Tưởng Văn Phong nét mặt vẫn không thay đổi , vừa nhìn Đường Khả Hinh, vừa tiếp tục lấy ra sợi mì từ một túi lớn trong suốt, cho vào miệng nhai, thấy ngón tay dính đầy dầu ớt, anh còn mút mút ngón tay trước mặt cô, đem toàn bộ hương vị mút vào trong…
Đường Khả Hinh nhíu mày nhìn anh nói: “ Anh xác định là ngón tay mình sạch sẽ sao?”
"Tay tôi vừa mới rửa..." Tưởng Văn Phong không để ý cô, đi đến chiếc ghế riêng bên cạnh, ngồi xuống, lại cầm túi sợi mì kia, nhìn những đóa hoa tương tư xinh đẹp phía trước, vừa ăn, vừa nói: "Khóc cái gì?"
Đường Khả Hinh không để ý anh, mệt mỏi đi tới chiếc ghế khác ngồi xuống, cúi đầu không lên tiếng.
Tưởng Văn Phong đưa túi sợi mì trong tay ra nói: "Có muốn ăn chút không?"
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn anh một cái, mới liếc túi sợi mì, thực sự nhìn rất ngon, mình thật sự rất rất đói … Cô cố gắng nuốt một ngụm nước bọt ….
Tưởng Văn Phong nhìn cô một cái, cuối cùng với tay lấy túi sợi mì đưa cho cô nói: “Ăn đi."
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, vẫn không nhịn được, chua cay là mùi vị cô yêu thích nhất, nhanh chóng cầm lấy một sợi mì nhỏ nhỏ dài dài, cho vào miệng nhai, liền cảm thấy mùi vị rất ngon, ánh mắt cô sáng ngời, vừa muốn khen hương vị này rất ngon….
“Năm xu.” Tưởng Văn Phong đột nhiên nhìn cô, nhàn nhạt nói.
"A?" Đường Khả Hinh tay còn đang cầm sợi mì, nhìn anh hỏi: "Cái gì?"
“Túi sợi mì này năm xu.” Tưởng Văn Phong nhắc lại.
Đường Khả Hinh sửng sốt một hồi, chỉ vào túi sợi mì to trong tay anh, nói: "Trời ạ! Một túi sợi mì to như vậy mà chỉ có năm xu, giá thành không phải chỉ có ba xu thôi sao? Ba xu một túi lớn, anh dám ăn sao?”
Tưởng Văn Phong nhìn cô, lại tiếp tục ăn sợi mì thơm ngon, cứ như vậy nhai, thoải mái nói: “Có gì mà không dám? Tính toán cũng sẽ không thể được lời như vậy, cho nên đây là thậ), nếu là giả thì lỗ vốn rồi.”
"... ..." Đường Khả Hinh khó tin giơ sợi mì trong tay ra, nhìn anh.
"Ăn đi, tạm thời không chết được..." Tưởng Văn Phong nói những lời này, chính mình cũng thấy muốn cười.
Đường Khả Hinh cố ý trợn mắt nhìn anh, cũng không khách khí nữa, tiếp tục ăn sợi mì, sau khi ăn xong cũng học anh mút ngón tay của mình….
“Cô đã rửa tay chưa?” Tưởng Văn Phong nhìn cô, hỏi.
Đường Khả Hinh đột nhiên sửng sốt nhìn anh, cắn ngón tay lắc đầu.
Tưởng Văn Phong nhíu mày nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ, chậc một tiếng, lại muốn thò tay lấy sợi mì trong tay anh.
“Cô chưa rửa tay…” Tưởng Văn Phong nhanh chóng xoay tay lại.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh, nói: “ Rửa rồi!”
“Vừa rồi cô chưa rửa!” Tưởng Văn Phong vẫn không chịu cho cô.
Đường Khả Hinh nhìn phía trước, sắc mặt tái nhợt, kích động kêu to: “A!!! Con chó to kia đáng sợ quá!!”
Tưởng Văn Phong nhanh chóng quay đầu lại, có chút thất thần nhìn phía trước, nhưng chỉ thấy một mảnh màu xanh, không có gì …. Anh quay đầu lại, đã thấy Đường Khả Hinh lấy sợi mì trong tay mình, từng miếng từng miếng cho vào trong miệng nhai, vẻ mặt vui sướng…. Anh nheo mắt nhíu mày nhìn cô.
“Anh có chút giống anh trai của anh! Nhà họ Tưởng các anh đều như vậy sao?” Đường Khả Hinh vừa ăn, vừa nhìn anh
“Vừa rồi không phải cô rất khổ sở sao?” Tưởng Văn Phong nghi ngờ nhìn cô, vừa rồi nhìn bi thương tưởng chừng như không đứng lên được như vậy, hiện tại đã như không có việc gì?
"... ..." Đường Khả Hinh cầm sợi mì bỏ vào miệng, hai mắt mờ mịt nhìn phía trước, vừa nhai, vừa nhớ tới ban nãy Trang Hạo Nhiên và Tiêu Hào Oánh thân mật ….
Tưởng Văn Phong yên lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh đột nhiên nặng nề thở gấp một hơi, cắn sợi mì, cười khổ nói: “ Có lẽ vừa rồi đói bụng, con người khi bị đói, sẽ đặc biệt yếu đuối, suy nghĩ không được chín chắn, tâm hồn không được lấp đầy, sẽ rất trống rỗng, mà lúc con người cảm thấy trống rỗng, sẽ làm ra vẻ bi thương, ra vẻ khổ sở…. Ra vẻ thống khổ…”
Tưởng Văn Phong nhìn nghiêng khuôn mặt của cô, dịu dàng động lòng người như vậy, đôi mắt bộc lộ chút cô đơn, ngược lại còn có chút đáng thương hơn, hé đôi môi mỏng nói: “ Cùng anh trai tôi chung một chỗ, không tốt sao?”
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn Tưởng Văn Phong.
“Tôi biết chuyện của các người, ồn ào huyên náo như vậy!” Tưởng Văn Phong thò tay lấy một miếng sợi mì, bỏ vào miệng ăn: “Anh trai tôi rất tốt, thoạt nhìn thì rất lạnh lùng, nhưng tính tình lại rất khoan dung độ lượng. Cho dù có chút chuyện, cũng sẽ chăm sóc chu toàn.”
Đường Khả Hinh yên lặng nhìn anh một lúc lâu, mới cười nói” "Tôi không trèo cao được.”
Tưởng Văn Phong không nói gì, chỉ cho sợi mì vào miệng nhai, rồi lại mút ngón tay.
Đường Khả Hinh nhíu mày nhìn anh như vậy, thật sự không chịu nổi, nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn tay từ bên trong đồng phục của mình, phía dưới khăn có thêu một đóa hoa sen màu hồng nhạt, nhìn liếc qua rất sống động, lại thơm vô cùng ….
Tưởng Văn Phong quay đầu, nhìn cô.
“Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Lau đi!” Đường Khả Hinh nhíu mày nhìn anh.
“Tôi 24, còn cô?” Tưởng Văn Phong ra vẻ khinh bỉ nhìn cô, cười.
Đường Khả Hinh sắc mặt tối sầm, lại giơ tay đưa khăn cho anh nói: “ Lau đi!”
Tưởng Văn Phong cười, cầm lấy khăn tay trắng, cảm nhận được rõ ràng màu trắng như tuyết của nó, đưa lên mũi ngửi ngửi, cảm thấy rất dễ chịu…. Anh có chút ngạc nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “ Khăn này thơm quá?”
Đường Khả Hinh cười.
“Cầm đi. Lau tay rất đáng tiếc.” Tưởng Văn Phong vẫn trả lại cho cô.
“Lau đi! Rồi lại giặt sạch sẽ!” Đường Khả Hinh đưa cho anh, sau đó đứng lên, đón những trận gió nhẹ nhàng mát rượi lướt qua, còn có đường nét phác hoạ của bóng cây tương tư chiếu xuống, mỉm cười nhìn anh nói: “ Ăn no rồi, tôi đi đây, cảm ơn sợi mì của anh!”
Cô nói xong, muốn xoay người rời khỏi.
Tưởng Văn Phong đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nắm cổ tay cô.
Đường Khả Hinh sửng sốt quay đầu, nhìn anh hỏi: “ Sao vậy?”
Tưởng Văn Phong không nói gì, chỉ kéo tay nhỏ bé của cô, để cô ngồi bên cạnh mình, sau đó anh đứng lên, đến trước mặt Đường Khả Hinh….
Đường Khả Hinh nhanh chóng lùi lại, khép hai chân, có chút xấu hổ nhìn Tưởng Văn Phong, hỏi:” Anh làm gì vậy?”
"Ngồi đi." Tưởng Văn Phong nhanh chóng cầm khăn tay trắng đứng lên, đi đến đài phun nước phía trước, làm ướt khăn, sau đó quay lại, ngồi xổm trước mặt Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng lau sạch vết máu từ miệng vết thương trên đùi cho cô, cứ như vậy nhẹ nhàng lau, hai mắt bộc lộ một chút chuyên tâm, chỉ có nghệ thuật gia mới có thể có ánh mắt, có sự quan tâm khiến cho tim người ta có cảm giác thật dịu dàng, nhưng lại giống như không thuộc về thế giới này ….
Đường Khả Hinh ngồi trên ghế, yên lặng nhìn anh ôn nhu ngồi trước mặt mình, lúc lau miệng vết thương, đôi mắt sáng lấp lánh, cô không khỏi nhớ lại khi đó người kia cũng nhìn mình bằng đôi mắt rất ôn nhu, lúc nào cũng thâm tình và cưng chiều như vậy …. Hai mắt cô nhanh chóng đỏ bừng, trong lòng cảm thấy chua xót, những hoài niệm cứ mạnh mẽ mà xuất hiện, kêu nhỏ: “Trang Hạo Nhiên..."
Tưởng Văn Phong không nghe rõ, ngẩng đầu sửng sốt nhìn cô, hỏi: “Hả?”
Đường Khả Hinh dường như xuất hiện ảo giác, trong lòng chua xót đau đớn nhìn Tưởng Văn Phong, hai mắt phiếm hồng thống khổ rơi lệ, dường như chỉ trong nháy mắt bị những hoài niệm trùng điệp này quật ngã.
"... ... ..." Tưởng Văn Phong khó hiểu nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Văn Phong thật sâu, nước mắt cứ từng giọt từng rơi xuống, kích động nhìn anh, trong lòng chua xót, nghẹn ngào nói: “Em cái gì cũng không thể nói cho anh biết được? Nếu như em và anh không thể bên nhau …. Anh phải làm sao bây giờ?”
Tưởng Văn Phong nhíu mày nhìn cô.
“Nhưng làm sao đây …Tim em hiện tại rất đau … Em đau quá … Đau chết mất …” Đường Khả Hinh ngồi trên ghế, cúi xuống mặc kệ nước mắt lăn dài, khóc đến nức nở nghẹn ngào.
“ Này … Cô không sao chứ?” Tưởng Văn Phong trợn tròn mắt, không biết làm sao, vươn tay lau nước mắt trên mặt cô, nói: “Cô có khỏe không?”
Đường Khả Hinh nhanh chóng nắm chặt tay anh, áp lên mặt mình, vừa khóc vừa nói: “ Anh biết không? Em rất nhớ bàn tay ấm áp của anh … Em rất nhớ ….”
Tưởng Văn Phong không có cách nào, đành mặc cho cô nắm tay mình, tim không hiểu sao cũng căng thẳng.
“Em rất nhớ anh … Làm sao bây giờ … Em rất nhớ anh … Thế nhưng em cái gì cũng không làm được … Em nhớ anh đêm hôm đó, ôm em, nói yêu em …” Đường Khả Hinh tiếp tục bi thương nắm chặt tay anh, khuôn mặt thống khổ ngưng tụ, mặc kệ hai dòng nước mắt cứ thế lăn dài, rất thống khổ nức nở khóc lên: “ Em rất nhớ anh, đến ôm em một cái…”
Phía trước truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Trang Hạo Nhiên cùng Tiêu Hào Oánh vừa nói vừa cười đi đến, nghe thấy có tiếng khóc phía trước, cũng bất giác nhìn qua … Vừa vặn nhìn thấy Tưởng Văn Phong ngồi xổm trước mặt Đường Khả Hinh, đau lòng vỗ về khuôn mặt cô.
"... ..." Mặt Trang Hạo Nhiên đột nhiên căng thẳng.
Tiêu Hào Oánh cũng khó hiểu nhìn về phía kia, lo lắng kêu nhỏ: "Đường tiểu thư?"
Tưởng Văn Phong kinh ngạc nhìn qua…
Đường Khả Hinh trong nháy mắt giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, thấy mình khóc trước mặt Tưởng Văn Phong, mới phát hiện ra vừa rồi mình thất lễ, cô lập tức thấy xấu hổ, mất mặt, khó chịu đứng lên, vừa lau nước mắt, vừa muốn chạy ra ngoài, không ngờ vừa đứng lên, sau gáy chợt cảm thấy một trận tê dại, trước mắt tối sầm, cả người ngã ầm trên cỏ, mặt dán lên bãi cỏ, nước mắt chảy xuống.
“Này!” Tưởng Văn Phong trong nháy mắt kinh hãi, nhanh chóng đi qua, đỡ thân thể Đường Khả Hinh đang hôn mê dậy, căng thẳng hỏi: “ Cô sao vậy?”
Trang Hạo Nhiên vừa nhìn thấy liền nóng mắt, lập tức bước nhanh đến, trong nháy mắt đẩy Tưởng Văn Phong ra, cúi người vội vàng ôm lấy Đường Khả Hinh đang hôn mê, đi nhanh đến phòng y tế phía trước, gào lên: “ Lập tức gọi bác sĩ đến đây!”