Rừng trúc đón gió phiêu động, một hồi âm thanh” Xào xạc” đầy tịch mịch.
Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, ánh sáng lan tỏa, dừng bước trên những phiến lá cây...
Hai thân ảnh màu trắng, đứng ở bên dưới cây táo , quấn quýt cùng một chỗ, lãng mạn cùng nhau khiêu vũ...
Đường Khả Hinh mặc váy dài ôm ngực màu trắng, tháo xuống chiếc vòng hoa hồng, tóc quăn đen nhánh dài đến eo, thả trên bờ vai trắng nõn mị hoặc, đeo khuyên tai trân châu, ngẩng đầu lên, thâm tình nhìn về phía người đàn ông trước mặt, dường như đã thật lâu chưa có gặp lại...
Trang Hạo Nhiên cũng thật sâu ôm lấy vòng eo của Đường Khả Hinh, nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt tràn đầy dịu dàng, đôi môi phấn hồng kiều diễm, ...Mi mắt khẽ chớp, cúi xuống phía dưới, hít một hơi thật sâu , muốn hôn lên cánh môi phấn nộn kia...
Đường Khả Hinh có chút khẩn trương ngửa mặt, muốn đón lấy môi mỏng gợi cảm của anh...
Hai người nước mắt đồng thời chảy xuống, nhưng chỉ là cúi đầu, mặt đối mặt, trán cụng trán, ẩn nhẫn đè xuống thâm tình giành cho đối phương...
Đường Khả Hinh dường như cảm giác được thâm tình như biển rộng mênh mông không có nơi nào để đi, lúc nhìn kỹ tình cảm sâu đậm trong mắt đối phương, nước mắt không tự chủ được chảy xuống , nghẹn ngào nhẹ hát: “Em đem chân tình trao tặng cho anh, đem bi thương để lại cho chính mình, em đem thanh xuân gửi gắm cho anh, đem cô độc để lại cho chính mình...Em đem sinh mệnh giao phó cho anh, đem năm tháng để lại cho chính mình, em đem mùa xuân gửi lại nơi anh, đem mùa đông để lại cho chính mình...”
Trang Hạo Nhiên nhìn thật sâu vào người con gái trước mặt, nghe những lời ca ấy, trong lòng xúc động, đôi mắt ánh lệ...
Đường Khả Hinh tiếp tục kéo cổ của anh, dường như sẽ phải đón nhận lấy nụ hôn của anh, thâm tình hát: “Yêu là không ai có thể hiểu biết điều gì , yêu là giai điệu vĩnh hằng, yêu là vui cười cùng giọt lệ tràn mi, yêu là em và anh đã từng như vậy...Em đem mùa xuân gửi lại nơi anh, đem mùa đông để lại cho chính mình, lưu giữ bóng lưng anh nơi sâu thẳm trái tim em, lại trao cho anh trái tim của chính mình...”
Cô hát đến đây, có chút ngượng ngùng cúi đầu...
Trang Hạo Nhiên cảm động cười, cúi xuống phía dưới, tựa vào trán cô, tiếp tục xoay tròn bước chân, giọng khàn khàn nói; “Dễ nghe...”
Đường Khả Hinh mỉm cười nghẹn ngào, tiếp tục hưởng thụ cưng chiều cùng thâm tình ở trong lồng ngực anh, hát: “Yêu là không ai có thể lý giải điều gì, yêu là giai điệu vĩnh hằng, yêu là vui cười cùng giọt lệ tràn mi, yêu là em và anh đã từng như vậy... , Lưu giữ bóng lưng anh.... nơi sâu thẳm trái tim em, ....lại trao cho anh.... trái tim ...của chính mình...”
Trang Hạo Nhiên nghe những tiếng ca ngọt ngào ấy, không khỏi thật tình nói: “Thật là dễ nghe... Đáng tiếc ở đây không có dương cầm... Nếu có, anh nhất định đàn nhạc đệm cho em...”
Đường Khả Hinh nghe thấy những lời này, đột nhiên dâng lên một cảm giác tự hào, mỉm cười nói: “Giữ lại để sau này có thời gian, anh lại đàn cho em nghe...”
Cô nói xong, kích động ngẩng đầu, ẩn nhẫn khát vọng nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Trang Hạo Nhiên kích động dâng trào nhưng cũng phải giấu diếm khát vọng, cầm lấy đôi bàn tay của cô, nhẹ nhàng nắm chặt...
Đường Khả Hinh kìm lòng không được, vươn hai tay quấn quanh cổ anh, ngẩng mặt, chóp mũi nho nhỏ cọ cọ sống mũi anh tuấn của anh, gần như hôn lên môi anh, nói: “Anh đã từng nói... Hai người hạnh phúc, không phải là hạnh phúc chân chính... Mà làm cho người yêu chúng ta hạnh phúc, mới chính là hạnh phúc chân chính...”
Trang Hạo Nhiên nghe xong , cũng hơi gật đầu.
Nước mắt Đường Khả Hinh rơi xuống, chỉ cách một lớp sa mỏng, cô kiềm chế tình cảm đang không ngừng sôi trào trong lồng ngực, yếu ớt nói: “Cám ơn anh.”
Trang Hạo Nhiên, ánh mắt nồng cháy nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh cố nén thâm tình, nghẹn ngào nói: “Cuộc đời em thật may mắn, khi có người cha yêu thương em nhất, cho em lý tưởng, cho em trí tuệ... Dạy em vì lý tưởng có thể dãi gió dầm sương... Em rất may mắn, khi có một người đàn ông yêu em chân thành , giành cho em những tình cảm sâu đậm nhất, cho em cổ vũ, dạy cho em lý tưởng, phải kiên trì đi đến con đường cuối cùng... Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cuộc đời chỉ có mấy chục năm, ít ít nhiều nhiều cuộc sống gia đình tạm ổn, dường như chớp mắt liền qua... Nhưng cha mẹ yêu thương em, ân trọng như núi, đây là tình yêu vĩnh hằng được kế thừa trong sinh mệnh... Lúc này, em đã không còn cách nào có thể được cùng anh ấy đồng sinh cộng tử rồi...”
Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn về phía người con gái trước mặt.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, nước mắt đã nhạt nhòa, từng gọt lại từng giọt, yếu ớt nói: “Anh trai, có thể trải qua một vài năm tháng gặp được anh, cuộc đời em như vậy đã đủ hạnh phúc... Hồi bé, em vẫn luôn khát vọng có thể lớn nhanh lên một chút, liền có thể chân chính làm vợ người ta, thế nhưng sau khi lớn lên, em mới rốt cuộc hiểu được rằng, chuyện thứ nhất phải thành thục đó là đem bi thương lưu cho chính mình, như vậy mới có thể đem hạnh phúc đến cho người khác... Em tin cha, ông ấy phản đối chúng ta nhất định là có lý do của ông ấy... Nội tâm của ông ấy so với chúng ta nhất định thống khổ hơn nhiều... Bởi vì ông ấy thực sự yêu thương em và anh...”
Trang Hạo Nhiên kích động nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã đầy nước mắt, cúi đầu nhẹ gật.
“Em rất muốn biết chân tướng kia... Chỉ khi nào biết được chân tướng, chúng ta mới có thể chân chính ở cùng một chỗ...” Đường Khả Hinh nhìn thật sâu vào đôi mắt anh, yếu ớt nói.
Trang Hạo Nhiên giữ lấy khuôn mặt cô, giấu đi những giọt lệ nơi đáy mắt, đau lòng nói: “Em đồ ngốc này, em nói những lời này với anh, kì thật cũng chỉ vì không muốn anh áy náy cùng khổ sở...”
Đường Khả Hinh nước mắt chảy xuống.
Trang Hạo Nhiên lại thâm tình vuốt ve khuôn mặt cô, cúi xuống, đụng trán cô, đau lòng nói: “Em đã lựa chọn con đường này, thì phải chiếu cố chính mình thật tốt... Cố lên...”
Đường Khả Hinh khóc nấc lên, ôm lấy cổ của anh, kích động nghẹn ngào nói: “Anh cũng vậy... Phải chăm sóc tốt cho chính mình... Cố lên...”
Hai người cú như vậy đau lòng mà rơi lệ.
“Giả như...” Đường Khả Hinh đột nhiên kiễng đầu ngón chân, ôm chặt lấy cổ Trang Hạo Nhiên , nắm lấy cổ áo anh, khóc lên nói: “Giả như chân tướng lộ ra,... Em với anh là anh em ruột thì phải làm sao bây giờ?”
“Anh yêu em...” Trang Hạo Nhiên ôm chặt người con gái trong lòng, rơi lệ nói.
Đường Khả Hinh lại một trận kích động khóc, hỏi: “Vậy nếu như chân tướng này, vĩnh viễn cũng không có cách nào biết được, thì phải làm sao bây giờ...”
Trang Hạo Nhiên nghẹn ngào mà đau lòng hôn lên trán cô, rơi lệ nói: “Anh nguyện giữ bí mật này cùng tình yêu giành cho em, mãi cho đến khi kết thúc sinh mệnh...”
Đường Khả Hinh khóc nức nở nhìn về phía người đàn ông này, đau lòng nói: “Anh không sợ cô đơn tịch mịch sao?”
Trang Hạo Nhiên lắc lắc đầu, nhìn về phía cô, đau lòng hỏi: “Em sợ tịch mịch sao?”
Đường Khả Hinh lắc lắc đầu.
Hai người lại thâm tình ôm nhau!
“Cám ơn anh, anh trai... Cám ơn anh... Cám ơn anh đã yêu em...Em sẽ cố gắng... Em nhất định sẽ nỗ lực...” Đường Khả Hinh ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên, khóc nói: “Em yêu anh! ! Em yêu anh ———— Trang Hạo Nhiên, em yêu anh ———— cám ơn anh đã yêu em! ! Cám ơn anh đã thành toàn cho tình cảm của cha em ... Cám ơn anh... Cảm ơn anh đã tôn trọng sinh mệnh của em...”
Trang Hạo Nhiên thống khổ run rẩy ôm lấy người con gái vào trong lòng, để mặt chôn vùi thật sâu vào trong mái tóc cô, nghẹn ngào rơi lệ nói: “Cố lên! ! Anh vĩnh viễn ủng hộ em... Hết thảy tất cả...”
Ở kia... Ánh đèn vàng ấm áp...., vụt tắt! Không gian không còn ánh sáng
Toàn bộ thế giới rơi vào một mảnh hắc ám.
Người con gái đột nhiên kiễng ngón chân lên, nâng khuôn mặt người đàn ông, cánh môi run rẩy đặt lên môi anh một nụ hôn...
Trong bóng đêm Trang Hạo Nhiên nháy mắt, ôm chặt thiếu nữ trong lòng, nước mắt chảy xuống, đầu lưỡi nếm được vị mặn đắng , cùng cô thâm tình dây dưa cùng một chỗ, dùng hết tấm chân tình này, cùng cô hôn nhau, vừa hôn vừa run rẩy, nước mắt không tự chủ được....Rơi xuống.....
Đường Khả Hinh động tình, càng ôm chặt lấy cổ anh, đón lấy nụ hôn cuồng nhiệt của anh, nước mắt tràn mi, mặc dù thập phần không muốn, nhưng vẫn là dãy ra khỏi cái ôm ấm áp của anh, vén làn váy dài, vừa khóc, vừa chạy về phía trước...
Trang Hạo Nhiên cô đơn đứng tại chỗ, nhìn về phía bóng lưng Đường Khả Hinh đã đi xa , buồn thương trong lòng nghẹn ngào gọi: “ Em gái nhỏ...”
Đường Khả Hinh nghe thấy tiếng gọi này, lại lấy tay che chặt miệng, tiếp tục kéo váy dài đi về phía trước...
“Khả Hinh...” Trang Hạo Nhiên rũ đôi mắt xuống, nước mắt nhẹ rơi, nhìn bóng lưng cô biến mất trong màn đêm, lại lưu luyến, đau lòng gọi: “Khả Hinh...”
Đường Khả Hinh chịu không nổi tiếng gọi tha thiết day dứt ấy, nhấc váy dài, vừa khóc vừa chạy nhanh về phía trước...
Trang Hạo Nhiên kích động nhìn về phía cô, ý muốn đuổi theo cô , lại nhớ tới ước định đó, anh bi thương đứng lại, cảm nhận được người con gái ấy cách mình ngày càng xa, dần dần như muốn rời khỏi tính mệnh mình, thân thể anh là một trận run rẩy, kích động...Nước mắt không kìm nén được lại rơi xuống...
Một trận tiếng khóc truyền đến.
Đường Khả Hinh nhào tới bên cánh cửa sắt, nhớ tới bóng dáng cô đơn của Trang Hạo Nhiên, lòng cô đau như dao cắt, khóc nấc lên...”Trang Hạo Nhiên, xin lỗi... Xin lỗi... Em yêu anh... Thật xin lỗi ...Em yêu anh...”
Cô nói xong, nhấc váy, dũng cảm mà kiên định đi ra ngoài.
Một trận gió âm u thổi tới, ...
Một buổi tối thật lạnh lẽo.....
Một tấm lụa mỏng theo gió, phất phơ bay đến...
Trang Hạo Nhiên tay dừng lại trên không trung, tiếp được tấm lụa mỏng này, theo làn mưa rơi xuống, tay anh nắm chặt lụa mỏng, nhìn hoa văn đáng yêu trên đó, đôi con ngươi lóe lên ánh sáng mãnh liệt, trong nháy mắt nhanh chóng chạy về phía thân ảnh dần biến mất trong bóng đêm kia, kích động kêu nhỏ: “Khả Hinh...”
Một trận ánh đèn xe chói mắt.
Đường Khả Hinh khóc nức nở ngồi vào phía sau xe, đối với tài xế rơi lệ nói; “Lái xe! !”
Trang Hạo Nhiên nắm chặt tấm sa mỏng, kích động rơi lệ, lại nhanh chóng chạy về phía trước, vừa chạy vừa gọi: “Khả Hinh... Khả Hinh...”
Xe con màu đen, trong bóng đêm, dưới làn mưa bay , chậm rãi chạy về phía trước...
“Khả Hinh ————” Trang Hạo Nhiên theo sau ra đến cửa sắt, nhìn về phía xa xa chỉ còn là ánh sáng le lói,... Anh đau đớn, thống khổ đứng đó, quát to một tiếng: “Khả Hinh ———— “
Đường Khả Hinh dường như ngồi ở bên trong xe, nghe thấy tiếng gọi khẩn thiết này, tức khắc quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cầm chặt tấm lụa mỏng của mình đứng giữa đường, cô đơn nhìn về phía mình, giọt nước mắt vừa mới nuốt vào, lại không ngừng chảy ra, nhưng cô cất giấu tấm chân tình đó tại thật sâu nơi đáy lòng, quay đầu lại, hai tay che mặt đau đớn, nức nở...
Dường như,... Dường như hơn mười năm về trước, vào một buổi sáng sớm kia, có một cậu bé, ba trăm sáu mươi lăm ngày nguyên bản chỉ muốn gấp hạc giấy màu tím, muốn tặng cho em gái nhỏ cậu yêu nhất... Mặt trên treo những quả chuông gió hạnh phúc... Chỉ là sinh mệnh nhạt nhòa, cậu bị người nhà đẩy lên xe, quay đầu lại, cách cửa sổ xe, nhìn về phía con đường nhỏ mong manh, trông mong chờ đợi...Khoảng thời gian ấy, cuối cùng cũng chỉ còn là tấm hình đen trắng đã bị cắt......