Mục lục
Truyện: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tùy cô nói thế nào, đi ra ngoài đi.” Trang Hạo Nhiên thật sự có chút mệt mỏi.

Đường Khả Hinh cắn răng rơi lệ nhìn anh.

“Đi ra ngoài, tạm thời tôi không muốn nhìn thấy cô, bình phong cửu long muốn đập thì cứ đập. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía trước, hai mắt hiện lên một chút rời rạc, không còn hơi sức, nói nhỏ.

Đường Khả Hinh cũng tức giận, liền không muốn nói thêm, sải bước đi ra ngoài, ầm một tiếng, đóng cửa lại! !

Trang Hạo Nhiên cảm thấy chán nản, không muốn nói gì, chậm rãi mà đi đến bên ghế sa lon, không còn hơi sức ngồi xuống, nhìn trời xanh mây trắng phía ngoài cửa sổ, hai mắt lại hiện lên một chút bất đắc dĩ.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Trang Hạo Nhiên chỉ nhìn trời xanh mây trắng, không có đáp lời.

Tiêu Đồng im lặng đẩy cửa đi vào, có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, bóng lưng có chút cô đơn, liền nhẹ nhàng đi tới bên cạnh anh, nhìn anh chưa từng có cảm giác mệt mỏi, nghi ngờ hỏi: “Lão đại. . . . . . Anh và Khả Hinh có chuyện gì? Mới vừa rồi cô ấy chạy về phòng làm việc, ngồi tại chỗ khóc lớn, thật đau lòng . . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe cũng chỉ là nghe, không lên tiếng.

“Có chuyện gì, mọi người thử cùng nhau nói rõ, không phải hai người vẫn rất hòa hài sao?” Tiêu Đồng đau lòng cho Khả Hinh, lại đau lòng cho Trang Hạo Nhiên, nói.


“Tiêu Đồng. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên gọi nhỏ.

“Vâng. . . . . .” Tiêu Đồng đáp nhỏ.

“Tại sao cô phải theo tôi lâu vậy?” Trang Hạo Nhiên sâu kín hỏi.

Tiêu Đồng nghe lời này có chút ngây ngô, đột nhiên mỉm cười nói: “Bởi vì anh rất tốt. . . . . .”

“Không có nguyên nhân khác sao?” Trang Hạo Nhiên lại nhàn nhạt hỏi.

“Không có. . . . . .” Tiêu Đồng mỉm cười lắc đầu một cái.

“Cho tới bây giờ. . . . . . cũng không nghi ngở tôi hoặc không tin tưởng tôi sao?” Trang Hạo Nhiên lại nhẹ nhàng hỏi.

“Không có. . . . . .” Tiêu Đồng cười nói: “Anh là cấp trên tốt nhất tôi gặp được. Đoán chừng đời này, tôi cũng không gặp được cấp trên tốt hơn anh.”

Trang Hạo Nhiên cười khổ một tiếng.

“Có phải. . . . . . Khả Hinh. . . . . . Nói cái gì làm cho anh khó chịu hay không?” Tiêu Đồng có chút hiểu ý nhìn anh, hỏi.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, lắc đầu một cái.

“Cô ấy còn nhỏ, nói chuyện có thể không xuôi tai, anh đừng để ở trong lòng, anh đối tốt với cô ấy, mọi người đều thấy được, giống như tâm can bảo bối. . . . . .” Tiêu Đồng lại nhẹ nhàng an ủi, nói.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, rất yên lặng nhìn về phía trước, đột nhiên vươn tay nắm nhẹ tay Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng nghi ngờ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên vẫn không lên tiếng, cũng chỉ lẳng lặng nắm tay của cô.

Tiêu Đồng cũng không lên tiếng, nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế sa lon, mặc cho anh nắm tay của mình, ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn anh.

Một cơn gió nhẹ bay vào, giống như muốn an ủi người kia, mang vào một chút hạt mưa.

Trời mưa sao?

Đúng vậy, bên ngoài trời mưa, hôm nay bầu trời tối tăm, Anh quốc, một đất nước ẩm ướt không ngờ cũng có thể ảnh hưởng đến nơi này, nhưng có ai biết, đất nước ẩm ướt đó không chỉ có nước mưa mà còn có trái tim dịu dàng và cảm xúc tinh tế.

Tóm lại, trời đã mưa.

Tiếng mưa rơi róc rách, vang lên cả thành phố.

