Khả Hinh nhìn vẻ mặt Nhã Tuệ, cô nuốt một ngụm nước bọt, chăm chú lắng nghe.
"Đột nhiên. . . . . ." Nhã Tuệ cầm cánh gà thở dốc một hơi, thật kích động, giống như đã từng trải qua chuyện đáng sợ nhất trong cuộc đời, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Tôi thấy tối thiểu có hai mươi người giúp việc vây quanh một cô gái mặc váy dài màu tím, trên ngón tay đang kẹp một điếu thuốc xi gà thật dài, trang điểm vô cùng xinh đẹp, phong tình vạn chủng đi vào, tư thái này giống như một nữ hoàng, kiêu ngạo, hống hách, trong mắt không có người, chỉ từ tốn nói câu: đổi lại tấm thảm này đi? Đây là tác phẩm của nhà thiết kế nào? Giọng nói nhẹ nhàng trong vắt. . . . . ."
Khả Hinh không nhịn được quay đầu, có chút nghi ngờ nhìn về phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh một cái, nói: "Sau đó, giọng nói nhẹ nhàng trong vắt kia đã tháo gỡ tất cả tác phẩm của nhà thiết kế đó, đổi hết toàn bộ thảm trong nhà hàng! Sau đó cô ấy chọn một vị trí Mỹ Nhân Ngư biểu diễn ngồi xuống, chỉ liếc qua bức tường thủy tinh cách năm Mỹ Nhân Ngư ở phía ngoài, nói một câu: thay thế tất cả các cô thành người Mỹ đi! Hôm nay nếu không có thì đổi người Nga! Sau đó, cô ấy ngồi dùng bữa trưa ở nhà khách Đại Dương một tiếng đồng hồ, đổi hết cả quản lý, nhân viên của nhà khách Đại Dương, chỉ để lại Quản lý Kỳ. . . . . . Còn có người núp ở trong quầy bar là tôi tôi . . . . . ."
Lúc này Khả Hinh không nhịn được kinh hãi đến trừng lớn con ngươi nói: "Khoa trương như vậy à?"
Nhã Tuệ quay đầu nhìn hướng Khả Hinh, a một tiếng, cười lạnh nói: "Cái này gọi là khoa trương sao? Cô biết nhân viên trong khách sạn nói cô ấy thế nào không? Nói cô ấy giống như cơn bão, trở về nước một lần, liền quét đi thật nhiều người! Bởi vì cô ấy yêu cầu quá nghiêm khắc. Chuyên gia hóa trang, thợ trang điểm, còn có người giúp việc, mỗi một năm cũng phải thay đổi một lần! Mặc dù cô cấp tiền lương rất cao, nhưng người làm bạn ở bên cạnh cô ấy cũng run sợ! Ngay cả lần trước cô và Tiểu Nhu gây họa, cô ấy có thể tha cho cô, thật sự là ngoài dự đoán của chúng tôi!"
Đường Khả Hinh hoảng sợ đến nói không ra lời.
Nhã Tuệ đưa tay lật cánh gà trong rổ, vừa lật vừa ngạc nhiên hỏi: "Đúng rồi, lúc nảy cô hỏi cô ấy làm gì?"
Không có tiếng trả lời!
Nhã Tuệ kì lạ quay đầu nhìn về phía bộ dáng Khả Hinh kinh ngạc đến ngây người, cô nhịn cười, cố ý hỏi: "Thân ái, cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Khả Hinh lập tức quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ bật cười nói: "Không có. . . . . . Không có. . . . . . Không có gì. . . . . ."
Nhã Tuệ cười nhìn về phía cô nói: "Tốt nhất là không có, nếu như có, cô sẽ chờ kiếp sau đầu thai sẽ ăn đi."
Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, miễn cưỡng cười.
Nhã Tuệ không lên tiếng, chỉ xách cánh gà đã hong gió, quay đầu lại, rốt cuộc không nhịn được cười nhưng vẫn cố ý nghiêm mặt nói: "Học tập tốt đi, cố gắng đi lên! Những người có tiền rất phức tạp, chúng ta cũng không nên đến gần. Tôi làm cánh gà cho cô ăn! Tối nay chúng ta ăn thịt bò xào hành tây hay thịt bò xào tiêu xanh?"
Khả Hinh im lặng không lên tiếng, rốt cuộc mùi rượu đã tan, liền đi tới bên cạnh phòng bếp nhìn Nhã Tuệ cười nói: "Hôm nay tôi lĩnh được mấy chục ngàn tiền lương."
Nhã Tuệ biết, vừa cắt gừng, vừa cười nói: "Tôi biết rõ, mặc dù cô nhận số tiền kia có chút vô sỉ, cô ở Á Châu còn chưa đủ một tháng, có thể cầm một năm tiền lương, nhiều người hâm mộ chết luôn."
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được bật cười, nhìn bạn thân đứng ở bên tủ bếp yên lặng cắt gừng, vẻ mặt nhã nhặn lịch sự, cô thật lòng nói: "Nhã Tuệ, lâu nay cô vất vả rồi. Nhận được số tiền kia, thật sự làm cho tôi ngoài ý muốn, hôm nay lúc tôi trở về vẫn suy nghĩ, nên làm chút chuyện gì cho cô?"
Nhã Tuệ nghe xong nở nụ cười, cắt gọn mấy miếng gừng để qua một bên, cầm từng cánh gà, dùng dao rạch đường nhỏ ở phía trên, mới nói: "Cô để dành tiền tự chăm sóc mình cho tốt là được rồi. Có thời gian đi thăm chú một chút, chừa chút tiền cho mẹ cô dùng. Tiền lương của tôi đủ, tôi bỏ ra được rồi."
Khả Hinh trực tiếp nhìn về phía cô cười nói: "Trước không phải cô vẫn nói muốn mua xe sao? Chúng ta lấy số tiền kia đóng kỳ đầu tiên, cô cũng mua một chiếc xe lái một chút?"
Nhã Tuệ quay đầu nhìn chằm chằm Khả Hinh nói: "Cô xem cô đi! Vừa có tiền liền muốn phung phí!"
"Tôi nói thật ! Thật thật!" Đường Khả Hinh lập tức nói.
Nhã Tuệ nhìn cô một cái, nở nụ cười cảm động nói: "Được rồi! Từ nhỏ cùng cô lớn lên, gần như ngày nào cũng ngủ chung một giường, tôi xem cô giống như em gái, nếu như công việc của cô ổn định, gặp phải những biến cố này, có chút tiền gửi ngân hàng, tôi không còn quá lo lắng cuộc sống của cô, tôi có thể dùng tiền của mình mua xe kỳ đầu! Nhưng bây giờ không có bằng lái! Còn nói mua xe cái gì!"
"Chúng ta đi thi là được thôi!" Khả Hinh lại sôi nổi cười nói: "Cha tôi chỉ thích tôi đi thi bằng lái, nói Tiểu Hinh Hinh sẽ tự do, bay khắp nơi rồi !"
Nhã Tuệ bật cười, nhìn về phía cô nói: "Cô sẽ đi thi sao? thư ký Tổng Giám đốc! ! Bây giờ cô bận rộn như vậy! Hơn nữa cô còn ở trọ, uống rượu cũng không thể lái xe!"
Khả Hinh lập tức cười nói: "Cô yên tâm đi, lúc tôi lái xe, nhất định sẽ không uống rượu! Chúng ta cùng nhau thi bằng lái có được không? Sau đó thực hiện giấc mộng của cô, mua xe chạy! Đến lúc đó chú và dì lên tới, lái đưa bọn họ đi khắp nơi."
Bản thân Nhã Tuệ là một cô gái rất hiếu thuận, nghe Khả Hinh nói như vậy, tâm trạng cũng không khỏi thay đổi tốt hơn, liền cười nói: "Tốt!"
Đường Khả Hinh cũng cười vui vẻ.
Nhã Tuệ lấy cái chảo, bật lửa, rót dầu ô liu ra, mới nhìn nụ cười bình thản trên mặt bạn thân, tùy ý nói: "Nói thật, cô và Tổng Giám đốc Trang ở chung một chỗ, ngược lại tôi cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn, bởi vì ở khách sạn, anh ấy nổi tiếng tốt."
Đường Khả Hinh nhìn về phía Nhã Tuệ, lại không nhịn được cười một tiếng.
"Chuyện gì?" Nhã Tuệ cười nhìn theo Khả Hinh hỏi.
"Không có việc gì. Hôm nay tôi uống rất nhiều rượu đỏ, cả người nóng bức, tôi đi tắm trước, sau đó sẽ uống hết mười mấy ly rượu đỏ còn dư lại." Cô nói xong, cũng đã đi vào phòng, cởi đồng phục của mình, cởi cúc áo áo sơ mi, cầm áo ngủ vịt Donald của mình đi vào phòng tắm.
Vào lúc này chuông cửa vang lên.
Nhã Tuệ cầm cái sạn xào thức ăn, từ nhà bếp vội vã đi ra, vọt vào phòng khách, mở cửa thấy Tiểu Nhu mặc quần liên thể màu vàng đang mỉm cười, trong tay kéo một túi gai thật lớn, thở hổn hển gọi: "Quản lý Lưu!"
Nhã Tuệ hơi sửng sốt nhìn cô cười nói: "Cô. . . . . ."
"Tôi mới vừa tan việc, về đến nhà, mẹ tôi đi thu hoạch một ít bắp cải trắng, ớt xanh, còn có ớt đỏ, củ hành tây ..., tôi vội vàng hái đưa tới cho mọi người!" Tiểu Nhu ngây ngốc cười nói xong, cảm giác đột nhiên thân thể lạnh run, cô liền khoanh tay nói: "Oa! Lạnh quá! Hai người nóng như vậy sao? Mở máy điều hòa thấp như vậy?"
Nhã Tuệ không tiếng hừ, chỉ cười khổ nói: "Vào đi. Khả Hinh làm kho rượu trong nhà rồi."
"Được!" Tiểu Nhu thật vất vả nắm chặt túi gai, thở hổn hển buông lỏng rương hành lý đi vào trong nhà, mới nói: "Tôi giúp hai người đặt trên ban công, còn có một chút rau cải, hai người treo lên để dành nấu ăn, phơi khô một chút sau đó cất đi, ăn rất ngon đấy, còn có thanh long, mẹ tôi trồng đấy, bà ấy rất tuyệt vời!"
Nhã Tuệ đứng ở một bên, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Tiểu Nhu đầy mồ hôi, kéo túi gai, lầm bầm lầu bầu, cô không nhịn được nở nụ cười nói: "Đúng rồi! Tối nay ở đây ăn cơm đi."
"Tốt! Cám ơn quản lý! Tôi ăn cơm tương đối nhiều, làm phiền chị nấu nhiều một chút." Tiếng nói của Tiểu Nhu từ ban công truyền đến.
Nhã Tuệ cười đi vào phòng bếp, lật cánh gà đã chiên vàng ươm, đột nhiên nhanh trí, trực tiếp xoay người mở tủ lạnh, nhìn rượu đỏ mẫu ở bên trong, cô trực tiếp lấy ra một chai rượu đỏ Margaux năm 01, mới cười nói: "Nhờ phúc của cô, tôi mới có thể dùng Margaux để làm cánh gà rượu đỏ."
Cô nói xong cũng đã lấy chai rượu đỏ, bộp một tiếng, mở ra, rót hết chai rượu vào trong cánh gà mới lớn tiếng nói: "Đường Khả Hinh . . . . . . tôi đổ chai Margaux của cô vào trong nồi cánh gà rồi !"
"Làm đi!" Trong phòng tắm truyền đến một tiếng đáp sảng khoái.
"Này!" Nhã Tuệ bật cười nói: "Hôm nay tại sao sảng khoái như vậy?"
Chuông cửa lại vang lên.
"Tôi đi mở!" Tiểu Nhu từ trên ban công chạy vọt vào phòng khách, mở cửa ra, sau đó trái tim chợt run lên, thấy Tô Thụy Kỳ hết sức nho nhã, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt tay ngắn, quần thường màu đen, trong tay cầm một giỏ hoa đứng ở trước cửa, mỉm cười nhìn mình, rất cảm tính kêu một tiếng: "Hi. . . . . ." .
Từ lần trước bị bắt, Tiểu Nhu nhìn thấy Tô Thụy Kỳ giống như gặp phải quỷ, miễn cưỡng cười cười, đáp nhẹ: "Hi. . . . . ."
Cô cũng không có mở cửa, mà tránh ra.
"Anh tới rồi!" Nhã Tuệ lại cầm cái sạn, nhìn Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.
"Ừ. Đi ngang qua tiệm bán hoa, thấy trong tiệm có Hoa Bách Hợp và hoa hồng rất đẹp liền mua hai bó đưa tới." Tô Thụy Kỳ không để ý tới Tiểu Nhu, chỉ mỉm cười phong độ đi vào trong nhà.
"Khách sáo vậy. Ngồi đi, anh ăn cơm chưa?" Nhã Tuệ đi về phía phòng bếp cười hỏi.
"Chưa." Tô Thụy Kỳ đi vào phòng khách, để giỏ hoa xuống.
"Một chút ăn cơm đi."
"Được"
Một chút cũng không có khách khí!
Nhã Tuệ cầm cái sạn, đột nhiên sững sờ, nhìn vào thịt gà chiên óng ánh trước mặt, sáu cánh gà, nghĩ tới người tới hôm nay, tại sao không ai khách sáo vậy?