“Vy Vy, cậu chậm quá, mình đã đợi cậu năm phút rồi đấy.” Vũ Thư bĩu môi như đang làm nũng cũng như đang oán giận.
Đan Diễn Vy giải thích: “Hơi kẹt xe nên tới trễ một chút.”
“Bỏ đi bỏ đi, cậu mau ngồi xuống đi, mình có chuyện muốn nói với cậu.” Vũ Thư không hề để tâm đến.
Đan Diễn Vy kéo ghế ra ngồi xuống: “Vũ Thư, cậu bảo mình tới gấp như vậy có chuyện gì?”
Nhân viên phục vụ bước đến đặt món, cô chỉ gọi một ly nước nóng.
Cảnh Thư vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, ngón tay cầm muỗng khuấy nhẹ cà phê trong ly và nói với vẻ đầy lo buồn: “Vy Vy, cậu cũng biết Thiên sắp đính hôn với mình rồi phải không.”
Ánh mắt Đan Diễn Vy hơi khựng lại, khẽ gật đầu: “Ừm.”
Chính vì biết được nên cô mới ngây thơ chạy đi mua say, không ngờ uống say lại bất cẩn lên giường với Lục Trình Thiên.
“Nhưng mình vẫn cảm thấy không vui, hơn nữa cảm giác không vui này ngày càng trở nên bất an.”
Vũ Thư thở dài, chống cằm nhìn cô: “Hôm đó sau khi Thiên nói đính hôn, mình đợi cả buổi tối cũng không thấy có bước tiếp theo nữa.”
“Cậu không gọi hỏi anh ta sao?” Trong lòng Đan Diễn Vy không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến Lục Trình Thiên và Cảnh Thư, nhưng Cảnh Thư là bạn thân của cô, cô không thể từ chối lời tâm sự như thế.
“Sao mình gọi được, mình là một người phụ nữ, mình cũng cần mặt mũi đấy.” Cảnh Thư buồn bã nói rằng: “Chuyện này mình chỉ có thể nói với cậu thôi, chỉ có cậu mới hiểu được tâm trạng của mình.”
“Cảnh Thư, nếu Lục Trình Thiên đã nói sẽ đính hôn với cậu thì chắc sẽ không nuốt lời đâu.” Đan Diễn Vy mỗi nói một từ, trái tim đều theo đó mà đau nhói.
Đôi khi cô cũng sẽ cảm thấy có phải cô có xu hướng tự ngược hay không, rõ ràng rất khó chịu nhưng vẫn giả vờ như không sao cả.
“Nếu là thời học đại học thì mình còn có sự tự tin này, nhưng bây giờ mình thực sự không cách nào bảo đảm được, Vy Vy, mình thực sự rất sợ Thiên sẽ thích người khác.”
Là một cô gái kiêu ngạo nhưng cô cũng có chuyện không thể nói ra, bên cạnh vây quanh những người “bạn” a dua nịnh bợ ngoài mặt thì nịnh bợ ton hót, nhưng lại ngấm ngầm ước gì được nhìn thấy trò đùa của cô.
Nên mỗi lần cô có tâm sự đều tìm Vy Vy thổ lộ.
Đan Diễn Vy cũng không biết nên an ủi Vũ Thư thế nào, đành phải im lặng.
Nhân viên phục vụ đúng lúc mang ly nước tới, kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người.
Đợi người vừa đi, Vũ Thư lại bắt đầu nói: “Vy Vy cậu không biết đâu, hôm nay mình đi tìm Thiên, không ngờ anh ta đến trễ đấy.”
“Thật, thật sao?” Bàn tay để trên ly của Đan Diễn Vy bất chợt siết chặt lại.
“Cậu không biết công việc đối với Thiên quan trọng đến mấy, hơn nữa anh ta còn có một văn án quan trọng cần phải xử lý, cậu nói xem là ai có bản lĩnh lớn như thế khiến anh ta không màng tới công việc của mình.”
