Cảnh quan giải quyết công việc chung, liếc nhìn Đường Khả Hinh một cái, cầm bút lên chỉ về phía cô nói: "Cô có chứng cứ gì?"
"Lúc nảy tôi đi vào phòng, anh ta liền nắm quần áo tôi, cưỡng hôn tôi, đè tôi ở trên bàn trà, còn kéo váy của tôi! Anh nhìn xem, áo sơ mi cũng bị anh ta xé rách!" Đường Khả Hinh lập tức nghiêng người tới trước, kéo áo sơ mi trên vai của mình bị xé nát, nhìn cảnh sát thật thà nói như học sinh tiểu học!
Cảnh quan liền quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi!
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đáp: "Đúng vậy!"
Trưởng cục cảnh sát và cảnh quan có chút giật mình nhìn anh, thư ký vừa muốn tiến lên nhưng Tưởng Thiên Lỗi lại tiếp tục ngăn cản, tự mình có thể ứng phó nói: "Một mình tôi ở trong phòng bao riêng nghỉ ngơi, ngoài cửa bật đèn miễn quấy rầy. Bởi vì tôi muốn yên lặng chờ bạn gái của tôi tới, ai biết cô ấy thân là nhân viên tạp vụ quán bar cũng không gõ cửa, cứ như vậy đi vào, tôi lầm tưởng cô ấy là bạn gái của tôi nên ôm lấy cô ấy, làm chuyện thân mật mà người bình thường muốn làm với người yêu là bình thường!"
Cảnh quan xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Ánh mắt của Đường Khả Hinh nóng lên, tay vỗ vào trên bàn, nhìn anh nói: "Tôi làm sao biết anh nói thật hay giả? Hai vợ chồng kết hôn, người chồng vẫn không thể cưỡng ép người vợ đấy? Anh nói thế nào thì chính là thế đó à? Mặc dù dáng dấp tôi xinh đẹp, nhưng không thể cưỡng ép tôi như vậy a, cưỡng ép xong lại không chịu nhận nợ?"
Người cả cục cảnh sát cũng lặng lẽ cúi đầu cười trộm.
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cười lạnh, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh nói: "Vậy tôi hỏi cô, lúc ấy ở trong bóng tối, tôi nhào về phía cô thì tôi có hỏi cô là ai không?"
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía anh nói: "Có a!"
Tưởng Thiên Lỗi hỏi tiếp: "Sau khi tôi biết rõ cô không phải là bạn gái của tôi, tôi có cưỡng ép cô không? Cô vợ?"
Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn anh, đột nhiên không phản đối.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô chăm chăm nói: "Có cưỡng ép cô hay không? Nói cho cảnh quan!"
"Không có. . . . . ." Đường Khả Hinh lại cúi đầu, giống như có chút nhàm chán cầm tay áo tây trang của anh, đem chai rượu đỏ quấn chặt hơn.
"Sau khi phát hiện sự thật, ai giúp cô khóa kéo váy lên?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô hỏi.
"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy mình giống như phạm nhân.
"Nếu như tôi có ý đồ với cô, bây giờ cô còn có thể ngồi ở trước mặt cảnh sát, lên tiếng phê phán tôi sao?" Tưởng Thiên Lỗi tức giận hỏi.
Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, không biết nên nói gì.
Cảnh quan tỉnh táo nhìn Đường Khả Hinh nói: "Cô có lời muốn gì nói không?"
Trên mặt Đường Khả Hinh có chút không nén được tức giận.
Cảnh quan nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Bởi vì ở bên ngoài phòng đã bật đèn đỏ miễn quấy rầy, cô đi nhầm phòng của người khác nên gây ra hiểu lầm, hơn nữa sau khi anh ấy phát hiện thân phận thật sự của cô cũng không có cưỡng ép cô, đây là sự thật. Cho nên cũng không tạo thành hành động vô lễ, cô còn có chứng cứ khác không?"
Đường Khả Hinh nghĩ tới nghĩ lui. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục ôm vai, bình tĩnh không lên tiếng.
Cảnh sát nhìn Đường Khả Hinh, hỏi nữa: "Có còn chứng cứ khác hay không?"
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, suy nghĩ một chút chỉ đành phải nói: "Mặc dù không có, nhưng lúc đó anh ta nhào về phía tôi là sự thật a. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi quay đầu lại, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Cô đi nhầm vào phòng tôi, quấy rầy tôi, tôi có thể kiện cô quấy rầy tôi"
Đường Khả Hinh quay đầu, mở trừng hai mắt, nhìn người này! !
Cảnh sát nhìn lại Đường Khả Hinh nói: "Cô nghĩ rõ ràng chưa? Nếu thật sự không có, chuyện này chỉ là một hiểu lầm, án kiện vô lễ, tôi đề nghị các người giải hòa thôi."
Đường Khả Hinh nghe lời này cũng chỉ nói: "Cho dù hiểu lầm thì hiểu lầm đi, lần sau đừng hành động bừa bãi như vậy á! Không nên hở một chút lại nhào trên người người ta, vội vã như vậy làm gì?"
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc!
Cảnh quan nhìn Đường Khả Hinh một cái, cúi đầu tiếp tục ghi chép, hỏi: "Tiếp theo, vụ án thứ hai, người nào kiện người nào hút bạch phiến, hút ma túy?"
Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh hỏi: "Cô nhìn thấy tôi hút bạch phiến, hút ma túy không?"