Đường Khả Hinh lo lắng theo dõi, nhìn động tác của mười hai nhân viên phục vụ rượu, một lúc sau mới cầm bộ đàm lên, ra lệnh; “Khui rượu! !”
Mười hai nhân viên phục vụ rượu nghe thấy lệnh, lập tức lộ vẻ chuyên nghiệp mỉm cười, quay người bước tới bàn, cầm chai rượu “Băng Hồ Điệp” của Bác Dịch lên, nhẹ nhàng, nhanh chóng dùng khăn lau sạch những giọt nước bám ở chai. Sau đó cùng nhau đem “Băng hồ điệp” đặt lên trước mặt bàn có trải khăn màu trắng, tay trái nắm chặt phía dưới, tay phải nhanh chóng xé miếng giấy bạc, rồi tháo vòng sắt bao quanh miệng chai, ngón tay cái bên trái ấn chặt nắp, tay phải bắt đầu khéo léo xoay tròn thân chai, lát sau, nghe thấy tiếng “Bá” vang lên, một làn khói nhẹ bay ra...
Một mùi hương hoa ngọt ngào thoát ra, tỏa khắp phòng tiệc...
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Mười hai nhân viên phục vụ rượu mỉm cười tay cầm chai rượu, đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi, xác định chính xác thời gian, trước mặt quan khách, rót ra ly, đầu tiên nhìn thấy màu vàng đậm của dịch rượu, sau đó từ từ nếm thử...
Đường Khả Hinh có phần khẩn trương nhìn vào màn hình ở phía trong sân khấu xem nhân viên phục vụ rượu! !
Sau khi nếm thử, mười hai nhân viên phục vụ rượu gật đầu, mỉm cười.
Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm bộ đàm lên nói; “Đưa rượu lên! !”
Nhân viên tạp vụ lập tức đẩy xe thức ăn, đẩy thùng rượu “Kim Hồ Điệp” đi vào, đầu tiên đi tới trước bàn Thủ tướng, nhân viên phục vụ rượu mỉm cười đi theo tới, đeo găng tay màu trắng, nắm thân chai, động tác hết sức ưu nhã, thuần thục rót vào ly của Tô Linh, tôn kính mà lễ phép cười nói: “Tô tiểu thư mời thưởng thức...”
Tô Linh vừa ăn xong một viên thịt ốc, lúc này giơ ly lên đưa tới bên môi nếm một chút, lập tức cảm giác mùi hương hoa ngọt ngào lan tỏa trong miệng, giống như trăm hoa nở vào mùa xuân quyến rũ, xinh đẹp và mờ ảo, sau đó nhận ra vị ngọt rất đặc biệt ở đầu lưỡi, lập tức mỉm cười, tâm tình trở lên thoải mái, dễ chịu...
Cô bật cười nói: “Kỳ thực rượu cùng hoa rất giống nhau, hoa đẹp làm lòng người vui vẻ, rượu ngon tựa như một bức tranh tuyệt mỹ, giống như trăm hoa đua nở vào mùa xuân, bươm bướm bay lượn qua làn khói xanh mờ ảo ven hồ, tương lai không cần biết như thế nào hiện tại chỉ cảm thấy thế giới thật là tuyệt vời, rất lãng mạn, cảm giác này thật không mấy khi gặp. Mấy năm gần đây tôi nếm thử không ít loại rượu, mùi vị đều rất ngon nhưng đối với rượu“Kim Hồ điệp’’ này thật sự không sánh được, có hương vị hiện đại nhưng cũng có hương vị rất truyền thống, hai hương vị này, cùng một chỗ kết hợp với nhau rất hoàn mỹ. Tôi nhất thời đối với sự nghiệp rượu đỏ của Trung Quốc chúng ta có thêm lòng tin.”
Thủ tướng Tôn nghe thấy những lời này của cháu gái, liền có vài phần hứng thú cười nói; “Nghe nói Bác Dịch là người Trung quốc duy nhất đạt huy chương vàng trong ngành công nghiệp rượu đỏ của thế giới, sau này nếu có điều kiện, ta muốn gặp người thanh niên này.”
Tổng giám đốc nghe lời này, tức khắc hơi khom người mỉm cười nói: “Thủ tướng, Bác Dịch tiên sinh sẽ tham dự bữa tiệc rượu nho nhỏ sau đó.”
“Được...” Thủ tướng Tôn mỉm cười gật đầu.
Tô Thụy Kỳ nghe chị ca ngợi hương vị rượu này, bản thân cũng tò mò, liền kêu nhân viên phục vụ rượu rót cho một ly, giơ lên ngửi ngửi, sau đó nếm thử một chút, chợt cảm thấy hương vị tinh tế, ngọt ngào mê người... Anh không thể không mỉm cười gật đầu, và không khỏi nhớ tới Đường Khả Hinh... Không biết cô hiện nay ở đâu...
***
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy Hàn Trí Trung và Hi Văn mỉm cười chào hỏi, sau đó theo tấm thảm màu trắng, đi vào bữa tiệc đến bàn của Thủ tướng tôn kính mỉm cười chào hỏi: “ Thủ tướng Tôn!”
Thủ tướng chậm chạp ngẩng đầu, thấy người đứng đầu tập đoàn bất động sản khổng lồ Hàn Thị là Hàn Trí Trung, tuổi đã già nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, ánh mắt sáng ngời. Thời gian trước từng đến thăm trụ sở của Hàn thị, hết sức huy hoàng, bất động sản có mặt ở khắp nơi, đứng đầu cả nước, chỉ là khi đó ông không gặp được người này, ông mỉm cười, còn muốn đứng lên...
Tô Linh lập tức lấy hai tay đỡ ông nội, cũng mỉm cười đứng lên.
Hàn Trí Trung nhìn thấy Thủ tướng lịch sự như vậy, ông lại tôn kính gật đầu, mỉm cười hỏi thăm: “ Thủ tướng Tôn, xin lỗi tôi đến nơi muộn, tối nay đột ngột mưa, cho nên đường bị kẹt.”
Thủ tướng nghe thấy vậy, rất khoan dung ôm lấy ông cười, nói; “Trời mưa như vậy, mà vẫn lặn lội qua đây ủng hộ bữa tiệc từ thiện này. Đây chính là may mắn lớn của nước ta.”
Hàn Trí Trung mỉm cười.
Hi Văn cũng lập tức ngẩng đầu lên, một cô gái nhỏ thanh lịch, tự tin, mỉm cười chào: “ Thủ tướng Tôn, con kêu Hi Văn!”
Thanh âm này vừa nói ra, toàn bộ mọi người trong bàn tiệc kinh ngạc nhìn về phía cô bé, nhất là Tô Linh, lộ vẻ vui mừng cười nhìn Hi Văn, nói: “Nghe nói thiên kim tiểu thư của tổng giám đốc Hàn, từng có nhiều năm sống cùng tổng thống Pháp, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, khí chất thông minh, mọi người đang mong chờ một thiếu nữ tài năng đây. Bây giờ nhìn thấy, tin đồn quả nhiên rất đúng! Thật là một cô bé xinh đẹp, đáng yêu.”
Hi Văn hướng mặt về phía Tô Linh, mỉm cười nhìn
Ngay lập tức Thủ tướng cũng rất thích tiểu bảo bối Hi Văn đáng yêu này, vẫy tay cười nói: “Qua đây, ngồi ở giữa Thủ tướng Tôn và ông nội con, có sợ không?”
“Không sợ! Có thể ở bên cạnh Thủ tướng và ông nội là do con có phước lớn, ông nội con và cha con cũng rất vinh hạnh!” Hi Văn tươi cười nói.
“Ha ha ha...” Thủ tướng Tôn nghe lời này, không khỏi phì cười, véo nhẹ vào mặt cô bé, sau đó cười nói: “Còn nhỏ tuổi như vậy, rất tự tin, xem ra tổng thống Pháp và cha con giáo dục rất tốt, nghe nói diễn viên của chúng ta cũng dạy bảo con rất cẩn thận.”
