Tiểu Nhu mở trừng hai mắt, nhìn Nhã Tuệ nói: "Lúc nảy tôi không có hoa mắt chứ?"
Nhã Tuệ cũng nhìn Tiểu Nhu, lắc đầu một cái.
"Khả Hinh thế nào vậy?" Tiểu Nhu đang ngạc nhiên hỏi.
"Tôi làm sao biết?" Nhã Tuệ vẫn chưa nói hết, cũng đã thấy Tô Thụy Kỳ thở phì phò vội vã đuổi theo, phịch một tiếng, đẩy cửa ra!
Nhã Tuệ kinh ngạc nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, thật sự khó hiểu cười nói: "Cậu chủ Tô! mật mã dưới lầu nhà chúng tôi đã đổi, anh làm sao lên được?"
"Khả Hinh đâu?" Tô Thụy Kỳ có chút nóng nảy nhìn Nhã Tuệ hỏi nhỏ.
"Mới vừa rồi giống như một trận gió, bay vào phòng rồi." Nhã Tuệ có chút ngạc nhiên nhìn về phía Tô Thụy Kỳ nói.
Tô Thụy Kỳ nghe vậy, có chút xấu hổ ngay lập tức đi đến trước cửa phòng, vỗ vỗ nhẹ, xin lỗi nói: "Khả Hinh. . . . . . Mở cửa ra. . . . . . Nghe tôi giải thích. . . . . ."
Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cùng trợn to hai mắt nhìn nhau, nhìn hai người này giống như tình nhân nhỏ cãi nhau, giận dỗi trong cửa ngoài cửa.
"Mọi người làm sao vậy?" Nhã Tuệ cầm kẹo que, chỉ chỉ, miễn cưỡng cười hỏi.
Tô Thụy Kỳ không biết giải thích làm sao, chỉ cảm giác bên trong phòng không có chút tiếng động, anh càng thêm gấp gáp vỗ vỗ cửa phòng, nói: "Khả Hinh. . . . . . Mở cửa, lúc nảy tôi xin lỗi. . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Mở cửa, tôi rất lo cho cô . . . . ."
Bên trong không có chút tiếng động.
Tô Thụy Kỳ thật sự rất gấp gáp, tiếp tục vỗ cửa nói: "Cô đừng như vậy, lúc nảy là lỗi của tôi, tôi nhất thời xúc động, tôi xin lỗi. . . . . ."
Nhã Tuệ và Tiểu Nhu hai người nằm ở trên ghế sa lon, hít vào một hơi. . . . . . Nhất thời xúc động?
"Khả Hinh! Cô đừng như vậy, sẽ làm tôi sợ đấy! Mở cửa ra, được không? Mở cửa!" Tô Thụy Kỳ tiếp tục vỗ cửa, đứng ở cửa sốt ruột nói.
Nhã Tuệ cẩn thận đi tới, nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tô Thụy Kỳ, trên mặt còn có chút ươn ướt, hai mắt của cô lóe lên, mới cười nói: "Cậu chủ Tô, mặc dù tôi không biết hai người có chuyện gì? Nhưng tình huống như thế, anh bảo cô gái mở cửa, cô ấy sẽ rất lúng túng. . . . . ."
"Đúng vậy, Đúng vậy. . . . . ." Tiểu Nhu vội vàng gật đầu.
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn họ.
Nhã Tuệ cười nói: "Cho nên. . . . . . anh để cho cô ấy yên tĩnh một chút. . . . . . Hôm nào trở
lại….. Được không?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Tiểu Nhu lại gật đầu nói: “Dưới tình huống này, lúc cô gái lúng túng, anh ngàn vạn lần không được mở cửa, nếu không cô sẽ rất tức giận!”
Tô Thụy Kỳ không nói nhìn về phía Tiểu Nhu, hơi bật cười nói: “Làm sao cô biết chúng tôi có chuyện gì?”
“Anh nhất định cường hôn cô ấy! Tôi xem rất nhiều phim thần tượng!” Tiểu Nhu trợn mắt nhìn chằm chằm về phía Tô Thụy Kỳ nói.
Tô Thụy Kỳ đột nhiên lúng túng bật cười nhìn cô.
“Suy đoán, suy đoán, suy đoán!” Nhã Tuệ vội vàng cười theo nói: “Hay là anh đi về trước đi, cũng muộn rồi, được không?”
Tô Thụy Kỳ nghe vậy, nhìn lại cửa phòng một cái, chỉ đành vỗ vỗ nhẹ cửa, nói: “Khả Hinh…..Tôi thật sự rất xin lỗi, hôm nào tôi lại tới thăm cô…. Đừng giận tôi…. Ngàn vạn lần không được giận…”
Anh nói hết lời, nhưng vẫn có chút không cam lòng nhìn cánh cửa này một cái, mới thở nhẹ một cái, xoay người đi khỏi.
“Anh đi thong thả, không tiễn nha, lối đi hành lang tối, cẩn thận xuống cầu thang….” Nhã Tuệ đưa Tô Thụy Kỳ đến cạnh cửa, cẩn thận dặn dò xong, liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, khi cửa khóa lại, bọn họ lập tức phát điên chạy đến trước cửa phòng, vỗ rầm rầm rầm, kêu to: “Mở cửa, mở cửa, anh ấy đi rồi!”
Bên trong vẫn không có chút tiếng động!!
Nhã Tuệ trực tiếp chạy đến trước tủ rượu đỏ, cầm lấy chìa khóa, cạch một tiếng, mở cửa, thấy Đường Khả Hinh đã trùm kín đầu, núp ở trong chăn ngủ, bọn họ lập tức chạy tới, điên khùng giật chăn ra, nhìn Đường Khả Hinh đang rúc người trên giường, vẫn mặc áo khoác, mặt đỏ bừng, vừa đỏ vừa lúng túng, căn bản không dám nhìn người!!
“Con bé chết tiệt kia! Thật hôn sao!” Nhã Tuệ nhìn bộ dáng cô, khẳng định nói!
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ lập tức xoay người, nằm đưa lưng về phía họ!
Tiểu Nhu cầm kẹo que, như chuyên gia trinh thám nhìn về phía Khả Hinh, hết sức quỷ dị hỏi: “Là cường hôn sao? Hay….hai người hôn một cách tự nhiên?”
Trái tim Đường Khả Hinh nhất thời buông lỏng, cả người mềm yếu, không muốn nói chuyện, nhưng miệng cắn ngón trỏ!
Nhã Tuệ cũng nhảy lên giường, đứng ở trước mặt cô, nhìn vẻ mặt cô lúng túng, khẳng định nói: “Cường hôn đúng không?”
“Đừng hỏi! Buồn ngủ!” Đường Khả Hinh kéo chăn, đỏ mặt nói.
“Cậu chủ Tô lịch sự như vậy, không giống người sẽ làm chuyện như vậy nha?” Tiểu Nhu lên tiếng nói giúp Tô Thụy Kỳ.
“Người lịch sự không cần yêu à?” Nhã Tuệ nhìn về phía Tiểu Nhu có chỉ số thông minh thấp, hỏi lại.
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, nhớ tới nụ hôn ở trong toa xe lúc nãy, khi môi ah gần sát môi của mình thì hơi thở của anh thật dịu dàng nhào về phía mình, thậm chí môi mỏng của anh dịu dàng mút môi của mình thì tay đã xông vào bên hông, nhẹ nhàng xoa, hoàn toàn là một cao thủ yêu, cô kêu to lên một tiếng ah, lại kéo chăn, đậy kín mặt, hai chân càng không ngừng đạp lung tung ở trên giường! đạp lung tung! Đạp lung tung!!!!
Nhã Tuệ và Tiểu Nhu đồng thời nhảy ra, nhìn người này, nói: “Điên sao!”
“Không ngủ được!” Đường Khả Hinh thật vất vả từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó phát điên phóng tới phòng bếp!
Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cũng vội vàng đi theo, mới vừa đi vào phòng bếp, cũng đã trợn to mắt, nhìn Khả Hinh gần như chui vào trong tủ lạnh, sau đó cầm từng chai rượu đỏ hàng mẫu, rót vào trong miệng mình, ót ót ót ót ót, Nhã Tuệ bật cười nói: “Thân ái, tại sao…. Khoa trương như vậy? Không phải là một nụ hôn sao? Không thích thì từ chối!”
“Ngộ nhỡ thích thì sao?” Tiểu Nhu còn chưa ăn xong kẹo que, nhìn về phía Nhã Tuệ!
Nhã Tuệ nghe vậy có chút đồng tình nhìn về phía Đường Khả Hinh còn đang rót rượu, khẽ thở dài, nói: “Thích…. Cũng không thể thích được…”
Đường Khả Hinh nghe lời này, lại rót ba chai rượu đỏ hàng mẫu, mới cảm giác thần kinh đã hoàn toàn tê dại, cả người xiêu vẹo đi ra phòng bếp, ở trong ánh mắt kỳ dị của Nhã Tuệ và Tiểu Nhu, cô lắc lư đi vào phòng, lại lắc lư đi đến trên giường, cuối cùng giống như cá chết, co quắp ngủ ở trên giường, một chân còn treo ngược ở ngoài giường!
Nhã Tuệ nhìn bộ dáng của Khả Hinh, bất đắc dĩ thở dài
Bệnh viện!
Một tràng tiếng bước chân vang lên ở hành lang bệnh viện.
Tưởng Thiên Lỗi vừa lạnh lùng bước đi, vừa cầm về điện thoại di động mới lấy lại từ chỗ Đường Khả Hinh, anh vừa bước, vừa yên lặng nhìn điện thoại di động được bảo quản rất tốt, thậm chí cảm thấy có người lau đến sáng bóng, ngón tay cái quét nhẹ màn hình, lơ đãng mở màn hình, âm thanh mở máy vang lên leng keng, ánh mắt anh hơi ngưng lại, nhớ tới mình cũng không có cài tiếng nhạc mở máy này thì biết rõ có người chơi đùa điện thoại di động của mình rồi.
Hai mắt của anh hiện lên nụ cười.
CT