“Vâng . . . . . Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh khẽ gật đầu.
Ủy viên Trương lại nhìn về phía cô gái nhỏ gầy, hai mắt nhấp nháy, có chút hoảng sợ, vẻ mặt cứng rắn, căn dặn: “Vậy cứ tiếp tục đi.”
“Vâng!” Đường Khả Hinh thở ra một hơi, muốn đi khỏi.
“Cô ở lại chỗ này!” Ủy viên Trương nói.
Đường Khả Hinh mới di chuyển một bước, nghe Ủy viên Trương nói vậy, liền không dám lên tiếng, đứng ở bên cạnh bàn ăn, đáp nhẹ: “Vâng . . . . .”
“Tiếp theo là món gì.” Ủy viên Trương nhìn về phía cô, hỏi.
Đường Khả Hinh chớp mắt, có chút căng thẳng nói: “Tiểu. . . . . . Tiểu. . . . . . Tiểu Ngư Nhi. . . . . .”
Hai người Ủy viên vừa nghe, liền ngạc nhiên nhìn về phía cô, cười nói: “Tiểu Ngư Nhi?”
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh thở nặng, đáp lời.
Ủy viên Trương nghe vậy, hai mắt sắc bén chợt lóe, nói: “Vậy thì mang thức ăn lên thôi.”
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh đáp nhẹ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía trưởng kíp.
Trưởng kíp nhìn cô một cái, liền im lặng gật đầu một cái, sau đó đi ra ngoài, không đến bao lâu, trong sự chờ mong của mọi người, bưng vào một nồi đất cá chép đỏ, xung quanh bao bọc lá sen, để vị trí ở giữa, sau đó vén ở dưới nồi cá, mở lửa lên, lại nhẹ nhàng nhắm giữa thân con cá, mở nắp nồi, nhất thời một mùi canh cá tươi nồng đậm, làm cho người ta chợt cảm thấy hương vị rất thơm ngon.
“Thơm quá . . . . . .” Trên mặt hai Ủy viên nhất thời hiện lên hưng phấn, nhìn canh cá chép tươi trong nồi đất, hỏi: “Đây rốt cuộc là canh cá tươi gì? Tôi chưa bao giờ ngửi qua mùi canh cá thơm như vậy. . . . . .”
Hai mắt Ủy viên Trương lại sáng lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nuốt một ngụm nước bọt, có chút căng thẳng nói: “Do thịt cá và thịt dê, thêm vào kỷ tử, táo đỏ, củ hoài sơn và một chút nguyên liệu chế biến thành. . . . . .”
“Thịt cá và thịt dê? Hai loại nguyên liệu này tanh nhất!” Ủy viên Tiêu nói.
Đường Khả Hinh nghe vậy, gật đầu một cái, nói: “Vâng, thịt cá và thịt dê đều rất tanh, nhưng xin hỏi các vị, chữ tiên là do hai chữ nào tạo thành?”
Ủy viên Tiêu lập tức nói: “Thịt cá và thịt dê!”
Ủy viên Trương không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Khả Hinh liền gật đầu nói: “Vâng, đúng vậy. Thật ra thịt cá và thịt dê phối hợp với nhau, cho dù kho thịt hay nấu canh, chỉ cần chế biến thích hợp, cũng có thể toả ra một mùi thơm cực hạn, đồng thời cộng thêm táo đỏ, kỷ tử và nguyên liệu nấu canh, sẽ toả ra mùi thơm ngát. . . . . .”
“Ồ. . . . . .” Hai người Ủy viên đồng thời gật đầu.
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, cùng nhân viên phục vụ tiến lên trước, tự mình mở nắp nồi đất cá chép, đột nhiên xuất hiện làn hơi trong suốt như thủy, giống như hình cá chép, nhìn thấy các nguyên liệu trong nước canh vẫn còn đang sôi sùn sục, cô im lặng nhận lấy một cái chén nhỏ nhân viên phục vụ đưa cho mình, dùng muỗng canh nho nhỏ, múc một chút nước bột mì hơi sền sệt, nhẹ nhàng rưới phía trên mặt canh.
Mọi người lập tức nhìn thấy bột mì trong suốt ở trong nồi cá chép, nhất thời biến thành Tiểu Ngư Nhi, đang lăn lộn trong súp, bơi lội khắp nơi. . . . . .
Ủy viên Tiêu và Ủy viên Lưu không nhịn được mỉm cười. Ủy viên Trương nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi, rốt cuộc buông xuống đề phòng, trên mặt lộ ra ôn hòa.
Mà đổi lại trong một phòng VIP khác, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên còn có Laurence đều hết sức căng thẳng nhìn mọi việc.
Đường Khả Hinh không nói gì, mà lấy thêm cái muỗng, nhanh chóng nhỏ giọt bột mì vào trong canh nóng, qua một ít thời gian, nước canh vốn trong vắt, nhất thời có rất nhiều con cá nhỏ đáng yêu ở trong canh vui vẻ bơi lội. . . . . .
Ba Ủy viên cùng nhìn rất chăm chú.
Đường Khả Hinh nhỏ giọt bột mì trong chén trước mặt, liền cầm lên chén ngọc nhân viên phục vụ đưa tới, khẽ nói: “Chén ngọc, không phải là vì chứng minh sự xa hoa của khách sạn, mà nó có tác dụng tụ nhiệt và giải phóng những chất khoáng có lợi đối với thân thể con người, dĩ nhiên cũng không phải mỗi loại ngọc đều thích hợp làm chén ngọc, cho nên khách sạn chúng tôi tỉ mỉ chọn lựa chất liệu tốt đối với thân thể của thực khách. . . . . .”
Ủy viên Trương nhìn về phía cô gái nhỏ này, hai mắt không khỏi xẹt qua vui vẻ.
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, giống như biết ông đã hiểu ra ý của mình, cũng không lên tiếng, cầm muỗng canh nhỏ, múc cá tươi và canh trong nồi “Tiểu Ngư Nhi”, bưng đến Ủy viên Trương trước mặt của, Ủy viên Trương nhìn cô một cái, liền mới nhận lấy này chén ngọc, theo bản năng xoay thân chén một chút, mới cầm muỗng múc một chút cá nhỏ bằng bột mì và canh cá tươi, đưa vào miệng, nhất thời trong thân thể dâng lên một luồng khí nóng, cả người ấm áp, ngày mùa thu lạnh lẽo đến gần, hoàn toàn cần bổ sung thịt dê, mà hòa với bột mì thật độc đáo, ngon miệng, rất dẻo dai, hương vị vô cùng đặc biệt, trên mặt ông chậm rãi nở nụ cười, giống như mới vừa từ không khí lạnh lẽo trở về nhà, nếm thử một chút canh nóng của cha. . . . . .
Ông lại ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra an ủi.
Ủy viên Lưu, Ủy viên Tiêu đang thưởng mùi vị canh cá tươi, sau khi nhai nhẹ viên bột mì, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh, hài lòng mỉm cười.
“Món ăn thứ ba là gì?” Ủy viên Trương nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.
“Không có. . . . . . Không có. . . . . .” Đường Khả Hinh đỏ mặt nói.
“Không có? Không phải cô hầu rượu sao? Rượu đâu?” Ủy viên Trương nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi.
“Ở. . . . . . ở trong canh. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nói.
“Ở trong canh?” Ủy viên Lưu tự mình múc một ngụm canh, lúc này, bởi vì tắt lửa nên canh cá tươi hơi nguội, rốt cuộc tỏa ra một chút mùi rượu, cho nên làm cho canh có hoạt tính mạnh mẽ, nồng đậm hơn, bên trong có một loại tình cảm khắc sâu, ông kinh ngạc hỏi: “Trong canh này, bỏ thêm rượu gì?”
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nói khẽ: “Mao. . . . . . Mao. . . . . . Đài”
Ủy viên Trương mỉm cười nhìn về phía cô.
“Mao Đài?” Ủy viên Lưu nhìn về phía cô.
“Nhỏ vài giọt. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nói.
“Không trách được, mùi vị này có một không hai, không cách nào thay thế được . . . . . . Giống như Ủy viên Trương của chúng ta!” Ủy viên Lưu nhìn về phía Ủy viên Trương, cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nhìn tất cả mọi việc, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười! !
Ủy viên Trương không nói lời nào, ánh mắt lại càng lúc càng ôn hòa nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Đường Khả Hinh dịu dàng nói: “Tục ngữ có nói, đối với người dân lương thực là nhu cầu số một, đó không phải là muốn chúng ta phung phí và bừa bãi, mà thức ăn, chúng ta tuyệt đối không thể tùy tiện ăn một chút là được, mỗi một món ăn, nó đều ở trong thân thể chúng ta, chuyển hóa thành các loại dinh dưỡng, dùng cái này kéo dài tánh mạng của chúng ta, cho nên mỗi một ngày, mặc kệ là người lãnh đạo cao nhất quốc gia này, hay học sinh nỗ lực học tập, chúng ta cũng nên hiểu, tôn trọng thức ăn, chính là tôn trọng bản thân mình, cũng là tôn trọng người thương yêu và quan tâm chúng ta, cho nên. . . . . . Lúc làm việc thì làm việc, lúc ăn cơm thì ăn cơm . . . . . .”
“Ha ha ha. . . . . .” Ủy viên Lưu cười lớn, chỉ vào Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, nói: “Cái con bé này! !”
Trong lúc nói chuyện, Ủy viên Trương nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt dần dần phát sáng, lộ ra một loại quan tâm và tràn đầy tình cảm, để cho lòng người không nhịn được ấm áp, rất nhiều rất nhiều năm rồi, không có ai nhắc nhở mình, lúc làm việc thì làm việc, lúc ăn cơm thì ăn cơm . . . . . . Ánh mắt ông giống như hồi ức chuyện xưa, chiếc đồng hồ cổ xưa vẫn đang lóe ra ánh sáng thuộc về nó, mặc dù có một người thân và người nhà bởi vì sự nghiệp của mình mà mất đi sinh mạng. . . . . .
Giống như hồi ức xa xăm.
Thật lâu Ủy viên Trương mới hồi phục suy nghĩ, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt ôn hòa, nhẹ nhàng nhấp nháy, ông khẽ mỉm cười nói: “Khả Hinh. . . . . .”
Đã thật lâu, thật lâu trước kia cũng nghe qua tiếng gọi này.
Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi, hai mắt chợt đỏ bừng, nghẹn ngào đáp nhẹ: “Vâng. . . . . .”
Ủy viên Trương nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của cô, mặc dù nghi ngờ, nhưng cũng tôn trọng và thông cảm cho cô, nói: “Múc cho chú. . . . . . một chén canh nữa. . . . . .”
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nhưng vội lau đi, run run cầm chén lên, nhẹ nhàng bưng nồi canh trước mặt, múc một chén canh, thật cẩn thận đưa đến trước mặt của Ủy viên Trương.
Lúc này Ủy viên Trương, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Khả Hinh, dùng ánh mắt hỏi: còn nhớ rõ chú sao?
Nhớ. . . . . .
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, cũng không muốn chứng minh thân phận, bởi vì đó là thành tựu của cha, không phải là của mình, cô nghẹn ngào khẽ nói: “Ủy viên Trương, ngài ăn canh. . . . . .”
Ủy viên Trương hiểu ý cô gái nhỏ này, cũng biết mình quyền cao chức trọng, có một số người không muốn dính tới một chút vinh quang, giống như nhiều năm trước, vị đầu bếp ưu tú kia vì mình trình lên hai món ăn thì khuyên mình: Thức ăn ở trước mặt, chúng ta tuyệt đối không thể tùy tiện ăn một chút là được, mỗi một món ăn, nó đều ở trong thân thể chúng ta, chuyển hóa thành các loại dinh dưỡng, dùng cái này kéo dài tánh mạng của chúng ta, cho nên mỗi một ngày, mặc kệ là người lãnh đạo cao nhất quốc gia này, hay học sinh nỗ lực học tập, chúng ta cũng nên hiểu, tôn trọng thức ăn, chính là tôn trọng bản thân mình, cũng là tôn trọng người thương yêu và quan tâm chúng ta, cho nên. . . . . . Lúc làm việc thì làm việc, lúc ăn cơm thì ăn cơm. . . . . .”
Mặc dù là bạn tri kỷ, nhưng vị đầu bếp kia, không lâu, liền đi khỏi mình, thường xuyên đi đến một khách sạn, rồi không biết tung tích.
Ủy viên Trương lại ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hiểu ra cô ẩn nhẫn, nên chỉ hỏi: “Cháu. . . . . . sống có tốt không?”
“Tốt. . . . . . Rất tốt. . . . . .” Nước mắt Đường Khả Hinh lại lăn xuống.
Ủy viên Trương không nói gì thêm, nhếch miệng mỉm cười, im lặng chăm chú uống nước canh thơm ngon.
Đường Khả Hinh nhìn ông giống như đã hiểu được tiếng nói của mình qua thức ăn và rượu, liền vui vẻ mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nhìn hình ảnh này ngây người.
Sau đó, Ủy viên Trương dùng cơm vô cùng vui vẻ, lúc vừa ăn vừa thích nhìn Khả Hinh. . . . . .
Khả Hinh cũng nhìn về phía ông, dịu dàng cười cười, không giống như khi còn bé, nói một tiếng với ông chú này: “Chậm một chút. . . . . .”.
Ủy viên Trương gắp cà ăn thì gật đầu một cái, nhìn về phía hai người đồng nghiệp, nói: “Nếu như tôi cũng có một cô con gái như người bạn thân của tôi nhiều năm trước, thật tốt!”
“Ha ha ha. . . . . . Ủy viên Trương ngài liền nhận cô ấy làm con gái đi.”
“Tôi không có phúc phần đó, chỉ xứng làm bạn với mấy ông già các người thôi. . . . . .” Ủy viên Trương nở nụ cười.
Đường Khả Hinh cũng không nhịn nở nụ cười.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nửa khuôn mặt hết sức dịu dàng động lòng người, hai mắt anh cũng trở nên dịu dàng.
Bữa ăn tối này kéo dài thật lâu, Ủy viên Trương nghe Đường Khả Hinh nói, nhai kỹ nuốt chậm, rốt cuộc hết sức thõa mãn đứng lên, lúc này mười mấy tên vệ sĩ và đặc cảnh đi vào nói bữa tiệc tối sắp bắt đầu, mời Ủy viên Trương dời bước, ông gật đầu một cái, cùng Khả Hinh đi ra sảnh VIP, vừa lúc liền nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đi ra, ông khẽ mỉm cười, vươn tay về phía Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cũng cung kính vươn tay, bắt tay với ông.
Ủy viên Trương lại bắt tay với Trang Hạo Nhiên, mới nhìn hai người lãnh đạo khách sạn, cười nói: “Quả thật có lúc tôi rất thống hận xa hoa, cũng không nơi quá thích xa hoa, hôm nay nếu không phải có bữa tiệc từ thiện, tổ chức ở gần, tôi cũng không tới. Nhưng hôm nay có người nói cho tôi biết, mỗi một món đồ trong khách sạn, không phải vì chứng minh xa hoa, mà vì khách chuẩn bị, tôi ngẫm nghĩ lại một chút, quả thật là như thế, khó được mọi người dụng tâm suy nghĩ từng thứ cho chúng tôi, hi vọng trong tương lai, doanh nghiệp và chính phủ có thể hợp tác với nhau tốt hơn, càng hiểu nhau hơn!”
“Cám ơn Ủy viên Trương, chúng tôi sẽ cố gắng!” Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời cười nói.
Ủy viên Trương suy nghĩ một chút, liền mới xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười nhìn về phía ông.
Ủy viên Trương suy nghĩ một chút, liền chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của Khả Hinh, mới hiền lành cười nói: “Khả Hinh. . . . . . Làm tốt lắm! Làm rất tốt! Hi vọng tương lai cháu sẽ thành công hơn, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cái gì nên phổ biến thì tiếp tục phổ biến. . . . . .”
Hàm y biểu đạt hết sức rõ ràng.
“Vâng!” Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng cười nói.
“Tốt! Tôi cũng phải đi rồi, cô gái nhỏ này và tôi cũng xem như có chút duyên phận, bữa cơm hôm nay, cũng do cô ban tặng, tôi vô cùng vui vẻ! Mọi người phải vun trồng đóa hoa này cho đất nước, trong tương lai, tôi nhất định phải nhìn thấy cô ấy trưởng thành!” Ủy viên Trương nói xong, liền trong sự bảo vệ của mọi người, đi khỏi.
Đường Khả Hinh nghe lời này, đột nhiên kích động xoay người nhìn về phía bóng lưng Ủy viên Trương đi phía trước, cô rưng rưng mỉm cười, nhớ tới lời của cha: tôn nghiêm của chúng ta, không phải là người khác cho, mà là bản thân mình cho mình. Dựa vào sức của người khác, vĩnh viễn không thể đi xa. . . . . . con đường mình đi, không có bất kỳ gánh nặng, không có thiệt thòi, bình thản tiếp nhận cuộc sống. . . . . .
Đúng vậy, con đường mình đi, không có bất kỳ gánh nặng, không có thiệt thòi, bình thản tiếp nhận cuộc sống.
Cô đột nhiên mỉm cười! !