Bầu trời ở sân bay, đỏ hồng lên, sức gió càng lúc càng lớn, thổi bay mọi thứ! !
Âm thanh từ máy bay tư nhân rầm rầm vang lên, ba cánh quạt máy bay trực thăng quay nhanh chóng! !
Hơn mười người bảo vệ, bao gồm các quan chức của các quốc gia cùng với nhân viên đại sứ quán nước Mỹ và lính đặc công đứng ở xung quanh, để quan sát tình hình!
Một chiếc xe Pikes Peak màu trắng phóng nhanh như tia chớp, cuối cùng chi một tiếng, thắng gấp ở sân bay, Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi xuống xe, sốt ruột cùng khẩn trương nhìn cảnh tượng náo động xung quanh, rốt cuộc nhìn cũng thấy Lãnh Mặc Hàn mặc quần áo màu đen, đứng bên ngoài thân máy bay tư nhân, anh lập tức nhanh chóng cất bước đi đến đó ————
Cảnh sát giao thông ngăn anh lại! !
Quan chức biết là Trang Hạo Nhiên đến, bởi vì sớm đã được nhắc nhở, liền gật đầu, cho anh đi qua.
Trang Hạo Nhiên tức khắc bước nhanh đi đến, nhìn về phía Cố Thần nhanh chóng hỏi: “Ký giả Tiêu thế nào ?”
Cố Thần cung kính nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhanh chóng nói: “Cô ấy đang ở bên trong phòng vip của máy bay, chờ ngài một khoảng thời gian rồi!”
Trang Hạo Nhiên hai mắt mạnh mẽ lóe lên một cái, lập tức nhanh chóng đi về phía thang của máy bay để đi lên, vừa đi vào khoang máy bay xa hoa kia, nhìn thấy ba người hầu cẩn thận từng li từng tí hầu hạ một người trong bồn tắm, thậm chí vì cô ấy mà đốt hết tinh dầu oải hương, anh ta lập tức khẩn trương và lo lắng muốn đi về phía trước...
“Không cần đi qua đây...” Thanh âm nhẹ nhàng phát ra.
Anh dừng bước lại, tầm mắt thản nhiên nhìn xuyên qua tấm màn che, có thể nhìn thấy một bên mặt dịu dàng của cô, nghe nói cô đã vì truy tìm bí mật rượu đỏ mà bị hủy dung, hai mắt anh tức khắc lộ ra vẻ áy náy cùng khẩn thiết.
Tiêu Hào Doanh mặc váy dài bằng vải tơ tằm màu tím, bên ngoài khoác cái áo chấm bi, đầu thì quấn khăn, che một bên mặt của chính mình, đôi mắt nhìn xa xăm về phía trước, khẽ cười nói: “Tôi rốt cuộc cũng đợi được anh đến rồi...”
Trang Hạo Nhiên dừng chân tại chỗ, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng, nhìn về phía tấm màn che bên kia.
Ba người hầu ý thức được bầu không khí có chút ái muội, liền im lặng khom lưng, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Ngoài phi trường, vẫn vang lên những âm thanh trấn động như cũ.
Thế nhưng lúc này, không gian bên trong này lại im ắng lạ thường.
Tiêu Hào Doanh dựa lưng vào ghế gần cửa sổ, yếu ớt cười nói: “Tôi cả đời này làm việc vẫn rất tùy hứng, mặc dù gia tộc hiển hách nhưng vẫn lựa chọn nghề nhà báo này, nhớ năm ấy, tôi ở Yale trong tòa nhà Bộ Xương Khô, đi sâu vào trong một cái phòng nhỏ, mới đầu tràn đầy lòng quyết tâm và nhiệt huyết, tương lai trong sinh mệnh mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng không được để mình ở không gian u ám, phải nhìn rõ tất cả, nghe thấy tất cả, thông cáo cho mọi người. Nhưng lại phải ôm tâm tình sầu muội khi chuẩn bị biết được bí mật kích thích nhất trên cái thế giới này thì lại phát hiện ra có ẩn khúc không thể biết rõ được...”
Trang Hạo Nhiên trầm mặc đứng ở một bên, nhìn về phía nửa gương mặt dịu dàng kia.
Tiêu Hào Doanh mỉm cười, buồn bã nhìn về làn khói của tinh dầu oải hương kia ai oán nói: “Có lẽ sinh mệnh của tôi đã được định trước là cả đời này sẽ phải theo đuổi con đường tìm chân tướng, làm sứ mệnh ký giả, trên con đường đi này tôi điên cuồng đi tìm sự thật đồng thời cũng bị đánh mất luôn linh hồn mình, bị càn quét sạch, hiến dâng mọi thứ cho nghề nghiệp. Tôi vẫn cho rằng, việc tôi muốn biết sự thật bí mật về rượu đỏ, là vì anh...”
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên hơi tối lại, đứng ở một bên, không nói lời nào.
Tiêu Hào Doanh hai tròng mắt phủ một màng lệ, nhìn về không gian xa hoa phía trước, dường như nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của người đàn ông bên cạnh, cô yếu ớt tiếp tục nói: “Trong một lần, tôi dự tiệc ở bên Anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã si mê anh, tôi vẫn không tin về tình yêu sét đánh, thế nhưng ngay từ giây phút tôi nhìn thấy anh, trong thế giới của tôi đột nhiên xuất hiện sự nhớ nhung, bởi vì tôi biết, tôi sắp sửa yêu một người mà tôi vĩnh viễn không chiếm được...”
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên mở to, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.
Tiêu Hào Doanh cười khổ, lại chậm rãi nói: “Thế nhưng... Rốt cuộc là cái gì đã dẫn dắt tôi, kích thích tôi tìm hiểu về anh, người đàn ông có sức hấp dẫn chết người, đi đến đâu tỏa sáng đến đó không biết rằng liệu trong cuộc sống của anh ấy đã từng xảy ra sự cố gì không... Tôi bắt đầu tìm hiểu hết về anh, tìm hiểu hết về cuộc sống của anh... Dần dần trong quá trình tìm hiểu tôi đã phát hiện ra, chuyện tình của anh với Giai Giai, rồi cùng anh về nước, biết anh đã từng trải qua tình yêu với Đường tiểu thư... Kỳ thực dù anh che giấu như thế nào, cũng không có cách nào che giấu được ánh mắt của anh khi nhìn Đường tiểu thư, đó là lưu luyến cùng với mâu thuẫn, còn có chút thâm tình...”
Trang Hạo Nhiên nhất thời có chút đau lòng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.
Tiêu Hào Doanh đột nhiên cười khổ, khẽ rũ đầu xuống, che dấu đi nỗi mất mát cùng với thâm tình trong đáy mắt, yếu ớt nói: “Tôi rốt cuộc là vì cái gì, lúc anh đau buồn đi dọc bờ sông ở Cambridge, tôi ngồi trên một cái thuyền cách đó không xa nhìn anh, trong thời gian anh bận rộn công việc, tôi ngồi ở một quán nhỏ đối diện chỗ làm của anh ngắm nhìn anh, làm bạn cùng anh, lúc buổi sáng anh chạy bộ, tôi mặc bộ quần áo thể thao màu hồng phấn lén lút ngồi ở lề đường giống như nghe âm nhạc, chờ đơi anh chạy qua, thời gian anh về nước, tôi không nhịn được nhớ anh liền về nước tìm anh... Tôi cho rằng loại cảm giác này, sẽ càng lúc càng mờ nhạt, lại không nghĩ rằng, nó càng ngày càng mãnh liệt... Bởi vì chính trong quá trình tôi tìm hiểu về anh, tôi đã chứng kiến được một người đàn ông hoàn mĩ, cá tính đầy mị lực... Anh dù là trong cuộc sống hay lúc làm việc đều hoàn mĩ, anh hưởng thụ cuộc sống một cách chân chính nhất, khi tìm hiểu về anh trong mấy ngày nay thì thế giới của tôi càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn...”
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía cô.
Một giọt lệ rơi trên má Tiêu Hào Doanh, cô cười rộ lên, lại yếu ớt nói: “Xin lỗi, tôi đã điều tra, theo dõi anh như vậy nhưng không có nói cho anh biết... Vì muốn giúp đỡ anh một tay, từng mạnh dạn viết một bài báo về tất cả chuyện của tập đoàn Á Châu, bởi vì tôi muốn giúp anh... Muốn giúp anh lật đổ hết tất cả các đối thủ ... Thế nhưng càng về sau, tôi mới thực sự nhận ra, trong thế giới của anh, căn bản không quan tâm tới đối thủ...”
Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô.
Tiêu Hào Doanh yếu ớt mỉm cười, nghiêng mặt kêu than: “Phụ nữ có đôi khi là một loại động vật si tình, họ có thể dành cả đời để yêu một người, chỉ muốn tìm hiểu rõ để chứng minh người này là người đáng giá để yêu... Nhưng trong quá trình tôi tìm hiểu đã bị chính tình yêu sâu đậm của mình làm tổn thương mình, cái đêm tôi bị anh vứt bỏ, vốn muốn bày tỏ hết với anh, lúc anh xoay người rời đi thì toàn bộ thế giới của tôi sụp đổ hoàn toàn, mọi lời muốn nói đều bị nghẹn lại! Buổi tối hôm đó, tôi nghĩ muốn buông tha, bởi vì tôi cảm thấy, mọi việc tôi làm không có ý nghĩa gì... Tôi nghĩ bí mật này nên bị vùi lấp bởi thời gian, nhưng tôi chợt phát hiện một bí mật trong tài liệu chưa sáng tỏ muốn đi tìm sự thật về nó!”
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn về phía cô! !
Tiêu Hào Doanh đột nhiên vui vẻ rơi lệ cười, yếu ớt ngẩng đầu, nhìn về phía trước tỏ ra mấy phần kích động nói: “Anh có cảm nhận được tâm trạng của tôi sao? Tôi bị anh vứt bỏ, thế nhưng tôi lại phát hiện, tôi vẫn muốn đi tìm hiểu chân tướng bởi vì sứ mệnh củ tôi là một Ký giả, trong mỗi sứ mệnh của con người thì người ta đều cảm thấy có mối quan hệ với những người khác trên thế giới!”
Trang Hạo Nhiên cảm giác cả người mình như bị bay lên, khẩn trương nhìn về phía Tiêu Hào Doanh, híp mắt nói; “Như lời cô nói ... Chân tướng của bí mật... Là...”
Hai trong mắt Tiêu Hào Doanh lóe lên, yếu ớt nghiêng mặt nói: “Tôi thu thập tất cả các tài liệu có liên quan đến quá trình phát triển của Hoàn Cầu trong hơn 30 năm trước, tôi còn tìm trên các tin tức, báo chí thậm chí cả thời sự quốc tế, mỗi buổi tối, tôi đều nghiên cứu tất cả tư liệu, không ngủ không nghỉ ! !”
Trang Hạo Nhiên hơi ngưng ánh mắt, cảm giác trái tim co bóp mạnh, hơi thở gấp gáp.
Tiêu Hào Doanh hơi ngửa mặt, hai tròng mắt thoáng vẻ hoang mang, yếu ớt nói: “Tôi rốt cuộc cũng phát hiện, lúc Hoàn Cầu chuẩn bị muốn tách ra thành tập đoàn Hoàn Á và Á Châu cùng một năm, lúc đó vườn nho xảy ra chuyện rượu nho bị nhiễm chì nặng làm hơn 300 người dân ở thôn đó thiệt mạng! ! Trong tài liệu không có trật tự đó, tôi phát hiện ra hai sự kiện này, tìm hiểu về thời gian xảy ra sự kiện, thế nhưng tôi không phát hiện được rốt cuộc chuyện hơn ba trăm người tử vong với tập đoàn Hoàn Cầu có mối quan hệ gì, tôi đến thăm một gia đình có người tử vong trong sự việc ấy thì phát hiện ra một bức ảnh! !”
Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt lại nhanh chóng lóe sáng! !
Tiêu Hào Doanh kể lại sự việc, dâng lên một cảm giác lạnh buốt, yếu ớt nói: “Bức ảnh đen trắng chụp chung kia, là ở chỗ thờ cúng các vong hồn, tôi nhìn thấy một người quen thuộc, ông ta ẩn ở trong đám người, đứng trước những người trong thôn bị tử vong, ánh mắt không có một chút hối hận cùng cảm động nào!”
Trang Hạo Nhiên hơi cúi đầu, nhíu chặt mi tâm, nhanh chóng bắt những hình ảnh đang xuất hiện trong đầu, từ nhỏ tới lớn, chưa từng nghe người lớn nói về chuyện nội bộ liên quan đến trang trại rượu!
“Tôi khi đó...” Tiêu Hào Doanh nhín vào tấm ảnh đó, cảm giác ớn lạnh, cô yếu ớt nói: “Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào như vậy, giống như dã thú.”
“Rốt cuộc là ai?” Trang Hạo Nhiên rốt cuộc nhịn không được hỏi! !
Tiêu Hào Doanh yếu ớt nghiêng mặt, hai tròng mắt mãnh liệt lóe ra nói; “Tưởng lão!”
Trang Hạo Nhiên thân thể chấn động mạnh một cái! !
Tiêu Hào Doanh đột nhiên cười lạnh, yếu ớt nói: “Sự kiện năm ấy, hại chết nhiều người như vậy, mà các quan chức và chủ trang trại đều biến mất khỏi thế gian này! ! Chỉ có khi đó, không hiểu sao lại xuất hiển ảnh chụp có Tưởng lão! !”
“Không thể nào! !” Trang Hạo Nhiên khẳng định nói! !
“Không thể nào?” Tiêu Hào Doanh đột nhiên cười lạnh, lại nói: “Cái gọi là bí mật rượu đỏ, đúng như tôi suy đoán, qua nhiều năm như vậy mà Hoàn Cầu lại giấu đi bí mật đáng sợ như vậy có lẽ sát nhân giết người cũng không bằng! Lúc đó Hoàn Cầu cấu kết với quan chức có vị trí cao! Cho nên... Sau đó vì sao rượu đỏ bị mất trộm, lại có nhiều người muốn đoạt được nó như vậy! ! Bởi vì địa vị và tài sản! !”
Tiêu Hào Doanh nói xong, yếu ớt giơ một bức ảnh lên không trung, nói: “Anh xem đi...”