Đường lúc đến và lúc đi giống nhau, lịch sử luôn không ngừng tái diễn kì lạ!
Bác Dịch và Tưởng Thiên Lỗi lái xe 5 tiếng đồng hồ, rốt cuộc chạy vào nội thành. . . . . .
Đường Khả Hinh nhắc nhở Tưởng Thiên Lỗi mình không trở về khách sạn, nhờ anh chạy tới bên kia.
Tưởng Thiên Lỗi liền đồng ý, lái xe quẹo phía trái. . . . . .
Bác Dịch cầm tay lái, sửng sốt nhìn phía trước.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cũng nhàn nhạt nhìn chiếc xe hơi màu đen quẹo trái, sâu kín nói: “Trở về. . . . . . Về khách sạn đi. . . . . .”
Bác Dịch suy nghĩ một chút, ngay lập tức xoay tay lái, chạy về phía khách sạn.
Hai chiếc xe tách ra tại đây.
Nội thành, rất phồn hoa náo nhiệt.
Tưởng Thiên Lỗi theo phương hướng Đường Khả Hinh chỉ dẫn, dừng ở trước quảng trường, quay mặt sang có chút nghi ngờ nhìn cô, hỏi: “Khả Hinh? Em muốn đi đâu? Anh trực tiếp đưa em đi là được.”
“Không cần!” Đường Khả Hinh nhanh chóng cởi dây nịt an toàn, quay mặt sang biết ơn nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Cám ơn anh. . . . . . Em tới đây là được rồi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, cười khổ nói: “Giữa chúng ta . . . . . trở nên khách sáo như vậy từ lúc nào?”
Đường Khả Hinh nhìn anh thật sâu, trong lòng hơi đau nhói, nhưng vẫn nhắc túi xách, có chút gấp gáp nói: “Thật sự xin lỗi, hôm nào. . . . . . Mời uống cà phê, hẹn gặp lại.”
Cô nói xong, lập tức đẩy cửa xe, đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi cầm tay lái, nhìn cô một mình nắm túi xách gấp rút đi về phía trước, cũng hiểu cô mấy phần, chỉ đành phải lái xe chuyển hướng đi khỏi.
Đường Khả Hinh dừng bước lại, xoay người nhìn xe hơi của Tưởng Thiên Lỗi đã đi khỏi, cô lập tức đi tới ven đường, ngoắc tắc xi.
Một chiếc tắc xi đỏ thẫm ngừng lại.
Đường Khả Hinh nhanh chóng ngồi lên xe, ngẩng đầu lên gấp gáp nói với tài xế: “Tài xế! ! Lập tức đến nhà giam Tây Hoa!”
Tài xế nghe xong, lập tức lái xe chạy tới phía trước.
Đường Khả Hinh ngồi ở sau xe, đón gió lạnh, nhìn xe cộ đông đúc phía ngoài cửa sổ, lại nhớ tới lời nói của Lưu Chí Đức ngày hôm qua, hai tròng mắt của cô lập tức ứa lệ, nghi ngờ nghĩ: cha, rốt cuộc có lý do gì, con không thể cùng Trang Hạo Nhiên ở chung một chỗ?
Tại sao, không thể ở chung một chỗ?
Chiếc tắc xi đỏ thẫm xuyên qua nội thành, chạy về phía trước! !
Nhà giam Tây Hoa!
Đường Khả Hinh nhanh chóng nhảy xuống tắc xi, đi về phía nhà giam để làm sáng tỏ tình hình, nhưng hôm nay nhà giam thông báo thời gian thăm tù vào 9 giờ ngày mai. . . . . .
“Hôm nay không được?” Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa lớn, trái tim đập vang dội, nhìn Trưởng nhà giam rơi lệ nói: “Thật không được sao? Tôi có chuyện rất gấp, ngài làm ơn. . . . . .”.
“Không được! !”
Cánh cửa sắt ầm một tiếng, nặng nề đóng lại chặt kín! !
Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn cánh cửa sắt đầy loang lổ đóng chặt, trong lòng bi thương, lui về phía sau mấy bước, đột nhiên cả người mệt mỏi nắm dây túi xách, mang giày cao gót, lảo đảo đi về phía chòi canh gác bên cạnh nhà giam, dọc theo bên tường, không còn hơi sức ngồi xổm xuống, mờ mịt nhìn rừng hoa Tử Kinh trước mặt. . . . . .
Cảnh sát gác cửa trước mặt, nhìn Đường Khả Hinh không còn hơi sức ngồi xổm ở bên tường, liền lạnh lùng hỏi: “Đã nói không thăm tù, cô vẫn còn ở nơi này làm gì?”
Đường Khả Hinh cũng không biết mình nên làm gì, chỉ sâu kín rơi lệ nhìn tới trước.
Cảnh sát gác cửa nhìn cô kiên trì, cũng không có để ý đến cô, tiếp tục đứng nghiêm.
Gió mát từng làn thổi tới, không đến bao lâu, bởi vì là đầu mùa hè nên có một trận mưa, toàn bộ thế giới giống như ướt đẫm, âm thanh róc rách bao phủ khắp cả cảnh vật.
Đường Khả Hinh vẫn ngồi xổm ở bên tường, thật may mái che chòi canh gác của cảnh sát đưa ra, che cho cô một chút gió mưa. . . . . .
Cảnh sát gác cửa lại nghi ngờ xoay người, nhìn hai mắt cô gái này ứa nước mắt, đón gió lạnh, sắc mặt rất tái nhợt, cũng có chút không đành lòng nói: “Mau trở về đi, đứng ở chỗ này làm gì? Cô đợi thêm cũng không được! Đây là kỷ luật !”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, bình tĩnh, cô không còn hơi sức nhận biết địa phương nào, nhưng trong lòng nghi ngờ làm cho cuộc đời của cô giống như bị trói buộc, trói thật chặt, thật chặt. . . . . .
Thời gian lại trôi qua.
Người gác cổng đổi hai ca, mưa to tiếp tục rơi xuống, đêm tối lại tới. . . . . .
Cô gái kia vẫn ngồi ở bên tường chòi canh gác cũng không nhúc nhích, nhìn rừng núi phía trước, một mảnh tối đen.
Giao ban, Trưởng nhà giam ra ngoài nhìn cô một cái, lại im lặng đóng cửa đi vào.
Đường Khả Hinh đầu tựa vào bên tường, cả người mệt mỏi và đói bụng, sắc mặt tái nhợt ôm đầu gối nhìn tới trước, hai mắt lại nhẹ nhàng rơi xuống từng giọt nước mắt.
Nước mắt rơi xuống đất.
Thời gian lần lượt thay đổi, giống như đêm qua người đàn ông vì yêu chờ đợi, tối nay cô gái này cũng ở đây canh chừng thế giới này. . . . . .
Đúng vậy, thời gian rất đau lòng cũng đã đến buổi sáng.
Bầu trời mới vừa hừng sáng, trời xanh xanh lấp lánh ánh sao.
Bóng cây đứng yên, mưa to rốt cuộc chấm dứt.
Thời gian thăm tù còn một tiếng đồng hồ.
Đường Khả Hinh, cô gái này, tái nhợt khuôn mặt, tóc trước trán xốc xếch, hai mắt lộ ra mờ mịt bi thương, giống như người chết nhìn tới trước. . . . . .
Rốt cuộc, Trưởng nhà giam trở ra, cau mày nhìn Đường Khả Hinh có thể ởchỗ này một ngày cả đêm, anh thở dài một cái, chỉ đành phải khàn khàn nói: “Vào đi! !”
Hai mắt Đường Khả Hinh sưng đỏ tiều tụy, lóe lên một cái, mờ mịt quay đầu nhìn Trưởng nhà giam, bởi vì chờ đợi cả đêm, lý trí và tình cảm tất cả đều yếu ớt. . . . . . .
“Mau vào đi !” Cảnh sát gác cửa nhắc nhở cô, nói: “Cho phép cô thăm tù trước!”
Tinh thần Đường Khả Hinh khẽ chấn động, vội vàng nắm túi xách, chống thân thể ngồi xổm tê rần khó chịu, nhanh chóng đi vào nhà giam!
Cửa rầm rầm rầm đẩy ra! !
Đường Khả Hinh đi đến con đường thăm cha nhiều năm, hai mắt ứa lệ, đi theo hai người cảnh sát đi vào phòng thăm tù, rốt cuộc đi đến trước cánh cửa, nặng nề mở ra.
Đường Chí Long mặc quần áo tù màu xanh dương đậm, tay còng xích sắt, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn con gái.
“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh đã trải qua một ngày một đêm khổ sở, rốt cuộc nhìn thấy cha, cô nhào tới, ngồi ở trước bàn, vươn tay nắm chặt hai tay bàn tay nhăn nheo của cha già. . . . . .
“Khả Hinh. . . . . .” Đường Chí Long đau lòng cầm ngược bàn tay nhỏ bé của con gái, ngẩng đầu lên tràn lệ nhìn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của con gái, nhớ tới Lưu Chí Đức, trong lòng đau nhói.
“Cha. . . . . . Thân thể cha có khỏe không?” Đường Khả Hinh đã rất đói khát, cảm xúc sụp đổ, vốn trong lòng có vô số nghi vấn, nhưng lúc nhìn thấy cha, trái tim lập tức mềm nhũn.
“Khỏe. . . . . . Rất khỏe. . . . . .” Đường Chí Long nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái, nhưng trong lòng đau nhói, khó nhịn đau thương cúi đầu, đột nhiên rơi lệ.
“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn cha, nghẹn ngào nói: “Tại sao cha khóc?”
“Cha có lỗi với con. . . . . .” Đường Chí Long hối hận, nói: “Nếu như không phải là cha, con cũng sẽ không chịu khổ sở . . . . . .”
“Không. . . . . . Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh biết Lưu Chí Đức đã nói cho cha nghe chuyện ba năm trước đây, cô rơi lệ lắc đầu nói: “Cha, con không hối hận làm con gái của cha, con rất hạnh phúc làm con gái của cha. . . . . . Chỉ là. . . . . . hôm nay con có chuyện, không hiểu. . . . . . Tại sao con. . . . . . Không thể cùng Trang Hạo Nhiên ở chung một chỗ? Tại sao. . . . . .”
Đường Chí Long lập tức ngẩng đầu lên, rốt cuộc muốn xác định nhìn Đường Khả Hinh, căng thẳng hỏi: “Con nói cho cha biết! ! Có phải con thật cùng Hạo Nhiên ở chung một chỗ hay không? Đã sống chung sao?”
“Tôi . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, không biết nên nói gì, khuôn mặt tiều tụy, cúi đầu. . . . . .
“Khả Hinh! !” Đường Chí Long đột nhiên nghiêm túc nắm chặt đôi tay con gái, căng thẳng nói: “Cha cho con vào Hoàn Cầu, là vì ước mơ chuyên gia hầu rượu của con! Nhưng cha tuyệt đối không ngờ rằng, con có thể cùng Hạo Nhiên ở chung một chỗ! ! Các con không thể ở chung một chỗ! ! Các con tuyệt đối không thể ở chung một chỗ! !”
“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn cha, bật khóc nói: “Cha làm sao thế? Lần trước không phải con đã nói với cha về Tổng Giám đốc, cha cũng không có phản đối sao?”
“Nhưng cha không nghĩ tới các con sẽ ở cùng nhau! !” Đường Chí Long đau lòng nhìn con gái nói: “Chuyện nhiều năm trước, cha cho rằng tất cả đã qua! ! Sẽ không phát sinh kí ức nữa! Nhưng bây giờ không được! ! Các con không thể ở chung một chỗ! Nếu như các con ở chung một chỗ, cha xem như không có đứa con gái này!”
“Cha . . . . . .” Đường Khả Hinh khổ sở, rơi lệ sụp đổ, gọi cha: “Cha, cha biết không? Kể từ lúc cha vào nhà giam, mẹ tái giá, anh trai vì chị dâu không có để ý đến con… con vẫn ở cùng với Nhã Tuệ lớn lên, nhưng cha không biết, nổi khổ trong lòng con, thật rất cô đơn, rất cô đơn, con rất khát vọng yêu, con rất khát vọng người khác thương con, con mới vừa đã trải qua một đoạn tình yêu sống chết, trong lòng vốn như tro tàn, chạy trốn tới nước Anh, nhưng Trang Hạo Nhiên, anh ấy tựa như ánh mặt trời cuối cùng trong cuộc đời của con, cho con tất cả ấm áp, anh ấy đối với con thật rất tốt, rất tốt, anh ấy gọi con là nhóc, vẫn không xa rời con. . . . . . Con ăn cơm, anh ấy gắp thức ăn đút cho con, con thi đấu, anh ấy thức khuya làm bảng đăng kí cho con, con vì tình yêu, mấy lần biến mất, anh ấy phát điên đi tìm con, con đi nước Anh, vốn đã sống không nổi nữa, anh ấy đốt củi sưởi ấm con, khứu giác của con biến mất, anh ấy mang con đi vườn nho, tình yêu của con biến mất, anh ấy dùng tình yêu của mình kêu gọi con…. con hiểu nổi khổ trong lòng anh ấy, nhắc đến tình yêu đã qua, anh ấy hẳn rất uất ức, nhưng anh ấy lại đi tới trước mặt của con, ôm con dỗ dành con . . . . . Cuộc sống của con từ từ khôi phục, anh ấy đối với con mà nói, không chỉ có yêu, anh ấy ở trong mưa, cắt quả dương đào, vực dậy tinh thần của con, thương yêu con, để cho lòng của con giống như cha chưa từng rời khỏi, rất thực tế và an toàn. . . . . . Cha, mấy ngày nay quả thật con rất hạnh phúc, con không biết đó là một loại tình cảm như thế nào, nhưng con thật sự vô cùng vui vẻ. . . . . . Cha. . . . . . cho tới bây giờ con cũng không có cầu xin cha cái gì. . . . . . Lần này, cha hãy tác thành cho con gái đi. . . . . . Con cầu xin cha. . . . . . Tôi không thể rời khỏi anh ấy, tối hôm qua anh ấy bị sốt còn canh giữ ở phòng của con, lòng của con như dao cắt, nhưng con cũng không làm được gì. . . . . . Hiện tại anh vẫn rất khổ sở. . . . . . Bởi vì con có thể cảm nhận được anh ấy yêu chân thật . . . . . . Cha, con không thể vứt bỏ anh ấy. . . . . . Con không thể. . . . . . Con không thể. . . . . . Con thật sự không có thể. . . . . . Con cầu xin cha. . . . . .”
Đường Chí Long lệ già giàn giụa, khổ sở nắm tay của con gái, thân thể run rẩy. . . . . .
“Cha! ! Con cầu xin cha! Mặc kệ ra tình cảm gì, con cũng không thể có lỗi với anh ấy, con cũng không thể vứt bỏ anh ấy. . . . . . Cha. . . . . . nhiều năm qua, con thật khó gặp được một người dốc hết lòng đối với con như vậy. . . . . . Con cầu xin cha. . . . . . Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh nắm chặt tay cha, gục đầu trên mu bàn tay của cha, thất thanh khóc rống: “Con thật sự không muốn để cho anh ấy thất vọng, con cũng không muốn làm cho anh ấy đau lòng khổ sở. . . . . . Anh ấy vì con bỏ ra rất nhiều! Con muốn trả lại cho anh ấy một chút. . . . . . Cha. . . . . . Con cầu xin cha. . . . . .”
“Không được! ! Không được! Các con tuyệt đối không thể ở chung một chỗ! !” Đường Chí Long vẫn kiên trì.
“Cha . . . . . . ” Đường Khả Hinh nắm mạnh tay cha, khóc cầu khẩn: “Con cầu xin cha, rốt cuộc có lý do gì phải phản đối chúng con? Cha . . . . . . con thật sự không thể rời khỏi anh ấy, con không muốn để cho anh ấy đau lòng. . . . . . Cha . . . . . .”
Đường Chí Long rơi lệ, đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn con gái, hỏi: “Con thật. . . . . . Muốn sống chung với cậu ấy?”
“Con . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn cha, nhớ tới tình yêu của Trang Hạo Nhiên đối với mình, nước mắt chảy xuống, sâu kín nói: “Con . . . . . Con không muốn rời khỏi anh ấy. . . . . . Con không muốn làm cho anh ấy đau lòng, khổ sở. . . . . .”
Ánh mắt Đường Chí Long lóe lên, đột nhiên sâu kín gật đầu, nói: “Tốt. . . . . . Tốt. . . . . . vậy cha tác thành cho con. . . . . .”
Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, có chút kích động nhìn cha.
Sắc mặt Đường Chí Long đột nhiên tái nhợt, giống như quyết định, chậm rãi đứng lên, nói: “Các con ở chung một chỗ đi. . . . . . Cha tác thành cho các con. . . . . .”
Ông nói xong, thân thể già nua đứng lên, xoay người đi khỏi.
“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên có chút căng thẳng đứng lên, nhìn cha. . . . . .
“Các con ở chung một chỗ đi. . . . . . Ở chung một chỗ. . . . . . Cha chúc mừng các con. . . . . .” Vẻ mặt Đường Chí Long giống như phủ lên một tầng chết chóc, cất bước đi ra khỏi phòng thăm tù. . . . . .
“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh lại đau lòng gọi.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, ngăn cách hai cha con.
Đường Khả Hinh ngồi yên ở một bên, đột nhiên rơi lệ không hiểu cha. . . . . .
Trong nhà giam, phạm nhân đi khắp nơi.
Đường Chí Long bước từng bước, đi dọc theo hành lang thật dài, đi trở về nhà giam, hai mắt già nua mờ mịt, trong tay không biết từ lúc nào, xuất hiện một cây tăm gọt thành dao nhọn, nằm lại trên giường, nghe bạn tù đùa giỡn, ông thê lương cuộn tròn thân thể, đắp kín chăn, tay cầm cây tăm, run rẩy duỗi tới bên cổ tay, buồn bã đau lòng nói: “Khả Hinh. . . . . . Cha thành toàn cho các con. . . . . . Cha đi trước một bước. . . . . .”
Cây tăm nhanh chóng đâm vào trong thịt, máu tươi tràn ra!
Cửa nhà giam mở ra, Đường Khả Hinh mờ mịt mệt mỏi, nắm túi xách từng bước từng bước, loạng choạng đi ra ngoài, nghĩ tới vẻ mặt cha mất mát, tan nát cõi lòng, còn có giọng nói tuyệt vọng, trong lòng của cô như dao cắt, nước mắt từng viên chảy xuống. . . . . .
“Chờ một chút! !” Có một cảnh sát gác cửa, đột nhiên nhận được thông báo, lập tức nhìn Đường Khả Hinh, kêu to: “Vị tiểu thư phía trước, cô đừng đi, cha cô tự sát! ! Đang đưa đi bệnh viện! !”
Đường Khả Hinh xoay người, vừa nghe đến những lời này, trái tim chợt vỡ vụn, oa một tiếng, đau lòng sụp đổ, áy náy bật khóc, kêu to: “Cha . . . . . . . . . .”