Đường Khả Hinh ngơ ngác ngồi tại chỗ, không ngừng nghe được, Tổng Giám đốc phải về Anh quốc mấy ngày, tất cả mọi người đều đem công việc của mình phân tích báo cáo đầy đủ, đem tài liệu muốn kí, rối rít đi vào để cho anh ký, còn có Tiêu Đồng cũng bận rộn và xác nhận, đường hàng không cho máy bay tư nhân có chính xác hay không, còn có chuyện hội nghị trên máy bay tư nhân phi, lại chuẩn bị cặp công văn, đem tài liệu anh muốn xem ở trên máy bay cũng đều làm xong, lại căn dặn đồng nghiệp, truyền chỉ thị của phòng Tổng Giám đốc đến trong tay tất cả Phó Tổng.

Lãnh đạo cấp cao Anh quốc và thư ký nghe nói Trang Hạo Nhiên muốn trở về, đều hết sức kích động, rối rít gọi điện thoại về, xác nhận thời gian anh trở về nước, thư ký càng thêm hưng phấn đến muốn mở par­ty nghênh đón anh, bởi vì quá nhớ anh.

Tất cả tất cả mọi thứ giống như không liên quan đến mình.

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, giống như người ngoài, nhìn người xung quanh, mọi người đều bận rộn vì Trang Hạo Nhiên, lãnh đạo cấp cao Anh quốc cũng bận rộn vì anh, thế giới của anh chính là như vậy, ‘thiên chi kiêu tử’ (đứa con cưng của trời) chính là như vậy, mà mình cũng chỉ đưa cho anh một buổi điểm tâm, không hơn. Sắc mặt của cô có chút tái nhợt, hai mắt tan rã, nhìn người đi tới đi lui, rốt cuộc xác định Trang Hạo Nhiên muốn đi khỏi, tại sao mình nhẹ nhàng như thế?

Điện thoại di động vang lên cũng không có nghe được.

“Khả Hinh?” Bên cạnh đồng nghiệp, nhắc nhở cô, điện thoại di động vang lên.

Hai mắt Đường Khả Hinh hơi chuyển mắt, nhẹ nhàng nắm điện thoại di động, thấy điện thoại của Tổng Công Ty Hoàn Cầu, liền nghe, thư ký thông báo hôm nay cô phải cùng Laurence tiên sinh hầu rượu, tại sao còn chưa từng xuất hiện? Lúc này, cô mới có chút giật mình, vội vàng xin lỗi cúp điện thoại, đứng lên nhìn về phía Tiêu Đồng đang bận rộn, nhẹ nhàng nói: “Tôi đi. . . . . . Hầu rượu . . . . . .”

Tiêu Đồng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, trầm ngâm một lát, mới chậm rãi mỉm cười, nói: “Tốt. . . . . . Cẩn thận một chút, trời mưa, mang theo dù.”

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng gật đầu một cái, không còn hơi sức thu dọn xong đồ trên bàn, liền nhẹ nhàng cất bước đi ra ngoài, dọc theo hành lang thật dài, đi về phía trước, đi qua phòng Tổng Giám đốc, cô khẽ dừng bước, quay đầu nhìn về phía cánh cửa kia, cửa mở ra, cô sững sờ, nhìn vào bên trong, thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, quần tây dài đen, cổ áo mở ra, hết sức bận rộn phê duyệt tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên. . . . . .

Cô yên lặng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên phê duyệt xong một phần tài liệu, đóng lại, lấy thêm một phần khác, tiếp tục phê duyệt, cũng không ngẩng đầu lên.

Cô biết anh biết mình tới, bởi vì anh có thể ngửi được mùi vị của mình, nhưng không có ngẩng đầu. . . . . .

Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua một chút tức giận, cũng không nói gì, tiếp tục sải bước đi về phía trước, đi khỏi tầng lầu Tổng Giám đốc.

3 giờ 30 chiều, cả thành phố vẫn ướt róc rách.

Hôm nay Đường Khả Hinh hầu rượu thuận lợi, nên thay đồng phục Nhà hàng Pháp thật sớm, vẫn mặc màu váy len ngắn màu đen, chống cây dù trong suốt, dọc theo con đường Hoa Hồ Điệp thật dài, đi về phía trước, nghe tiếng mưa rơi róc rách, đạp cánh hoa màu hồng ướt át trên đất, từng bước từng bước đi về phía trước. . . . . .

Chợt có đôi tình lữ đi qua, cùng nhau che dù, tay trong tay đi về phía trước, rất ngọt ngào.

Đường Khả Hinh không nhịn được nhớ tới đã từng một ngày nào đó, mình vô cùng khổ sở, có người chống cây dù trong suốt, cùng mình bước đi, thỉnh thoảng lo lắng cho mình bị lạnh, vươn tay, khẽ vuốt bả vai, dịu dàng hỏi: “Lạnh không”

Hai mắt lập tức ướt át.

Đường Khả Hinh nhanh chóng hít hít đỏ bừng lỗ mũi, che dù đi về phía trước, tiệm châu báu “Phạm khắc” theo phương hướng Mạn Hồng chỉ dẫn, đầu tiên đi qua con phố bán nhiều loại hoa nhất của Trung tâm thành phố, đi qua thế giới phụ nữ, còn có biển quảng cáo khổng lồ, rốt cuộc đi tới một tòa ba tầng tiệm châu báu “Phạm khắc” trang trí xa hoa, đi vào bên trong, tất cả nhân viên mặc đồng phục màu đen, khuôn mặt lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, lập tức khom lưng với mình, cung kính chào hỏi nói nhỏ: “Hoan nghênh ghé thăm. . . . . .”

“Tôi tới nhận thay nhẫn kim cương cho Trần Mạn Hồng tiểu thư. . . . . .” Đường Khả Hinh từ trong túi lấy ra một biên lai, đưa về phía nhân viên.

Nhân viên nhận lấy, mở giấy tính tiền kiểm tra, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ và cung kính, nói: “Thì ra là nhẫn kim cương của Tào Phó tổng và Quản lý Trần, mời theo tôi đến phòng VIP ngồi tạm một lát, chúng ta lập tức bảo nhân viên mở rương an toàn.”

Đường Khả Hinh gật đầu một cái, thu xếp cây dù xong, thả vào một bên, mới xoay người đi theo nhân viên kia đi lên cầu thang xoắn ốc, đi qua đại sảnh xa hoa, thấy rất nhiều châu báu, ở trên kệ thủy tinh xa hoa xoay tròn, cô không có tâm trạng nhìn chúng, sau đó theo nhân viên đi vào một phòng VIP, đạp thảm màu xanh đen, mới vừa muốn đi lên ghế sa lon phía trước, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên tây trang chỉnh tề, ngồi ở trên ghế sa lon màu xanh dương đậm, nhẹ chống cằm, nhìn về phía phía trước, cô sửng sốt. . . . . .

“Xem được không?” Cố Di mặc váy dài màu trắng cổ chữ V bó sát người, đeo dây chuyền kim cương mặt trăng màu xanh, mỉm cười từ phòng thay đồ đi ra, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cười rất ngọt, hỏi.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, cười khẽ, nói: “Rất đẹp.”

“Giá trị ba chục triệu. . . . . .” Cố Di lập tức ngồi ở trên đùi Trang Hạo Nhiên, ôm cổ của anh, nheo mắt cười nói: “Trả cho tôi đi.”

Trang Hạo Nhiên gật đầu một cái, mặt không thay đổi đáp: “Được.”

“Tiểu thư, mời tới bên này. . . . . .” Nhân viên mỉm cười mời Đường Khả Hinh đi tới trước một ghế sa lon và bàn trà khác.

Cố Di nghe được tiếng, xoay người, nhìn thấy Đường Khả Hinh, vui vẻ mỉm cười, gọi: “Khả Hinh?”

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi thay đổi, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu với bọn họ, đáp: “Vâng. . . . . .”

“Cô tới mua đồ trang sức?” Cố Di cười hỏi.

“Không phải, giúp quản lý lấy kim cương. . . . . .” Đường Khả Hinh đáp xong, cũng không có ngẩng đầu, đi về phía một ghế sa lon khác, nắm dây túi xách, ngồi xuống, nghe nhân viên mời mình chờ, bởi vì phải xin chữ ký của Tổng Giám đốc mở rương an toàn, để cho nhân viên bảo hiểm thẩm tra đối chiếu, có thể cần một chút thời gian, Khả Hinh gật đầu một cái, nói một câu cực khổ.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tiếp tục nhìn về phía trước.


“Tôi còn muốn chọn một chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch thật to! Hôm nay khó được kéo anh đi ra ngoài, tính tiền cho tôi! Sauk hi trở về Anh quốc, bản tiểu thư muốn mở một par­ty lớn, để cho anh uống say, dụ anh lên giường!” Cố Di cười nói xong, lại cùng nhân viên đi vào một gian phòng VIP khác chuyên đồ trang sức quý giá, chọn đồ trang sức.


Không gian lập tức yên tĩnh lại, đúng vậy, là yên tĩnh lại, nhưng âm thanh rít gào sụp đổ từ buổi trưa từng trận truyền đến, khắp cả yên tĩnh không gian.


Đường Khả Hinh thở phì phò, nắm chặt dây túi xách, không lên tiếng.


Trang Hạo Nhiên giống như không nhìn thấy cô, trầm ngâm nhìn phía trước, vẻ lạnh lung giống như chưa từng biết nhau, chỉ là người xa lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK