Mục lục
Truyện: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mặt trời rực rỡ, những đóa hoa hồng đỏ tươi đẹp, kiều diễm mà ướt át, xa xa bên bờ sông, cây liễu rủ xuống những tán lá màu xanh xanh.

Trang Hạo Nhiên yên lặng tao nhã ngồi vào bàn ăn rộng rãi, trước mặt đặt một ly cocktail đỏ rực, cắm vào một đóa phượng hoàng, đang tỏa ra một màu đỏ tươi vô cùng xinh đẹp, hai tròng mắt của anh, cũng nóng rực mà nhìn chằm chằm cô gái trước mặt...

Đường Khả Hinh mỉm cười đem cái khăn trải bàn cuối cùng phơi lên trên sợi dây trước mặt, trong lòng tràn đầy ấm áp, giống như gió xuân hiền hòa đang được ánh mặt trời sưởi ấm sau một mùa đông dài.

"Oh! ! I can' t-stand-it! he' so-handsome! (Woa, tôi thực sự không chịu nổi! Anh ấy thật quá đẹp trai rồi! )" NIKY vừa ngồi xuống, vừa xoa huyệt thái dương, cảm thấy chính mình sắp không thở nổi, lại liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, toàn thân âu phục màu đen, bên trong mặc áo sơ mi màu xanh hở cổ, lộ ra hầu kết gợi cảm của người đàn ông, khuôn mặt hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc, đôi mắt quyến rũ, cái mũi anh tuấn... Toàn thân tỏa ra một loại khí chất cao quý, ưu nhã, làm cho phòng ăn này trong khoảnh khắc bỗng trở nên sáng chói, rực rỡ...

"OH" NIKY nhìn Trang Hạo Nhiên vài lần, nhìn đến hoa cả mắt, lại ấn huyệt thái dương mạnh hơn, thực sự đẹp trai đến chói mắt rồi ! !

Đường Khả Hinh phơi khăn trải bàn xong, nhìn NIKY vẫn kích động kêu la như vậy, đột nhiên cười, cầm khăn choàng, khoác lên người, mới theo hướng Trang Hạo Nhiên đi qua...

Trang Hạo Nhiên không nói lời nào, chỉ mỉm cười ngẩng đầu, nhìn về phía cô.

"Allen hôm nay có việc ra ngoài , cho nên không có cách nào chuẩn bị cho anh món ăn ngon ..." Đường Khả Hinh mỉm cười đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, giống như bà chủ của phòng ăn này, mềm giọng nói.

Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn Đường Khả Hinh thật dịu dàng ngồi đối diện với mình, đang nhìn về phía mình, bộc lộ một chút trưởng thành mỉm cười, anh cũng chậm rãi dịu dàng nở nụ cười.

Đường Khả Hinh ngồi một bên, đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao mấy tháng không gặp, lúc đó còn chọn cách rời đi như vậy, có chút xấu hổ, lại nghe tin anh cùng Cố Di sắp kết hôn, lại có một chút cảm giác xa lạ, suy nghĩ một lúc lâu, mới ngẩng đầu, nhìn về phía anh mỉm cười nói: "Em giới thiệu cho anh biết đồng nghiệp của chúng em ở phòng ăn..."

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chăm chú nhìn cô một lúc lâu, mới mỉm cười gật đầu.


"Bluce! Niky!" Đường Khả Hinh nghiêng người nhìn về phía đầu kia, cười kêu nhỏ.

Bruce vừa nghe, vẻ mặt lập tức bộc lộ nét thật thà phúc hậu vui vẻ, cười đi tới, dùng cử chỉ phong thái của một quý ông người Anh, vươn tay...

Trang Hạo Nhiên cũng lập tức đứng lên, bày tỏ thái độ lịch sự cài lại cúc áo, hướng về Bruce nở nụ cười đẹp trai, giơ tay bắt lấy tay của ông, mới kính trọng nói: "Nice-to-meet-you" (Hân hạnh được gặp ông)

Bruce cũng lập tức cười nói: "Nice-to-meet-you-too! we-meet-again!" (Tôi cũng rất hân hạnh! Chúng ta lại gặp nhau!)

Đường Khả Hinh mặc dù có chút nghi ngờ lời nói giữa hai người bọn họ, nhưng vẫn xoay người kêu nhỏ: "NIKY?"

NIKY nghe thấy Đường Khả Hinh gọi mình, cô lập tức trốn vào bên trong cánh cửa phòng ăn, khẩn trương thở phào nhẹ nhõm, sửa lại cái này, sửa lại cái kia, nhẹ hất tóc, mới nặng nề thở hổn hển đi ra, nhìn Trang Hạo Nhiên, vóc dáng một người đàn ông phương Đông cao gần 1m9, với phong độ cao lớn, cử chỉ cao quý tao nhã, mỉm cười lịch sự, vô cùng lịch lãm nhìn về phía mình, một đôi mắt đầy quyến rũ, nóng rực mà kín đáo, giống như biết nói vậy...

"OH-MYGOD!" NIKY giơ mười ngón tay, hoa mắt không chịu nổi nữa, kêu to: "ican' t-stand-it! ! ! ican' t-stand-it! !

Cô vừa dứt lời cả người giống như bị uống say, phải trái loạng choạng chạy về phía trước, phịch một tiếng, vọt vào phòng ăn! !

Ba người bên ngoài phòng ăn, nhìn cô kích động như vậy, đều có chút mất hồn, Đường Khả Hinh đứng ở giữa không biết làm thế nào, cười to.

Trang Hạo Nhiên cũng cúi đầu cười.

"I' m-sorry! ! she-is-crazy!" Bruce bất đắc dĩ nói xong, lập tức chạy vào tìm cô.

Đường Khả Hinh thấy hai người đi rồi, không biết làm sao nhìn về phía anh, mỉm cười nói: "NIKY rất ngây thơ, hồn nhiên, là bạn tốt của em ở đây, Bruce rất thích cô ấy, phải nói cả hai đều thích nhau, thế nhưng không ai chịu nói ra, đều ngại ngùng, xấu hổ..."

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh, ba tháng không gặp, không biết cô đã trải qua những gì, dường như so với cô ấy trước đây, dịu dàng cùng nhã nhặn lịch sự hơn, liền cười nói: "Em biết bọn họ thích nhau?"

"Đương nhiên biết, em cùng bọn họ chung sống ba tháng" Đường Khả Hinh mỉm cười ngẩng đầu, nhìn anh nói.

Trang Hạo Nhiên nghe, gật đầu, tay đặt ở trên mặt bàn, ngón tay nhẹ cầm ly cocktail, lắc đều...

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên ba tháng không gặp, so với bình thường yên lặng hơn một chút, liền cười nói: "Em nghe nói anh cùng Cố Di tiểu thư sắp kết hôn, cô ấy còn mang thai... Chúc mừng anh..."

Trang Hạo Nhiên nhíu mắt, nhìn cô một cái.

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, nhẹ cầm khăn choàng, không nói gì.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô như vậy, đột nhiên dịu dàng cười, cầm lên ly cocktail, uống một ngụm nhỏ, mới thở dài nói: "Anh cho rằng... Nhìn thấy em, sẽ có rất nhiều lời để nói, ví dụ như... xin lỗi em vì đã từng không tin em, không cho em lòng tin,

thậm chí không để lại một câu nói, cứ như vậy mà rời xa em... Lại ví dụ như, đêm hôm đó, sau khi em rời khỏi nhà anh, em rốt cuộc đã đi đâu ... Thế nhưng bây giờ... Anh phát hiện cái gì cũng nói không nên lời..."

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lộ chút đau lòng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt nhẹ lóe lên một cái, bộc lộ vài phần mất mát, gật đầu, lại thở dài nói: "Đúng vậy... Quá khứ chúng ta đã từng vui vẻ cùng một chỗ, là bởi vì em cần anh, hiện tại em đã trưởng thành, một mình có thể dựng lại phòng ăn, anh rất ngạc nhiên, anh cũng rất mừng, rất vui vẻ..."

Anh ngẩng đầu, cười nhìn cô.

Đường Khả Hinh chăm chú nhìn anh, không biết nói gì.

Trang Hạo Nhiên cũng dịu dàng nhìn cô, rốt cuộc cũng có phần quen thuộc với tính cách vội vàng trẻ con của cô, đột nhiên cười, vươn tay nhẹ nhàng nhéo vào chiếc cằm tinh xảo của cô, nói: “ Ba tháng lo lắng của anh, hiện tại tim cũng được nhẹ nhõm buông lỏng rồi. Sợ một mình em ở dưới bầu trời của một đất nước xa lạ, không thích ứng được nên làm cái gì bây giờ? Không biết bảo bối của anh, có đói bụng hay không , có lạnh hay không , có hay không bởi vì nhớ một người mà buổi tối đau lòng ngủ không được..."

Đường Khả Hinh hai mắt rưng rưng nhìn anh, trong lòng tràn đầy ấm áp, giống như một loại nước trong hồ ào ào vỡ tung chảy ra, muốn nói gì đó, nhưng lại cố gắng kiềm chế, vẫn còn cảm giác xa lạ đáng sợ kia.

Trang Hạo Nhiên thâm sâu nhìn cô rất lâu, phát hiện cô đã trưởng thành, là một người có đã khả năng chịu đựng được tất cả, liền gật đầu, thở dài nặng nề, lại cười đem ly cocktail kia uống một hớp nhỏ, mới nói: "Anh qua đây, chỉ để muốn nhìn em một chút, nhìn xem em có tốt không... Chỉ cần thấy khỏe mạnh, anh yên tâm rồi... Phòng ăn cũng phải kinh doanh... Anh cũng nên trở về thôi..."

Trái tim Đường Khả Hinh nhảy dựng, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn anh, khẩn trương gọi: "Nhanh như vậy? Không ngồi thêm một lúc nữa?"

Trang Hạo Nhiên tim đau nhói, nghe những lời này, bắt đầu cảm giác có chút mất mát, nhanh chóng mỉm cười, đứng dậy, chỉnh sửa lại nút áo lần nữa, mới nói: "Không ngồi, không quấy rầy em làm việc, cuộc thi đấu sắp kết thúc, cố lên..."

Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, hai mắt nổi lên làn hơi nước, nhìn anh.

"Đi đây!" Trang Hạo Nhiên đẹp trai tự nhiên vươn tay, vỗ vỗ bả vai của cô, sắc mặt nhẹ thu lại, chậm rãi đi xuống cầu thang, giẫm lên bãi cỏ màu xanh mềm mại, hướng về cây cầu nhỏ bên kia đi đến...

Đường Khả Hinh lập tức đi theo anh, khăn choàng bên vai trái rơi xuống, nhưng cô vẫn không biết, chỉ biết trái tim đang đập thình thịch.

"Không cần đưa tiễn..." Trang Hạo Nhiên đi tới bên cạnh cầu nhỏ, mới xoay người mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.

"... ..." Đường Khả Hinh không nói lời nào, hai mắt gấp gáp nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, hai tròng mắt nhàn nhạt bộc lộ sự ưu thương , sau đó nhẹ nhàng bước lên, nhẹ kéo khăn choàng cho cô, khoác lại trên người cô, rồi dịu dàng vuốt những sợi tóc mái trên trán cô, yên tâm mà mỉm cười nhìn cô gái này nói: "Anh đi rồi, phải chăm sóc chính mình thật tốt, có việc gì điện thoại cho anh, em hẳn là có... Mặc dù ba tháng qua anh luôn đợi điện thoại của em... Thế nhưng em không chịu gọi... Cho nên anh vẫn luôn nghĩ ... Bởi vì theo những gì anh biết về em, chỉ có lúc đau buồn, mới có thể một mình trốn tránh, nhưng hôm nay nhìn em, mới biết em không có việc gì, em rất tốt, em... Trưởng thành rồi, không cần bất cứ ai, cũng có thể một mình tiếp tục đi về phía trước... Đúng vậy... Rất tốt..."

Đường Khả Hinh đôi mắt đẫm lệ, nhanh chóng ngưng tụ.

"Đi đây! Em phải cố gắng lên! !" Trang Hạo Nhiên do dự một lúc lâu, mới bỗng nhiên xoay người, nhanh chóng đi qua cây cầu nhỏ, đi tới trước cửa xe mình, nhìn con đường nhỏ phía trước với những cây hoa quế đang nhẹ nhàng lay động theo chiều gió, hai tròng mắt nhanh chóng chớp lóe, không nói nữa, đạp số, lập tức lái xe rời đi! !

Đường Khả Hinh không nghĩ đến xe sẽ thực sự chậm rãi chạy cách xa phòng ăn, cô giật mình, cầm chặt khăn choàng, đi qua cây cầu nhỏ, đứng dưới bóng cây quế, thở gấp gáp, sửng sốt cùng đau lòng nhìn chiếc xe thể thao kia, cứ như vậy mà chạy cách xa mình, lòng cô hoảng sợ, lại vội vàng nhìn chiếc xe kia, dần dần biến mất...

Allen chạy xe đạp, nhìn Đường Khả Hinh đau lòng rơi nước mắt đứng dưới cây quế, liền khó hiểu hỏi: "Hi? Em làm sao vậy?"

Chiếc xe thể thao chạy dọc theo con đường nhỏ uốn lượn phía trước, cuối cùng chậm rãi biến mất! !

Đường Khả Hinh nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, đột nhiên ném khăn choàng, chạy như bay về phía trước, kêu to: "Trang Hạo Nhiên ———————— "

Allen dừng xe, khó hiểu cùng sốt ruột nhìn về phía Đường Khả Hinh.

"Trang Hạo Nhiên ——————" Đường Khả Hinh chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa kêu to: "Trang Hạo Nhiên ———— ngồi lâu thêm một chút rồi hãy đi! ! Em biết anh đau lòng vì em không gọi điện thoại cho anh! Thế nhưng em không dám gọi! Em sợ gọi, liền không nhịn được mà khóc lên, em đã rất lâu, rất lâu rồi không khóc , thật rất vất vả mới có thể trở nên kiên cường, để không bị ngã xuống, nếu như không như thế, khả năng cả đời em đều sẽ ỷ lại vào anh! Em muốn làm chiếc dù nhỏ của anh, không phải chỉ là cành cây nhỏ của anh!"

Phía trước con đường nhỏ quanh co, thật yên tĩnh!

Đường Khả Hinh chạy thật nhanh về phía trước, vừa chạy vừa khóc lớn: "Trang Hạo Nhiên! ! Không cần đi nhanh như vậy! !"

Không có bất kỳ ai trả lời, thị trấn Cambridge, thời tiết hôm nay khá tốt, du khách rất nhiều.

Đường Khả Hinh chạy nhanh đến thị trấn, mỗi còn đường, ngõ hẻm nơi đâu cũng tìm, nhìn về nhìn về phía trời xanh cầu nguyện, hi vọng người đàn ông kia bởi vì đã lâu chưa tới Cambridge, mà dừng lại một lúc, cô gái này vội vã tìm kiếm trong dòng người qua lại trên con đường nhỏ, từng bước một chạy như bay, đầu tiên là đi qua con đường nhỏ bán hàng hóa, sau đó tới con đường có những quán rượu, cửa hàng bán đồ cổ , thậm chí đến cửa hàng bánh ngọt có hương vị rất độc đáo, lúc này, mới đau lòng nhớ tới, có lẽ người đàn ông này khát vọng nhìn thấy mình mừng rỡ

cùng vui vẻ tươi cười... Nhưng mình lại không cho anh thấy... Anh khẳng định lo lắng cho mình đã lâu rất lâu...

Đường Khả Hinh gấp gáp chạy như bay khắp nơi, vừa chạy vừa rơi nước mắt, chạy qua rất nhiều du khách đến từ khắp nơi trên thế giới, dốc sức tìm từng ngóc ngách trên con đường nhỏ ...

"Trang Hạo Nhiên, Trang Hạo Nhiên..." Đường Khả Hinh sắc mặt trắng bệch chạy khắp nơi, đi qua gian cửa hàng bánh ngọt lúc nãy, rồi lại muốn chạy đến hướng nhà ga, lại đột nhiên dừng bước chân, đứng trước tủ kính cửa hàng bánh ngọt, nhìn thấy bên trong có một người đàn ông, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây đen, tay cầm áo âu phục của chính mình, đứng một góc trong cửa hàng bánh ngọt, sắc mặt vô cùng bình tĩnh vươn tay, xé một miếng bánh mì, bỏ vào trong miệng nhai... Và rồi, khẳng định là mùi vị này, gật gật đầu...

Đường Khả Hinh không thể tin nổi, cho rằng xuất hiện ảo giác, lập tức đi tới trước tủ kính, vội vàng nhìn người đàn ông bên trong cửa hàng bánh ngọt, giống như rất thích loại bánh ngọt này, tiếp tục bình tĩnh đứng ở đó thưởng thức , mặt bộc lộ một chút đau lòng mỉm cười, nước mắt của cô rơi xuống, lập tức lao vào tiệm bánh, ôm chặt cánh tay anh, kêu to: "Hi! !"

Trang Hạo Nhiên kinh ngạc quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, không nghĩ đến gặp cô ở đây, trong lòng không hiểu khẽ động, có chút không biết phải làm sao, đành phải mỉm cười nói: "Hi..."

"Bánh ngọt ở đây, ăn rất ngon!" Đường Khả Hinh nhìn anh, vội vàng nói.

Trang Hạo Nhiên lặng yên nhìn cô rất lâu, mới mỉm cười giơ bánh mì trong tay, nói: "Anh biết..."

"Anh không trả tiền, cứ vậy ăn sao?" Đường Khả Hinh nhìn anh, cười hỏi.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười, lại xé một miếng bánh, bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa buồn cười nói: "Nhìn bộ dáng của anh, không giống không có tiền để trả đi! Anh luôn luôn ăn trước, sau mới trả tiền..."

Phốc!

Đường Khả Hinh nở nụ cười, lập tức từ trong túi váy của mình, lấy ra hơn mười bảng Anh, nói: "Em mời anh ăn!"


Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô, hai tròng mắt bộc lộ ý cười dịu dàng, mềm giọng nói: "Mời anh ăn?"


Đường Khả Hinh nhẹ ngửa mặt, mỉm cười nghĩ nghĩ, mới gật đầu, trả lời: "Uhm! Mời anh ăn!"


Trang Hạo Nhiên im lặng nghĩ nghĩ, không lên tiếng, chỉ xé bánh mì, bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nhịn cười không được.


Đường Khả Hinh cũng nhịn không được nữa, nở nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK