Đám người bọn hắn đều là những tên cao lớn thô kệch, còn có thể không đối phó được một đứa bé chưa đủ năm tuổi sao?
Tên tóc vàng vỗ vỗ ngực, Lục Nhĩ lại có chút không yên lòng, trong lòng luôn có một sự thấp thỏm thường trực, như thể có điều gì đó sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.
Nhưng rõ ràng người bày rThiên la địa võng là hắn ta, cũng chắc chắn đêm nay sẽ để Lục Trình Thiên trả giá đắt, tại sao lại cảm thấy lo lắng chứ?
Cặp mắt Lục Nhĩ chuyển động vòng vòng: “Trông coi ở đây đi, để mấy anh em canh gác cẩn thận, tao đi xem tên ranh con kia một chút.”
“Vâng!”
Lúc mang đi thì Du Du vẫn còn đang khóc, sau khi lên xe, những người kia lấy khăn che kín miệng và mũi Du Du, để đứa nhỏ liền lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, Du Du vừa tỉnh lại, hai tay ôm chân, vô cùng đáng thương núp ở nơi hẻo lánh.
Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện, đều là những câu chuyện thô tục mà bé chưa từng biết, trong căn phòng bỏ hoang chỉ có một mình bé, căn phòng càng rộng đến đáng sợ.
Du Du không chỉ nhớ đến chuyện lúc nãy cùng một chị xinh đẹp đi trên đường lớn, sau đó bị người khác mang đi.
Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng lúc này có thể biết được, mình là bị bắt cóc.
Đứa nhỏ vừa nghĩ đến như vậy, đôi mắt thật to tràn đầy hoảng sợ.
“Mẹ ơi…”
Bé sai rồi, bé không nên không nghe lời mà ra khỏi bệnh viện, không nên vào lúc không có ba mẹ ở bên cạnh mà chạy lung tung, còn chị gái xinh đẹp kia nữa, không biết bây giờ như thế nào rồi?
Bé rất đói, rất đau, nhưng căn bản cũng không còn sức nữa. Bé nhớ mẹ, nhớ người ba vừa mới nhận đó, nhớ chú Hà, rất nhớ rất nhớ.
Hốc mắt vô thức đỏ lên, nước mắt tuôn rơi trên má bé.
Nhưng bé không dám khóc lớn tiếng, bé sợ bị người bên ngoài phát hiện, chỉ có thể rụt cái đầu nhỏ lại, giống như một con đà điểu chui đầu vào nơi hẻo lánh, e dè sợ sệt mà khóc.
“Soạt” một tiếng, âm thanh mở cửa chói tai khiến người khác nhíu mày theo phản xạ.
Thân thể nhỏ run lên một cái, bé càng thêm sợ hãi.
Hình như hắn ta không ngờ tới bé đã tỉnh, hơi kinh ngạc, nện bước chân đi tới, không có ý tốt cười cười: “Ây da, nhóc tỉnh rồi hả, có đói bụng không, muốn chú chuẩn bị chút gì đó cho ăn không?”
“Không đói bụng.” Du Du nhanh chóng lắc đầu, cánh tay nhỏ lén ôm bụng, dường như không muốn để người đàn ông phát hiện bụng bé đang kêu “ục ục”.
Lục Nhĩ lạnh lùng cười, quả nhiên giống y như Lục Trình Thiên, tuổi còn nhỏ lại trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Đáng tiếc, cho dù có thông minh như thế nào, trôi qua buổi tối hôm nay còn có thể sống sót hay không mới là vấn đề.
“Được thôi, nếu đã không đói bụng thì nói chuyện với chú một chút đi.” Lục Nhĩ hào hứng, ngồi xổm người xuống trước mặt Du Du, giơ tay nâng mặt bé lên.
Đầu ngón tay lạnh lẽo mang theo sức lực lớn vuốt vuốt cằm Du Du, khiến làn da chỗ đó trở nên đau nhức.
Bé cắn chặt hàm răng, không để cho mình khóc thành tiếng, nhưng thông qua hốc mắt đỏ ngầu của bé đã không thể nghi ngờ gì mà bại lộ hoàn toàn.
Lục Nhĩ “a” một tiếng: “Đứa nhỏ này, sao nhóc lại khóc? Có phải chú làm nhóc đau không?”
Du Du nhanh chóng lắc đầu: “Không có, Du Du không đau.”
Chậc chậc, đứa nhỏ này thật đúng là một nam tử hán, nhưng đáng tiếc!
Đáng tiếc lại là con của Lục Trình Thiên, vết sẹo trên mặt càng hung tợn dọa người.
Cách nhau rất gần, dường như có thể nhìn thấy rõ ràng cả cọng lông tơ trên mặt.
Du Du cắn răng rùng mình, trong lòng hoảng sợ như có con thú nhỏ sắp phá lồng chạy ra.
“Sao vậy, vết sẹo này trên mặt chú có đẹp không?” Lục Nhĩ xích lại gần.
Du Du theo bản năng lùi về phía sau một chút, bức tường lạnh lẽo ở sau lưng buộc bé không thể lùi được nữa, giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở: “Đẹp…đẹp lắm.”
“Nếu đã như vậy thì chú cũng làm cho nhóc một cái nha?” Lục Nhĩ chợt cười lớn một tiếng.
Rốt cuộc Du Du cũng không kiên trì nổi nữa, oa một tiếng khóc lớn lên, nước mắt cũng rơi lã chã.
“Không muốn…Du Du không muốn, chú đừng vạch mặt Du Du mà…ô…”
Lục Nhĩ cực kỳ thỏa mãn.
Nhìn khuôn mặt của Du Du giống y hệt Lục Trình Thiên, bộ dạng khóc lóc cầu xin hắn ta, để trong lòng hắn sinh ra một cảm giác thỏa mãn đầy biến thái.
Giống như người đang cầu xin ở trước mặt hắn ta chính ta Lục Trình Thiên.
Buông Du Du ra, Lục Nhĩ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói mang theo chút tiếc nuối: “Du Du đã không thích, vậy chú cũng không vẽ cho nhóc nữa, thật sự rất đáng tiếc. Nhưng có điều, nếu như Du Du cảm thấy đẹp, vậy chúng ta sẽ làm cho ba của nhóc một cái nha. Thế nào, Du Du có muốn hay không?”
“Không…không muốn.”
Nước mắt Du Du còn đong đầy ở hốc mắt, trong nháy mắt không thể hiểu được tên xấu xa này đang có ý gì, đợi đến khi hiểu được rồi thì lập tức hoảng sợ kêu to lên.
Cái tên xấu xa này muốn làm mặt của ba bị thương!
Lục Nhĩ thay đổi sắc mặt: “Ranh con, không muốn cũng phải muốn, tao phải để cho mày tận mắt nhìn thấy, gương mặt Lục Trình Thiên bị quất tróc da tróc thịt là có cảm giác gì.”
“A, chắc chắn rất đẹp nha, còn có người xem là nhóc, chắc chắn Lục Trình Thiên trông rất đẹp, chú đã không thể chờ đợi lâu được nữa!” Vẻ mặt hắn ta hung ác, gương mặt mang theo nụ cười lạnh lạnh.
Cả hàm răng Du Du đều đang run rẩy, ngực bắt đầu đau nhói.
Hô hấp có chút không bình thường, trái tim mang theo chút cảm giác quen thuộc truyền đến toàn thân.
Ánh mắt Du Du hơi mê man, bàn tay nhỏ nắm lấy ngực, trong đầu nghĩ đến ba và mẹ.
Mẹ ơi, Du Du đau quá, Du Du rất khó chịu, mẹ đến cứu con với…
Lục Nhĩ cứ mãi mê nói, sau đó mới chú ý đến sắc mặt của đứa nhỏ không đúng lắm, mi tâm lập tức nhíu chặt lại.
Đây chính là mồi nhử để Lục Trình Thiên đến đây một thân một mình, nếu như để nó chết trước thì còn gì làm nữa?
“Tụi bây vào đây!” Lớn giọng la một tiếng, Lục Nhĩ cất bước đi ra bên ngoài.
Tên tóc vàng tay mắt lanh lẹ, trên mặt mang theo một nụ cười nịnh nọt chạy tới: “Anh Nhĩ, có chuyện gì cần dặn dò ạ?”
“Bệnh tim của đứa nhỏ kia đã tái phát, cho người chuẩn bị một ít thuốc, là dạng cấp cứu tạm thời, không cần loại tốt nhất, chỉ cần có thể giữ được hơi thở trong tối hôm nay là được rồi.” Lục Nhĩ lạnh lùng nói.
Tên tóc vàng chớp mắt, lập tức đi làm theo mệnh lệnh.
Lục Nhĩ híp mắt lại, ảm đảm. Không được, mấy lần phẫu thuật trước của đứa nhỏ này đều không thành công chữa khỏi bệnh, thân thể đã suy yếu.
Thuốc trị bệnh bình thường không biết có hiệu quả được bao nhiêu, để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn là nên tranh thủ thời gian giải quyết Lục Trình Thiên.
Sau khi nghĩ như vậy, Lục Nhĩ phân phó cho mấy tên đàn em: “Đến nhà kho gọi điện thoại cho Lục Trình Thiên thôi.”
Mấy tên thân cận của Lục Nhĩ cũng đi theo.
Bọn người của Thẩm Lãng để lại đang đứng ở bên ngoài nhìn nhau một cái, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, đi đến chỗ khác, tiếp tục nói nói cười cười với mấy tên kia, làm ra bộ dáng giống như không hay biết chuyện gì.
Tên tóc vàng vỗ vỗ ngực, Lục Nhĩ lại có chút không yên lòng, trong lòng luôn có một sự thấp thỏm thường trực, như thể có điều gì đó sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.
Nhưng rõ ràng người bày rThiên la địa võng là hắn ta, cũng chắc chắn đêm nay sẽ để Lục Trình Thiên trả giá đắt, tại sao lại cảm thấy lo lắng chứ?
Cặp mắt Lục Nhĩ chuyển động vòng vòng: “Trông coi ở đây đi, để mấy anh em canh gác cẩn thận, tao đi xem tên ranh con kia một chút.”
“Vâng!”
Lúc mang đi thì Du Du vẫn còn đang khóc, sau khi lên xe, những người kia lấy khăn che kín miệng và mũi Du Du, để đứa nhỏ liền lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, Du Du vừa tỉnh lại, hai tay ôm chân, vô cùng đáng thương núp ở nơi hẻo lánh.
Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện, đều là những câu chuyện thô tục mà bé chưa từng biết, trong căn phòng bỏ hoang chỉ có một mình bé, căn phòng càng rộng đến đáng sợ.
Du Du không chỉ nhớ đến chuyện lúc nãy cùng một chị xinh đẹp đi trên đường lớn, sau đó bị người khác mang đi.
Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng lúc này có thể biết được, mình là bị bắt cóc.
Đứa nhỏ vừa nghĩ đến như vậy, đôi mắt thật to tràn đầy hoảng sợ.
“Mẹ ơi…”
Bé sai rồi, bé không nên không nghe lời mà ra khỏi bệnh viện, không nên vào lúc không có ba mẹ ở bên cạnh mà chạy lung tung, còn chị gái xinh đẹp kia nữa, không biết bây giờ như thế nào rồi?
Bé rất đói, rất đau, nhưng căn bản cũng không còn sức nữa. Bé nhớ mẹ, nhớ người ba vừa mới nhận đó, nhớ chú Hà, rất nhớ rất nhớ.
Hốc mắt vô thức đỏ lên, nước mắt tuôn rơi trên má bé.
Nhưng bé không dám khóc lớn tiếng, bé sợ bị người bên ngoài phát hiện, chỉ có thể rụt cái đầu nhỏ lại, giống như một con đà điểu chui đầu vào nơi hẻo lánh, e dè sợ sệt mà khóc.
“Soạt” một tiếng, âm thanh mở cửa chói tai khiến người khác nhíu mày theo phản xạ.
Thân thể nhỏ run lên một cái, bé càng thêm sợ hãi.
Hình như hắn ta không ngờ tới bé đã tỉnh, hơi kinh ngạc, nện bước chân đi tới, không có ý tốt cười cười: “Ây da, nhóc tỉnh rồi hả, có đói bụng không, muốn chú chuẩn bị chút gì đó cho ăn không?”
“Không đói bụng.” Du Du nhanh chóng lắc đầu, cánh tay nhỏ lén ôm bụng, dường như không muốn để người đàn ông phát hiện bụng bé đang kêu “ục ục”.
Lục Nhĩ lạnh lùng cười, quả nhiên giống y như Lục Trình Thiên, tuổi còn nhỏ lại trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Đáng tiếc, cho dù có thông minh như thế nào, trôi qua buổi tối hôm nay còn có thể sống sót hay không mới là vấn đề.
“Được thôi, nếu đã không đói bụng thì nói chuyện với chú một chút đi.” Lục Nhĩ hào hứng, ngồi xổm người xuống trước mặt Du Du, giơ tay nâng mặt bé lên.
Đầu ngón tay lạnh lẽo mang theo sức lực lớn vuốt vuốt cằm Du Du, khiến làn da chỗ đó trở nên đau nhức.
Bé cắn chặt hàm răng, không để cho mình khóc thành tiếng, nhưng thông qua hốc mắt đỏ ngầu của bé đã không thể nghi ngờ gì mà bại lộ hoàn toàn.
Lục Nhĩ “a” một tiếng: “Đứa nhỏ này, sao nhóc lại khóc? Có phải chú làm nhóc đau không?”
Du Du nhanh chóng lắc đầu: “Không có, Du Du không đau.”
Chậc chậc, đứa nhỏ này thật đúng là một nam tử hán, nhưng đáng tiếc!
Đáng tiếc lại là con của Lục Trình Thiên, vết sẹo trên mặt càng hung tợn dọa người.
Cách nhau rất gần, dường như có thể nhìn thấy rõ ràng cả cọng lông tơ trên mặt.
Du Du cắn răng rùng mình, trong lòng hoảng sợ như có con thú nhỏ sắp phá lồng chạy ra.
“Sao vậy, vết sẹo này trên mặt chú có đẹp không?” Lục Nhĩ xích lại gần.
Du Du theo bản năng lùi về phía sau một chút, bức tường lạnh lẽo ở sau lưng buộc bé không thể lùi được nữa, giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở: “Đẹp…đẹp lắm.”
“Nếu đã như vậy thì chú cũng làm cho nhóc một cái nha?” Lục Nhĩ chợt cười lớn một tiếng.
Rốt cuộc Du Du cũng không kiên trì nổi nữa, oa một tiếng khóc lớn lên, nước mắt cũng rơi lã chã.
“Không muốn…Du Du không muốn, chú đừng vạch mặt Du Du mà…ô…”
Lục Nhĩ cực kỳ thỏa mãn.
Nhìn khuôn mặt của Du Du giống y hệt Lục Trình Thiên, bộ dạng khóc lóc cầu xin hắn ta, để trong lòng hắn sinh ra một cảm giác thỏa mãn đầy biến thái.
Giống như người đang cầu xin ở trước mặt hắn ta chính ta Lục Trình Thiên.
Buông Du Du ra, Lục Nhĩ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói mang theo chút tiếc nuối: “Du Du đã không thích, vậy chú cũng không vẽ cho nhóc nữa, thật sự rất đáng tiếc. Nhưng có điều, nếu như Du Du cảm thấy đẹp, vậy chúng ta sẽ làm cho ba của nhóc một cái nha. Thế nào, Du Du có muốn hay không?”
“Không…không muốn.”
Nước mắt Du Du còn đong đầy ở hốc mắt, trong nháy mắt không thể hiểu được tên xấu xa này đang có ý gì, đợi đến khi hiểu được rồi thì lập tức hoảng sợ kêu to lên.
Cái tên xấu xa này muốn làm mặt của ba bị thương!
Lục Nhĩ thay đổi sắc mặt: “Ranh con, không muốn cũng phải muốn, tao phải để cho mày tận mắt nhìn thấy, gương mặt Lục Trình Thiên bị quất tróc da tróc thịt là có cảm giác gì.”
“A, chắc chắn rất đẹp nha, còn có người xem là nhóc, chắc chắn Lục Trình Thiên trông rất đẹp, chú đã không thể chờ đợi lâu được nữa!” Vẻ mặt hắn ta hung ác, gương mặt mang theo nụ cười lạnh lạnh.
Cả hàm răng Du Du đều đang run rẩy, ngực bắt đầu đau nhói.
Hô hấp có chút không bình thường, trái tim mang theo chút cảm giác quen thuộc truyền đến toàn thân.
Ánh mắt Du Du hơi mê man, bàn tay nhỏ nắm lấy ngực, trong đầu nghĩ đến ba và mẹ.
Mẹ ơi, Du Du đau quá, Du Du rất khó chịu, mẹ đến cứu con với…
Lục Nhĩ cứ mãi mê nói, sau đó mới chú ý đến sắc mặt của đứa nhỏ không đúng lắm, mi tâm lập tức nhíu chặt lại.
Đây chính là mồi nhử để Lục Trình Thiên đến đây một thân một mình, nếu như để nó chết trước thì còn gì làm nữa?
“Tụi bây vào đây!” Lớn giọng la một tiếng, Lục Nhĩ cất bước đi ra bên ngoài.
Tên tóc vàng tay mắt lanh lẹ, trên mặt mang theo một nụ cười nịnh nọt chạy tới: “Anh Nhĩ, có chuyện gì cần dặn dò ạ?”
“Bệnh tim của đứa nhỏ kia đã tái phát, cho người chuẩn bị một ít thuốc, là dạng cấp cứu tạm thời, không cần loại tốt nhất, chỉ cần có thể giữ được hơi thở trong tối hôm nay là được rồi.” Lục Nhĩ lạnh lùng nói.
Tên tóc vàng chớp mắt, lập tức đi làm theo mệnh lệnh.
Lục Nhĩ híp mắt lại, ảm đảm. Không được, mấy lần phẫu thuật trước của đứa nhỏ này đều không thành công chữa khỏi bệnh, thân thể đã suy yếu.
Thuốc trị bệnh bình thường không biết có hiệu quả được bao nhiêu, để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn là nên tranh thủ thời gian giải quyết Lục Trình Thiên.
Sau khi nghĩ như vậy, Lục Nhĩ phân phó cho mấy tên đàn em: “Đến nhà kho gọi điện thoại cho Lục Trình Thiên thôi.”
Mấy tên thân cận của Lục Nhĩ cũng đi theo.
Bọn người của Thẩm Lãng để lại đang đứng ở bên ngoài nhìn nhau một cái, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, đi đến chỗ khác, tiếp tục nói nói cười cười với mấy tên kia, làm ra bộ dáng giống như không hay biết chuyện gì.