Một chiếc Ferrari màu đen thắng gấp dừng ở trước khách sạn, Lãnh Mặc Hàn hứng gió biển mãnh liệt, mặc quần áo màu đen, nhanh chóng đẩy cửa xe đi ra, quăng cái chìa khóa cho người quản lý mới vào nghề, mới tiếp tục nghiêm mặt đi vào bên trong, vừa đi vừa nghe trợ lý báp cáo tình huống họp của Trang Hạo Nhiên ngày hôm nay, hai mắt của anh không nhịn được thoáng qua nụ cười, theo hiểu biết của mình về người kia, hiện tại Tưởng Văn Phong đoán chừng không bay trên trời, hoặc là bơi trong nước, không có trên mặt đất này đâu.
“Không chỉ có như vậy!” Trợ lý nhanh chóng đi theo anh vào đại sảnhkhách sạn, vừa đi vừa cười nói: “Hãy ngừng lại ba hạng mục của Nhị thiếu gia Tưởng, để cho anh ta cùng chơi với cá mập một đoạn thời gian, hả thả ra. Bên kia sắp đặt thiết kế tổ chức bị ép đình công ba tuần lễ, mọi người cũng kêu khổ cả ngày!”
Lãnh Mặc Hàn trên mặt hơi hiện lên một chút nụ cười, hơn nữa nhanh chóng cất bước đi về phía trước, lại thấy cửa thang máy phía trước mở ra, một bóng người quen thuộc bước ra, cô đang mặc đồng phục vụ, rất vất vả ôm bó Hoa Bách Hợp mười mấy cân, mệt mỏi thở gấp mà đi ra thang máy, chuẩn bị đi tới vườn hoa phía sau, dù bó hoa này đã che đi một bên gò má của cô, cũng có thể nhìn mắt to linh hoạt của cô......
Anh dừng bước lại, hơi thu liễm sắc mặt, trầm mặc nhìn cô.
Tiểu Nhu không có phát hiện khác thường, chỉ là đầu đầy mồ hôi mệt mỏi ôm một bó Hoa Bách Hợp thật to, nhẹ nhàng nghiêng ngả đi về phía trước, cũng là lúc xoay người trong nháy mắt, thấy Lãnh Mặc Hàn đang ở phía trước, đang ngưng mặt nhìn mình, ánh mắt của cô trừng lớn, nhớ tới đêm qua mình gọi điện thoại cho anh, anh dám không nhận, nhưng Bạch Bạch chỉ gọi điện thoại cho anh một lần, anh liền nhận, Bạch Bạch nói mình không có sức quyến rũ, nghĩ tới đây, mặt của cô xoạt một cái đỏ lên, có chút khẩn trương đứng tại chỗ, hai chân cọ cọ nhau, liền vội vàng hướng Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng gật đầu một cái, rồi vội vàng ôm Hoa Bách Hợp đi tới vườn hoa phía sau......
Lãnh Mặc Hàn hơi ngưng mắt, nhìn cô gái đang vội càng muốn chạy trốn trước mặt, anh liền đi nhanh hai bước, đi tới phía sau của cô, vươn tay nhẹ nắm cánh tay của cô, nhẹ kêu: “Tiểu Nhu?”
Tiểu Nhu nhất thời ôm chặt bó hoa bách hợp, chỉ ngây ngốc xoay người, trợn to hai mắt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, dừng lại một lát, vẫn là nâng lên nụ cười thật thà, gọi: “Lãnh...... Phó tổng giám đốc Lãnh?”
Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía cô đang nở nụ cười, anh cũng không nhịn được mỉm cười, nói: “Em tránh tôi làm cái gì?”
“A?” Tiểu Nhu nhất thời ngẩn ra, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn có chút lúng túng, ngu ngốc nói: “Tôi......Tôi không có!”
“............” Lãnh Mặc Hàn trầm mặc nhìn cô, tay vẫn nắm cánh tay của cô, không có buông ra.
Tiểu Nhu cũng ngây ngốc ôm bó hoakia, ngẩng đầu lên, mắt to lấp lánh, có chút dịu dàng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn......
Hai người ở đây, lẳng lặng nhìn đối phương.
Cho đến, bên cạnh có một vị khách đi ngang qua, âm thanh cười đùa có chút lớn......
Lúc này Tiểu Nhu mới có chút thức tỉnh, vội vàng cúi đầu xuống, đôi tay ôm chặt hoa bách hợp, mới có ý thức giãy giụa khỏi cánh tay của Lãnh Mặc Hàn......
Lãnh Mặc Hàn ánh mắt hơi lưu chuyển, nhẹ tay buông lỏng tay của cô, nhìn về phía bộ dáng xấu hổ cùng lúng túng của cô, đành phải nhàn nhạt cúi đầu cười cười.
Tiểu Nhu có một đôi mắt to, thật khẩn trương nháy mắt mấy cái, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nói: “Lãnh...... Phó tổng giám đốc Lãnh, ngài...... Ngài đi thong thả, tôi không quấy rầy ngài, tôi còn phải đem hoa này đưa đến bộ xanh hóa, nếu không, tôi sẽ bị mắng!”
Cô nói xong, liền xoay người, ôm bó hoa bách hợp đi tới vườn hoa phía sau, đầu cũng không có quay lại......
Lãnh Mặc Hàn trầm mặc đứng tại chỗ, nhìn về phía bóng dáng ngây ngốc dịu dàng kia, dần dần biến mất ở trước mắt của mình, nhớ tới Mỹ Linh vừa rồi gọi điện thoại nói với mình, Tiểu Nhu sáng sớm hôm nay năm giờ liền đến bệnh viện, xách theo nước thuốc mà bác Phúc đã nấu, nhúng ước khăn lông khô, chà lau cơ thể cho em gái, vừa chà lau thân thể, vừa nói chuyện với em gái, còn thỉnh thoảng hát vài bài ca dao cho em gái anh nghe......
Mỹ Linh kỳ quái nói: “Tại sao có một cô ngốc như vậy ta? Toàn tâm toàn ý trả giá vì anh, cũng không biết cô ấy nghĩ gì?”
Anh vẫn đứng dừng tại chỗ, nhìn về phía Tiểu Nhu biến mất ở cuối đường, nhất thời lại cảm thấy trái tim có chút trống rỗng, loại cảm giác này, giống như trong sinh mệnh dù có cố gắng thế nào, cũng không bùđược......
Mặt trời đầu thu, vẫn nóng bức nhu cũ.
Tiểu Nhu ôm bóhoa bách hợp, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi đưa đến bộ xanh hóa, liền vội vàng nghe theo lời nói đi đến phía sau vườn hoa, mặc áo sơ mi màu trắng, váy ngắn màu đen, tóc mái đen ngang trán, đã có chút lộn rộn nhẹ rủ xuống, ngồi chồm hổm xuống cẩn thận xem xét, tìm vòi phun ở nơi nào, trợn to hai mắt, tìm thật lâu, rốt cuộc bị cô thấy được ở phía dưới mấy cây hoa hồ điệp, cô lập tức vui vẻ cười một tiếng, liền vươn tay, trước tiên dùng tay mở chốt ra, nhưng mặc kệ cô xuất lực mạnh như thế nào, cũng không xoay đữo......
“Sao lại chặt như vậy?” Tiểu Nhu nhất thời trừng lớn, hơi khom người, ngồi chồm hổm cẩn thận nhìn chốt mở, vươn tay, cắn chặt môi dưới, liều mạng vặn chốt, vừa vặn vừa kêu a a a, nhưng chốt mở quá chặt giống, cô mệt mỏi, thở dài. Trong bụi cỏ bên kia, có nhân viên đang nhìn trộm bên bộ xanh hóa, nhìn Tiểu Nhu một mình đứng ở dưới ánh nắng chói chang, dùng hết hơi sức, ra sức vặn chốt mở nước, mọi người đều che miệng lại, cười đến rất đắc ý thật vui vẻ, trong lòng âm thầm gọi kẻ ngốc!!
Tiểu Nhu không có phát hiện có gì khác thường, chỉ là cảm giác mệt mỏi thở gấp, lại muốn vươn tay, muốn vặn chốt mở nước kia——
Một bóng dáng màu đen, nhanh chóng áp tới, trong nháy mắt ngồi xổm người xuống, ôm cả người cô vào trong ngực!!
Tiểu Nhu nhất thời sững sờ, ngồi xổm ở nơi đó, động cũng không dám động.
Lãnh Mặc Hàn lạnh mặt đứng ở sau lưng của Tiểu Nhu, đưa hai tay ra ôm cô vào trong ngực, lại nhìn vào trong bụi hoa, nhíu chặt mi tâm, nắm chặt lấy chốt mở nước, khi dùng lực thì cánh tay cứng cỏi, dán chặt vào cơ thể mềm mại của Tiểu Nhu, phát ra hơi thở nam tính nóng bỏng......
Tiểu Nhu vẫn ngơ ngác ngồi xổm ở trong bụi hoa, cảm giác mình dựa vào trong ngực của Lãnh Mặc Hàn, lần đầu tiên cảm giác mình có tâm hồn thiếu nữ, bắt đầu đối với tiếp xúc của một người đàn ông, nổi lên một chút phản ứng, vẫn không thể tin được Lãnh Mặc Hàn tới, trái tim thình thịch nhảy lên, nặng nề thở hổn hển, động cũng không dám động......
“Sao lại chặt như vậy?” Lãnh Mặc Hàn cũng kỳ quái nhíu chặt mi tâm, nghiêng người nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện, chốt mở thì ra đã khóa cứng, anh nhất thời hiểu rồi, liền xoay người, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn phía mấy người khốn khiếp đang chạy trốn kia!
Tiểu Nhu lúc này, mới dần dần quay mặt sang, trợn to hai mắt, cảm thấy trái tim đè nén thật chặt nhìn Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn cũng chậm chạp quay mặt sang, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngốc ngốc đang dịu dàng nhìn mình, anh lại cau mày trách cứ: “Em là người ngốc sao? Thật là ngốc? Vừa rồi xuất lực mạnh như vậy cũng vặn không ra, cũng không biết nhìn xa hơn một chút? Chốt này đã khóa cứng rồi!! Còn sững sờ ngây ngốc mà ngồi xổm dưới mặt trời phơi lâu như vậy!”
“..................” Tiểu Nhu không dám lên tiếng, chỉ là trợn to hai mắt, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn cũng trầm mặc nhìn cô một cái, mới bất đắc dĩ thở dài một hơi, tay hơi nắm cánh tay của cô, để cho cô ngồi xuống một bên, từ trong túi quần của mình móc ra cây dao nhỏ, đưa tay vào trong bụi hoa, ngưng mặt cau mày mà dùng lực cắt, chốt mở kia hoàn toàn bị cắt đứt, tay nhanh chóng đè chốt mở, xôn xao một hồi, anh phòng bị, bọt nước trực tiếp từ bụihoa phun lên ————
“A!” Tiểu Nhu bị phun cả mặt đầy nước, cô kêu lên, vội vàng ôm thân thể, lui về phía sau mấy bước, càng không ngừng lau nước trên mặt mình, ngây ngốc.
Lãnh Mặc Hàn vẫn ngồi xổm ở đó, quay mặt sang, nhìn về bộ dáng đó của Tiểu Nhu, không nhịn được dịu dàng cười một tiếng.
Tiểu Nhu bởi vì còn đang mặc áo sơ mi trắng, vội vàng từ trong túi móc ra khăn tay trắng, vừa lau nước trên mặt mình cùng mồ hôi hột,vừa nói: “Phó tổng giám đốc Lãnh, ngài mau tới đây!! Không nên để nước hắt tới, xối lên người!”
Không có tiếng đáp lại......
Tiểu Nhu dùng khăn tay kia lau nước ướt trên áo sơ mi của mình, vừa lau vừa nâng lên đầu, lại muốn nói: “Lãnh......”
Cô liền dừng lại, mắt ngơ ngác nhìn vườn hoa to lớn trước mắt, khắp nơi đều rơi xuống nhứng giọt nước trắng xóa lãnh mạn, đóa đỏ, xanh, màu tím, hoa hồ điệp, hoa bách hợp, hoa hồng, toàn bộ lấy được nước tưới lên, màu sắc tươi chói mắt như vậy, nhưng người kia đã không thấy, tim cô đập mạnh và loạn nhịp, trong nháy mắt xoay người, nhìn bóng dáng tối tăm của Lãnh Mặc Hàn, chạy tới sân cỏ bên kia, trầm mặc có chút cô đơn, lại kiên nghị được không cần bất cứ ai, bóng dáng cô độc cứng rắn đi phía trước, không quay đầu lại nữa......
Tâm, đột nhiên không khỏi có chút xiết chặt, có đau một chút.
Tiểu Nhu mở to mắt, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng càng lúc càng xa của anh, đột nhiên lòng chua xót hiện lên nước mắt trong suốt, nhất thời lại có chút ngu ngốc vươn tay, đặt nhẹ tại ngực của mình, nghe trái tim, thình thịch thình thịch thình thịch..... đập đến lợi hại, mạnh mẽ......
Có một điệu hát dân gian:
Khi mùa còn chưa rút đi áo khoác quý nhất, bạn liền dùng màu xanh rực rỡ đẹp đẽ rơi xuống, tiếc nuối viết lên sinh mạng lo lắng không yên, Nhưng bạn vẫn không giữ nổi bóng dáng kia
Dù là...... Ngày mai khắp nơi còn có thể ở cả vùng đất đốt cây đuốc cuối cùng......
Gió nhẹ vẫn còn ở đó lặng lẽ nỉ non,
Lướt qua một mùa nhung nhớ,
Nhưng trái tim đưa đò không được thuần khiết,
Đến một bờ bến khác nơi kia
……