Hi Văn tựa vào người Thủ tướng, mỉm cười ngồi xuống, đem túi xách nhỏ nhẹ đặt trên đầu gối, mới nói: “Mẹ con thường nói, cuộc sống của người nghệ sĩ đều là cống hiến sân khấu, con và cả gia đình nhất định sẽ toàn tâm ủng hộ sự nghiệp điện ảnh và truyền hình của mẹ, cho nên thỉnh thoảng cũng bị mẹ bỏ bê nhưng con không giống như cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cổ tích lớn lên, và cũng không thấy đó là điều đáng buồn!”
Lời này vừa nói ra, Tô Thụy Kỳ tay cầm ly rượu, có chút kinh ngạc nhìn về phía tiểu nha đầu này.
Thủ tướng Tôn cũng hơi giật mình, nhìn cô bé thông minh và đáng yêu này, cười rộ lên.
Mọi người cũng vui vẻ, mỉm cười!
“Đúng là trẻ con...” Thủ Tướng có chút cảm thán ôm lấy Hi Văn, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên đầu tiên là kêu Hàn Trí Trung ngồi xuống, mới nói tiếp: “Nhìn đứa nhỏ này, tôi nghĩ không biết bao giờ cháu gái và cháu trai của tôi sẽ sinh cho tôi một đứa bé đây, để tận hưởng niềm vui lúc già”
“Ông nội! ! Con và Thụy Kỳ lớn như vậy, ông cảm thấy còn chưa có hưởng niềm vui tuổi già sao?” Tô Linh cố ý nhìn ông nội, kìm lòng không được, cười nói.
Tô Thụy Kỳ nghe lời này, tức khắc ho nhẹ, không dám lên tiếng.
Thủ Tướng Tôn nhìn hai cháu, nhưng ngay lập tức lại ngẩng đầu nhìn khắp phòng, tò mò hỏi: “Sao hôm nay không thấy Khả Hinh? Bình thường bữa tiệc như thế này, đều thấy con bé này đến mà.”
“Cô ấy đang trong cánh gà, chủ trì tiệc rượu...” Tổng giám đốc mỉm cười nói.
“Gọi con bé qua đây, ta muốn gặp... Đã lâu cũng không có nghe đứa bé này trò chuyện ...” Thủ tướng mỉm cười nói.
“Vâng!” Tổng giám đốc lập tức trả lời.
Tô Thụy Kỳ miễm cưỡng ngẩng đầu, nhìn về phía ông nội.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, hai tròng mắt lóe lên, trong lòng không hiểu sao rất lo lắng...
Môt lúc sau, Laurence cùng Vitas với thân phận là tổng thị tiệc rượu, hướng Thủ tướng Tôn khẽ gật đầu thăm hỏi, sau đó lại đi quanh giám sát bữa tiệc. Đường Khả Hinh mặc chiếc váy dài màu trắng cúp ngực, đi giày cao gót hơn mười phân màu trắng, chầm chậm bước tới, làm cho bông hoa Mẫu Đơn màu hồng đính bên hông đung đưa theo chân váy, nhìn rất sống động... Dáng người lại vô cùng quyến rũ, bờ vai trắng hồng cùng với eo thon thả hấp dẫn, gợi cảm mê người, trên bím tóc dùng hơn mười cánh hoa màu trắng đính lên, lộ vẻ thanh tao, lịch sự...
Trong bữa tiệc, ngoài những vị khách là nam giới trong nước, còn có vô số khách nam ngoại quốc, đầu tiên là ngửi thấy mùi hương của hoa Mẫu Đơn, kìm lòng không được ngẩng đầu nhìn lên, thấy một cô gái Phương Đông tuyệt đẹp, nhẹ nhàng đi qua trước mắt, làm người ta không khỏi tò mò, cô ấy rốt cuộc là ai?
Thủ tướng cùng mọi người ngồi bàn đầu cũng không thể không ngẩng lên nhìn.
Tô Thụy Kỳ cũng hơi xoay người, thấy Đường Khả Hinh tối nay xinh đẹp tuyệt mỹ như vậy, vừa đi vừa nhấc chân váy, uyển chuyển đi tới, khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, cũng đã tạo ra vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, rất tự nhiên, dịu dàng vô cùng nhưng thân thể cũng toát lên vẻ gợi cảm, thực sự làm cho người ta không có cách nào dời mắt được... Hai tròng mắt của anh lóe sáng, trái tim nhảy loạn lên,…
Trang Hạo Nhiên cười như không cười ngồi ở một bên, liếc nhìn Tô Thụy Kỳ, yết hầu hơi rung lên, ngẩng đầu hướng về Đường Khả Hinh...
Đường Khả Hinh mỉm cười đi tới bên Thủ tướng, tôn kính, vui mừng kêu nhỏ: “Thủ tướng Tôn!”
Thủ tướng Tôn thấy Đường Khả Hinh tối nay trông rất thanh lịch, duyên dáng, đã lâu không gặp, hôm nay thấy được nụ cười tự tin, ông hài lòng mỉm cười, nói: “Đã lâu không gặp Khả Hinh, sau một thời gian, tự tin lên rất nhiều.”
Đường Khả Hinh lập tức tươi cười, nói: “Đây đều là do ơn huệ và lời dạy bảo của thủ tướng ban cho, đồng thời cả những người lãnh đạo luôn quan tâm giáo dục, con mới có thể tự tin như vậy để dũng cảm tiến tới. Hi vọng trong tương lai, sẽ không phụ lòng kỳ vọng của thủ tướng, tiếp tục tận lực vì sự nghiệp rượu đỏ của chúng ta.”
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu, mỉm cười, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh.
“Tốt!” thủ tướng rất hài lòng, vui mừng mà gật đầu, ông luôn luôn yêu thích những người trẻ tuổi trong lòng có lý tưởng, tự tin và tràn đầy năng lượng, liền vẫy tay kêu: “Ngồi đi...”
Chỗ ngồi mà mọi tân khách đều mơ ước, Đường Khả Hinh lập tức ngăn cản, mỉm cười nói; “Cảm ơn ý tốt của thủ tướng, chỉ là con thân nhẹ phận mỏng, sao lại không biết xấu hổ mà ngồi ở đây? Có thể được gọi qua đây đã là vinh hạnh, là phúc phận lớn của Khả Hinh rồi, mời thủ tướng cùng các vị chậm rãi dùng cơm, con đi trước không quấy rầy, lúc sau con quay lại để nghe lời vàng ý ngọc của người...”
Thủ tướng Tôn nghe thấy vậy liền mỉm cười gật đầu, nói: “Khả Hinh thực sự đã tiến bộ rất nhanh...”
“Nghĩ có phải muốn nhận làm cháu dâu không?” Tô Linh đùa ông nội.
“Ở trước mặt quan khách, đừng làm đứa bé này xấu hổ...” Thủ tướng mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh cúi đầu, ngượng ngùng cười.
Tô Thụy Kỳ lúc này nhìn về phía nàng, cười hỏi; “Đi vào trong đó?”
“Em cùng thầy và các đồng nghiệp ở Hoàn Cầu ngồi cùng nhau ở bên kia...” Đường Khả Hinh mỉm cười nói xong, lại hướng mọi người cúi chào, sau đó rời đi.
Tô Thụy Kỳ thấy Đường Khả Hinh mặc dù đã xoay người đi sang bên kia, nhưng cũng không có ngồi vào vị trí, mà đứng ở bên hông hậu trường, nghe nhân viên phục vụ rượu nói gì đó, mỉm cười gật đầu nói: “Vậy tiếp tục phục vụ rượu thôi...”
“Vâng!” Nhân viên phục vụ rượu lập tức nâng khay rời đi! !
Tô Thụy Kỳ hơi ho một tiếng, nhìn thấy ông nội đang ngồi nói chuyện với Hàn Trí Trung, mắt anh lóe lên, im lặng đứng lên hướng Đường Khả Hinh đi tới...