Đường Khả Hinh mỉm cười thật sự cám ơn Thượng Đế, lập tức cũng muốn ngồi xuống. . . . . .
“Tôi để cho cô ngồi sao?” Trang Hạo Nhiên nâng ly sữa, dừng ở khóe miệng, nhìn về phía cô hỏi.
Đường Khả Hinh vừa nghe vậy, lập tức đứng lên, rất lấy lòng cười nói: “Tôi không ngồi. . . . . . Anh ngồi đi. . . . . . Ăn từ từ . . . . . . A, đúng rồi! Còn có đồ ăn!”
Cô lập tức chạy vào phòng bếp, bưng tới một cái đĩa màu trắng, rút cây que ra, lại nhanh chóng bưng ra, cẩn thận đặt ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, mới lui ra sau hai bước.
Trang Hạo Nhiên mới thả lỏng uống một hớp sữa chua, nhìn tôm viên bánh mì săn quít một cái, suy nghĩ một chút, liền vươn tay bưng tới, bỏ vào trong miệng cắn nhẹ, chợt cảm thấy rán độ lửa vừa tới, tôm viên rất tươi mới, trang trí lát dưa xanh và chân giò hun khói cắt mỏng cùng bánh mì crouton, phối hợp nhau mùi vị vô cùng tốt, trên mặt của anh không có lộ ra bất kỳ vẻ gì. . . . . . Đường Khả Hinh nuốt một ngụm nước bọt, thật căng thẳng nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên lại cắn một cái, ăn ba miếng sandwich, nhai hết sức chậm rãi, lại thật nhịp nhàng.
Đường Khả Hinh cảm giác trái tim căng thẳng muốn nổ tung, giương mắt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lấy thêm cái nĩa, ghim trứng gà cuốn, rút cây tăm ra, cắn một cái, phát hiện vốn là xúc xích chán ngấy, được cô rán vừa đúng, da giòn, thịt mềm, phối hợp một chút sợi củ cải chua, ăn chung hết sức có vị, mặt anh vẫn không thay đổi, uống sữa chua. . . . . .
Đường Khả Hinh thật sự đói bụng đến đến đau bao tử, nhìn Trang Hạo Nhiên, không nhịn được hỏi: “Bữa ăn sáng, anh hài lòng không?”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tiếp tục ăn bữa ăn sáng phong phú, ăn được một nửa, liền đứng lên đi về phía ghế sa lon phòng khách, cầm máy tính bảng, mở tin tức, xem một lát, bởi vì cách thời gian đến công ty còn có mười lăm phút.
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của anh một cái, cao giọng nói: “Anh chưa ăn xong, chúng ta không nên lãng phí ha, tôi giúp anh ăn. . . . . . Không nên lãng phí. . . . . .”
Tay đã duỗi đến đĩa, cầm một cái trứng gà cuốn, phát điên nhét vào trong miệng, vừa đụng đến thức ăn, cô đột nhiên cảm giác kích động muốn khóc, rốt cuộc hiểu rõ cha nói, thức ăn là linh hồn của con người, từ tối hôm qua đến bây giờ, cô vẫn luôn không có linh hồn, cô nức nức nở nở ăn hết từnh phần trứng gà cuốn, mới vừa ăn xong, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên đặt máy vi tính xuống, nhắc áo khoác tây trang mặc vào, đứng dậy đi ra ngoài, cô lập tức cầm ly sữa tươi Trang Hạo Nhiên còn chưa uống xong, cũng không còn băn khoăn gì, uống cạn sạch, liền kéo khăn giấy lau miệng, ngay lập tức đi theo anh đi ra ngoài!
Trang Hạo Nhiên người đi vào thang máy, bóng dáng của Đường Khả Hinh, vèo một tiếng, đi theo vào, lúc này miệng của cô cũng không có nhàn rỗi, nhanh chóng đọc tài liệu sáng nay khi đi: “Trong những năm 60-70 của thế kỷ 20, giáo sư Gerard Cygan của đại học Bordeaux thông qua nghiên cứu, phát hiện vùng đất thích hợp trồng nho chưng cất rượu phần lớn là cằn cỗi, tính thoát nước rất tốt. Nghiên cứu này, nói rõ tầm quan trọng của nhân tố địa lý đối việc trồng nho. Trên thực tế, bởi vì các nơi có hoàn cảnh địa lý đặc biệt, cho nên cho dù cùng một giống nho, ở các vùng khác nhau có hiệu suất khác nhau, một vài đặc điểm nhân tố địa lý có ảnh hưởng đến sự sinh trưởng nho như: vị trí địa lý, đất đai, độ dốc và phương hướng, mà chi tiết đất đai rõ ràng lại chia làm đá vôi, đất sét, bụi đất nham, cũng là một loại đất đai tính a-xít, cát mịn, đá phiến, nham thạch, phiến nham thạch, đá bazan, đá cuội. . . . . . Thật ra. . . . . . Tôi không tin câu nói kia của anh. . . . . .”
Giọng nói yếu ớt, từ trong thang máy vang lên.
Trang Hạo Nhiên chuyển mắt.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, sâu kín nói: “Ngày hôm qua anh nói với tôi, trên thế giới này không có người vô duyên vô cớ đối xử tốt với tôi, trừ khi tôi có giá trị lợi dụng. . . . . . Tôi không tin câu nói kia của anh. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe vậy rốt cuộc lạnh nhạt nói: “Nếu tôi không phải là cấp trên của cô, tôi không có cho cô tất cả, cô sẽ đối xử tốt với tôi không ?”
trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nhìn về phía anh nói: “Tôi sẽ. . . . . . Tôi tin tưởng anh giống như tin tưởng chính mình. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên lại không có để ý tới cô, chỉ nhìn thang máy đã tới lầu một, cửa thang máy mở ra, nhanh chóng đi ra ngoài, Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng bước đi theo.
Đại sảnh Hoàn Cầu!
Tiêu Đồng dẫn chúng thư ký cùng nhau đứng ở một bên, khom người cúi chào, lại sửng sốt khi nhìn thấy Đường Khả Hinh ở sau lưng Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên không để ý tới mọi người, sải bước đi về phía trước, Đường Khả Hinh cười cười với Tiêu Đồng, tiếp tục bước theo!
Tiêu Đồng bắt được Khả Hinh, có chút lo lắng hỏi: “Thân thể của cô thế nào?”
“Tốt lắm!” Đường Khả Hinh lập tức muốn đi theo Trang Hạo Nhiên đi vào thang máy, lại nhớ ra mình đã không phải là nhân viên Hoàn Cầu, không thể chui vào, liền đứng ở bên cửa thang máy, nhìn Tiêu Đồng cùng hai người thư ký khác, nhẹ nhàng đi vào, tay cô đặt trên khe cửa, nhìn Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn phía trước, không biết nhìn gì, cô khẽ cắn môi dưới, dời chân từng bước từng bước, thật cẩn thận đi vào, sau đó cảm thấy thang máy đóng lại, cô cảm động nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên vẫn lạnh lùng nhìn ra phía trước.
Đường Khả Hinh thở nhẹ, dời đến vị trí gần Tiêu Đồng, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía cô.
Tiêu Đồng cũng nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Đường Khả Hinh cũng cười có chút vui vẻ, quay đầu lại nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, anh đang lạnh lùng đứng đó, không lên tiếng, cô lại cười trộm.
Cửa thang máy mở ra.
Trang Hạo Nhiên sải bước đi ra ngoài, Tiêu Đồng cùng hai người thư ký nhanh chóng đi theo, sau đó một trận gió quét qua, Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, nhìn Đường Khả Hinh đã vọt vào phòng nghỉ ngơi, anh lạnh lùng suy nghĩ trong chốc lát, mới đi về phòng làm việc, phịch một tiếng, đóng cửa lại.
Tiêu Đồng đứng tại chỗ, suy nghĩ trong chốc lát, mới xoay người đi về phía phòng nghỉ ngơi, đã thấy Đường Khả Hinh pha cà phê xong, lấy thêm bình bơ, phía trên mặt cà phê vẽ một khuôn mặt nhỏ nhắn, mới cười một tiếng, xoay người, nhìn thấy Tiêu Đồng, mặt cô như bị táo bón, thu hồi ly cà phê, giống như người ta muốn giành với cô, nói: “Để cho tôi đưa vào đi. . . . . . Được không? Hả?”
Tiêu Đồng nhìn cô, im lặng mỉm cười.
Đường Khả Hinh lập tức hưng phấn cầm ly cà phê, trong ánh mắt kì lạ của các thư ký và đồng nghiệp bộ phận hành chính, đi tới trước cửa phòng Tổng Giám đốc, nhẹ nhàng gõ một cái.
“Vào đi. . . . . .” Tiếng Trang Hạo Nhiên truyền đến.
Đường Khả Hinh thở nhẹ một hơi, cẩn thận đẩy cửa đi vào, sau đó nhẹ nhàng đi đến trước bàn làm việc Trang Hạo Nhiên, nhẹ nhàng đặt cà phê xuống.
Trang Hạo Nhiên đang xem tài liệu, cũng không có ngẩng đầu lên.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, muốn nói gì đó lại không dám nói.
Trang Hạo Nhiên cầm bút máy lên, phê duyệt một phần tài liệu, mới nói: “Đứng lỳ ở đây làm gì? Còn không đi ra ngoài?”
“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh muốn xoay người đi ra ngoài, lại liếc tới đầu kia phòng làm việc, chồng lên rất nhiều hương liệu, cô cẩn thận, hết sức hết sức thử dò xét nói: “Tổng Giám đốc, hương liệu đặt ở bên kia, có thể cho tôi mượn xem một chút không? Tôi . . . . . Tôi . . . . . Cái đó. . . . . . chỉ xem một chút. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô, tiếp tục xem tài liệu.
Đường Khả Hinh không dám nhiều lời nữa, lập tức chạy đến đầu kia, ôm lấy 10 hộp hương liệu, liền xông ra bên ngoài, phịch một tiếng, đóng cửa lại, trong ánh mắt kinh ngạc tất cả mọi người, cô kích động nhìn từng hộp hương liệu đang ở trong ngực, cô vui vẻ mỉm cười, lập tức tìm vị trí bằng phẳng, ngồi xổm xuống, giống như bị nhập ma mở nó ra, nhìn hương liệu bên trong hộp, lại trở về trong thế giới của mình, không biết cô hạnh phúc đến cỡ nào, lập tức lấy điện thoại di động ra, mở cuốn sổ nhỏ trong bộ đồ thể thao của mình, tự mình ghi chép môn học hôm nay, cô ngửi trước mùi các loại hoa Hoa Bách Hợp, hoa hồng, hoa kim tinh, còn có Bluelover. . . . . ., ghi chép xong tất cả tên mùi hoa, đem hộp giao cho Tiêu Đồng, trong lúc Trang Hạo Nhiên làm việc, mình liền trực tiếp đi xuống lầu tìm các loại hương liệu, ở đại sảnh rất dễ dàng tìm được Hoa Bách Hợp, sau đó chụp được hình ảnh, ở trong đại sảnh một phòng cà phê trang nhã, tìm được mùi thơm hoa hồng đỏ, hoa hồng phấn, hoa hồng trắng, Khả Hinh phát hiện, thì ra hoa hồng khác nhau phát ra mùi thơm không giống nhau, cô nhất nhất ghi chép lại. . . . . .
Từ Trạch Minh, còn có mới vừa đi tới Trần Mạn Hồng hòa Nhã Tuệ mấy người, ngạc nhiên nhìn Khả Hinh cử động này, nói: “Con bé này đang làm gì?”
Nhã Tuệ cũng không hiểu, nhưng có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Khả Hinh, nhìn bộ dáng cô rất nghiêm túc, nhớ tới sáng nay cô mới về nhà, lại nhanh chóng chạy ra ngoài, rất thần bí, không nghĩ tới, cô vẫn trở lại khách sạn.
“Nghe nói cô ấy đã bị Tổng Giám đốc Trang sa thải? Cô ấy. . . . . .” Trần Mạn Hồng lại hỏi.
“Tôi thật sự không biết. . . . . .” Nhã Tuệ lại ngạc nhiên suy nghĩ.
Đường Khả Hinh mới vừa ghi chép xong mùi hương hoa hồng, lại cảm thấy có một chút mùi hoa kỳ lạ bay vào trong lỗ mũi của mình, theo bản năng cô ngưng thần ngửi, ánh mắt sáng lên, đây là mùi Hoa hồng xanh, mùi vị này không dễ tìm chút nào, cô lập tức nắm chặt cơ hội, cầm cuốn sổ nhỏ, chạy theo mùi hoa. . . . . .
Trần Mạn Hồng và mấy quản lý nữa nghi ngờ nhìn về phía cô.
“Ơ?” Lúc này Tào Ngọc Tinh cũng mới đi làm, ôm vai nhìn về phía bóng dáng Đường Khả Hinh không biết xấu hổ, nói: “Nghe nói cô ấy đã bị Tổng Giám đốc Trang sa thải, có người muốn ỷ vào cành cây cao bay lên trời, khó khăn à!”
Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
Trần Mạn Hồng cũng không khách khí nhìn cô chằm chằm, nói: “Tối hôm qua khẳng định cô không có tắm, cho nên hôm nay vừa đi ra, tất cả đều là lông gà! ! Thúi chết!”
“Phốc!” Bọn Kỳ Gia Minh nhanh chóng đi khỏi.
“Cô. . . . . .” Tào Ngọc Tinh lập tức buông hai tay ra, nhìn về phía Trần Mạn Hồng nói: “Không có ai muốn loại hoa khô như cô, chờ Ngày Tận Thế đi!”.
“Cô bắt lão chồng của cô tới đây so với đàn ông của bản tiểu thư ! Cuối cùng có một ngày, tôi để cho cô đắc chí!” Nhất định kiếp trước Trần Mạn Hồng và Tào Ngọc Tinh là oan gia!
“Chờ xem! Loại người như cô, chớ đắc ý với tôi, không phải là mặt trắng nhỏ thì là thứ không biết xấu hổ rồi ! Ngày nào cô nhận được hoa, tôi xem như cô chết, tôi dùng để tảo mộ !”
“Tôi thành quỷ, cũng muốn bóp cổ cô!”
Hôm nay sức chiến đấu của Trần Mạn Hồng rất siêu cường!
“Cô. . . . . . . . . . . .” Tào Ngọc Tinh tức giận gần chết, vừa muốn mắng chửi người.
“Ôi chao, đi thôi đi thôi!” Nhã Tuệ bất đắc dĩ kéo Trần Mạn Hồng đi.
“Cô kéo tôi làm gì? Con gà mẹ chết tiệt này có lẽ là sống phiền, muốn đợi bản tiểu thư nhổ hết lông của cô ta, nấu canh uống!” Trần Mạn Hồng lắc mông, bước đi, tức giận đến phát run nói.
“Đồ hèn ….” Tào Ngọc Tinh cũng xoay người nhanh chóng đi về phía trước!
“Quản lý, chị đừng tức giận, tôi nghe được một chút tin tức, Đường Khả Hinh mới vừa bị sa thải, thì ra cha của cô ấy từng làm ở khách sạn này. . . . . . Còn bị đuổi đi. . . . . .” Trợ lý như đang nịnh nọt lập tức nói.
“Cái gì?” Tào Ngọc Tinh xoay người, rất kinh ngạc nhìn về phía trợ lý, kêu nhỏ!
***
Đường Khả Hinh vẫn truy tìm nguồn gốc của mùi hoa này khắp nơi, lập tức vui mừng vọt vào thang máy, nhưng sắc mặt thu lại, thấy Tưởng Thiên Lỗi đang đứng ở bên trong thang máy, hai mắt xẹt qua một chút dịu dàng nhìn mình.