Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư - Đan Diễn Vy (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Kỳ Dũng ngồi trong xe thích thú khi nhìn cảnh tượng hỗn loạn của nhà Lục Trình Thiên, nhất thời cũng không còn tức giận nữa rồi.

cậu hai Trương cũng nhân tiện nói: “Cô Vũ Thư đó cũng thật là lợi hại, không hổ là con gái của Vũ Thiên Dương, tuyệt kỹ thay mặt như thay áo của cô ta đúng là đã khiến cho chị dâu nhỏ tức đến không nói nên lời. Còn người nhà cậu suýt chút nữa là đã lên cào mặt người ta luôn rồi. Ba người phụ nữ là thành một bộ phim, còn là một bộ phim hay nữa chứ, người xưa đúng là nói không sai chút nào hết.”

“Cô bé quàng khăn đỏ, sao tôi nghe giống như cậu đang rất tiếc nuối vì mình không được xuất hiện trong bộ phim ấy thế nhỉ?” Đường Kỳ Dũng âm hiểm nói.

Biểu tình của cậu hai Trương chợt khựng lại, tiêu rồi, đắc ý quá nên quên mất hình tượng rồi.

Anh nở nụ cười hắc hắc: “Đâu có đâu a, không phải là tôi đang cảm thấy bất bình cho cậu sao, cậu nói xem, con cá nhỏ nhà cậu vốn đến đây để chơi với khuê mật, kết quả là lại thành ra chuyện như vậy, đúng là tai bay vạ gió a.”

“Hừ!” Đường Kỳ Dũng hừ lạnh: “Bên Kiều Chấn Lytiến hành đến đâu rồi? Chuyện của Du Du lần trước mà còn xảy ra một lần nữa thì lão đại nhất định sẽ đem mấy người đi cho cá ăn hết.”

“Yên tâm đi, tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay rồi, tên gia hoả kia không làm được gì thì không phải là còn có cậu hai Trương vạn năng tôi sao, tôi làm việc mà cậu còn không yên tâm à?” cậu hai Trương kiêu ngạo vỗ ngực bôm bốp.

Đường Kỳ Dũng: “Chính vì cậu làm việc nên tôi mới không yên tâm đó!”

Biểu tình của cậu hai Trương rất là thương tâm a.

Đường Kỳ Dũng nghiến răng nghiến lợi, anh cũng chẳng màng đến tâm hồn mong manh dễ vỡ của anh ta mà chỉ nói: “Vũ Thư để cho tôi!”

“Hể? Cậu muốn làm gì? Không lẽ cậu nhìn trúng người phụ nữ rắn rết này rồi sao? Vịt Donald cậu thay đổi rồi, cậu quên con cá nhỏ bên bờ hồ Đại Minh của cậu rồi sao?” cậu hai Trương nhỏ tiếng luyên thuyên nói.

Đường Kỳ Dũng cảm thấy may mắn cho anh ta vì bây giờ anh ta đang không ở trước mặt mình, nếu không thì chắc chắn anh ta sẽ phải ăn trọn một cái bạt tay khiến anh ta đính lên tường không cách nào gỡ xuống được luôn rồi.

“Nhớ cho kỹ, tôi chỉ nói một lần thôi, làm không xong thì tôi sẽ đem hết những chuyện hư hỏng của cậu vạch trần cho Kiều Chấn Ly biết.” Đường Kỳ Dũng gầm gừ.

cậu hai Trương rưng rưng khóc thút thít: “Vịt Donald, cậu đúng là tiện nhân!”

“Cút!”

Điện thoại cúp máy.

Hà Cảnh Quân luôn cho rằng mình hiểu Đan Diễn Vy nhất, dường như là đã chắc chắn được tính cách của cô, cô nhất định sẽ nghe lời anh, nên anh đang dần dần chuẩn bị tất cả mọi thứ.



Mua nhà mua xe, thậm chí là anh đã lấy cả hộ khẩu trong nhà rồi.

Chỉ cần Đan Diễn Vy đồng ý là anh sẽ lập tức đưa cô đi đăng ký kết hôn ngay.

Nghĩ đến đây là Hà Cảnh Quân lại cảm thấy nôn nao, cả một buổi chiều anh chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, vì sợ sẽ lỡ đi một tin tức nào từ cô.

“Anh Cảnh Quân.” Một thanh âm thiếu nữ yêu kiều vang lên, Hà Cảnh Quân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiểu Nhã đang đi tới như một con bướm, mang theo cả một mùi hương nồng đậm.

Hà Cảnh Quân khẽ cau mày: “Tiểu Nhã sao em lại đến đây?”

“Anh Cảnh Quân, anh không hoan nghênh em sao?” Tiểu Nhã chu chu cái miệng nhỏ ra, tuổi còn nhỏ, giọng nói lại yêu kiều, cho dù là thanh âm có mang chút bất mãn và tức giận đi nữa cũng khiến người ta thấy thương.

Hà Cảnh Quân mỉm cười bất lực: “Không phải, chỉ là đây là công ty, bây giờ là giờ làm việc của anh.”

“Nhưng mà em thấy anh Cảnh Quân cũng không có chuyện gì làm hết, hơn nữa em cũng đâu phải là tuỳ ý đến công ty đâu, anh xem nè!” Tiểu Nhã không biết lấy đâu ra một tấm thẻ mà cô ta quý như ngọc.

Đó là thẻ nhân viên của công ty.

Bộ phận được ghi ở trên là Bộ phận thư ký gần với anh nhất.

Đáy lòng Hà Cảnh Quân chợt thoáng qua một cảm giác không lành.

“Tiểu Nhã, đừng làm loạn nữa!” Hà Cảnh Quân không vui.

Sắc mặt Tiểu Nhã có chút tức giận: “Anh Cảnh Quân, em biết là bây giờ em không biết làm gì hết, trong mắt anh em vẫn là một đứa con nít, nhưng mà người ta cũng muốn học mà. Dì Hà cũng đã nói rồi, năng lực có thể từ từ chui rèn mà ra, Tiểu Nhã không muốn làm một đứa phế vật ăn không ngồi rồi ở nhà đâu, em muốn được giống như anh Cảnh Quân trở thành một người ưu tú đáng kính.”

“Anh không phải là có ý này.” Hà Cảnh Quân muốn nói gì đó nhưng lại ngừng.

Không cần nghĩ cũng biết đây là chủ ý của ai rồi, anh không muốn xung đột với mẹ, thậm chí là cũng đã nghĩ xong rồi, nếu như mẹ không chịu chấp nhận Vy Vy, anh sẽ đưa cô ấy đến sống ở xa một chút, cùng lắm là sau này ít gặp nhau lại thôi. Đợi qua một thời gian dài, Vy Vy có con thì mẹ sẽ không nói gì nữa.

Nhưng bây giờ nhìn vào khuôn mặt thanh thuần không hiểu sự đời của Tiểu Nhã, Hà Cảnh Quân thật sự cảm thấy không thể nói ra những lời đó được.

Tiểu Nhã cũng chỉ là một cô gái nhỏ, bị người ta khích vài câu là lại tràn đầy tự tin, mong muốn được trở thành một người ưu tú ở nơi làm việc, căn bản không phải là vì những tâm tư đó, nếu như anh nói ra thì ngược lại là anh không đúng rồi.

“Được rồi, nếu em đã muốn làm ở công ty thì cũng được, nhưng mà những việc mà thư ký của anh phải xử lý rất là mệt, những thứ mà họ phải xử lý đa phần cũng là cơ mật của công ty, nên không thích hợp để cho em học. Nếu như em thật sự có suy nghĩ này thì anh có thể chuyển em qua một bộ phận khác.” Hà Cảnh Quân nghĩ ngợi một lúc, vì để tránh bị hiềm nghi, cũng vì để tránh những bất ngờ ngoài ý muốn, anh vẫn nên điều người đi xa xa thì tốt hơn.



Tiểu Nhã đương nhiên là không chịu rồi.

Nhưng mà nghĩ đến người phụ nữ khiến anh Cảnh Quân mê muội đến thần hồn điên đảo kia, bây giờ cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

Sau hai ba giây suy nghĩ, Tiểu Nhã nói: “Dạ được, anh Cảnh Quân, em nghe anh hết.”

Quả nhiên Hà Cảnh Quân rất hài lòng, anh nở ra một nụ cười sủng nịch tán thưởng Tiểu Nhã.

Thế là một cô thư ký vừa mới tới không bao lâu lại bị điều đến một văn phòng cách xa văn phòng của Hà Cảnh Quân đến bảy bảy bốn chín dặm làm một cô văn thư nhỏ.

Có rất nhiều người bàn tán ở phía sau, cũng có rất nhiều người đồng tình. Nhưng còn Tiểu Nhã, dường như cái gì cũng không biết, khuôn mặt thì luôn tươi cười, vẻ mặt thì đáng yêu với tính cách nũng nĩu, và cả thái độ lạc quan đã khiến cho không biết bao nhiêu nam đồng nghiệp xung quanh thương xót rồi.

Sau một thời gian thì những tin đồn trong văn phòng cũng dần dần hạ nhiệt.

Nhưng mà mẹ Hà thì lại hận đến không chịu được.

Dường như là chưa đến một tiếng đồng hồ, bà đã gọi điện thoại cho Hà Cảnh Quân, mới bắt đầu đã không kìm được lửa giận: “Cảnh Quân, sao con lại điều Tiểu Nhã đi rồi?”

“Mẹ, từ lúc nào mà tai mắt của mẹ ở công ty lại nhiều hơn con rồi vậy?” Hà Cảnh Quân có chút sững sờ

Cho dù là ai cũng không thích cái cảm giác bị giám sát, cho dù đó có là mẹ của anh đi nữa.

Mẹ Hà ngây người, dường như bà cũng cảm thấy được ngữ khí của mình có chút vấn đề nên đã từ từ dịu lại: “Mẹ chỉ lo cho con thôi, không lẽ mẹ còn đi bán cơ mật thương nghiệp của con sao? Bây giờ mẹ đang nói chuyện của Tiểu Nhã, con đừng có mà trốn tránh.”

“Mẹ, con đã nói rồi mà, con đã có người mình thích rồi.” Hà Cảnh Quân khó chịu.

Mẹ Hà cười lạnh: “Mẹ biết, còn không phải là ả hồ ly tinh mang theo đứa trẻ kia sao. Nhưng mẹ cũng đã nói rồi, con và Tiểu Nhã có hôn ước, Cảnh Quân à, làm người không thể không có lòng thành tín được, mẹ biết con chỉ là nhất thời bị mê hoặc mà thôi, bây giờ mà kịp thời về chính đạo thì vẫn còn cứu được mà.”

“Không, không cứu được nữa rồi, cứ coi như con không còn thuốc cứu chữa nữa đi!” Hà Cảnh Quân cất giọng đầy trào phúng.

Đôi mắt của mẹ Hà đỏ hoe: “Con thích ả Đan Diễn Vy đó như vậy sao?”

“Đúng, con thích cô ấy, hơn nữa con sẽ không lấy ai ngoài cô ấy, cho nên mẹ từ bỏ đi. Đừng có sắp xếp mấy chuyện nhảm nhí làm lỡ thanh xuân của con gái nhà người ta nữa.” Ngữ khí của Hà Cảnh Quân chắc như đinh đóng cột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK