“Làm sao đây, Tư Tư.” Từ trước đến giờ Đan Diễn Vy chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh này cho nên nhất thời cô cũng không biết nên phản ứng làm sao đây.
Cũng còn may Vu Tư Tư lanh trí, ngay khi người đàn ông vươn tay ra thì đồng thời Vu Tư Tư kéo theo Đan Diễn Vy quay người lại nấp qua một bên, nhưng sau đó cô lại tự đẩy mình vào chỗ còn nguy hiểm hơn nữa.
Ánh sáng duy nhất trong phòng bao hoàn toàn rọi thẳng vào người bọn họ, khiến cho thân hình của hai cô lồ lồ ngay trước mắt của đám người xung quanh.
Đột nhiên có ai đó huýt sáo lên rồi nói một cách cợt nhả: “Wow, hai cô gái nhỏ này đến đúng lúc quá đi.”
“Cái cô tóc hồng kia trông hot quá đi à, ngay cả Mão mà cũng dám đánh, thiệc là không tệ nha.”
Người tên Mão kia chính là tên đàn ông bị Vu Tư Tư đá cho ngã sóng soài lúc nãy, sự xấu hổ đã khiến hắn trở nên tức giận, hắn hậm hực nói: “Kêu cái gì mà kêu, lúc đó do tôi không kịp phòng bị mà thôi, xem tôi trừng trị hai con tiện nhân này như thế nào.”
“Làm sạch cái miệng chút đi, kêu ai là tiện nhân vậy hả, tôi cũng đã nói tôi sai rồi mà, cũng đồng ý bồi thường nữa, anh còn muốn gì nữa đây, nếu không thì tôi đi kêu người ở cửa đối diện kia tới đây trò chuyện một chút?”
Chỉ cần tên hỗn đản Đường Kỳ Dũng kia còn ở bên cạnh, thì đáy lòng Vu Tư Tư vẫn còn nắm chắc phần thắng, cô len lén nháy mắt với Đan Diễn Vy, ý bảo cô mau gọi điện thoại cho Đường Kỳ Dũng.
Lúc Vu Tư Tư nháy mắt tới muốn nổi cả gân xanh, Đan Diễn Vy mới hiểu ý của cô, cô cười khổ một tiếng rồi thấp giọng ghé sát tai Vu Tư Tư: “ Tớ không có số anh ta……”
Cô và Đường Kỳ Dũng làm gì có dịp để liên lạc chứ, cho nên cô vốn cũng không có ý định lưu lại số điện thoại của anh ta.
Vu Tư Tư lập tức dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Đan Diễn Vy, nhìn thấy ánh mắt khẳng định từ Đan Diễn Vy lúc nãy, mọi sự tự tin trong lòng cô lúc đầu đã lập tức xẹp lại như một quả bong bóng bị thiếu khí, làm sao bây giờ, là vì cô hấp tấp quá nên đã không mang theo điện thoại bên túi của mình rồi.
Thật là sai lầm a.
“Mọi người có gì thì từ từ nói, chứ có gì đâu, cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà a.”
Mão nhìn thấy khẩu khí của cô trở nên nhún nhường sợ hãi thì lập tức hiểu ra hai bọn cô đây là không tìm được cứu binh, hắn lập tức tỏ ra kiêu căng và hống hách lên, dù sao cũng không vội trừng trị hai người này, hắn điên cuồng nói: “Sao vậy, không phải rất đắc ý sao, tiếp tục đi chứ.”
Vu Tư Tư không thèm để ý tới Mão vì rõ ràng hắn chỉ là đàn em mà thôi, đôi mắt một mí đảo quanh một vòng ghế sofa, nhưng mà ai nấy cũng đều nấp trong bóng tối hết, nên cô cũng không chắc ai mới là lão đại của bọn họ, nhưng cô có thể khẳng định, thân phận của người ngồi ở chính giữa chắc chắn không tầm thường.
Cô đưa ngón tay chỉ thẳng vào vị trí chính giữa rồi nói: “Tôi không muốn nói với hắn nữa, tôi muốn nói với anh.”
Người đàn ông bị chỉ trúng thong thả buông hai cô gái ở hai bên mình ra rồi đứng dậy, trên mặt hắn nở một nụ cười hư hỏng: “Tiểu mỹ nữ, em đoán sai rồi.”
“Vậy anh nói cho tôi biết người phụ trách của mấy người là ai đi, tôi sẽ nói chuyện với anh ta.” Vu Tư Tư có hơi thất vọng, thân phận của người đàn ông này nhìn thì thấy không thấp, nhưng nhất định không phải là chủ sự, người anh minh thần võ như cô làm sao mà sai được chứ.
Người đàn ông hư hỏng giơ ngón trỏ lên lắc lắc trước mắt Vu Tư Tư, sau đó đầu ngón tay của anh ta đột nhiên lại chĩa sang Đan Diễn Vy: “Tiểu mỹ nữ, em đã mất một cơ hội rồi, bây giờ cho mấy em thêm một cơ hội, nếu đoán đúng thì có thể thương lượng.”
“Anh năm, anh định tha cho hai con nhỏ làm loạn này sao.” Mão sững sờ, nếu như người phụ nữ đó đoán đúng vậy thì không phải hắn bị đánh oan uổng một trận rồi sao, điều kì lạ nhất chính là, nhận vật lớn kia hình như đã nhầm thừa nhận quyết định của anh Năm luôn rồi.
Kì lạ, thật là kì lạ quá, ai mà không biết tính khí của nhân vật lớn kia đáng sợ như thế nào chứ.
“Mão, nơi này tới phiên cậu làm chủ từ khi nào vậy?”
Tuy giọng điệu của anh năm nghe rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho cả đầu hắn toát một lớp một hôi hột, sau đó hắn gật đầu và cúi người xuống, tự tát vào miệng mình: “Anh năm, em sai rồi, là em nhiều lời.”
Không phải hắn sợ anh Năm, mà là sợ nhân vật to lớn kia kìa, cho nên hắn thà tự giác trừng phạt mình trước chứ không muốn bị nhân vật lớn kia cho người xử lí mình thần không biết quỷ không hay đâu.
Anh Năm nhướng mày tỏ ra không có ý kiến nhưng vẫn nở nụ cười nhìn về phía Đan Diễn Vy: “Sao thế, tôi cũng là người rất biết nói đạo lý đó nha.”
Vu Tư Tư đưa tay lắc lắc Đan Diễn Vy đang đứng sững sờ ngây ngốc ở bên cạnh rồi nói: “Vy Vy, cậu không sao chứ, nếu như đoán sai cũng đừng có sợ, mình sẽ kêu hắn đi tìm Đường Kỳ Dũng, nhất định sẽ không sao đâu.,”
Có phải không đó, thật ra mấy lời này cũng là Vu Tư Tư nói để tự an ủi mình mà thôi.
Đan Diễn Vy gật đầu, cô vừa định mở miệng thì anh Năm lại giành nói trước: “Tiểu mỹ nữ, em phải nghĩ kĩ đó, chỉ còn một cơ hội mà thôi, nếu đoán sai rồi thì tối nay phải cùng tôi về nhà bàn sự đời đó.”
Đan Diễn Vy trừng to mắt nhìn người đàn ông đang giễu cợt mình ở kia rồi mở miệng nói không một chút cảm kích: “Không cần anh nhắc nhở, tôi biết nên làm gì.”
Tất cả mọi người xung quanh đều nín thở chờ đợi cô đoán.
Trong lòng cô mà không căng thẳng mới là đang gạt người đó, nhưng cho dù có căng thẳng thì cô vẫn phải chọn, hơn nữa trong lòng cô đã có người để chọn rồi.
Đan Diễn Vy không màng tới ánh mắt của mọi người trong phòng bao này đang đổ vào mình, cô trực tiếp quay người lại chỉ về một vị trí đằng sau cô, đó là một thân ảnh cao lớn: “Tôi nghĩ chủ sự của nơi này chính là anh đây.”
Không khí trong phòng bao đột nhiên yên tĩnh, khắp da đầu của Vu Tư Tư đã sớm đổ hết mồ hôi lạnh rồi, cô còn tưởng Đan Diễn Vy sẽ đoán vị trí ở bên cạnh người đàn ông kia, hoặc là vị trí nào đó ở gần trung tâm, chứ sao lại chọn một chiếc ghế sofa đơn độc kia chứ.
Bọn người có một chút địa vị thân phận không phải thường thích ngồi gần để hưởng ké quyền lực của người trung tâm hay sao.
Anh năm cũng khựng người lại một lát, sau đó khóe môi của hắn chợt nhếch lên, hắn tự mình chơi đùa với người phụ nữ trong lòng hắn, bộ dạng như thể đang xem một vở tuồng hay vậy, những người khác trong phòng bao thì hoàn toàn im bặt, ai nấy cũng đều không dám thở mạnh.
Cuối cùng, người đàn ông mà Đan Diễn Vy chỉ trúng đã chậm rãi đứng dậy, thân ảnh cao to cường tráng đang từ từ bước ra từ trong bóng tối, giống như một ngọn núi lớn đang hướng về cô vậy.
Đan Diễn Vy theo bản năng nuốt nước bọt, trong lòng cô lúc này cực kì căng thẳng, nhưng cô ép mình không được nao núng, cô tưởng Lục Trình Thiên đã là cao lắm rồi nhưng không ngờ người đàn ông trước mặt lại không hề kém cạnh.
Không biết đôi mắt đó như thế nào nhưng lại khiến người ta rét run, sống lưng lạnh toát, rõ ràng đó là một khuôn mặt ngũ quan tuấn mỹ nhưng lại có một đôi con ngươi khiến cho người người khiếp sợ, nhưng chẳng mấy chốc, đôi mắt đó lại trở nên đen láy thanh nhã.
Như thể đôi mắt mà cô nhìn thấy một khắc trước chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, trên chiếc cổ được thắt lỏng lẻo một chiếc cà vạt màu mực đen, cổ tay áo được nhẹ nhàng sắn lên, tuy đơn giản như lại rất hoa mỹ, hơn nữa lại mang máng chút gì đó rất quyến rũ.
Phải nói rằng khí chất của người đàn ông đứng trước mặt này vô cùng kiêu ngạo, điều đó thì không giống với khí chất lạnh lẽo tới tận xương của Lục Trình Thiên chút nào, nhưng Đan Diễn Vy có thể khẳng định, nếu như Lục Trình Thiên đứng trước mặt anh ta, nhất định anh ấy cũng sẽ không thua kém.
Nhưng sao cô lại nghĩ lung tung như vậy chứ.
Đan Diễn Vy định thần lấy lại bình tĩnh sau đó ung dung thản nhiên mở miệng nói: “Tôi nghĩ tôi đã đoán không sai rồi nhỉ,cho nên có phải chúng tôi đi được rồi không?”
Người đàn ông trước mặt cô đích thực là đẹp trai đến nỗi khiến người khác nhìn mà no mắt nhưng trong lòng cô lại dấy lên một sự khó chịu không nói thành lời, trực giác mách bảo cô tránh được bao xa thì phải tránh bấy nhiêu xa.
Anh Năm mở miệng cười ha hả đi tới rồi nói: “Tiểu mỹ nữ có phải có hiểu lầm gì không, tôi nói là đoán đúng rồi thì có thể thương lượng, chứ đâu có nói để hai em đi đâu chứ.”
Cũng còn may Vu Tư Tư lanh trí, ngay khi người đàn ông vươn tay ra thì đồng thời Vu Tư Tư kéo theo Đan Diễn Vy quay người lại nấp qua một bên, nhưng sau đó cô lại tự đẩy mình vào chỗ còn nguy hiểm hơn nữa.
Ánh sáng duy nhất trong phòng bao hoàn toàn rọi thẳng vào người bọn họ, khiến cho thân hình của hai cô lồ lồ ngay trước mắt của đám người xung quanh.
Đột nhiên có ai đó huýt sáo lên rồi nói một cách cợt nhả: “Wow, hai cô gái nhỏ này đến đúng lúc quá đi.”
“Cái cô tóc hồng kia trông hot quá đi à, ngay cả Mão mà cũng dám đánh, thiệc là không tệ nha.”
Người tên Mão kia chính là tên đàn ông bị Vu Tư Tư đá cho ngã sóng soài lúc nãy, sự xấu hổ đã khiến hắn trở nên tức giận, hắn hậm hực nói: “Kêu cái gì mà kêu, lúc đó do tôi không kịp phòng bị mà thôi, xem tôi trừng trị hai con tiện nhân này như thế nào.”
“Làm sạch cái miệng chút đi, kêu ai là tiện nhân vậy hả, tôi cũng đã nói tôi sai rồi mà, cũng đồng ý bồi thường nữa, anh còn muốn gì nữa đây, nếu không thì tôi đi kêu người ở cửa đối diện kia tới đây trò chuyện một chút?”
Chỉ cần tên hỗn đản Đường Kỳ Dũng kia còn ở bên cạnh, thì đáy lòng Vu Tư Tư vẫn còn nắm chắc phần thắng, cô len lén nháy mắt với Đan Diễn Vy, ý bảo cô mau gọi điện thoại cho Đường Kỳ Dũng.
Lúc Vu Tư Tư nháy mắt tới muốn nổi cả gân xanh, Đan Diễn Vy mới hiểu ý của cô, cô cười khổ một tiếng rồi thấp giọng ghé sát tai Vu Tư Tư: “ Tớ không có số anh ta……”
Cô và Đường Kỳ Dũng làm gì có dịp để liên lạc chứ, cho nên cô vốn cũng không có ý định lưu lại số điện thoại của anh ta.
Vu Tư Tư lập tức dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Đan Diễn Vy, nhìn thấy ánh mắt khẳng định từ Đan Diễn Vy lúc nãy, mọi sự tự tin trong lòng cô lúc đầu đã lập tức xẹp lại như một quả bong bóng bị thiếu khí, làm sao bây giờ, là vì cô hấp tấp quá nên đã không mang theo điện thoại bên túi của mình rồi.
Thật là sai lầm a.
“Mọi người có gì thì từ từ nói, chứ có gì đâu, cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà a.”
Mão nhìn thấy khẩu khí của cô trở nên nhún nhường sợ hãi thì lập tức hiểu ra hai bọn cô đây là không tìm được cứu binh, hắn lập tức tỏ ra kiêu căng và hống hách lên, dù sao cũng không vội trừng trị hai người này, hắn điên cuồng nói: “Sao vậy, không phải rất đắc ý sao, tiếp tục đi chứ.”
Vu Tư Tư không thèm để ý tới Mão vì rõ ràng hắn chỉ là đàn em mà thôi, đôi mắt một mí đảo quanh một vòng ghế sofa, nhưng mà ai nấy cũng đều nấp trong bóng tối hết, nên cô cũng không chắc ai mới là lão đại của bọn họ, nhưng cô có thể khẳng định, thân phận của người ngồi ở chính giữa chắc chắn không tầm thường.
Cô đưa ngón tay chỉ thẳng vào vị trí chính giữa rồi nói: “Tôi không muốn nói với hắn nữa, tôi muốn nói với anh.”
Người đàn ông bị chỉ trúng thong thả buông hai cô gái ở hai bên mình ra rồi đứng dậy, trên mặt hắn nở một nụ cười hư hỏng: “Tiểu mỹ nữ, em đoán sai rồi.”
“Vậy anh nói cho tôi biết người phụ trách của mấy người là ai đi, tôi sẽ nói chuyện với anh ta.” Vu Tư Tư có hơi thất vọng, thân phận của người đàn ông này nhìn thì thấy không thấp, nhưng nhất định không phải là chủ sự, người anh minh thần võ như cô làm sao mà sai được chứ.
Người đàn ông hư hỏng giơ ngón trỏ lên lắc lắc trước mắt Vu Tư Tư, sau đó đầu ngón tay của anh ta đột nhiên lại chĩa sang Đan Diễn Vy: “Tiểu mỹ nữ, em đã mất một cơ hội rồi, bây giờ cho mấy em thêm một cơ hội, nếu đoán đúng thì có thể thương lượng.”
“Anh năm, anh định tha cho hai con nhỏ làm loạn này sao.” Mão sững sờ, nếu như người phụ nữ đó đoán đúng vậy thì không phải hắn bị đánh oan uổng một trận rồi sao, điều kì lạ nhất chính là, nhận vật lớn kia hình như đã nhầm thừa nhận quyết định của anh Năm luôn rồi.
Kì lạ, thật là kì lạ quá, ai mà không biết tính khí của nhân vật lớn kia đáng sợ như thế nào chứ.
“Mão, nơi này tới phiên cậu làm chủ từ khi nào vậy?”
Tuy giọng điệu của anh năm nghe rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho cả đầu hắn toát một lớp một hôi hột, sau đó hắn gật đầu và cúi người xuống, tự tát vào miệng mình: “Anh năm, em sai rồi, là em nhiều lời.”
Không phải hắn sợ anh Năm, mà là sợ nhân vật to lớn kia kìa, cho nên hắn thà tự giác trừng phạt mình trước chứ không muốn bị nhân vật lớn kia cho người xử lí mình thần không biết quỷ không hay đâu.
Anh Năm nhướng mày tỏ ra không có ý kiến nhưng vẫn nở nụ cười nhìn về phía Đan Diễn Vy: “Sao thế, tôi cũng là người rất biết nói đạo lý đó nha.”
Vu Tư Tư đưa tay lắc lắc Đan Diễn Vy đang đứng sững sờ ngây ngốc ở bên cạnh rồi nói: “Vy Vy, cậu không sao chứ, nếu như đoán sai cũng đừng có sợ, mình sẽ kêu hắn đi tìm Đường Kỳ Dũng, nhất định sẽ không sao đâu.,”
Có phải không đó, thật ra mấy lời này cũng là Vu Tư Tư nói để tự an ủi mình mà thôi.
Đan Diễn Vy gật đầu, cô vừa định mở miệng thì anh Năm lại giành nói trước: “Tiểu mỹ nữ, em phải nghĩ kĩ đó, chỉ còn một cơ hội mà thôi, nếu đoán sai rồi thì tối nay phải cùng tôi về nhà bàn sự đời đó.”
Đan Diễn Vy trừng to mắt nhìn người đàn ông đang giễu cợt mình ở kia rồi mở miệng nói không một chút cảm kích: “Không cần anh nhắc nhở, tôi biết nên làm gì.”
Tất cả mọi người xung quanh đều nín thở chờ đợi cô đoán.
Trong lòng cô mà không căng thẳng mới là đang gạt người đó, nhưng cho dù có căng thẳng thì cô vẫn phải chọn, hơn nữa trong lòng cô đã có người để chọn rồi.
Đan Diễn Vy không màng tới ánh mắt của mọi người trong phòng bao này đang đổ vào mình, cô trực tiếp quay người lại chỉ về một vị trí đằng sau cô, đó là một thân ảnh cao lớn: “Tôi nghĩ chủ sự của nơi này chính là anh đây.”
Không khí trong phòng bao đột nhiên yên tĩnh, khắp da đầu của Vu Tư Tư đã sớm đổ hết mồ hôi lạnh rồi, cô còn tưởng Đan Diễn Vy sẽ đoán vị trí ở bên cạnh người đàn ông kia, hoặc là vị trí nào đó ở gần trung tâm, chứ sao lại chọn một chiếc ghế sofa đơn độc kia chứ.
Bọn người có một chút địa vị thân phận không phải thường thích ngồi gần để hưởng ké quyền lực của người trung tâm hay sao.
Anh năm cũng khựng người lại một lát, sau đó khóe môi của hắn chợt nhếch lên, hắn tự mình chơi đùa với người phụ nữ trong lòng hắn, bộ dạng như thể đang xem một vở tuồng hay vậy, những người khác trong phòng bao thì hoàn toàn im bặt, ai nấy cũng đều không dám thở mạnh.
Cuối cùng, người đàn ông mà Đan Diễn Vy chỉ trúng đã chậm rãi đứng dậy, thân ảnh cao to cường tráng đang từ từ bước ra từ trong bóng tối, giống như một ngọn núi lớn đang hướng về cô vậy.
Đan Diễn Vy theo bản năng nuốt nước bọt, trong lòng cô lúc này cực kì căng thẳng, nhưng cô ép mình không được nao núng, cô tưởng Lục Trình Thiên đã là cao lắm rồi nhưng không ngờ người đàn ông trước mặt lại không hề kém cạnh.
Không biết đôi mắt đó như thế nào nhưng lại khiến người ta rét run, sống lưng lạnh toát, rõ ràng đó là một khuôn mặt ngũ quan tuấn mỹ nhưng lại có một đôi con ngươi khiến cho người người khiếp sợ, nhưng chẳng mấy chốc, đôi mắt đó lại trở nên đen láy thanh nhã.
Như thể đôi mắt mà cô nhìn thấy một khắc trước chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, trên chiếc cổ được thắt lỏng lẻo một chiếc cà vạt màu mực đen, cổ tay áo được nhẹ nhàng sắn lên, tuy đơn giản như lại rất hoa mỹ, hơn nữa lại mang máng chút gì đó rất quyến rũ.
Phải nói rằng khí chất của người đàn ông đứng trước mặt này vô cùng kiêu ngạo, điều đó thì không giống với khí chất lạnh lẽo tới tận xương của Lục Trình Thiên chút nào, nhưng Đan Diễn Vy có thể khẳng định, nếu như Lục Trình Thiên đứng trước mặt anh ta, nhất định anh ấy cũng sẽ không thua kém.
Nhưng sao cô lại nghĩ lung tung như vậy chứ.
Đan Diễn Vy định thần lấy lại bình tĩnh sau đó ung dung thản nhiên mở miệng nói: “Tôi nghĩ tôi đã đoán không sai rồi nhỉ,cho nên có phải chúng tôi đi được rồi không?”
Người đàn ông trước mặt cô đích thực là đẹp trai đến nỗi khiến người khác nhìn mà no mắt nhưng trong lòng cô lại dấy lên một sự khó chịu không nói thành lời, trực giác mách bảo cô tránh được bao xa thì phải tránh bấy nhiêu xa.
Anh Năm mở miệng cười ha hả đi tới rồi nói: “Tiểu mỹ nữ có phải có hiểu lầm gì không, tôi nói là đoán đúng rồi thì có thể thương lượng, chứ đâu có nói để hai em đi đâu chứ.”