Không, không đúng, cô biết Lục Trình Thiên quan tâm đến văn phòng của anh ta tới mức nào, trong mắt anh đã không còn chuyện gì không buông bỏ được ngoại trừ công việc, kể cả cô bị bệnh nhiều lần trong ba năm nay, anh cũng không hề biết tới.
Vì vậy cô vốn không tin Lục Trình Thiên vì cô mà đến trễ, chắc chắn là do phải làm chuyện khác nên mới trễ giờ.
Đan Diễn Vy cầm ly lên uống một ngụm, làm ẩm cổ họng khô khan rồi nói: “Đàn ông đều lấy sự nghiệp làm trọng, chắc chắn sẽ có sơ sót.”
“Vy Vy, sao cậu cứ nói giúp Thiên thế, người ta mới là bạn thân của cậu mà.” Vũ Thư nói với vẻ không vui.
Đan Diễn Vy bỏ ly xuống, đôi mắt trong trẻo nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì: “Vũ Thư, nếu hai người đã ở bên nhau rồi thì hãy cho nhau một chút lòng tin đi, anh ta chắc hẳn là một người đàn ông chú trọng lời hứa.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng có một số phụ nữ không biết xấu hổ thấy có đàn ông ưu tú liền liều mạng bổ nhào lên, bây giờ còn là một người phụ nữ mà mình không biết đến, hơn nữa Thiên cứ thờ ơ với mình, cậu nói mình có thể không lo lắng sao?”
Vũ Thư như trút giận buông chiếc thìa trong tay ra.
Chiếc thìa va chạm với viền ly tạo ra một âm thanh vén von.
Rung đến nỗi tay Đan Diễn Vy hơi tê, phải đấy, mối quan hệ mập mờ giữa cô và Lục Trình Thiên ở trong mắt Vũ Thư chính là một người phụ nữ không biết xấu hổ.
Nhưng cô không muốn, cô không muốn như vậy, cô cũng muốn cắt đứt với Lục Trình Thiên, nhưng có ai chịu nghe ý kiến của cô chứ.
Cô chưa từng có quyền lựa chọn, cũng không có năng lực nói kết thúc.
“Vy Vy cậu sao vậy, sao cảm thấy hôm nay cậu nói chuyện hơi lạ.” Vũ Thư tự lo cho chuyện không vui của mình, sau đó mới phát hiện hôm nay Đan Diễn Vy nói chuyện rất lạ.
Đan Diễn Vy thu hồi tầm mắt, trên mặt nở nụ cười: “Nào có, chẳng phải mình luôn như thế sao.”
“Cũng phải, nhưng Vy Vy cậu nói xem mình nên làm thế nào.” Vũ Thư thấy biểu hiện của Đan Diễn Vy không có gì không ổn nên không hỏi tiếp nữa, mà lại vòng về vấn đề của mình.
“Mình cũng không biết phải làm sao…” Đan Diễn Vy nói sự thật, cô vốn không chi phối được quyết định của người đàn ông đó.
Vũ Thư chợt nắm lấy tay Đan Diễn Vy, hưng phấn mà nhìn cô rồi nói: “Vy Vy, mình nghĩ ra một cách hay rồi.”
“Cách gì?” Đan Diễn Vy đáp lại với vẻ đầy ngơ ngác.
“Cậu đi hỏi giúp mình được không, Vy Vy mình biết cậu tốt với mình nhất mà, chắc chắn sẽ không từ chối mình đâu đúng không.” Vũ Thư nhìn cô một cách đáng thương, như thể nếu cô không đồng ý thì như phạm phải một chuyện tội ác tày trời vậy.
Trái tim Đan Diễn Vy chợt cảm thấy đau nhói, bảo cô đi hỏi Lục Trình Thiên…
Vũ Thư thấy Đan Diễn Vy hơi im lặng liền đung đưa cánh tay của cô, nói với giọng điệu làm nũng: “Cậu chỉ cần thăm dò giúp mình xem có phải Thiên có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không là được rồi, làm ơn đi mà.”
“Mình không thân với anh ta, Vũ Thư hay là cậu nhờ người khác hỏi đi.” Quả nhiên cô vẫn không thể làm đến mức thản nhiên như thế.
“Sao có thể được, thời đại học chúng ta đã cùng nhau quen biết Thiên, mặc dù hai người đã không liên lạc nhiều năm nhưng chắc anh ta vẫn còn chút ấn tượng với cậu chứ nhỉ, Vy Vy cậu đừng từ chối nữa mà.”
Đan Diễn Vy hơi che giấu biểu cảm của mình và nói với giọng điệu như thường: “Vũ Thư, đây là chuyện giữa hai người, một người ngoài như mình đi hỏi thì không thích hợp lắm.”
“Hứ, Vy Vy cậu chính là không muốn giúp mình, trước kia cậu đã nói sẽ tốt với mình, bây giờ chỉ bảo cậu hỏi giúp mình một vấn đề thôi cũng không được.”
Vũ Thư tức giận buông tay Đan Diễn Vy ra.
Đan Diễn Vy hé miệng không biết giải thích thế nào.
“Vy Vy cậu thật khiến mình đau lòng, mình còn là bạn thân của cậu hay không.” Vũ Thư tưởng rằng Đan Diễn Vy sẽ không ngần ngại đồng ý, không ngờ cô đã nói nhiều như vậy rồi mà cô ấy vẫn thờ ơ.
“Vũ Thư, những chuyện khác mình đều có thể giúp cậu, chuyện này mình thực sự không thể…”
Vũ Thư không đợi Đan Diễn Vy nói hết câu liền ngắt lời cô: “Những điều cậu nói toàn là cái cớ thôi, chỉ bảo cậu hỏi giúp mình một chút thôi mà, đâu phải bảo cậu làm gì đâu, chút chuyện nhỏ này cũng không giúp, cậu quả thật không xem mình là bạn.”
Vũ Thư quy kết từng tội danh xuống, bàn tay để dưới bàn của Đan Diễn Vy không ngừng siết chặt rồi buông ra, làm đi làm lại vài lần mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.
Cô nghe thấy giọng nói khó khăn của mình đáp lại rằng: “Được, Vũ Thư, mình hứa với cậu.”
Mình hứa với cậu đi hỏi người đàn ông đó rốt cuộc yêu cậu đến mấy.
Đan Diễn Vy giải thích: “Hơi kẹt xe nên tới trễ một chút.”
“Bỏ đi bỏ đi, cậu mau ngồi xuống đi, mình có chuyện muốn nói với cậu.” Vũ Thư không hề để tâm đến.
Đan Diễn Vy kéo ghế ra ngồi xuống: “Vũ Thư, cậu bảo mình tới gấp như vậy có chuyện gì?”
Nhân viên phục vụ bước đến đặt món, cô chỉ gọi một ly nước nóng.
Cảnh Thư vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, ngón tay cầm muỗng khuấy nhẹ cà phê trong ly và nói với vẻ đầy lo buồn: “Vy Vy, cậu cũng biết Thiên sắp đính hôn với mình rồi phải không.”
Ánh mắt Đan Diễn Vy hơi khựng lại, khẽ gật đầu: “Ừm.”
Chính vì biết được nên cô mới ngây thơ chạy đi mua say, không ngờ uống say lại bất cẩn lên giường với Lục Trình Thiên.
“Nhưng mình vẫn cảm thấy không vui, hơn nữa cảm giác không vui này ngày càng trở nên bất an.”
Vũ Thư thở dài, chống cằm nhìn cô: “Hôm đó sau khi Thiên nói đính hôn, mình đợi cả buổi tối cũng không thấy có bước tiếp theo nữa.”
“Cậu không gọi hỏi anh ta sao?” Trong lòng Đan Diễn Vy không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến Lục Trình Thiên và Cảnh Thư, nhưng Cảnh Thư là bạn thân của cô, cô không thể từ chối lời tâm sự như thế.
“Sao mình gọi được, mình là một người phụ nữ, mình cũng cần mặt mũi đấy.” Cảnh Thư buồn bã nói rằng: “Chuyện này mình chỉ có thể nói với cậu thôi, chỉ có cậu mới hiểu được tâm trạng của mình.”
“Cảnh Thư, nếu Lục Trình Thiên đã nói sẽ đính hôn với cậu thì chắc sẽ không nuốt lời đâu.” Đan Diễn Vy mỗi nói một từ, trái tim đều theo đó mà đau nhói.
Đôi khi cô cũng sẽ cảm thấy có phải cô có xu hướng tự ngược hay không, rõ ràng rất khó chịu nhưng vẫn giả vờ như không sao cả.
“Nếu là thời học đại học thì mình còn có sự tự tin này, nhưng bây giờ mình thực sự không cách nào bảo đảm được, Vy Vy, mình thực sự rất sợ Thiên sẽ thích người khác.”
Là một cô gái kiêu ngạo nhưng cô cũng có chuyện không thể nói ra, bên cạnh vây quanh những người “bạn” a dua nịnh bợ ngoài mặt thì nịnh bợ ton hót, nhưng lại ngấm ngầm ước gì được nhìn thấy trò đùa của cô.
Nên mỗi lần cô có tâm sự đều tìm Vy Vy thổ lộ.
Đan Diễn Vy cũng không biết nên an ủi Vũ Thư thế nào, đành phải im lặng.
Nhân viên phục vụ đúng lúc mang ly nước tới, kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người.
Đợi người vừa đi, Vũ Thư lại bắt đầu nói: “Vy Vy cậu không biết đâu, hôm nay mình đi tìm Thiên, không ngờ anh ta đến trễ đấy.”
“Thật, thật sao?” Bàn tay để trên ly của Đan Diễn Vy bất chợt siết chặt lại.
“Cậu không biết công việc đối với Thiên quan trọng đến mấy, hơn nữa anh ta còn có một văn án quan trọng cần phải xử lý, cậu nói xem là ai có bản lĩnh lớn như thế khiến anh ta không màng tới công việc của mình.”
Không, không đúng, cô biết Lục Trình Thiên quan tâm đến văn phòng của anh ta tới mức nào, trong mắt anh đã không còn chuyện gì không buông bỏ được ngoại trừ công việc, kể cả cô bị bệnh nhiều lần trong ba năm nay, anh cũng không hề biết tới.
Vì vậy cô vốn không tin Lục Trình Thiên vì cô mà đến trễ, chắc chắn là do phải làm chuyện khác nên mới trễ giờ.
Đan Diễn Vy cầm ly lên uống một ngụm, làm ẩm cổ họng khô khan rồi nói: “Đàn ông đều lấy sự nghiệp làm trọng, chắc chắn sẽ có sơ sót.”
“Vy Vy, sao cậu cứ nói giúp Thiên thế, người ta mới là bạn thân của cậu mà.” Vũ Thư nói với vẻ không vui.
Đan Diễn Vy bỏ ly xuống, đôi mắt trong trẻo nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì: “Vũ Thư, nếu hai người đã ở bên nhau rồi thì hãy cho nhau một chút lòng tin đi, anh ta chắc hẳn là một người đàn ông chú trọng lời hứa.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng có một số phụ nữ không biết xấu hổ thấy có đàn ông ưu tú liền liều mạng bổ nhào lên, bây giờ còn là một người phụ nữ mà mình không biết đến, hơn nữa Thiên cứ thờ ơ với mình, cậu nói mình có thể không lo lắng sao?”
Vũ Thư như trút giận buông chiếc thìa trong tay ra.
Chiếc thìa va chạm với viền ly tạo ra một âm thanh vén von.
Rung đến nỗi tay Đan Diễn Vy hơi tê, phải đấy, mối quan hệ mập mờ giữa cô và Lục Trình Thiên ở trong mắt Vũ Thư chính là một người phụ nữ không biết xấu hổ.
Nhưng cô không muốn, cô không muốn như vậy, cô cũng muốn cắt đứt với Lục Trình Thiên, nhưng có ai chịu nghe ý kiến của cô chứ.
Cô chưa từng có quyền lựa chọn, cũng không có năng lực nói kết thúc.
“Vy Vy cậu sao vậy, sao cảm thấy hôm nay cậu nói chuyện hơi lạ.” Vũ Thư tự lo cho chuyện không vui của mình, sau đó mới phát hiện hôm nay Đan Diễn Vy nói chuyện rất lạ.
Đan Diễn Vy thu hồi tầm mắt, trên mặt nở nụ cười: “Nào có, chẳng phải mình luôn như thế sao.”
“Cũng phải, nhưng Vy Vy cậu nói xem mình nên làm thế nào.” Vũ Thư thấy biểu hiện của Đan Diễn Vy không có gì không ổn nên không hỏi tiếp nữa, mà lại vòng về vấn đề của mình.
“Mình cũng không biết phải làm sao…” Đan Diễn Vy nói sự thật, cô vốn không chi phối được quyết định của người đàn ông đó.
Vũ Thư chợt nắm lấy tay Đan Diễn Vy, hưng phấn mà nhìn cô rồi nói: “Vy Vy, mình nghĩ ra một cách hay rồi.”
“Cách gì?” Đan Diễn Vy đáp lại với vẻ đầy ngơ ngác.
“Cậu đi hỏi giúp mình được không, Vy Vy mình biết cậu tốt với mình nhất mà, chắc chắn sẽ không từ chối mình đâu đúng không.” Vũ Thư nhìn cô một cách đáng thương, như thể nếu cô không đồng ý thì như phạm phải một chuyện tội ác tày trời vậy.
Trái tim Đan Diễn Vy chợt cảm thấy đau nhói, bảo cô đi hỏi Lục Trình Thiên…
Vũ Thư thấy Đan Diễn Vy hơi im lặng liền đung đưa cánh tay của cô, nói với giọng điệu làm nũng: “Cậu chỉ cần thăm dò giúp mình xem có phải Thiên có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không là được rồi, làm ơn đi mà.”
“Mình không thân với anh ta, Vũ Thư hay là cậu nhờ người khác hỏi đi.” Quả nhiên cô vẫn không thể làm đến mức thản nhiên như thế.
“Sao có thể được, thời đại học chúng ta đã cùng nhau quen biết Thiên, mặc dù hai người đã không liên lạc nhiều năm nhưng chắc anh ta vẫn còn chút ấn tượng với cậu chứ nhỉ, Vy Vy cậu đừng từ chối nữa mà.”
Đan Diễn Vy hơi che giấu biểu cảm của mình và nói với giọng điệu như thường: “Vũ Thư, đây là chuyện giữa hai người, một người ngoài như mình đi hỏi thì không thích hợp lắm.”
“Hứ, Vy Vy cậu chính là không muốn giúp mình, trước kia cậu đã nói sẽ tốt với mình, bây giờ chỉ bảo cậu hỏi giúp mình một vấn đề thôi cũng không được.”
Vũ Thư tức giận buông tay Đan Diễn Vy ra.
Đan Diễn Vy hé miệng không biết giải thích thế nào.
“Vy Vy cậu thật khiến mình đau lòng, mình còn là bạn thân của cậu hay không.” Vũ Thư tưởng rằng Đan Diễn Vy sẽ không ngần ngại đồng ý, không ngờ cô đã nói nhiều như vậy rồi mà cô ấy vẫn thờ ơ.
“Vũ Thư, những chuyện khác mình đều có thể giúp cậu, chuyện này mình thực sự không thể…”
Vũ Thư không đợi Đan Diễn Vy nói hết câu liền ngắt lời cô: “Những điều cậu nói toàn là cái cớ thôi, chỉ bảo cậu hỏi giúp mình một chút thôi mà, đâu phải bảo cậu làm gì đâu, chút chuyện nhỏ này cũng không giúp, cậu quả thật không xem mình là bạn.”
Vũ Thư quy kết từng tội danh xuống, bàn tay để dưới bàn của Đan Diễn Vy không ngừng siết chặt rồi buông ra, làm đi làm lại vài lần mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.
Cô nghe thấy giọng nói khó khăn của mình đáp lại rằng: “Được, Vũ Thư, mình hứa với cậu.”
Mình hứa với cậu đi hỏi người đàn ông đó rốt cuộc yêu cậu đến mấy.