Đường Khả Hinh lặng yên nhìn anh, nghĩ tới Tưởng Thiên Lỗi đã nói gì với anh rồi, ánh mắt của cô khẽ xoay tròn, có chút giãy giụa muốn giải thích, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng, khẽ cúi xuống.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô chăm chú.
Đường Khả Hinh hơi suy nghĩ một chút, nhớ tới nhiệm vụ lần này, liền ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Tổng Giám đốc, tài liệu này, anh. . . . . . Phê duyệt đúng không? Nói thì giữ lời đi, em thắng cuộc!”
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng nhìn cô.
Đường Khả Hinh giống như nhìn thấy trong mắt anh có một chút nghi ngờ bị thương và mất mát, trái tim cô đau như bị người đấm mạnh, nặng nề cúi đầu, nhìn bàn trà trong suốt, lúc này mới phát hiện, phía dưới thủy tinh có một chong chóng gió màu tím, cô liền giật mình, tại sao cứ có cảm giác toàn bộ thế giới của anh đều là thứ mình quen thuộc. . . . . . Hai mắt của cô nhanh chóng chớp lóe, cảm giác thân thể sắp hít thở không thông.
Trang Hạo Nhiên đưa mắt nhìn cô thật lâu, rốt cuộc chậm rãi cúi đầu xem nội dung tài liệu, muốn nhìn cho rõ ràng, nhưng không nhìn rõ, vài ngày không gặp, Thầy giáo không cho phép bất cứ ai dò thăm tin tức của cô, bao gồm cha mẹ của Tưởng Thiên Lỗi cũng không thể tiếp xúc với cô, giống như cô bị nhốt, anh thở dài một hơi, có chút tức giận lại không nhịn được lật tài liệu, lật lật, lại tức giận ngẩng đầu lên nhìn cô, có chút cao giọng nói: “Em học bida lỗ với ai! ! Học với ai?”
Đường Khả Hinh sững sờ ngẩng đầu, nhìn anh nói: “Không phải lúc nảy đã nói học với một khách nước ngoài sao?”
“Vậy người khách nước ngoài đó tên gì?” Trang Hạo Nhiên lại lạnh lùng hỏi.
Đường Khả Hinh hơi do dự một lát, mới nói: “Hi. . . . . . . . . . . .”
“Không phải là Tư Kim Hi chứ! ?” Trang Hạo Nhiên không tin hỏi.
“Không phải! ! Làm sao có thể chứ? Anh cho rằng em không biết Tư Kim Hi là ai à?” Đường Khả Hinh khẽ trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới nói: “Anh ấy bảo em không nên nói tên của anh ấy. . . . . .”
“Em nghe lời nhiều người như vậy, tại sao em không nghe lời của anh! ! Anh đối xử với em không tốt sao? Anh đối xử với em cũng rất tốt! ! Ví dụ như anh bảo em đừng đi! ! Em nghe anh sao?” Lồng ngực Trang Hạo Nhiên căng ra, ánh mắt lộ ra thiết tha nhìn cô.
Đường Khả Hinh lập tức sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, đôi tay đặt ở trên đùi, khẽ nắm chặt.
“Em có quyết định này từ lúc nào?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại hỏi tiếp! !
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn im lặng không lên tiếng.
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng nhìn cô, thở hổn hển, hai mắt lại lóe sáng, nói: “Anh hỏi em quyết định đi từ lúc nào? Em đưa ra quyết định này, có nghĩ qua cảm nhận của người khác không? Anh có ngăn cản tình yêu của em không? Anh làm cho em mâu thuẫn do dự đến mức này sao ? Em chăm chú đối mặt với rượu đỏ của em không được sao? Em cho rằng em đánh điểm max cả bàn bida lỗ thì rất giỏi sao?”
Trong lòng Đường Khả Hinh mới vừa rồi còn chua xót, nghe lời này, không nhịn được lại lộ ra nụ cười khổ.
“Có Trời mới biết! Mỗi ngày anh muốn ôm em vào trong ngực ngủ chung! !” Trang Hạo Nhiên nhìn lại cô, giọng nói có một chút khổ sở nói: “Chỉ muốn ôm em ngủ chung! !”
Đường Khả Hinh sững sờ.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô vẫn không nói lời nào, lập tức ném tài liệu trong tay xuống, đứng dậy: “Nếu như em không chịu nói, không muốn khai thông với anh, hạng mục này tạm ngừng lại, đợi đến khi em chấp nhận mở miệng nói chuyện rồi tính sau. . . . . .”
“Em không có. . . . . . Muốn đi với anh ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng nói
Trang Hạo Nhiên lập tức đứng ở bên ghế sa lon, cúi xuống nhìn cô.
Ánh mắt Đường Khả Hinh khẽ lóe lên, luôn cảm giác không có cách nào với người đàn ông này, mặc kệ mình kiên quyết như thế nào, liền bất đắc dĩ nói: “Em không có. . . . . . Muốn đi với anh ấy. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên mãnh liệt nhìn cô, híp mắt nói: “Thật?”
Đường Khả Hinh gật đầu.
“Nhưng em quyết định muốn đi! !” Trang Hạo Nhiên lại cau mày nhìn cô.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, chỉ đành phải chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên dịu dàng nói: “Em muốn toàn tâm toàn ý tổ chức tiệc thưởng thức rượu xong, sau đó đi hoạch định cuộc đời của em . . . . . Hoạch định cuộc sống thuộc về em. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, cô nói không có đi với anh ấy, trái tim từ từ nhộn nhạo, rồi lại có chút không tin, hai mắt nhấp nháy gấp rút nói: “Thật. . . . . . Không đi với anh ấy?”
Đường Khả Hinh có chút bất đắc dĩ gật đầu.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt chớp lóe, ngây ngốc hỏi: “Không ở chung với anh ấy chứ?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩn ra, dừng lại một lát, mới chịu ngẩng đầu lên nhìn anh muốn giải thích. . . . . .
“Thôi! ! Anh không muốn nghe! ! Nói công việc đi! !” Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi xuống, trái tim có chút không chịu nổi, cầm tài liệu lên, mở ra, nhìn nội dung, có chút rõ ràng! !
Đường Khả Hinh yên lặng nhìn anh, vài ngày không gặp, khuôn mặt vẫn rất tốt, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chưa từng thấy vẻ mặt anh tiều tụy, trên mặt của cô hơi lộ ra nụ cười, hai mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng, thích bộ dáng anh hấp dẫn như vậy. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức nhắc mí mắt nhìn cô.
Đường Khả Hinh đã cúi xuống, cầm chong chóng gió bên dưới bàn trà, thổi nhẹ, chong chóng gió tản ra mùi thơm Lavender, nhẹ nhàng xoay tròn. . . . . . Cô dịu dàng nở nụ cười ngọt ngào. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, trong lòng sôi trào mãnh liệt, cắn chặt răng, lập tức để tài liệu xuống, nói: “Anh không có thời gian, phải mở cuộc họp liên tuyến quốc tế rồi! ! Em trở về trước đi!”
“À?” Đường Khả Hinh có chút gấp gáp nói: “Không được đâu…, em đang chờ, em còn muốn mang nó giao cho Tổng Giám đốc Tưởng ký tên. . . . . .”
“Họp xong rồi nói! !” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đứng lên, nhắc tây trang màu đen, nhanh chóng mặc vào! !
“Chuyện này. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhắc cổ tay, nhìn thời gian, hơi trễ rồi, liền nói: “Họp xong cũng đã chiều rồi! ! Em thật sự không có thời gian, Tổng Giám đốc Trang.”
Trang Hạo Nhiên đột nhiên dừng động tác kéo cổ áo tây trang, hơi lộ ra nụ cười nhìn cô, nói: “Có phải em tức giận hay không?”
“Cái gì?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Bởi vì em thắng cuộc, anh không cho em tiền thưởng cuối năm của anh và em, cho nên em tức giận?”
Đường Khả Hinh sững sờ nói: “Không có !”
“Vậy em . . . . . Hiện tại muốn sai anh làm việc sao? Ví dụ như, xem tài liệu cho em trước, rồi anh đi họp sau?” Trang Hạo Nhiên hỏi hơi sắc bén.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng.
Trang Hạo Nhiên lại không có để ý tới cô, mà nhanh chóng xoay người, đi tới trước kính toàn thân ẩn trong cửa sổ sát đất, hơi sửa lại tây trang của mình, ra lệnh: “Đem cà vạt của anh tới đây!”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhẹ nhàng mở cái hộp màu bạc, từ bên trong lấy ra cà vạt màu bạc tượng trưng cho thân phận của anh, nhẹ rũ xuống, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, đưa tới. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cầm lấy cà vạt, hướng về phía kính toàn thân nhanh chóng thắt lại, nhưng trong đầu thoáng qua ý nghĩ chút nữa Đường Khả Hinh đi gặp Tưởng Thiên Lỗi, lồng ngực của anh càng lúc càng phập phồng, trong lúc thắt cà vạt, cái này không thuận, cái kia không thuận, mày nhíu chặt, thật không vừa mắt! ! !
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên buồn bực thắt cà vạt, cũng biết đã đến giờ, liền tiến lên, nói: “Để em làm . . . . . .”
Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác trong tay nhìn cô.
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng đứng trước mặt của anh, nhẹ nhàng nhón chân lên, đưa đôi tay dịu dàng dựng thẳng cổ áo của anh, lại cầm cà vạt màu bạc xinh đẹp, so so ngay ngắn trước ngực anh, rất ít nhìn thấy anh đeo cà vạt, bởi vì anh luôn thích trang phục thoải mái một chút, không khỏi nhớ tới câu: cam tâm bị em trói buộc, hai mắt của cô ửng đỏ, lại cúi xuống, so độ dài cà vạt, chuẩn bị thắt cho anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cúi xuống, nhìn cô.
Đường Khả Hinh giống như cảm nhận được ánh mắt thâm tình, khẽ cắn răng, nhớ tới chuyện của cha, vẫn tận lực đè nén cảm xúc, bình tĩnh thắt cho anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cảm nhận thân thể dịu dàng đang ở trước mặt, các ngón tay chạm nhẹ vào hầu kết của mình, cũng truyền đến cảm giác nhột nhột, dịu dàng muốn làm người ta hòa tan. Hai tay của anh không nhịn được nhẹ nhàng vươn ra, ôm lấy eo nhỏ của cô. . . . . .
Đường Khả Hinh ngừng lại, cảm thụ nhiệt độ lòng bàn tay anh dừng ở bên hông, hai mắt nhấp nháy, tiếp tục thắt. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng ửng hồng của Đường Khả Hinh, còn có đôi môi đỏ mọng trơn bóng, mấy ngày không thấy, càng trở nên cám dỗ. . . . . . Anh hơi híp mắt, nhìn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh vẫn dịu dàng thắt cà vạt cho anh, ngón tay không nhịn được lướt qua cằm của anh, có chút cảm giác nhộn nhạo, trái tim không khỏi đập mạnh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên có chút căng thẳng nhìn cô, thở hổn hển, lần đầu tiên trong lòng nổi lên ý nghĩ chiếm đoạt hèn hạ, cúi vừa muốn xuống hôn lên môi của cô. . . . . .
Điện thoại di động chợt vang lên.
Đường Khả Hinh hơi ngẩn ra, cúi xuống lấy điện thoại di động ra. . . . . .
“Anh đi họp! !” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng buông thân thể cô ra, không đợi cô nghe điện thoại, liền kéo cà vạt mới vừa thắt xong, nói nhanh: “Em ở bên ngoài phòng họp chờ anh…Anh không đi ra được, em ở tại chỗ cũng không được đi! ! Ngoan ngoãn đứng đó! ! Không được nghe điện thoại, ảnh hưởng anh họp! !”
Nói xong, anh đã giống như một trận gió, chạy trốn ra ngoài ! !
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh, cầm điện thoại di động lên, nhận máy đáp nhẹ: “A lô?”
“Khả Hinh?” Nhã Tuệ cười dịu dàng nói với Đường Khả Hinh: “Tối hôm nay, bên bộ phận chúng tôi tổ chức liên hoan, có thịt cua xào chua ngọt thích ăn nhất, cùng nhau tham gia chứ?”
Đường Khả Hinh nghe nói vậy, bất đắc dĩ thở dốc một hơi, đôi tay nhẹ rũ xuống, nhớ tới Trang Hạo Nhiên mới vừa ôm mình, cũng không đè nén được nhịp tim, cô nuốt cổ họng khô khốc, đầu tựa vào trên tường, nhắm mắt lại, lúc nảy thiếu chút nữa không khống chế được hôn rồi. . . . . .