Đường Khả Hinh vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đi ra ngoài, sau đó gọi bọn Lâm Sở Nhai cùng đi nhà hàng đại dương dùng cơm!
Đường Khả Hinh nghe nói như thế, lập tức đi lên, im lặng theo sát ở sau lưng Trang Hạo Nhiên, nhìn bóng lưng của anh, nhớ tới ngày hôm qua sau khi anh gắp hết con gấu bông cho mình liền biến mất, hai mắt của cô lại đỏ bừng, thấy bước chân Trang Hạo Nhiên rất nhanh, cô lại đi theo chặt một chút.
Mấy người Lâm Sở Nhai vừa đi về phía trước, vừa quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Trong mắt của Đường Khả Hinh chỉ có Trang Hạo Nhiên, cô thở hổn, hai mắt rưng rưng đi theo sát phía sau anh, giống như cái đuôi nhỏ.
Trang Hạo Nhiên coi như không nhìn thấy người này mà sải bước đi vào thang máy, bọn Lâm Sở Nhai cũng vội đi tới, xoay người, cũng đã thấy Đường Khả Hinh ngây ngốc theo vào, nhanh chóng nhấn nút đóng cửa cho bọn họ.
Cửa thang máy đóng lại.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên nguội lạnh, tay cắm nhẹ vào túi quần, đưa mắt nhìn phía trước, phát hiện cửa thang máy inox trước mặt chiếu ảnh ngược bộ dáng Khả Hinh đang rưng rưng nhìn về phía mình, anh lập tức quay đầu đi.
Đường Khả Hinh lấy mu bàn tay lau nước mắt lăn ra trên mặt.
Tòa núi băng Lãnh Mặc Hàn cũng không nhịn được, liền nhẹ nhàng lấy khăn tay ra đưa cho Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh hít mũi một cái, lắc đầu.
Tại sao ?
Anh không hiểu nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh lộ ra ánh sáng kiên định, cảm giác nước mắt trên mặt mình cay cay lăn xuống, cô im lặng lau đi.
Trang Hạo Nhiên thở phì phò, không nhúc nhích chút nào.
Lâm Sở Nhai nhìn không nổi nữa, liền muốn tiến lên nói với anh một chút, cánh tay bị người kéo lại, anh quay đầu thấy sắc mặt của Tô Lạc Hoành rất nghiêm túc nhìn mình lắc lắc đầu, anh đành cố nén không lên tiếng.
Cửa thang máy mở ra.
Trang Hạo Nhiên sải bước đi ra, bọn Lâm Sở Nhai cũng nhanh chóng đi ra, Đường Khả Hinh vội vàng lau khô nước mắt, đeo túi xách đi theo phía sau anh, anh đi nhanh, cô đi nhanh, anh đi chậm, cô nhẹ nhàng theo sát.
Bốn người Lâm Sở Nhai nhìn cô gái nhỏ đáng thương vừa đáng yêu, cũng không biết nên nói gì.
Trang Hạo Nhiên dẫn mấy người đi qua phía sau vườn hoa, lại đi qua một đại sảnh tòa lầu khác, nhìn thấy phòng ăn biển đang ở trước mắt, anh im lặng không lên tiếng muốn đi vào trong.
“Chúng ta không nên ăn ở chỗ này ăn chứ?” rốt cuộc Lâm Sở Nhai không nhịn được có chút tức giận lên tiếng!
“Nếu như cô ấy có tự trọng cũng đừng theo vào !” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói xong, liền đi vào phòng ăn biển.
Bọn Tô Lạc Hoành không có cách nào, chỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn cửa ra vào, hai mắt xoay chuyển, suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn chặt răng đi vào theo.
Bọn Lâm Sở Nhai không có cách nào, cũng đi vào theo.
Kỳ Gia Minh và Nhã Tuệ đang ở trong phòng ăn, nói nhiệm vụ trong quý này, bọn họ không chỉ hoàn thành, còn vượt ra kế hoạch dự kiến 20%, hai người đang vui vẻ nói đùa, không ngờ nhìn thấy đám người Trang Hạo Nhiên đi tới, hai người bọn họ rất kinh ngạc suy nghĩ tại sao không có thông báo đã tới rồi?
“Tổng Giám đốc. . . . . .” Nhã Tuệ mỉm cười đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, đang muốn phục vụ, không ngờ Khả Hinh cũng đi vào, cô hơi vui vẻ nhìn về phía Khả Hinh, vừa muốn nói chuyện lại thấy bạn thân đang cúi đầu, nước mắt lăn xuống, cô sửng sốt.
“À . . . . .” Lâm Sở Nhai lập tức tiến lên, nói với Kỳ Gia Minh: “Tìm phòng bình thường thôi. . . . . .”
“Ăn ở chỗ này . . . . . .” Trang Hạo Nhiên trực tiếp đi về phía vị trí bức tường thủy tinh, sau đó bọn Lâm Sở Nhai không có cách nào, cũng im lặng đi tới, có chút lúng túng ngồi xuống.
Đường Khả Hinh cũng không nói lời nào, chỉ đứng ở phía sau Trang Hạo Nhiên, hai mắt ửng đỏ, khổ sở.
Trái tim của Nhã Tuệ chợt run lên, thấy bạn thân như vậy, lòng của cô lập tức đau đớn, Kỳ Gia Minh cũng phát hiện có chút không ổn, muốn cho cô đừng đi qua, để mình đến mời là được, nhưng Nhã Tuệ vẫn im lặng cùng tiến lên, nhận lấy menu phòng ăn, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, có chút căng thẳng và miễn cưỡng cười: “Tổng Giám đốc. . . . . . Anh muốn ăn món gì?”
Cô nói xong, liền quay đầu nhìn về phía Khả Hinh.
Đường Khả Hinh biết bạn thân đang nhìn mình, cô vẫn im lặng đứng ở một bên, lau nước mắt trên mặt.
Hai mắt Nhã Tuệ lập tức đỏ bừng, muốn che giấu biểu hiện trên mặt nhưng vẫn không nhịn được buồn bã, không biết có chuyện gì, chỉ đau lòng và nghi ngờ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trong ngực bị nghẹn, thở gấp nói nhỏ: “Anh. . . . . . Cần tôi giới thiệu món ăn cho anh không?”
“Không cần!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng mở thực đơn ra, chọn vài món rau xào hải sản, ném qua một bên, nói: “Bạn bè tốt của cô đã bị sa thải, nếu như có thể, dẫn cô ấy đi đi, đi theo tôi đi lâu như vậy, đoán chừng cũng mệt mỏi rồi.”
“. . . . . .” Hai mắt Nhã Tuệ rưng rưng lập tức quay đầu nhìn về phía bạn thân, đau lòng, âm thanh nghẹn ngào run rẩy hỏi: “Xa. . . . . . xa thải? Tại sao?”
Đường Khả Hinh rơi lệ không biết giải thích như thế nào.
“À. . . . . .” Lâm Sở Nhai có chút khó khăn nhìn về phía Nhã Tuệ, cười nói: “Chuyện là như vầy, cách quản lý nhân viên Hoàn Cầu chúng tôi luôn thoải mái, nhưng . . . . . . Nói đúng là. . . . . . Nếu như có chuyện quan trọng trước, chúng tôi không thể vắng mặt trong cuộc họp, hoặc là ở phương diện công việc, yêu cầu hơi nghiêm khắc, nhưng Khả Hinh vừa mới đến, không biết. . . . . . Quy củ. . . . . . Cho nên. . . . . .”
Nhã Tuệ quay đầu, có chút đau lòng nhìn về phía bạn thân, nghi ngờ hỏi: “Cô. . . . . . Cô có lý do gì rời bỏ? Hay là tự ý rời bỏ công việc? Có lý do thì giải thích với Tổng Giám đốc Trang đi. . . . . .”
“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh không dám nói lời nào, chỉ đau lòng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên (đáng đời!).
Nhã Tuệ có chút nghi ngờ nhìn ánh mắt của bạn thân, trái tim cô nhảy lên, có lẽ có hiểu một chút, hai mắt lập tức rưng rưng đau nhói, vội vàng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Anh hãy nghe tôi nói, trước khi Khả Hinh chưa tới Khách sạn Á Châu, vẫn đi làm ở quán bar, bình thường có khách sàm sở cô ấy, cô đều. . . . . . Đá người ta mấy đá, hoặc muốn vặn gảy tay của người ta! Cô ấy chính là một người vô dụng !”
Nhã Tuệ nghẹn ngào nói xong, trong lòng đau nhói, nước mắt lăn xuống.
Đường Khả Hinh cũng rất đau lònh rơi lệ.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt lóe lên một cái.
Nhã Tuệ tức giận nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đau lòng, giọng nói run rẩy: “Từ nhỏ đến lớn, cô ấy gây họa rất nhiều! Mặc kệ người ta quản thúc như thế nào, khuyên răn như thế nào cũng không được! nhất định là trái tim đầy nhiệt huyết trong thân thể cô ấy rất khó trông nom !”
Bọn Lâm Sở Nhai đồng tình nhìn về phía cô.
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, biết bạn thân tức giận, muốn vươn tay kéo ống tay áo của cô. . . . . .
“Buông tay” Nhã Tuệ khổ sở hất tay Khả Hinh ra, lại nghẹn ngào, cố nén nước mắt, nói với Trang Hạo Nhiên: “Xin anh đừng tha thứ cho cô ấy, anh để cho cô ấy đi khỏi chỗ này, lập tức rời khỏi chỗ này! Tôi đã không có cách nào trông nom, tôi cũng không có cách nào khuyên! ! Thứ người như thế không cứu được! !”
“Nhã Tuệ. . . . . .” Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nhìn cô.
“Cô đừng gọi tôi . . . . . Tôi không có bạn bè vô dụng như cô vậy. . . . . .” Nhã Tuệ nói xong, trong lòng đau nhói, không còn có biện pháp làm việc, xoay người đi vào phòng nghỉ ngơi của nhà hàng! !
Đường Khả Hinh đau lòng đuổi theo Nhã Tuệ đi vào phòng nghỉ ngơi, thấy bạn thân ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, che mặt khóc rống, cô cũng khóc không thành tiếng đi tới, ngồi xổm xuống, nhìn bạn thân, xin tha thứ nói: “Nhã Tuệ, thật xin lỗi. . . . . . Tha thứ cho tôi . . . . .”
Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, rơi lệ nhìn bạn thân, khóc nói: “Tôi tha thứ cho cô cái gì? Đây là cuộc sống riêng của cô, cô cũng không cần, tôi lo lắng làm gì? Cô cho rằng bây giờ cô có được một chút may mắn là có thể tùy tiện tiêu xài sao? Cô có biết công việc hiện tại của cô có bao nhiêu người muốn cũng không muốn được, nằm mơ cũng không nằm mơ được sao? Nhưng còn cô! ! Vì tên Tưởng Thiên Lỗi đó, vứt hết công việc của mình! ! Cô vứt bỏ hết tất cả hy vọng trong nhiều năm của tôi đối với cô! Cô đã quên cô còn có một người cha ở trong tù chờ tin tức tốt của cô, rốt cuộc cô muốn tôi làm sao hả! ! Tôi nên làm thế nào hả? Tôi đã nói với cô không dưới một trăm lần! ! không thể đến gần Tưởng Thiên Lỗi! Anh ấy có độc, cô biết không?”
Đường Khả Hinh bật khóc nhìn bạn thân, đau khổ đến nói không ra lời.
“Tốt. . . . . . Tốt. . . . . .” Nhã Tuệ đau lòng nhìn bạn thân, tuyệt vọng nói: “Nếu cô thật muốn yêu thì cô đi cùng với anh ấy, đi càng xa càng tốt, tôi chúc các người hạnh phúc. . . . . . Từ nay về sau, tôi không quan tâm cô nữa. . . . . .”
Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, khóc nói: “Cô đừng như vậy, Nhã Tuệ. . . . . . Không nên như vậy. . . . . . Tin tưởng tôi ! Tin tưởng tôi ! Tôi sẽ tranh thủ! Cô phải tin tưởng tôi !”
“Tôi tin tưởng cô như thế nào?” Nhã Tuệ vươn tay, liều mạng vỗ bả vai của cô, đau lòng bật khóc: “Rốt cuộc cô muốn tôi lo lắng cho cô như thế nào? Hôm nay đi làm mới có được chút vui vẻ! ! ước mơ từng ngày từng ngày đến trước mắt rồi! ! Tại sao cô muốn làm như vậy! ? Tôi làm sao đối mặt với chú? ! Sớm biết cô như vậy, lúc ban đầu tôi không hứa với chú chăm sóc cô, để cho tự sống tự chết là được!”
Nhã Tuệ lại che mặt khóc rống.
Khả Hinh thật hối hận, xông lên ôm bạn thân, khóc xin lỗi.
***
Phòng ăn Tây Nhã.
Xung quanh trúc xanh tươi nhẹ nhàng chậm rãi đong đưa, khắp nơi là gió ngọt ngào.
Nhưng thời gian trôi qua.
Cảm thấy cơn gió nhẹ có chút buồn bã.
Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang trắng, rất tao nhã và phong độ ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn trúc xanh tươi phía ngoài cửa sổ, còn có nước trong veo chảy xung quanh, ngón tay giữa cầm điện thoại di động, nhẹ nhàng gõ trên màn hình một cái, cây nến màu tím trước mặt vẫn cháy sáng ngọn lửa xanh lam, anh có chút không hiểu nhưng vẫn tôn trọng ý của cô. . . . . . Một chút mất mát ập vào lòng, anh khẽ chớp mắt, một mình cầm dao và nĩa ở trước mặt, nhẹ nhàng cắt nhỏ khối thịt, ăn một phần nhỏ thịt chín, nhai mấy cái, nhớ tới dáng vẻ Đường Khả Hinh nở nụ cười ngọt ngào ở trong ngôi lầu nhỏ, tròng mắt nhanh chóng lóe lên, để đồ ăn xuống, đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài.
Đại sảnh khách sạn Á Châu.
Trong lúc nhất thời Tưởng Thiên Lỗi sửng sốt quay đầu nhìn về phía Đông Anh, không thể tin nổi nói: “Cái gì? Đuổi việc?”