Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư - Đan Diễn Vy (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không cần, chuyện này tớ có thể tự giải quyết được.” Đan Diễn Vy nhanh chóng ngăn cản.

Vu Tư Tư điên cuồng cào cào tóc: “Xem như tớ chịu thua cậu rồi, nếu như ả tiện nhân kia còn dám đến làm loạn, tớ sẽ không khách khí nữa đâu.”

“Ừ, nếu như cô ta dám động vào Du Du, tớ cũng sẽ tuyệt đối không tha cho cô ta.” Ai cũng không thể vượt quá giới hạn của cô.

Nghe Đan Diễn Vy nói câu này là Vu Tư Tư yên tâm rồi, cảm xúc kích động vừa nãy cũng bớt lại: “Cậu biết là tốt, đúng rồi, cậu đã xem tin tức chưa?”

“Chưa.” Đan Diễn Vy ngại không dám nói cô mới ngủ dậy chưa bao lâu, sợ cô bạn thân lại nói những lời khiến cô không biết phải làm sao.

Vu Tư Tư cũng không chú ý đến lời nói chột dạ của Đan Diễn Vy, cười xấu xa: “Sáng nay Vạn Đại Bằng bị người ta lột sạch quần áo treo lên lan can, lên cả tin tức rồi.”

Sau đó cô lại thấp giọng, ra vẻ thần bí nói: “Cậu có biết là do ai làm không?”

“Không biết.” Ánh mắt Đan Diễn Vy khẽ lóe lên, nhưng cô trả lời vẻ không để tâm mấy.

Vu Tư Tư khẽ than vẻ đáng tiếc: “Người đó làm việc tốt, trừ hại cho dân không để lại danh tính giống Lôi Phong, nếu như có thể xử lí luôn cả ả tiện nhân kia cùng lúc thì hoàn mỹ.”

Cô nghĩ, Vy Vy đã chiến tranh lạnh với Lục Trình Thiên rồi, lão hồ ly nhỏ nhen, xấu tính đấy chắc chắn sẽ không phải người làm chuyện đó, hơn nữa cũng không hợp với phong cách của anh ta.

Ngược lại giống Đường Kỳ Dũng làm hơn.

Trên mặt Đan Diễn Vy thoáng hiện lên vẻ mỉa mai, không biết là cô đang mỉa mai bản thân hay là mỉa mai Lục Trình Thiên làm chuyện vô ích, anh có ra tay đối phó với ai thì cũng tuyệt đối không ra tay với Vũ Thư, chính vì biết như vậy, nên cô mới chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ công khai cùng Lục Trình Thiên.

Bởi vì cô biết, Lục Trình Thiên sẽ không ra tay với Vũ Thư, cho dù cô ta có làm ra những chuyện đáng giận không thể tha thứ, anh cũng chỉ nhắc nhở vài câu thôi.

Nhưng đối với cô mà nói đó lại như thiên tai mang tính hủy diệt.

“Vy Vy, cậu có đang nghe tớ nói không đấy?” Vu Tư Tư đợi một lúc, đầu dây bên kia bỗng nhiên không có tiếng gì.

Nghe cô bạn thân gọi, Đan Diễn Vy kéo suy nghĩ về thực tại: “Có, tớ vẫn đang nghe.”



“Cậu đang nghe thì được rồi, tớ phải đi xem tình hình thế nào, lát về nói chuyện với cậu sau nhé.” Vu Tư Tư chuẩn bị đi hỏi Đường Kỳ Dũng tình hình, rồi sẽ đi tìm ả tiện nhân kia tính sổ.

Cô đồng ý với Vy Vy sẽ không đi tìm ả tiện nhân kia gây phiền phức, nhưng điều đó không có nghĩa là cô đồng ý không đi tìm ả ta tính sổ, ví dụ như ả tự tìm đến chịu tội thì sao?

Đan Diễn Vy nhớ ra Du Du vẫn đang ở dưới nhà, cũng không nghĩ ngợi nhiều, “ừm” một tiếng rồi cúp máy.

Xuống tầng, cô thấy Du Du đang ngồi ở bậc cửa, mắt chăm chăm nhìn về phía cổng lớn, dáng vẻ hơi thất thần, bóng hình bé nhỏ lẻ loi dựa vào khung cửa, ánh mặt trời ban trưa chiếu trên người nó, in một cái bóng dài.

Nó đưa mắt nhìn xa xa có chút cô đơn và lặng lẽ, đột nhiên, cô như nhìn thấy dáng vẻ Lục Trình Thiên quay lưng lại với cô, cũng là vẻ thờ ơ, xa cách cô độc, lạnh lùng.

Đan Diễn Vy chợt cảm thấy căng thẳng, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Du Du, học theo dáng vẻ của nó, ngồi xuống bậc thềm, đưa mắt nhìn về phía bầu trời xanh và mặt trời xa xa.

Thời tiết thật đẹp.

“Mẹ ơi, sao những chú chim nhỏ lại thích bay lượn trên bầu trời, lẽ nào chúng không mệt sao?” Du Du cũng không quay sang nhìn cô, hỏi.

Đan Diễn Vy ánh mắt ngập ngừng, đưa tay lên vuốt ve mái tóc ngắn của nó, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Có mệt chứ, nhưng chúng thích cảm giác tự do này hơn.”

Du Du im lặng hồi lâu, giọng nói non nớt mang theo vẻ ngưỡng mộ: “Mẹ, con cũng muốn làm một chú chim.”

Nó cũng muốn được bay lượn vô ưu vô lo như thế, không cần lo lắng cơ thể không chịu đựng được mà ngã xuống, nó cũng muốn có thể cười đùa một cách thoải mái vô tư lự, không cần sợ tim đập nhanh quá không chịu nổi.

Đan Diễn Vy hiểu những gì mà nó nói, cô thấy vô cùng, vô cùng đau lòng, nhìn biểu cảm mong mỏi đó của nó, đột nhiên cô cảm thấy quyết định của bản thân có phải quá ích kỉ rồi không?

Ví dụ như không cho Lục Trình Thiên và Du Du nhận nhau, cô không trực tiếp nói thẳng ra, nhưng mỗi một chuyện cô làm và mỗi quyết định cô đưa ra đều là để ngăn hai cha con họ nhận nhau.

Tuy Du Du luôn miệng nói với cô là không muốn nhận Lục Trình Thiên, nhưng cô hiểu những gì nó nói chỉ là để an ủi cô mà thôi.

“Du Du, con nhớ ba không?”

Ngón tay của Du Du đặt trên bậc thang bất giác khẽ động, nó cúi đầu xuống, đôi mắt to tròn nhìn xuống chân, thầm nghĩ.



Trở về lâu như vậy rồi, nó cũng rất muốn gặp ba một lần, nhưng nó không muốn mẹ đau lòng.

Đan Diễn Vy nhìn biểu cảm đó là hiểu nó nghĩ gì, cô khẽ cong môi, cố gắng khiến cho nụ cười tự nhiên hơn: “Du Du, chúng ta lựa thời gian rảnh để đi gặp ba nhé?”

Du Du ngẩng phắt đầu lên, nhìn Đan Diễn Vy vẻ không dám tin, mãi cho đến khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng, yêu thương trên mặt cô, nó mới xác định bản thân không nghe nhầm.

Mẹ nó muốn đưa nó đi gặp ba sao?

Đan Diễn Vy thấy nó vui vẻ chưa được một phút thì cái mặt bánh bao trắng nõn lại xụ xuống, cô nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, lẽ nào Du Du không vui sao?”

Rõ ràng vừa rồi cô thấy nó vui vẻ lắm mà.

Du Du cúi đầu bắt đầu vẽ vòng tròn trên bậc thềm đá, giọng nói non nớt có chút buồn bã: “Mẹ, con không muốn đi gặp ba.”

Mẹ nó bị thương đều là do lỗi của ba, nếu như nó tỏ ra nôn nóng được gặp ba thì mẹ sẽ buồn. Nó không muốn vì “người đàn ông phụ bạc” kia mà làm mẹ đau lòng.

Không ai hiểu con bằng mẹ, Đan Diễn Vy sao không nhìn ra được nỗi lòng của nó chứ, cô ôm nó vào lòng bằng cánh tay không bị thương, đặt nó ngồi trên đùi, khẽ cốc nhẹ vào mũi nó, yêu thương nói: “Du Du, bây giờ còn học được cách che giấu tâm trạng với mẹ rồi à.”

“Không có.” Du Du bị nhìn thấu tâm tư, mặt ửng đỏ rồi lan xuống cổ.

Đan Diễn Vy khẽ cười, ôm nó càng chặt hơn, cho nó tựa vào lòng mình, đôi mắt sáng đẹp nhìn về phía góc sân: “Du Du không cần lo lắng, mẹ sẽ không tức giận, mẹ cũng rất vui nếu Du Du có thể đi gặp ba.”

“Nhưng ba hư lắm…” Du Du dựa vào lòng Đan Diễn Vy, ngửi mùi hương dịu dàng trên người mẹ, gương mặt nó thoáng chút buồn.

Đan Diễn Vy cười, hóa ra cậu bé ấm áp nhà cô lại đang lo lắng cô sẽ cảm thấy buồn: “Du Du, ba không hư, chỉ là ba không biết đến sự tồn tại của con mà thôi, mẹ muốn ba biết được ba có một đứa con trai vừa thông minh lại đáng yêu như thế này, nhất định ba sẽ rất tự hào về con.”

Cô tin rằng Lục Trình Thiên gặp Du Du rồi nhất định sẽ thích nó, bởi vì Du Du vừa đáng yêu, thông minh lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

“Xì, con không cần ông ấy thích.” Du Du kiêu ngạo bĩu môi, nhưng vành tai ửng hồng đã bán đứng sự ngại ngùng của nó.

Đan Diễn Vy giả vờ như không nhìn thấy, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, bảo bối nhà chúng ta không thèm đi gặp ba nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK