Mục lục
Truyện: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa nói ra!!

Mấy đàn ông Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, Lãnh Mặc Hàn nghe âm thanh này, đoán chừng chính là ông chủ lớn bí ẩn họ Chu, liền hơi đứng thẳng người, dừng ở dưới tàng cây nhãn long, có mấy phần cung kính ngẩng đầu, nhìn trong khoảng sân trống nhà họ Chu, đầu tiên truyền đến tiếng bước chân nặng nề nhanh chóng, ngay sau đó kéo tới một bóng đen dài thô kệch, không đến bao lâu, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, sải bước đi ra, người mặc T-shirt màu xanh đen hơi cũ và quần tây dài đen, mặt để râu quai nón, có cảm giác người làm nông rõ ràng thô kệch và trải qua thăng trầm cuộc sống, chỉ là cặp mắt sáng ngời, hết sức sắc bén, nhìn qua có sức uy nhiếp mười phần! Một mình đứng ở nơi đó, chính là nửa quân phiệt!!

Trần Mạn Hồng nhìn thấy người nhà giàu đó, trái tim không khỏi chấn động, không khỏi có chút hoảng sợ!!

"Cha!!" Tiểu Nhu nhìn thấy cha, lập tức kéo nón cỏ của mình xuống, chạy tới trước mặt cha, thật vui vẻ nói: "Quản lý khách sạn của con đến rồi!! Chính là quản lý mỗi ngày quan tâm con rất khỏe, rất tốt, đã đến rồi!!"

Trần Mạn Hồng nghe nói như vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từng viên từng viên chảy xuống!!

Chu Trường Dũng theo hướng ngón tay của con gái, nhìn thấy trong đám đàn ông, đứng một cô gái dáng dấp cao gầy hết sức xinh đẹp, mặc dù đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô rất giỏi giang, vẻ mặt lập tức cười rộ lên, hết sức hào sảng cùng con gái đi ra, nhìn Trần Mạn Hồng nói: "Khó được hôm nay quản lý tới nhà chúng tôi, bình thường Tiểu Nhu thật được cô quan tâm rất nhiều!!"


Giọng nói này cỡ nào quân phiệt hùng mạnh!!

Trần Mạn Hồng nghe xong, gan mật cũng vỡ đầy đất, chỉ đành phải cười rất xấu hổ, nói: “Không...... Không cần khách sáo!!"

"Những người bạn này là....." Chu Trường Dũng lại hào sảng nhìn đám người Tô Lạc Hoành hỏi!!

Tiểu Nhu lập tức vui vẻ hào hứng, rất nhiệt tình giơ tay về phía đám người Tô Lạc Hoành, nhanh chóng giải thích nói: “Cha! Mấy vị tiên sinh này là Phó tổng tập đoàn của con! Đây là Tô Phó tổng!! Đây là Lâm Phó tổng! Đây là Tào Phó tổng..... Đây là....."

Cô gái này đầu tiên dừng lại một lát, có chút mơ hồ xấu hổ, mới ló nhí nói: "Vị này là...... là..... Lãnh Phó tổng!"

Lãnh Mặc Hàn yên lặng đứng ở một bên, ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Nhu một cái......

Chu Trường Dũng cảm thấy giọng nói và ánh mắt của con gái có chút không ổn, liền theo ánh mắt con gái, nhìn Lãnh Mặc Hàn đứng một mình ở nơi đó, so với ba người đàn ông kia, có vẻ rất im lặng và kín kẽ hơn mấy phần, cả người lộ ra khí thế, có chút sắc bén, riêng nghe hơi thở này, cũng biết này người lai lịch không tầm thường, liền hơi lộ ra mấy phần nghi ngờ hỏi: "Lãnh Phó tổng?"

Lãnh Mặc Hàn không khỏi có chút căng thẳng, nhưng vẫn hơi bình tĩnh, mặt nhìn Chu Trường Dũng, so với bọn Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai càng lộ vẻ cung kính và lễ phép, khẽ gật đầu, nói: "Chu tiên sinh, chào ngài. Tôi là Mặc Hàn."

"Cậu chính là Lãnh Phó tổng đã cứu Tiểu Nhu chúng tôi?" Chu Trường Dũng hết sức kích động và kinh ngạc nhìn Lãnh Mặc Hàn, muốn vươn tay vỗ vai của anh......

"Cha!!" Tiểu Nhu lập tức đứng ở giữa hai người đàn ông, vươn tay khổ sở chặn lại bàn tay của cha vỗ xuống, thật căng thẳng gấp gáp nói: “Cha đừng dùng sức như vậy!! Thân thể của anh ấy có vết thương còn chưa lành!"

"Ồ!" Chu Trường Dũng vừa nghe con gái nói như vậy, lập tức xin lỗi cười to nói: “Lãnh Phó tổng, thật xin lỗi! Sức nắm của tôi có chơi nặng! Con rể lớn của tôi đã từng tới nhà ngày đầu tiên, tôi cũng chỉ lên tiếng chào hỏi với nó, vỗ bả vai nó một cái, cả người nó té ngã! Làm cho người trong thôn chê cười thật lâu!! Ôi, xin lỗi! Xin lỗi! Khó được hôm nay ân nhân cứu mạng và chúng quản lý cũng nể mặt tới nhà chúng tôi,! Trường Quý! Mau mang ghế mây trong phòng ra đây cho tôi, còn có Đại Hồng Bào cúng tổ tiên cũng mau lấy ra!!"

"Vâng!" Trường Quý cùng mấy công nhân lập tức đi vào trong phòng mang ghế ngồi!!

"Các vị Phó tổng và quản lý, chắc chưa dùng qua cơm trưa chứ?" Chu Trường Dũng lập tức hào sảng nhìn mọi người, nở nụ cười hỏi!!

"À......" Đám người Tô Lạc Hoành thật ra đã đói bụng, liền có chút lúng túng nhìn Chu Trường Dũng, vẫn có chút ngượng ngùng nói: “Chúng tôi quả thật chưa ăn, nhưng..... Không cần khách sáo, Chu tiên sinh......"

"Ôi, đừng nói như vậy!! Đói bụng thì ăn cơm! Đến đây, đến đây!! Ngồi đây! Tiểu Nhu gọi mẹ và anh rể của con ra, chuẩn bị đãi khách!" Chu Trường Dũng hào sảng nói xong, đã thấy công nhân nhanh chóng mang năm cái ghế mây trăm năm, cố hết sức chuyển ra ngoài, bên trong từng cái ghế mây rất tròn đầy đặn, nhìn một cái cũng biết giá trị xa xỉ, hai công nhân khác, trực tiếp mang từng tấm nệm nhung màu đỏ, đặt ở trong vòng ghế mây, ông chủ giàu có này lại tự mình giơ tay mời đám Phó tổng ngồi......

Tô Lạc Hoành là người tương đối thẳng thắn, anh liền nhìn trái phải nhanh chóng theo lời khách sáo nhiệt tình của Chu Trường Dũng mời ngồi, chỉ đành phải cười ngồi xuống, cảm giác ghế mây cũng thật sự thoải mái, nhưng vì ăn cơm, phải ngồi ở bên ngoài......

"Đến đây, đến đây!" Chu Trường Dũng lại tự mình mời Lãnh Mặc Hàn, ân nhân cứu mạng ngồi ở bên trong ghế mây, nghe Tiểu Nhu chạy đến thông báo, anh rể ra tới ngay, mẹ đang sân sau thu hoạch khoai tây, lập tức ra ngoài, ông lập tức im lặng gật đầu một cái, sau đó gọi mấy công nhân, cầm xẻng, ngón tay chỉ ở giữa khoảnh đất mọi người ngồi vây quanh, nói: "Tại đây đi!"

"Vâng!" Mấy công nhân lập tức gật đầu, không nói hai lời, liền cầm xẻng cắm mạnh xuống đất, bắt đầu đào hầm!!

Sắc mặt Trần Mạn Hồng trắng bệch ngồi ở bên cạnh chồng, hoảng sợ đến ngón tay nhét vào trong miệng, nhìn mấy công nhân, đang cố hết sức đứng ở chính giữa, càng không ngừng đào đất, trái tim của cô nhảy thình thịch, suy nghĩ không phải đào hầm chôn người chứ?

Suy nghĩ này chưa xong......

Trước mặt truyền đến âm thanh xe cộ!!

Tô Lạc Hoành cũng hết sức tò mò nhìn chằm chằm vào cái hầm kia, có chút căng thẳng suy nghĩ, ăn cơm đào hầm làm gì? Nghe tiếng xe, càng ngày càng gần, liền hơi xoay mặt liếc nhìn, lại muốn xoay mặt trở lại, đột nhiên dây thần kinh sau lưng lập tức giống như bị dính vòng cao su, làm anh cho hoảng sợ quay đầu, hai mắt trợn to nhìn chiếc xe trước mặt, lập tức cố sức đẩy mạnh Lâm Sở Nhai......

Lâm Sở Nhai đang khát muốn chết, uống chén Đại Hồng Bào, cảm thấy Tô Lạc Hoành đẩy mình, liền tò mò quay mặt sang, nhìn anh hỏi: "Làm gì vậy?"

Phốc!!

Anh hớp một ngụm trà nóng phun ra toàn bộ, bọn Nhã Tuệ và Tiêu Đồng, bao gồm Tiểu Vi và Tiểu Hà lập tức hoảng sợ trợn to hai mắt, nhìn con đường lớn đá xanh đi thông nhà họ Chu, trong miệng Trần Mạn Hồng nhai trái cây cũng rớt ra, mắt muốn rớt ra, nhìn phía trước......

Một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài màu xanh đen ở trong ánh mặt trời chói chang sau giữa trưa, ùng ùng lái tới, sườn xe bay ra bùn đất ven đường, tài xế lái xe là ông chú giết heo láng giềng, bởi vì hôm nay là ngày thu hoạch nho, liền theo lời Chu Trường Dũng căn dặn, lái xe vào trong thôn giúp đi đón thôn dân, lúc trở lại, bánh xe bị nổ, kể từ năm trước sau khi bánh xe bị nổ, đã tùy tiện đi đến xưởng, tùy tiện lấy bánh xe thay vào, lái ầm ầm!!

"Ồ...... Chu tiên sinh...... Xe này......" Tô Lạc Hoành thật sự không thể tưởng tượng nổi, đè nén chính mình không bị bệnh thần kinh, nhưng anh vừa nhìn nhãn hiệu thiên sứ nhỏ đó, cũng biết chiếc Rolls-Royce này là phiên bản số lượng có hạn trên thế giới, toàn Trung Quốc chỉ có Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ có riêng một chiếc, chiếc xe của Trang Tĩnh Vũ vẫn là phiên bản Anh......

"Ồ! Cậu nói xe này sao!" Chu Trường Dũng trực tiếp nhìn chiếc Rolls-Royce chậm rãi lái tới, lại dừng ở bên ngoài vườn nho, liền hào sảng bật cười nói: "Đây là vợ tôi mấy ngày trước đi mua thức ăn, vừa lúc đi qua cửa hàng, nhìn thấy liền thích, nói mua về sau này đi đâu, nhà mẹ đẻ một đám người ngồi ở bên trong có thể xem ti vi thoải mái!! Không ngờ lúc ấy tôi trả tiền, hai vợ chồng trực tiếp lái trở về, lúc ấy đường xá trong thôn chúng tôi không có tu sửa, xe này không chạy qua được, ôi chao gấp đến độ tôi phải phái vài chiếc xe kéo đất, để cho nó chạy từ phía sau núi tới phía trước! Mất rất nhiều công sức! Cứ lăn qua lăn lại như vậy, vợ tôi không thích liền bỏ nó ở trong sân sau, dầm mưa dãi nắng thật lâu, tôi nghĩ không nên lãng phí, nên để đến ngày mùa đi đón người trong thôn!!"

Ông nói xong, liền trực tiếp nhìn bên trong xe đi xuống rất nhiều người trẻ tuổi hoặc trẻ em trong thôn phụ hái nho, bọn họ đều đội mũ, trực tiếp trò chuyện vui vẻ bước vào trong vườn nho, chuẩn bị hái nho.

"Ông Chu, xe này để ở đâu?" Tài xế giết heo đeo sọt lên, chuẩn bị hái nho, mới ngẩng đầu lên, nhìn ông hỏi: "Để đây được không?"

"Được, được, được! Một chút nữa, mọi người giúp xong, lái trở lại cho tôi, đậu ở chuồng heo kia!" Chu Trường Dũng rất sảng khoái giơ tay!!

"..........." Đám người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai, Nhã Tuệ, toàn bộ trợn to hai mắt, nhìn cảnh tượng này, không biết nên nói cái gì cho phải, Đường Khả Hinh một mình, ngồi ở chỗ đó cũng nhìn không thấy gì, liền ngạc nhiên hỏi: "Làm sao rồi? Có chuyện gì không?"


Trần Mạn Hồng cảm thấy mình trái tim muốn vỡ ra rồi, nhìn chằm chằm sườn xe Rolls-Royce, còn bị người dùng tiền xu vẻ một Ultraman không có mặc đồ lót giơ tay, cô lập tức không chịu nổi, lại nghiêng mặt nhìn, cái hầm kia đã đào xong rồi, ở giữa để than, nhanh chóng đốt lên, hai công nhân có thể trực tiếp từ trong nhà mang ra một con dê đã làm thịt sạch sẽ, treo trên giá nướng, trực tiếp đặt ở trước hố lửa, mỗi người một bên bắt đầu ở trên hố lửa liều mạng quay con dê nhẵn bóng!!


Nướng, nướng thịt dê?


Những người công nhân khác, lại lục tục mang một chút đặc sản hoang dã miền núi, từng món để lên bàn, bày biện khắp nơi!!!


Bọn Tô Lạc Hoành lại nhìn ông già họ Chu cho người lục tục ôm ra rượu ngon cất ở hầm rượu trong nhà, sau đó anh trợn mắt nhìn một công nhân ôm một bình thủy tinh trong suốt, bên trong chứa rất nhiều rắn độc nhất và nhân sâm trăm năm, rượu này đoán chừng uống vào, ngủ ít nhất ba ngày!! Anh nhìn công nhân này đặt bình rượu rắn bộp một tiếng, liền nện xuống bàn trà bên cạnh chỗ ngồi của mình, anh vẫn cắn ngón tay, hoảng sợ không nhẹ, lấy điện thoại di động ra, đưa lưng về phía bình rượu rắn kia, nhanh chóng gởi tin nhắn cho Trang Hạo Nhiên, vừa gõ chữ vừa khóc: lão đại!! Tới mau! Trận chiến này chúng tôi không giải quyết được!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK