“Tôi bảo cô ngồi! ! Cô có ngồi hay không! ?” Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dạng Đường Khả Hinh quật cường và đau lòng, lại làm như không thấy, cắn răng lạnh lùng hỏi!
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, cũng không nhúc nhích.
Trái tim tất cả mọi người đều lạnh lẽo, có một số nhân viên mới vào khách sạn chưa bao lâu, cắn đũa, cũng hoảng sợ đến không thở nổi.
Lúc này, Trần Mạn Hồng nghiêng mặt nhìn sang, cảm thấy không phải biện pháp, lại thúc cùi chỏ đẩy Nhã Tuệ một cái.
Nhã Tuệ Nhất sững sờ, quay đầu nhìn Trần Mạn Hồng.
Mạn Hồng gấp gáp dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
Nhã Tuệ lập tức gật đầu đứng lên, miễn cưỡng nở nụ cười đi tới, cả người hoảng sợ đến đầu ngón tay lạnh lẽo, đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh, đôi tay nắm chặt cánh tay của cô, run rẩy nói: “Khả Hinh, Tổng Giám đốc bảo cô ngồi xuống thì ngồi xuống nhanh lên! Nghe lời đi, đừng quật cường như vậy!”
Cô nói xong, liền dùng sức đè Đường Khả Hinh ngồi xuống, mới thở dài một hơi, vội vàng trở lại vị trí của mình, bất đắc dĩ thở dài.
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng ngồi xuống, nhưng vẻ mặt vẫn căng thẳng, không để ý tới anh!
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn cô một cái, mới cầm đũa lên, gắp một khối bánh gạo thịt bò, bỏ vào trong miệng nhai, sắc mặt rất kém, nhai xong nuốt xuống, lại cầm chén, ăn vài đũa cơm thật lớn, lại bưng chén canh nóng nhanh chóng uống hết, đặt mạnh chén xuống, vang một tiếng “bộp”, mới lạnh lùng ra lệnh: “Lấy canh! !”
Mọi người cùng nhau yên lặng, lén xoay mặt nhìn về phía bọn họ.
Đường Khả Hinh quay mặt sang một bên.
“Tôi bảo cô lấy canh! !” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói, lại ngẩng đầu, nóng mắt nhìn cô!
Đường Khả Hinh lại giật mình, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, phát hiện tinh thần và thể lực của mình dần dần cạn kiệt, trên trán toát mồ hôi lạnh, mặc dù không tình nguyện, cắn răng nghiến lợi, nhưng vẫn có chút mệt mỏi vươn tay cầm chén kim loại nhỏ nhỏ, từ từ đứng lên, đi về phía cửa sổ thủy tinh phòng bếp. . . . . .
Tất cả nhân viên bắt đầu có chút đồng tình và căng thẳng nhìn về phía cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, cầm cái chén nho nhỏ đi tới trước mặt lão đầu bếp, nghẹn ngào yếu ớt nói: “Lão đầu bếp. . . . . . cho một chén canh nóng. . . . . .”
Lão đầu bếp ở trong cửa sổ thủy tinh, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh rất đáng thương, uất ức, cũng có chút đau lòng và đồng tình với cô, nhận lấy cái chén, cầm muỗng lớn múc một chén canh, lại tự mình đưa đến trước mặt cô, nói khẽ: “Cẩn thận nóng. . . . . .”
Đường Khả Hinh đưa hai tay bưng chén canh nóng, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người từng bước từng bước, cẩn thận bưng đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, không ngờ mặt chén quá trơn, sơ ý một chút canh tràn ra ngoài chảy tới ngón áp út, cô lập tức thu tay lại, dúi vào quần áo sau lưng. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, mới bưng chén canh, uống một hớp, lại tiếp tục ăn cơm. Đường Khả Hinh không nói gì, lặng yên ngồi xuống, cúi thấp đầu.
Trang Hạo Nhiên một mình lặng yên ăn cơm, thỉnh thoảng gắp thịt, thỉnh thoảng ăn cơm, thỉnh thoảng uống canh. . . . . .
Người cả phòng ăn đều không dám ăn, cũng lặng yên ngồi tại chỗ, không dám động đậy, ông chú bộ phận cây cảnh bưng cái khay đã ăn sạch sẽ, cùng một đám Phó Tổng, một đám quản lý ngồi chung một chỗ, áp lực như núi, thỉnh thoảng lau mồ hôi, sắc mặt thỉnh thoảng thay đổi, tối hôm qua ông trực ca đêm, muốn về nhà ngủ sớm, nhưng bây giờ trong phòng ăn, không có một người nào dám động, ông cũng chỉ cúi đầu, không dám lên tiếng.
Rốt cuộc. . . . . .
Khẩu vị của Trang Hạo Nhiên giống như hết sức tốt, ăn cơm xong, sau đó một mình đứng lên, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi.”
Đường Khả Hinh lại ngồi ở chỗ đó, cũng không nhúc nhích.
Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn về phía cô, khẽ thở dài một hơi.
Trần Mạn Hồng cũng lắc đầu một cái, nhìn về phía cô.
Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, không nói hai lời, nắm cổ tay cô, kéo cả người cô lên, đi ra ngoài! Đường Khả Hinh lập tức cố sức xoay cổ tay nhỏ của mình, chính là không muốn đi với anh.
Trang Hạo Nhiên khẽ cắn răng, lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cả người cô đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy đau lòng uất ức, cắn răng, bất đắc dĩ, vẫn không muốn đi.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, tay nắm chặt! !
“A. . . . . .” Đường Khả Hinh đau đến hét lên một tiếng, cả người nhất thời co lại.
Trang Hạo Nhiên lại không chút lưu tình dắt cô đi ra ngoài, kéo xuống tòa nhà nhân viên, đi qua rừng phong thật dài, ở giữa lá phong đỏ thẫm mờ ảo, bước nhanh đi về phía trước, cho đến khi trở lại đại sảnh Hoàn Á, trong ánh mắt ngạc nhiên của các nhân viên, anh ném cả người cô vào trong thang máy, Đường Khả Hinh muốn đi ra, anh lại đẩy cô, một bước đi vào, phịch một tiếng, nhấn nút đóng cửa thang máy!.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh!
Trang Hạo Nhiên cởi bỏ cúc áo, nóng mắt nhìn cô!
Thang máy nhanh chóng vọt lên trên! !
“Anh buông tay! !”
Cửa thang máy mở ra trong chớp mắt, truyền đến một trận âm thanh này.
Có một số đồng nghiệp Bộ phận hành chính đã trở về, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Trang Hạo Nhiên kéo Đường Khả Hinh đi ra thang máy, lảo đảo, lại ném cô vào Văn phòng Tổng Giám đốc, phịch một tiếng, đóng cửa lại, khóa lại! !
“Xảy ra chuyện gì?” Trưởng phòng hành chính nhìn về phía đồng nghiệp, hỏi khẽ.
“Cả ngày hôm nay, Tổng Giám đốc đều kì quái đấy!” Có người cũng nói khẽ.
“Chuyện lần trước vẫn chưa hết, Đường Khả Hinh lại vờ ngớ ngẩn nữa sao?” Tất cả đồng nghiệp đều rối rít bàn tán, sau đó nhất trí ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.
Bên trong phòng làm việc, hoàn toàn yên tĩnh!
Đường Khả Hinh vẫn rưng rưng đứng ở bên ghế sa lon lên, không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn cô, cởi bỏ tây trang ném sang một bên, mới lạnh lùng nói: “Mặc kệ bình thường trong long tôi cưng chìu cô thế nào… ở bên ngoài, cô cũng không thể không nể mặt tôi, dù nói thế nào, tôi cũng là cấp trên của cô !”
Đường Khả Hinh đột nhiên cười khổ nói: “Thật xin lỗi, tôi để cho anh mất mặt!”
“Thật mất mặt chính là cô, không phải tôi! Là cô ! !” Trang Hạo Nhiên đột nhiên tức giận nói!
Đường Khả Hinh không lên tiếng, quay mặt đi, cố nén lệ.
Trang Hạo Nhiên sải bước đi tới trước mặt cô, nhìn bộ dáng cô uất ức đau lòng, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, muốn nói gì đó, lại không nói ra, chỉ hỏi: “Bình phong của tôi đâu?”
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ lên, nhịn đau lòng, nghẹn ngào nói: “Ném rồi!”
Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, tiến lên một bước, nhìn cô, lạnh lùng hỏi: ” Bình phong của tôi đâu! !”
“Ném rồi! ! !” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, cũng hét lớn!
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, mãnh liệt ôm cô vào trong ngực, cúi xuống, nhìn cô, tức giận gọi: “Nói lại lần nữa!”
“Ném rồi! ! Ném rồi! ! Ném rồi . . . . . .. . . . . . ” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh kêu to, nước mắt từ khóe mắt nhỏ xuống.
Lồng ngực Trang Hạo Nhiên phập phồng lên xuống, cúi xuống nhìn cô, kêu to: “Tại sao cô ném bình phong của tôi! !”
“Bình phong này không phải của anh! ! Nó là của tôi đấy! ! Là đồ cưới của cha tôi cho tôi! Lúc ấy là tôi bị mù mắt đâm thủng mười đầu ngón tay, tặng nó cho anh !” Đường Khả Hinh nói tới chỗ này, trong lòng chợt đau nhói, nghẹn ngào nói: “Sớm biết quen biết hời hợt với anh, tôi sẽ không đưa cho anh !”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua một chút đau đau, nhìn cô, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Là cô bị mù mắt, tin lầm tôi.”
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nóng mắt nhìn anh!
“Tôi cũng bị mù mắt, lúc ấy nhìn thấy một cô gái khổ sở không chỗ nương tựa, bởi vì bị hai người đàn ông vứt bỏ, đau lòng khổ sở đi tìm mẹ, tôi nên đi ngay lập tức, không đến nỗi nhìn thấy cô ngay cả ăn một chén mì cũng không có dũng khí! !” Trang Hạo Nhiên đột nhiên tức giận nói!
Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức tràn lệ.
“Khi đó. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô gái 1m59 cao thêm hai centimét, hai mắt lại xẹt qua một chút đau lòng, nói: “Khi đó, tôi suy nghĩ, cô có ngã xuống hay không. . . . . . Nhưng cô không có! Cho nên tôi tin lầm cô! Ở trong thế giới của tôi, bất cứ người nào cũng không thể kiếm cớ vì bản thân mình yếu ớt! Cô hết lần này đến lần khác bởi vì một chuyện, một chút tình cảm tổn thương tới mình, tôi hận cô vô dụng! ! Rõ ràng trong lòng có mơ ước tốt đẹp, lại trơ mắt nhìn cô, bởi vì tình cảm mà té ngã ở trong mưa, khóc rống! ! Phát sốt! Sau đó hồ đồ nó với tôi, muốn đi trước cha! Đường Khả Hinh! Nấc thang lên thiên đường, cô cho rằng rất rõ ràng sao? Đó là dồn vào chỗ chết sau đó có cơ hội sống! Không phải mỗi người. . . . . . đều có cơ hội, sống lại!”
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, nước mắt lăn xuống.
“Cô muốn chọn một con đường của mình, ngay cả tôi muốn giúp cô cũng không được! ! Cô bảo tôi làm sao với cô đây?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô rống giận: “Đường Khả Hinh! ! Cô mới vừa cao hai centimét! ! Lúc nào có thể cao thêm hả?”
“Anh luôn nói với tôi như vậy, !” Đường Khả Hinh lập tức đẩy Trang Hạo Nhiên ra, khóc kêu to: “Nói tôi chưa trưởng thành! ! Nói vóc người tôi không cao! Nói tôi không hiểu chuyện! ! Tôi lựa chọn tình yêu của mình có lỗi sao? Loại người như anh không biết yêu! Anh không có tư cách nói tôi !”
Trái tim Trang Hạo Nhiên đột nhiên hở ra, nhìn cô! !
Đường Khả Hinh lại khóc nói: “Anh cho rằng tôi không muốn rời khỏi anh ấy sao? Nhưng đã thật yêu thì làm thế nào? ? Tôi cũng hận mình, nhưng tôi yêu! ! Chính là yêu . . . . . .”
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô.
“Loại người như anh, đối với tình yêu thản nhiên như vậy, là bởi vì anh hoàn toàn không có yêu! Anh có thử qua nóng ruột nóng gan sao? Anh có thử qua chân thật trả giá sao? Chính là loại. . . . . . Biết rõ mình không đủ sức, nhưng vẫn muốn nếm thử tình yêu! Mặc dù sẽ tổn thương mình, sẽ không quay lại được nhưng vẫn muốn nếm thử tình yêu! Cái loại cảm giác băm vằm thành trăm mảnh, đau đớn thế nào anh biết không? Tại sao anh không thể thông cảm cho tôi, tại sao đau như vậy vẫn muốn yêu? Đó là vì tình yêu thật sự, căn bản không có lựa chọn. . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong, đôi tay che mặt, thất thanh khổ sở khóc rống: “Nếu như có kiếp sau, tôi tuyệt đối không muốn gặp anh ấy, không phải anh ấy khổ sở thì là tôi khổ sở! Như vậy nếu như kiếp sau không gặp lại, thì gom hết tình yêu và đau khổ trong kiếp này xài hết đi! Tôi có chết cũng muốn yêu!”
Trang Hạo Nhiên đột nhiên không nói nên lời.
Đường Khả Hinh khổ sở không còn hơi sức ngồi xổm trên mặt đất, lại đau lòng khổ sở khóc. . . . .
“Cô đi ra ngoài đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên nói.
Đường Khả Hinh vừa khóc, vừa ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Đi ra ngoài đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại lạnh nhạt nói: “Tôi mệt rồi. Không muốn nói thêm nữa. Cô rất dũng cảm, rất can đảm, tôi phục cô, đi ra ngoài đi.”
Đường Khả Hinh đột nhiên tức giận đứng lên, nhìn anh nói: “Anh đừng châm chọc tôi ! Tôi hiểu rõ, trong thế giới của anh mặc dù đối với tôi như thế nào, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự nghiệp của anh! Tôi và Tưởng Thiên Lỗi ở chung một chỗ, làm cho anh thất vọng, anh sợ tôi sống thiên lệch! Anh sợ đấu với anh ấy, anh sẽ thất bại!”
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, hai mắt xẹt qua một chút đau đau.