Nếu như đổi thành một đứa bé khác, bọn họ không nhất định kiên nhẫn như thế, ai bảo bánh bao nhỏ trước mặt này lại đáng yêu như thế, chỉ cần nhìn đôi mắt trong veo của cậu bé cũng đủ khiến cho tim người ta tan chảy, cho dù hiện tại cậu bé có đưa ra yêu cầu khó xử nào.
Bọn họ cũng chỉ có một suy nghĩ trong đầu, chính là đồng ý, đồng ý, ngẫu nhiên nhìn thấy cậu bé mím môi, dáng vẻ giống như rất khó chịu, trong lòng mấy người bọn họ lo lắng theo.
Bây giờ quả đúng là thế giới trọng ngoại hình, dáng dấp xinh đẹp sẽ được ưa thích hơn những người khác.
Đan Diễn Vy có chút buồn cười đi qua, giả bộ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Du Du, làm sao thế con?”
“Mẹ.” Nghe thấy giọng nói của Đan Diễn Vy, trong đôi mắt ảm đạm của Du Du, một lần nữa tràn ngập ánh sáng, cậu bé còn cho rằng chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ, buổi sáng chỉ có mình cậu bé ở đây.
Đan Diễn Vy yêu thương nhìn cậu bé, sau đó nói với mấy y tá đã chăm sóc cho cậu bé: “Xin lỗi đã làm phiền mọi người, tôi nghĩ chờ thằng bé ăn sáng xong rồi lại truyền dịch cũng không ảnh hưởng.”
“Không vấn đề gì, đừng khách sáo, đây đều là chuyện chúng tôi nên làm.”
Các y tá nhìn thấy mẹ của em bé đáng yêu đến, luyến tiếc rời đi, gen tốt như thế, bọn họ rất tò mò ba của đứa bé là ai, chỉ là hình như ba đứa nhỏ không tới.
Khóe miệng người đàn ông truyền dịch ở giường bên cạnh giật giật một chút, vừa rồi bình truyền dịch của anh ta hết, máu chảy ngược vào ống truyền, anh ta gọi mấy lần, không ai trả lời, nếu như không phải anh ta nhanh chóng bấm chuông, có lẽ trong bình dịch rút đầy máu của anh ta ra, không có ai biết.
Những người phụ nữ suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau này, anh ta hận những người đàn ông đẹp trai!
Có lẽ oán niệm của người đàn ông này quá sâu, cách một cái giường, Đan Diễn Vy vẫn có thể cảm nhận được, cô cho rằng vừa rồi có rất nhiều người vây quanh ở đây, ảnh hưởng tới nghỉ ngơi của người khác.
Cô có chút áy náy nói: “Xin lỗi vì đã quấy rầy đến anh, tôi mua nhiều đồ ăn sáng, anh muốn ăn không?”
Sau khi nói xong, Đan Diễn Vy đưa một phần ăn sáng mình vừa mua tới.
Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt chân thành của Đan Diễn Vy, ngược lại anh ta có chút xấu hổ, cho dù trong lòng anh ta cằn nhằn, anh ta sẽ không trút lên người một đứa nhỏ. Hơn nữa anh ta nhìn ra được, Đan Diễn Vy căn bản không mua nhiều đồ bữa sáng.
“Không cần đâu, tôi đã ăn rồi.” Đối mặt với người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng, giọng nói của người đàn ông vô thức nhẹ đi mấy phần.
Tuy không muốn thừa nhận, thế nhưng thế giới này thật đúng là thế giới nhìn khuôn mặt, ngay cả anh ta cũng không cách nào tránh khỏi, ôi, ai bảo người ta xinh đẹp, cho dù có con vẫn là một người mẹ xinh đẹp như hoa.
Không giống với bà vợ già ở nhà…
Đan Diễn Vy không biết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, người đàn ông giường bên đã suy nghĩ nhiều như thế, thấy anh ta không ăn, cô không hỏi nữa, chuyên tâm cho Du Du ăn sáng.
Tuy Du Du phối hợp ăn sáng với cô, thế nhưng sắc mặt của cậu bé không tốt lắm, giống như vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện lúc trước.
“Du Du, con còn giận mẹ à, mẹ xin lỗi, mẹ chưa nói với con một tiếng đã đi ra ngoài, lần sau mẹ nhất định sẽ nói.” Đan Diễn Vy biết cậu bé còn đang suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô lập tức giơ tay, vẻ mặt chân thành nói.
Du Du nhìn thấy Đan Diễn Vy không ngừng làm mặt quỷ với cậu bé, gương mặt căng cứng của Du Du theo đó cười rộ lên, thế nhưng cậu bé vẫn nghiêm túc nói: “Sau này mẹ không được như thế nữa, nếu mẹ bị chú quái dị lừa bắt đi mất, con sẽ lo lắng.”
Ví dụ như chú quái dị giường bên, luôn nhìn chằm chằm vào mẹ, tuy mẹ rất xinh đẹp, thế nhưng mẹ chỉ là của một mình cậu bé mà thôi.
Đan Diễn Vy có chút không biết nói gì, cô lớn như thế, sao có thể bị người ta lừa bắt, nhưng vì trấn an Du Du, cô vẫn trả lời: “Ừ, mẹ biết rồi, lần sau mẹ nhất định sẽ chú ý.”
“Vâng ạ.” Du Du dùng sức gật đầu, gương mặt bánh bao nhỏ đáng yêu buông lỏng.
Đan Diễn Vy có chút dở khóc dở cười nhìn bánh bao nhỏ của mình có chút “trưởng thành sớm”.
Sau khi ăn sáng xong, Đan Diễn Vy để y tá tới truyền dịch cho Du Du, cô đi ra ngoài mua hoa quả cho cậu bé: “Du Du, mẹ ra ngoài mua chút đồ, con ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ nhé.”
Cô hơi dừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm một câu: “Mẹ đi siêu thị, con có muốn mua gì không, mẹ có thể mua về cho con, lúc nào chai truyền dịch hết, con nhớ ấn chuông, để chị y tá giúp con thay bình khác nhé.”
Cô lấy chuông ở trên đầu giường xuống, đặt ở trên tay cậu bé.
“Con biết rồi ạ.” Ánh mắt Du Du có chút xoắn xuýt, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi con muốn một quyển truyện Thủy Hử.”
“Ừ, được, mẹ sẽ giúp con tìm mua bộ truyện tranh.” Đan Diễn Vy nhớ siêu thị có rất nhiều truyện Thủy Hử, không biết có bản truyện tranh hay không.
Du Du lắc đầu nói: “Mẹ ơi, con muốn bản truyện chữ giản thể.”
Truyện tranh là cho trẻ con đọc, cậu bé không đọc đâu.
Trên thực tế, hiện tại cậu bé chính là trẻ con.
“Truyện Thủy Hử bằng chữ giản thể?” Đan Diễn Vy thiếu chút nữa bị nước bọt của mình làm cho sặc, một đứa nhỏ ba tuổi đọc truyện Thủy Hử bản chữ giản thể? Có phải có chút khoa trương rồi không, cho dù hiện tại cậu bé đã đi học mẫu giáo, cũng không nhận biết được mấy chữ.
Đan Diễn Vy suy nghĩ một chút, khuyên nhủ: “Du Du, truyện Thủy Hữ bằng chữ giản thể, đối với con mà nói, vẫn hơi quá sức.”
“Không sao đâu mẹ, ngoại trừ có mấy chữ lạ con không hiểu, những câu thoại bình thường con có thể hiểu.” Nằm truyền dịch rất nhàm chán, Du Du muốn đọc sách để giết thời gian, mẹ không biết, ở chỗ cụ, lúc nào nhàm chán, cậu bé đều nhờ cụ dạy chữ, từ nào không hiểu, cậu bé tra từ điển.
Cậu bé dùng từ điển để tra chữ, cho nên vô thức học được rất nhiều mặt chữ.
Đan Diễn Vy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Du Du, cô giật mình, từ khi nào Du Du hiểu biết nhiều như thế, mà một người làm mẹ như cô lại không biết, thật đúng là…
Đan Diễn Vy không biết nói gì về chính mình, cô gật đầu đồng ý: “Mẹ biết rồi.”
Đồng thời cô còn phát hiện, gen quả đúng là một thứ đáng sợ, lúc đại học, khi cô bắt đầu yêu Lục Trình Thiên, cô vô thức đi tìm hiểu quá khứ của anh.
Phát hiện anh thật đúng là thần đồng, từ tiểu học nhảy cấp lên trung học cơ sở, Olympic toán, viết văn, thể dục, đủ mọi phương diện, các giải thưởng to nhỏ đều ở trong tay anh.
Nói một cách đơn giản, anh chính là một mặt trời chói lóa, cô không nghĩ tới Du Du thông minh như thế, thông minh đến mức khiến cho trong lòng cô chua xót, khổ sở.
Bởi vì quá trình này, cô không có ở bên cậu bé, thoáng một cái, cậu bé đã ba tuổi rồi.
Đan Diễn Vy mang theo tâm trạng áy náy đi siêu thị, cô không chỉ mua bản truyện Thủy Hử bằng chữ giản thế, cô còn mua một bình nước, bởi vì lát nữa đi vườn bách thú, nhất định sẽ chơi mệt, cần bổ sung thêm nước.
Cô mua thêm một số đồ ăn vặt, hoa quả, đều là những đồ thích hợp cho hệ tiêu hóa của cậu bé.
Cô tiện mua luôn một phần bánh sinh nhật để làm phần thưởng, nói đến bánh sinh nhật, suy nghĩ của Đan Diễn Vy có chút xuất thần, sinh nhật của Du Du thế mà lại trùng với sinh nhật của Lục Trình Thiên.
Ba năm nay, cô đều đón sinh nhật cùng Lục Trình Thiên, tuy Lục Trình Thiên căn bản không để ý đến sinh nhật, chỉ ăn một bát mỳ trường thọ và hai quả trứng gà do cô nấu.
Còn Du Du chỉ có thể nhận được bánh sinh nhật do cô gửi, cô để Du Du chịu thiệt quá nhiều, lần sinh nhật này, cô nhất định phải ở bên cạnh Du Du.
Bởi vì cô biết sinh nhật của Lục Trình Thiên, Vũ Thư nhất định sẽ tổ chức cho anh, trong nháy mắt, trong lòng Đan Diễn Vy vẫn có chút đau nhói.
Bọn họ cũng chỉ có một suy nghĩ trong đầu, chính là đồng ý, đồng ý, ngẫu nhiên nhìn thấy cậu bé mím môi, dáng vẻ giống như rất khó chịu, trong lòng mấy người bọn họ lo lắng theo.
Bây giờ quả đúng là thế giới trọng ngoại hình, dáng dấp xinh đẹp sẽ được ưa thích hơn những người khác.
Đan Diễn Vy có chút buồn cười đi qua, giả bộ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Du Du, làm sao thế con?”
“Mẹ.” Nghe thấy giọng nói của Đan Diễn Vy, trong đôi mắt ảm đạm của Du Du, một lần nữa tràn ngập ánh sáng, cậu bé còn cho rằng chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ, buổi sáng chỉ có mình cậu bé ở đây.
Đan Diễn Vy yêu thương nhìn cậu bé, sau đó nói với mấy y tá đã chăm sóc cho cậu bé: “Xin lỗi đã làm phiền mọi người, tôi nghĩ chờ thằng bé ăn sáng xong rồi lại truyền dịch cũng không ảnh hưởng.”
“Không vấn đề gì, đừng khách sáo, đây đều là chuyện chúng tôi nên làm.”
Các y tá nhìn thấy mẹ của em bé đáng yêu đến, luyến tiếc rời đi, gen tốt như thế, bọn họ rất tò mò ba của đứa bé là ai, chỉ là hình như ba đứa nhỏ không tới.
Khóe miệng người đàn ông truyền dịch ở giường bên cạnh giật giật một chút, vừa rồi bình truyền dịch của anh ta hết, máu chảy ngược vào ống truyền, anh ta gọi mấy lần, không ai trả lời, nếu như không phải anh ta nhanh chóng bấm chuông, có lẽ trong bình dịch rút đầy máu của anh ta ra, không có ai biết.
Những người phụ nữ suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau này, anh ta hận những người đàn ông đẹp trai!
Có lẽ oán niệm của người đàn ông này quá sâu, cách một cái giường, Đan Diễn Vy vẫn có thể cảm nhận được, cô cho rằng vừa rồi có rất nhiều người vây quanh ở đây, ảnh hưởng tới nghỉ ngơi của người khác.
Cô có chút áy náy nói: “Xin lỗi vì đã quấy rầy đến anh, tôi mua nhiều đồ ăn sáng, anh muốn ăn không?”
Sau khi nói xong, Đan Diễn Vy đưa một phần ăn sáng mình vừa mua tới.
Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt chân thành của Đan Diễn Vy, ngược lại anh ta có chút xấu hổ, cho dù trong lòng anh ta cằn nhằn, anh ta sẽ không trút lên người một đứa nhỏ. Hơn nữa anh ta nhìn ra được, Đan Diễn Vy căn bản không mua nhiều đồ bữa sáng.
“Không cần đâu, tôi đã ăn rồi.” Đối mặt với người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng, giọng nói của người đàn ông vô thức nhẹ đi mấy phần.
Tuy không muốn thừa nhận, thế nhưng thế giới này thật đúng là thế giới nhìn khuôn mặt, ngay cả anh ta cũng không cách nào tránh khỏi, ôi, ai bảo người ta xinh đẹp, cho dù có con vẫn là một người mẹ xinh đẹp như hoa.
Không giống với bà vợ già ở nhà…
Đan Diễn Vy không biết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, người đàn ông giường bên đã suy nghĩ nhiều như thế, thấy anh ta không ăn, cô không hỏi nữa, chuyên tâm cho Du Du ăn sáng.
Tuy Du Du phối hợp ăn sáng với cô, thế nhưng sắc mặt của cậu bé không tốt lắm, giống như vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện lúc trước.
“Du Du, con còn giận mẹ à, mẹ xin lỗi, mẹ chưa nói với con một tiếng đã đi ra ngoài, lần sau mẹ nhất định sẽ nói.” Đan Diễn Vy biết cậu bé còn đang suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô lập tức giơ tay, vẻ mặt chân thành nói.
Du Du nhìn thấy Đan Diễn Vy không ngừng làm mặt quỷ với cậu bé, gương mặt căng cứng của Du Du theo đó cười rộ lên, thế nhưng cậu bé vẫn nghiêm túc nói: “Sau này mẹ không được như thế nữa, nếu mẹ bị chú quái dị lừa bắt đi mất, con sẽ lo lắng.”
Ví dụ như chú quái dị giường bên, luôn nhìn chằm chằm vào mẹ, tuy mẹ rất xinh đẹp, thế nhưng mẹ chỉ là của một mình cậu bé mà thôi.
Đan Diễn Vy có chút không biết nói gì, cô lớn như thế, sao có thể bị người ta lừa bắt, nhưng vì trấn an Du Du, cô vẫn trả lời: “Ừ, mẹ biết rồi, lần sau mẹ nhất định sẽ chú ý.”
“Vâng ạ.” Du Du dùng sức gật đầu, gương mặt bánh bao nhỏ đáng yêu buông lỏng.
Đan Diễn Vy có chút dở khóc dở cười nhìn bánh bao nhỏ của mình có chút “trưởng thành sớm”.
Sau khi ăn sáng xong, Đan Diễn Vy để y tá tới truyền dịch cho Du Du, cô đi ra ngoài mua hoa quả cho cậu bé: “Du Du, mẹ ra ngoài mua chút đồ, con ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ nhé.”
Cô hơi dừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm một câu: “Mẹ đi siêu thị, con có muốn mua gì không, mẹ có thể mua về cho con, lúc nào chai truyền dịch hết, con nhớ ấn chuông, để chị y tá giúp con thay bình khác nhé.”
Cô lấy chuông ở trên đầu giường xuống, đặt ở trên tay cậu bé.
“Con biết rồi ạ.” Ánh mắt Du Du có chút xoắn xuýt, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi con muốn một quyển truyện Thủy Hử.”
“Ừ, được, mẹ sẽ giúp con tìm mua bộ truyện tranh.” Đan Diễn Vy nhớ siêu thị có rất nhiều truyện Thủy Hử, không biết có bản truyện tranh hay không.
Du Du lắc đầu nói: “Mẹ ơi, con muốn bản truyện chữ giản thể.”
Truyện tranh là cho trẻ con đọc, cậu bé không đọc đâu.
Trên thực tế, hiện tại cậu bé chính là trẻ con.
“Truyện Thủy Hử bằng chữ giản thể?” Đan Diễn Vy thiếu chút nữa bị nước bọt của mình làm cho sặc, một đứa nhỏ ba tuổi đọc truyện Thủy Hử bản chữ giản thể? Có phải có chút khoa trương rồi không, cho dù hiện tại cậu bé đã đi học mẫu giáo, cũng không nhận biết được mấy chữ.
Đan Diễn Vy suy nghĩ một chút, khuyên nhủ: “Du Du, truyện Thủy Hữ bằng chữ giản thể, đối với con mà nói, vẫn hơi quá sức.”
“Không sao đâu mẹ, ngoại trừ có mấy chữ lạ con không hiểu, những câu thoại bình thường con có thể hiểu.” Nằm truyền dịch rất nhàm chán, Du Du muốn đọc sách để giết thời gian, mẹ không biết, ở chỗ cụ, lúc nào nhàm chán, cậu bé đều nhờ cụ dạy chữ, từ nào không hiểu, cậu bé tra từ điển.
Cậu bé dùng từ điển để tra chữ, cho nên vô thức học được rất nhiều mặt chữ.
Đan Diễn Vy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Du Du, cô giật mình, từ khi nào Du Du hiểu biết nhiều như thế, mà một người làm mẹ như cô lại không biết, thật đúng là…
Đan Diễn Vy không biết nói gì về chính mình, cô gật đầu đồng ý: “Mẹ biết rồi.”
Đồng thời cô còn phát hiện, gen quả đúng là một thứ đáng sợ, lúc đại học, khi cô bắt đầu yêu Lục Trình Thiên, cô vô thức đi tìm hiểu quá khứ của anh.
Phát hiện anh thật đúng là thần đồng, từ tiểu học nhảy cấp lên trung học cơ sở, Olympic toán, viết văn, thể dục, đủ mọi phương diện, các giải thưởng to nhỏ đều ở trong tay anh.
Nói một cách đơn giản, anh chính là một mặt trời chói lóa, cô không nghĩ tới Du Du thông minh như thế, thông minh đến mức khiến cho trong lòng cô chua xót, khổ sở.
Bởi vì quá trình này, cô không có ở bên cậu bé, thoáng một cái, cậu bé đã ba tuổi rồi.
Đan Diễn Vy mang theo tâm trạng áy náy đi siêu thị, cô không chỉ mua bản truyện Thủy Hử bằng chữ giản thế, cô còn mua một bình nước, bởi vì lát nữa đi vườn bách thú, nhất định sẽ chơi mệt, cần bổ sung thêm nước.
Cô mua thêm một số đồ ăn vặt, hoa quả, đều là những đồ thích hợp cho hệ tiêu hóa của cậu bé.
Cô tiện mua luôn một phần bánh sinh nhật để làm phần thưởng, nói đến bánh sinh nhật, suy nghĩ của Đan Diễn Vy có chút xuất thần, sinh nhật của Du Du thế mà lại trùng với sinh nhật của Lục Trình Thiên.
Ba năm nay, cô đều đón sinh nhật cùng Lục Trình Thiên, tuy Lục Trình Thiên căn bản không để ý đến sinh nhật, chỉ ăn một bát mỳ trường thọ và hai quả trứng gà do cô nấu.
Còn Du Du chỉ có thể nhận được bánh sinh nhật do cô gửi, cô để Du Du chịu thiệt quá nhiều, lần sinh nhật này, cô nhất định phải ở bên cạnh Du Du.
Bởi vì cô biết sinh nhật của Lục Trình Thiên, Vũ Thư nhất định sẽ tổ chức cho anh, trong nháy mắt, trong lòng Đan Diễn Vy vẫn có chút đau nhói.