để khiến cô giật mình nhảy dựng lên bắn ra khỏi cửa.
Lục Trình Thiên tay cầm ly cà phê, thư thái như chốn không người ngồi đối diện Đan Diễn Vy, đôi mắt sâu thẳm của anh bình thản nhìn về phía cô.
Đan Diễn Vy bị Lục Trình Thiên nhìn chằm chằm như vậy, càng cảm thấy không được tự nhiên, cô lặng lẽ thở dài trong lòng rồi lên tiếng: “Lục Trình Thiên, em có chuyện muốn hỏi ý anh.”
Cô ngập ngừng lúc rồi nhấn mạnh: “Là chuyện công việc.”
Lục Trình Thiên tao nhã nhấp ngụm cà phê thơm phức, đôi mắt thâm sâu như không thấy đáy vẫn khóa chặt cô: “Muốn uống gì thì tự lấy, anh nghĩ chắc em vẫn còn nhớ vị trí đồ vật ở đâu.”
Đan Diễn Vy nuốt nuốt nước bọt, ra vẻ bình tĩnh nói: “Em không khát.”
Lục Trình Thiên không ý kiến, thân hình cao to của anh dựa hẳn vào sô pha, tay anh theo quán tính gác lên phần tay vịn, trông có vẻ như rất thư thái, mà cũng không kém phần nguy hiểm.
Nguy hiểm, đúng là nguy hiểm, đêm nay Đan Diễn Vy cảm thấy Lục Trình Thiên có chút khác với ngày thường, cụ thể khác như thế nào thì cô không thể diễn tả được.
“Không phải em tìm anh muốn bàn công việc sao.” Lục Trình Thiên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Nhắc đến công việc, Đan Diễn Vy khẽ hắng giọng và nói: “Hôm nay em có ghi chép lại một vụ án ly hôn, có chút thắc mắc xin được luật sư Lục chỉ giáo.”
Luật sư Lục, Lục Trình Thiên nhớ lại vấn đề ‘danh xưng’, giọng điệu bình thản nói: “Nói đi.”
“Khi chứng cứ không thể trở thành chứng cứ, thì còn cách gì có thể trợ giúp cho nguyên cáo?” Lân Hoàng nói Lục Trình Thiên rất lợi hại, chắc anh sẽ có cách xử lý.
Giọng điệu của Lục Trình Thiên vẫn bình thản không chút thay đổi: “Không có cách nào, chứng cứ không đủ thì kết quả chỉ có một: thua kiện.”
“Không thể như vậy được, anh không hiểu rõ tình huống cụ thể, cô Dương không phải không có chứng cứ, chỉ là tên đồi bại đó nham hiểm hơn, cô Dương có khả năng phải đối mặt với việc mất trắng cả người và tài sản.” Sao lại có thể như vậy được, sao anh lại có thể nhẹ nhàng điềm tĩnh thốt ra câu đoạt đi con đường sống của người khác như thế.
Đối với cô Dương mà nói thì, nếu như mà thua kiện thì đồng nghĩa với việc mất đi chỗ dựa rồi còn phải nuôi một đứa con nữa, như vậy thì không khác gì rơi vào đường cùng.
“Đan Diễn Vy.” Giọng điệu của Lục Trình Thiên hơi trầm xuống, đôi mắt thâm sâu mà lạnh lùng, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Chúng ta là luật sư, không phải cảnh sát, không phải nhà từ thiện, chứng cứ đều phải do tự bên gửi đơn cung cấp, chúng ta chỉ phụ trách phần mình nên phụ trách thôi.”
“Em hiểu chưa.” Xã hội này vốn dĩ là chỗ dễ dàng ăn tươi nuốt sống con người, người nào xuất sắc thì mới tồn tại được.
Đan Diễn Vy nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lục Trình Thiên, nhất thời không biết nên nói gì.
Em hiểu chưa? Sao cô không hiểu được, chỉ là bản thân cô nghĩ rằng vẫn còn chút vớt vát, cô không giúp được những người đó, chỉ là cố gắng muốn hỗ trợ hết khả năng của mình mà thôi.
Đêm nay Lục Trình Thiên đã cho cô một bài học, bài học bản thân đừng quá lo chuyện bao đồng.
Trong nháy mắt, Đan Diễn Vy từ ghế sô pha đứng bật dậy, mái tóc dài che bớt đi sự dao động trong mắt cô, giọng điệu bình thản nói: “Xin lỗi đã làm phiền luật sự Lục, em đi trước đây.”
Cô đã không còn gì muốn hỏi nữa rồi.
Có vẻ như cô vẫn không biết tự lượng sức mình, tự cho rằng mình sẽ giúp được cô Dương, giờ nghĩ lại thấy mình thật ngu ngốc, bản thân mình còn lo chưa xong mà lại muốn đi giúp người khác.