Một lão đầu bếp người Italy, mập mạp, mặt mũi hồng hào, tay cầm ly kem lửa vẻ mặt rất hài hước, tự mình đưa đến trước mặt của Khả Hinh, dùng tiếng anh rất trìu mến nói: " Would you like tobe my princess?"
Đường Khả Hinh không hiểu những lời này, liền nhìn về phía Nhã Tuệ.
Kỳ Gia Minh cũng đứng ở một bên, nhiệt tình cười nói: "Đầu bếp Gorden của chúng tôi hỏi cô, cô chấp nhận làm công chúa của ông ấy không? Giống như công chúa mỹ nhân ngư bảo bối của ông ấy dưới biển sâu."
"Công chúa giống như con gái." Nhã Tuệ mỉm cười nói bổ sung.
"A. . . . . ." Đường Khả Hinh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nụ cười tràn trên khuôn mặt ông lão, lòng của cô dần dần mềm ra, không nhịn được cảm động nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi chấp nhận."
Gorden vừa nghe xong, ngay lập tức nở nụ cười vui mừng, nói một câu thanks, đột nhiên đưa hai bàn tay mang bao tay trắng, giống như Nhà ảo thuật, giơ ở trước mặt của Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn đôi bàn tay trống không, đang ngạc nhiên, lão đầu bếp Italy đột nhiên vung tay lên không trung, lập tức từ trên không trung nắm một đóa hoa hồng, vẻ mặt hết sức vui vẻ đưa tới trước mặt của Khả Hinh.
"Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn hoa hồng trong tay lão đầu bếp, không nhịn được vỗ tay, nở nụ cười.
"To my princess" lão đầu bếp nói hết lời, liền đưa hoa hồng đến trước mặt của Khả Hinh.
Đường Khả Hinh thật vui vẻ vươn tay, định nhận đóa hoa hồng.
"Ồ!" Lão đầu bếp đột nhiên vẫy đóa hoa hồng trong tay vào trong ly kem lửa, ly kem lửa nhanh chóng cháy lên một ngọn lửa màu xanh lam!
"A!" Dù sao Đường Khả Hinh vẫn là một thiếu nữ, thấy màn biểu diễn này, lập tức vui vẻ vỗ tay, ngạc nhiên kêu to.
Lão đầu bếp thấy Khả Hinh vui vẻ, cũng nở nụ cười thoải mái, cầm bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, đột nhiên khom người thổi nhẹ ở trên bàn tay nhỏ bé của cô, Khả Hinh chớp mắt một cái liền nhìn thấy trong lòng bàn tay mình xuất hiện một sợi dây chuyền bạch kim và con ốc biển nhỏ.
"Trời ạ. . . . . ." Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn dây chuyền con ốc biển trong tay mình, đột nhiên cười một tiếng.
Lão đầu bếp biết Khả Hinh không hiểu Anh văn, mỉm cười dùng tiếng trung không quá lưu loát, âm thanh như trẻ con nói với Đường Khả Hinh: Truyện được dịch trực tiếp tại dien dan le quy don, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. "Ở trong thế giới tình yêu, ốc biển là âm thanh công chúa gọi hoàng tử. Hi vọng trong tương lai công chúa của tôi có thể tìm được vị hoàng tử thật lòng yêu con, mà không giống như công chúa Mỹ Nhân Ngư, dâng hiến âm thanh ngọt ngào và cặp đùi đẹp thon dài của mình. Good luck to you!"
Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên ửng đỏ, nhớ tới cha, trái tim của cô run rẩy.
Hai mắt Nhã Tuệ cũng đỏ bừng nhìn Đường Khả Hinh.
Ngọn lửa trên ly kem chợt tắt, kem cũng mềm mại, tỏa ra mùi vị ngọt ngào, tinh khiết.
“To enjoy this moment” Lão đầu bếp trìu mến nói
"Thank you" Đường Khả Hinh cảm động nhìn lão đầu bếp, cười ngọt ngào, nói.
Lão đầu bếp lui xuống, tự mình chuẩn bị bữa ăn cho Khả Hinh.
Đường Khả Hinh kích động ngẩng đầu nhìn Nhã Tuệ, Nhã Tuệ cũng mỉm cười ngồi xuống, nhìn người bạn thân đã thật lâu thật lâu cũng chưa từng vui vẻ như vậy, liền cảm động nói: "Ăn đi, món kem lửa phòng ăn chúng tôi vô cùng nổi tiếng. Vốn là món điểm tâm ngọt sau bữa ăn. Nhưng tôi nói lão đầu bếp chuẩn bị trước cho cô, bởi vì tôi biết cô thích ăn kem"
Đường Khả Hinh thật sự rất vui vẻ nở nụ cười, lại mở lòng bàn tay, nhìn dây chuyền ốc biển trong tay, cảm động mỉm cười.
Buổi trưa hôm nay, Kỳ Gia Minh cùng đầu bếp đưa tới cho Khả Hinh món hải sản cực kỳ tươi ngon, có tôm hùm thân gai, có cua chân dài Nhật Bản, còn có con hào thân gai tươi ngon nhất, lão đầu bếp còn bỏ một chút mù tạt ở trong con hào thân gai, cho nên lúc Khả Hinh ăn, lập tức ngửa đầu hít thở, nước mắt chảy ra, làm cho Nhã Tuệ cười ha ha.
Hai người bạn thân theo lời căn dặn của Tổng Giám đốc, nâng rượu đỏ Laffey năm 78, chạm cốc, vui vẻ ăn cua chân dài Nhật Bản, vừa ăn vừa nói chuyện, trước kia chú Đường hấp cua, vì sợ hai cô nhóc ăn vụng, nên dùng phương pháp đặc biệt buộc con cua lại, không để cho các cô ăn vụng.
Nói đến chuyện cũ, hai người không nhịn được nở nụ cười, bảy con Mỹ Nhân Ngư ở bên ngoài bức tường thuỷ tinh, vui vẻ bơi lội, thỉnh thoảng nhìn thấy phó quản lý phòng ăn Nhã Tuệ hiền lành, bọn chúng bơi uốn lượn bơi về phía cô hôn một cái.
Nhã Tuệ nhìn bọn chúng nâng chén, cám ơn nụ hôn của bọn chúng, cô đột nhiên xúc động nói: "Thật ra xinh đẹp có rất nhiều định nghĩa khác nhau. Chúng ta cách một tầng kính thủy tinh nhìn Mỹ Nhân Ngư, cảm thấy bọn chúng thật đẹp. Nhưng nếu có một ngày, có một con Mỹ Nhân Ngư rơi ở trước mặt của chúng ta, nó có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại có chân giống như đuôi cá thì chúng ta như thế nào?"
Đường Khả Hinh cũng quay đầu nhìn về phía Mỹ Nhân Ngư bên ngoài tường thủy tinh, giống như đã hoàn thành sứ mạng, dần dần muốn nổi trên mặt nước, thỉnh thoảng xoay người hướng về phía thực khách bên trong phòng ăn, vẫy mang chào tạm biệt, trái tim cô đột nhiên xẹt qua cảm giác rung động, sâu kín vươn tay khẽ chạm trên mặt bức tường, cảm giác nước biển xanh ngắt trong lòng bàn tay mình bắt đầu chuyển động, cô mỉm cười.
Sau khi dùng cơm xong.
Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ đi ra khỏi nhà khách đại dương.
"Cho dù như thế nào, tôi không có cách nào ép buộc cô, nhưng tôi biết, cô phải giữ khoảng cách nhất định với Tổng Giám đốc, không vượt khỏi ranh giới là được, không cần lo lắng người ta nghĩ như thế nào, hơn nữa cô là người thật sự là có tài, muốn che giấu cũng không che giấu được. Nghe Mạn Hồng nói, hôm nay ở trong phòng ăn, cô biểu hiện rất tốt! Chúc mừng cô, rốt cuộc học được kiến thức có giá trị." Nhã Tuệ thả lỏng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được mỉm cười.
Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Khả Hinh, mái tóc ngắn xinh đẹp, mặc áo sơ mi dễ thương, váy ngắn, nhìn như thế nào cũng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, liền vươn tay, nói: "Được rồi, mau trở về đi thôi, quét dọn trong nhà một chút, hai ngày không có lau sàn rồi, đi siêu thị mua thức ăn cho tôi. Tiền của tôi đặt ở trên ngăn tủ. Cô lãnh tiền lương, nhớ trả lại cho tôi"
Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, gật đầu nói: "Tôi biết rồi. Đúng rồi, ngày mai Tiểu Nhu muốn tới nhà chúng ta, tôi muốn mời cô ấy ăn một bữa cơm"
"Tốt. Tôi chọn một chai rượu đỏ về, coi như ăn mừng hôm nay cô thoát khỏi nguy hiểm, mau trở về đi." Nhã Tuệ thúc giục cô.
Khả Hinh nghe vậy đành gật đầu, mỉm cười xoay người đi khỏi, đạp sân cỏ mềm mại, từng bước từng bước đi về phía trước, nhớ tới bữa trưa vừa rồi, có chút không hiểu tại sao Tưởng Thiên Lỗi muốn làm như vậy? Cô vừa nghĩ, vừa móc ra sợi dây chuyền ốc biển lão đầu bếp đưa cho chính mình, đặt ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoay tròn con ốc biển của mình, đó là một con ốc biển nhỏ, vòng xoắn rất đẹp, giống như có thể cảm nhận được nó đã trải qua sự bàu mòn của nước biển, đường nét trở nên mịn màng xinh đẹp.
Đường Khả Hinh chậm rãi bước tới bên cạnh rào chắn phía sau vườn hoa, đón gió biển thổi mạnh, mặt nhìn biển rộng xanh thẳm, cầm con ốc biển nhỏ, để trên không trung nhẹ nhàng xoay tròn, nhớ tới lão đầu bếp nói, cô đột nhiên cười một tiếng, lóe lên ý nghĩ hài hước, đem con ốc biển nhỏ thả vào khóe miệng thổi mạnh!
"Tuuuu . . . . . ." Một hồi âm thanh nho nhỏ từ bên trong con ốc biển truyền ra.
Khả Hinh giật mình, vui vẻ cầm Ốc Biển trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói với nó nói: "Mày kêu thật sao? Chút nữa có hoàng tử xuất hiện ở trước mặt của tao hả? Không thể nào!"
Ốc biển nho nhỏ nằm yên ở trong lòng bàn tay Khả Hinh.
Cô cảm thấy chơi rất vui, cầm ốc biển thả vào bên môi, thổi mạnh hơn: "Tuuuu . . . . . ."
Âm thanh nho nhỏ này lộ ra đè nén thời gian và lịch sử, xuyên qua thời gian, truyền đến niềm vui sau giữa trưa.
Đường Khả Hinh không khỏi nở nụ cười, đón gió biển, thật vui vẻ cầm sợ dây chuyền đeo vào, mặc dù không có gương nhưng Khả Hinh cảm thấy sợi dây chuyền lạnh lẽo kích thích cổ của mình, có cảm giác tỉnh táo và thoải mái, cô khẽ nắm con ốc biển, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Hôm nay thứ sáu, cho nên trước quầy tiếp tân đại sảnh khách sạn có khá nhiều khách.
Đường Khả Hinh mặc quần áo thường, có thể tự do ra vào đại sảnh, cô khoái chí nắm cái con ốc biển trên cổ mình, chậm rãi đi ra ngoài đại sảnh, đúng lúc ngẩng đầu lên, trong chớp mắt nhìn thấy một chiếc Suv Land Rover dừng ở nơi đại sảnh, nửa khuôn mặt Tô Thụy Kỳ xuất hiện trong cửa sổ xe, lòng của cô chợt động, nhớ tới đêm hôm đó, sau khi hai người chia ra, không còn gọi điện thoại, cũng không gặp mặt nữa, giọng nói trong trẻo tham muốn giữ lấy của cô gái kia vẫn còn truyền vào tai của mình rất rõ ràng.
Tay cô nắm ốc biển lui về phía sau một bước, nhìn anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây dài đen, rất phong độ đón gió biển bước xuống xe, giao chìa khóa cho nhân viên tiếp tân, ánh mắt cô mãnh liệt chớp lóe, đột nhiên muốn tìm chỗ trốn. . . . . .
Tô Thụy Kỳ xoay người, mỉm cười mới vừa muốn đi vào trong khách sạn, nhưng nhất thời nhìn thấy Khả Hinh đứng ở đại sảnh, ánh mắt có chút vội vàng và lúng túng nhìn mình, anh chậm rãi dừng bước.
Đường Khả Hinh biết muốn tránh đã không kịp rồi, cúi đầu, thở mạnh một hơi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, miễn cưỡng mỉm cười đi về phía anh. . . . . .
Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, đứng tại chỗ nhìn cô đi tới.
"Trùng hợp thế. . . . . ." Đột nhiên Đường Khả Hinh không biết xưng hô với anh như thế nào, cũng không biết chào hỏi như thế nào, có chút căng thẳng cười nói.
Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, cứ nhìn cô chằm chằm, trên mặt không có biểu hiện gì.
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt của anh, càng căng thẳng, giống như anh nhìn thấu linh hồn của mình, nhìn thấy được thứ dơ bẩn, cô không dám lên tiếng, im lặng một lúc, ôm túi xách của mình, cúi đầu nói: "Chắc là anh. . . . . . có việc, tôi không quấy rầy, hẹn gặp lại."
Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, chỉ cảm giác Đường Khả Hinh mềm mại đi qua bên cạnh mình, ngón tay của anh khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn đứng tại chỗ để mặc cho bóng lưng cô cách mình càng ngày càng xa. . . . . .
Đường Khả Hinh căng thẳng thở dốc một hơi, cặp mắt đột nhiên có chút ửng đỏ, ôm chặt túi xách của mình, bước nhanh ra khỏi đại sảnh!.
Đang lúc Tô Thụy Kỳ do dự, điện thoại di động vang lên, anh im lặng nhận máy, trả lời: "Ừ"
"Anh còn chưa qua đây sao?" Giọng nói trong trẻo của Nhậm Tử Hiền truyền đến: "Chúng tôi chờ anh rất lâu rồi."
Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại, suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc mở miệng nói: "Tôi đột nhiên có chút việc phải rời khỏi. Đợi lát nữa sẽ trở lại."